Đầu vẫn còn đau, Dư Nhược Nhược uống ly nước mật ong sau đó mới ý thức tới đây là phòng Yên Tĩnh: "Mình thế nào lại ở nhà cậu à?"

Yên Tĩnh sáng sớm đang nấu Cafe Đen, mùi thơm quyện người: "Cái này phải hỏi chính cậu rồi, là ai tối qua tuyên bố muốn bỏ gian tà theo chính nghĩa hướng cách mạng hả?"

Dư Nhược Nhược quay đầu trong lòng yên lặng phủ nhận, rượu tăng thêm can đảm cho người nhát gan, lời tối qua thật sự không phải mình nói. . . . . .

"A đúng rồi, Nhan Nhan nhà cậu tối qua nóng lòng gọi điện thoại tới tìm cậu kia mà, mình đuổi rồi. Cậu đừng nói lỡ miệng đến lúc đó chúng ta gánh cái tội liên đới a."

. . . . . .

Bị nói như thế trong lòng cô thật là có điểm cảm giác lo sợ bất an, Nhan Bồi Nguyệt người này bình thường thì tính khí lớn, động một chút là nổi nóng, một phong phạm nghiêm túc của Nhan lão gia bọn họ không giận tự uy liền triển lộ không bỏ sót.

Mặc dù xuất thân đều là người luyện võ, nhưng Dư Nhược Nhược không nghi ngờ chút nào Nhan Bồi Nguyệt có thể lấy cô làm người luyện võ. . . . . .

Nghĩ như vậy càng không dám về nhà, đổi quần áo của Yên Tĩnh liền trực tiếp đi làm.

Dư Nhược Nhược cả buổi trưa đều là bôn ba ở giữa ban biên tập và phòng kinh doanh, thật ra thì tuần san quân sự không hề giống là báo giải trí là căn cứ vào độ hấp dẫn của tin tức bùng nổ trong ngày quyết định, thay vì in ấn một số lượng tương đối cố định.

Mà kỳ báo này bởi vì là nội dung diễn tập quân sự, nội dung hết sức đầy đủ, quan điểm cũng rất đầy đủ, cho nên ban biên tập cùng bộ phận phóng viên vẫn tán thành số lượng phát hành nên tăng thêm 3%, nhưng phòng kinh doanh vẫn không dứt miệng kiên trì ở mức 1%. Cả tòa soạn báo cho tới trưa đều là không khí ngột ngạt náo loạn.

Vốn là đã bể đầu sứt trán, thời điểm điện thoại di động liều mạng vang lên giống như là bàn tay vô hình, vén lên chặt đứt dây cung kéo căng cho tới trưa, âm điệu liền bị sặc lên rồi: "Lại như thế nào?"

Tô Lệ không nghĩ tới là một giọng nói như vậy, sửng sốt một lát mới nói: "Là Dư Nhược Nhược tiểu thư sao?"

Giọng nói này. . . . . . Rõ là. . . . . . Xa lạ không thể nào đáng yêu a. . . . . .

"Vị này?" Cô vừa sửa sang lại bản thảo vừa kẹp điện thoại di động ở giữa tai và bả vai, giọng nói không có còn dư lại bao nhiêu lễ phép.

"Tôi là Tô Lệ, muốn hẹn Dư tiểu thư ăn bữa trưa."

Dư Nhược Nhược há miệng , còn chưa có lên tiếng liền phản ứng kịp, a, Tô Lệ.

Tô Lệ cái tên này, dễ dàng liền khiến Dư Nhược Nhược dâng lên một tình trạng báo động. Cô để xuống tài liệu, cầm chắc điện thoại di động: "Thật là vinh vạnh."

Địa điểm ăn cơm là ở một nhà hàng Tây cách tòa soạn báo ba trạm, bởi vì là ở gần khu vực buôn bán, sóng người cuồn cuộn, hai người thật vất vả tìm được vị trí, trên mặt Tô Lệ hình như có chút không kiên nhẫn.

Dư Nhược Nhược hôm nay mặc quần áo của Yên Tĩnh, áo khoác ngoài màu nâu nhạt, bên trong là áo sơ mi trắng cổ lá sen phối hợp với quần ống cao bồi, cố tình đi chính là giày đáy bằng mình đã đi thật nhiều năm, lúc đi ra quả thật muốn lôi Tiểu Tịch trong phòng làm việc đổi một đôi. Ai cũng không muốn ở trước mặt tình địch mất mặt , cho dù là tình địch quá khứ.

Tô Lệ ăn mặc tinh xảo rồi lại không để lại dấu vết, hào phóng mang theo điểm cao quý, còn có chút, không phục.

Hai người lần đầu chính diện giao phong, Dư Nhược Nhược giống như là trong nháy mắt đã có chút hiểu ra cái gì gọi là gặp mạnh càng mạnh.

"Không biết Tô tiểu thư lúc này tìm tôi là vì chuyện gì đây?" Dư Nhược Nhược ra vẻ lạnh nhạt, bởi vì tới tương đối trễ, liền trực tiếp cầm thực đơn chọn mấy món ăn, sau đó vén tầm mắt, cho Tô Lệ một ánh mắt vô cùng tùy ý hỏi.

Thật ra thì nội tâm đang gầm thét, lúc này đã gió to sóng lớn rồi, bạn gái cũ cao quý lãnh diễm, khí chất độc nhất vô nhị tìm cô rốt cuộc muốn làm gì muốn làm gì muốn làm gì. . . . . .

Tô Lệ cũng không bị thái độ của cô ảnh hưởng, câu nói có hàm ý khác: "Cũng chỉ là cảm thấy duyên phận cùng Dư tiểu thư rất sâu, hơn nữa nghe tiếng đã lâu, liền muốn gặp mặt một lần."

Dư Nhược Nhược luôn luôn ghét bị kèm họ chồng, nhưng bây giờ đối với câu "Dư tiểu thư" kia cô lại canh cánh trong lòng, giọng điệu này, là muốn tới khiêu khích sao?!

"Lần đó sự kiện cướp giật cô cũng có mặt đi? A Nguyệt cho tới bây giờ đều là như vậy, xả thân làm người."

"Đây bất quá là trách nhiệm của anh ấy mà thôi."

Tô Lệ ngẩng đầu lên nhìn cô một chút: "Đúng vậy a, anh ấy chính là như vậy, vĩnh viễn đem người bên cạnh đặt ở vị thứ hai, quân nhân mới là thuộc tính quan trọng nhất của anh ấy."

Dư Nhược Nhược không lên tiếng.

Tô Lệ rốt cuộc đi vào chủ đề: "Vẫn luôn là như thế a, một vòng tuần hoàn, thật là một chút cũng không thay đổi. Khi đó, một cú điện thoại cũng không có bỏ nhiệm vụ, vừa đi chính là mấy tuần lễ, không hề tin tức."

. . . . . .

Nhan Bồi Nguyệt biết Tô Lệ lúc hai mươi tuổi, là sinh viên tốt nghiệp học viện quân sự. Mà Tô Lệ mười tám tuổi, mới vừa nhập học giáo viên hướng dẫn tập huấn quân sự, chính là anh.

Giống như có loại cách nói, từng huấn luyện viên anh tuấn tuổi trẻ, đều có một điểm mềm yếu.

Khi đó Tô Lệ, bởi vì là mẹ kế ghê gớm, hàng năm áp bức liền nuôi dưỡng cá tính trầm ổn kín kẽ, ở trong đội ngũ cũng không tích cực, cũng không tính xuất sắc. Mà thời điểm đó Nhan Bồi Nguyệt, khí phách ngút trời, giơ tay nhấc chân đều là cao quý không giống với huấn luyện viên còn lại. Không thể nghi ngờ dạy cả đội ngũ cô gái nhỏ đều có chút khuynh đảo.

Hai người lần đầu tiên quen biết, là lúc trời nắng chang chang do dinh dưỡng không đầy đủ Tô Lệ té xỉu khi đang huấn luyện thế đứng giữa đội ngũ. Đưa tới một mảnh xôn xao, anh bước chân mở rộng, đi tới bên người cô, chặn ngang ôm lấy cô, nhàn nhạt phát hiệu lệnh: "Tiếp tục huấn luyện thế đứng, đội trưởng giám sát, kéo dài một giờ."

Một trận lạnh lẽo theo mạch máu chậm rãi rót vào, cô mở mắt ra, đập vào mi mắt chính là ánh mắt có chút quan tâm của Nhan Bồi Nguyệt: "Khá hơn chút nào không?"

Cô muốn gật đầu, lại toàn thân vô lực.

Nhan Bồi Nguyệt hai mươi tuổi, hình dáng rõ ràng nhưng cũng không khắc sâu như bây giờ, hơi mang theo tính khí trẻ con của con trai mới lớn, thở phào nhẹ nhõm: "Bạn học, là bởi vì thi tốt nghiệp trung học hàng đêm chiến đấu hăng hái mới tích lũy thành cái tật xấu này ?"

Ánh mắt của cô, trắng đen rõ ràng, tập trung ở trên gương mặt tuấn mỹ này, liền không rời được ánh mắt. Gió thổi qua đáy lòng, sạch sẽ, khô ráo.

Sau đó bởi vì bác sĩ ở y viện của trường học khám bệnh, Tô Lệ liền tránh khỏi một kiếp quân huấn, ngược lại tạm thời làm chức vụ trợ lý phụ đạo viên này, ngày ngày lượn quanh giữa giáo quan cùng phụ đạo viên. Cứ như vậy hai người liền dần dần đến gần, khi đó Nhan Bồi Nguyệt còn không coi là rất thành thục, cảm thấy cô bé không nói nhiều này chơi thật vui, gặp được liền trêu chọc cô, chọc cho Tô Lệ vừa bực vừa hận.

Quân huấn sắp lúc kết thúc xảy ra một chuyện điên đảo, thế cho nên Tô Lệ ở nhiều năm sau vẫn luôn suy nghĩ, nếu như ban đầu cô không có may mắn như vậy lại bất hạnh gặp gỡ một ngày này, có phải hay không, cuộc sống gặp gỡ, lại là một loại sáng chói khác đây? Hoặc là, giống như đóa hoa còn chưa kịp nở rộ liền khô héo, cuộc đời này không còn lưu luyến. . . . . .

Thời điểm đó bầu trời vẫn là màu xanh dương thuần khiết, đám mây tinh tế mỏng manh giống như là hiện lên một món điểm tâm có tầng đường mạch nha ngon miệng, lan tràn ở cả trong tầm mắt, giống như vừa ngẩng đầu đưa tay, là có thể nắm được.

Thời điểm ánh nắng ban mai hiện ra Tô Lệ liền vội vã ăn xong bữa ăn sáng đứng ở túc xá nam sinh ở trong bóng râm vẽ bảng tuyên truyền, bởi vì học tỷ năm hai năm ba đại học đều có khóa, mà cái nhiệm vụ này là đầu một ngày mới vừa bố trí xuống, căn bản không còn kịp nữa, mặc dù Tô Lệ trước kia chỉ là qua loa học qua một chút kỷ xảo tranh thuỷ mặc, nhưng là tuyên truyền trên bảng cần chính là thuốc màu vẽ. Lúc này lại cũng chỉ có thể chữa ngựa chết làm như ngựa sống, kiên trì đến cùng rồi.

"Ơ ơ, tôi tưởng là ai chứ, sáng sớm, đây là vẽ cái gì à? Tôi xem một chút, là heo ư, hay là con lừa?"

Tô Lệ sáng sớm bị buộc đứng lên vẽ bản tuyên truyền cũng đã không vui vẻ gì rồi, bây giờ còn bị cười nhạo, càng thêm nổi giận, dù đối phương là đại soái ca, vậy cũng chỉ có thể được tha thứ chín chín tám mươi mốt lần. Mà ở đầu một ngày, Nhan Bồi Nguyệt miệng ít, đã sớm đem những tha thứ này tiêu xài rồi. . . . . .

"Mắc mớ gì tới anh?!" Nói thì nói như thế, nhưng rốt cuộc vẫn là dừng lại tỉ mỉ quan sát một phen, lần này chủ đề bản tuyên truyền là học viện sắp cử hành đón người mới đến giao lưu, tôn trọng tự do hoạt bát. Cô vì vậy liền chọn hình tượng Anime thỏ hợp mốt, đầy nhiệt tình. Nhưng trải qua anh vừa nói như thế, thật đúng là có điểm quái dị.

"Cô gái của gia đình, nói thế nào đây? ! Tôi thật sự là bị chó cắn Lã Động Tân a. . . . . ."

Tô Lệ nơi nào nghe không hiểu anh đây là đang chửi xiên chửi xỏ, nhất thời lập tức đứng dậy. . . . . .

Nếu như khi đó cô không thiếu máu, nếu như khi đó cô đứng vững vàng bước cũng không lui lại một bước, nếu như cái chậu hoa đó khi đó không có rơi xuống, nếu như khi đó Nhan Bồi Nguyệt nhất thời vững tâm thấy chết mà không cứu thì. . . . . .

Nếu như quả thật có một cái trở thành sự thật, có phải hay không, liền không giống bây giờ?

Tô Lệ vừa nghĩ tới những việc cũ này, đáy lòng trở nên mềm mại, giọng nói liền thay đổi thành nhẹ nhàng êm tai, giống như là gió xuân thổi qua.

Nhưng Dư Nhược Nhược lại bị gió xuân này gây thương tích, cô không phải người bao dung độ lượng rộng rãi, có thể tâm bình khí hòa nghe phụ nữ khác trong miệng giải thích điển tích (hiểu là quá khứ) cùng chồng mình.

"Tô tiểu thư, cô biết, tôi là người không có kiên nhẫn, không có hứng thú ngồi nghe thao thao bất tuyệt về chuyện tình xưa đau khổ, tôi chưa bao giờ xem kịch Đài Loan."

"Vậy cô đối với A Nguyệt đã từng, chẳng lẽ hoàn toàn không có lòng hiếu kỳ sao? Về anh ấy cùng tôi. . . . . ." Tô Lệ đột nhiên bị cắt đứt, nhưng cũng không có vẻ tức giận không kiên nhẫn, ngược lại, là ung dung chờ phản ứng của cô.

Không đúng, cô tò mò, tò mò muốn chết, nhưng Dư Nhược Nhược biết rõ, cô không có khuynh hướng chịu ngược, không có tính toán từ trong miệng tình địch nghe được về chuyện xưa bọn họ đã từng phong hoa tuyết nguyệt.

"Tôi không phải không quan tâm, nhưng tôi cũng biết rõ. Tôi nên cảm ơn cô, nếu như không phải là cô, thì Nhan Bồi Nguyệt có lẽ không phải là bộ dáng bây giờ, tính tình bây giờ. Có lẽ anh ấy cũng sẽ không lấy tôi, có lẽ chúng tôi cũng sẽ không ở cùng một chỗ. Nhưng tất cả đều là có lẽ, mà cô, cùng anh ấy trải qua, vậy cũng chỉ là quá khứ, mà thôi. . . . . ."

"Tôi từng nghe qua một câu nói, lời nói rất ác độc, cũng nói trúng tim đen, Tô tiểu thư, bây giờ theo tôi nghĩ, Tô tiểu thư chỉ là một NPC trong đời Nhan Bồi Nguyệt mà thôi, để anh ấy luyện cấp, để anh ấy thăng cấp, để cho anh ấy trở nên cường đại, biến thành người đủ để xứng với tôi lại khiến tôi yêu. . . . . ."

Dư Nhược Nhược nói lời này không nhẹ không nặng, lại ba một cái khiến Tô Lệ trắng mặt.

Tô Lệ da mặt không có dầy như Nhan Bắc Bắc, cũng không có cường hãn như Yên Tĩnh, không ngờ được Dư Nhược Nhược đúng lý hợp tình không đem cô để ở trong mắt như vậy, tay cầm đũa cơ hồ khẽ run.

Theo ý cô, Dư Nhược Nhược là loại phụ nữ ngu đần rất đơn giản tinh khiết, bởi vì gia cảnh ưu việt sống an nhàn sung sướng, căn bản sẽ không có ý thức gian nan khổ cực, trị giá hệ số công kích cực thấp. Chỉ cần qua loa thả quả bom, là có thể lập tức khiến cho cô ta biến thành quả cầu bị nổ tung, nhanh chóng héo rũ xuống.

Nơi nào biết tính tình Dư Nhược Nhược lại đột nhiên trở nên bén nhọn như vậy, thật ra thì tính tình Dư Nhược Nhược bình thường quả thật không cứng rắn, hình tượng người hiền lành mọi việc đều có thể thương lượng, bình thưởng không cùng người trở mặt. Ngoài việc dễ dàng kết giao với người ngoài, cũng sẽ không dùng giọng điệu kịch liệt, ở công ty xử sự cũng là cực kỳ phải đạo.

Thế nhưng lúc này giống như là động vật bị chọc giận vẫn như cũ không biến sắc công kích, chỉ là một đôi mắt to đen như mực, nhìn chằm chằm người, làm cho người ta không rét mà run.

Thật ra thì cô ta không biết là, những thứ này đều là Dư Nhược Nhược bị nóng nảy buộc phản ứng, cô suy cho cùng là xuất thân quân nhân thế gia, di truyền chút tham muốn chiếm hữu đặc thù của tổ tiên. Hiện tại Nhan Bồi Nguyệt đã là vật sở hữu tồn tại trong tiềm thức của cô, có đóng dấu sở hữu ẩn hình của Dư thị, há có thể để cô ta mơ ước? !

Cùng Nhan Bồi Nguyệt giận dỗi huyên náo lợi hại hơn nữa, cũng là nội đấu, hiện tại gặp phải kẻ địch mạnh có ý đồ phá hoại hòa bình thế giới, nhất định phải đem đầu mâu chỉ hướng ngoại địch.

Giữa lúc loạn trong giặc ngoài, cô Dư Nhược Nhược, há có thể mềm yếu?!

Tô Lệ càng chưa từ bỏ ý định mở miệng, không tính toán với cô tiếp tục nhớ lại hồi ức: "Tôi cũng không có muốn đem những thứ đã trải qua này làm vũ khí đả thương người, chỉ là khi nhớ lại thuận miệng cảm khái thổn thức mà thôi. Không biết thời điểm sinh nhật đưa ‘Tinh quang’, A Nguyệt có còn thích không?"

"A, đôi kiếm kia đúng không? Bởi vì tôi vẫn say mê công việc, ngày ngày yêu thích không buông tay, anh ấy liền qua tay tặng cho tôi, chỉ là, thật sự không tệ đấy. Thợ khéo cùng tạo hình đều là vô cùng đáng khen ngợi, tôi và Nhan Bồi Nguyệt vì cãi cọ tuổi của nó, thiếu chút nữa thì tung nóc phòng rồi. Chỉ là thật sự phải cảm ơn cô, trước đó tôi vẫn muốn mua được, chính là quá mắc, Nhan Bồi Nguyệt cũng giúp tôi tìm thật lâu a." Dư Nhược Nhược thích ăn thịt gà, nhà hàng này làm món gà hấp muối thật sự ngon lắm. Cho nên sau khi nói hết lời này, chỉ lo vùi đầu tận lực ăn, hoàn toàn không có tinh lực lo lắng Tô Lệ đã phát điên đang suy nghĩ muốn cướp đường mà chạy rồi.

. . . . . .

Bữa trưa kết thúc, Dư Nhược Nhược toàn thắng.

Mặc dù cuối cùng Tô Lệ thật sự sắc mặt trắng bệch rời đi, không thể làm gì khác hơn là cô đi trả tiền, nhưng trong lòng của Dư Nhược Nhược, cũng là có chút hả hê.

Muốn cùng tôi giành, không có cửa đâu!

Lúc xế chiều coi lại ngày nghỉ, cô tổng cộng có mười bốn ngày nghỉ đông để tính toán, đây thật sự là một chuyện hả lòng hả dạ, Dư Nhược Nhược mãi cho đến khi tan việc, cả người cũng là cảm giác nhẹ nhàng, vui vô cùng.

Lúc tan tầm, Yên Tĩnh gọi điện thoại tới đây: "Mình buổi tối phải đi Hongkong không có cách nào chứa chấp cậu, tự cậu về nhà, cùng Nhan Nhan hảo hảo chung đụng, nghe người ta giải thích thật tốt, đừng động tý thất khiếu liền bốc khói."

Cô thế này mới ý thức được, tiêu diệt tình địch, lấy được nghỉ đông có thể cùng Nhan Bồi Nguyệt về Bắc Kinh đón lễ mừng năm mới, lại thiếu chút nữa quên mất, Nhan Bồi Nguyệt, là một tên khốn kiếp. . . . . .

Mà giờ khắc này, Nhan Bồi Nguyệt cũng đã biết rõ chân tướng rồi.

Anh buổi tối ngày hôm trước ngồi ở trên ghế sofa đến lúc mặt trời hiện ở phía chân trời, trong lòng vẫn như cũ là giống như chất đống rơm rạ, rối bời thật lâu.

Ngồi ở trước máy vi tính thấy tài liệu ở mặt bàn thì mới sơ lược biết được.

Tên đã bị Dư Nhược Nhược sửa lại, hiện tại gọi là" Nhan Bồi Nguyệt khốn kiếp " . . . . . .

Bên trong vẫn là những thứ đó, những thứ hình ảnh, ghi âm đó. . . . . .

Nhan Bồi Nguyệt đột nhiên cũng không buồn bực, cũng không tức giận. Chỉ là gọi điện thoại: "Lý doanh trưởng, thuộc hạ của cậu phần lớn những người lính không khỏi quá kém cỏi, tháng này dã ngoại thực huấn, tiểu đoàn các cậu liền đến đây đi, còn nữa, nghỉ đông của mỗi người tước mất một ngày."

Hừ, người lớn như thế rồi, làm chuyện này cũng không chắc chắn như vậy, vẫn là một thằng nhóc không biết làm gì để lại hậu quả lưu lại chứng cớ gây án.

Anh Nhan Bồi Nguyệt người lãnh đạo này, có phần không biết cách lãnh đạo rồi.

Thừa dịp đối phương vẫn còn ở trong khiếp sợ, tiếp tục buông lời: "Cậu qua đây theo tôi uống một chén."

Lý Kiến sáng sớm liền nghe ra không ổn, nói mua túi lớn bia, run rẩy gõ cửa: "Đoàn trưởng, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Nhan Bồi Nguyệt đối với việc dỗ phụ nữ hoàn toàn không có biện pháp, hiện tại Ngũ Việt tên kia đã phản bội, anh chỉ có thể ôm bả vai Lý Kiến: "Này, nghĩ cho tôi mốt số biện pháp."

"Ơ?" Lý Kiến nhất thời đầu mê hoặc.

"Cậu bình thường là thế nào dỗ vợ? Thành thực khai báo đi!" Nhan Bồi Nguyệt ngước đầu một hơi uống cạn cả lon bia, là tình thế ép buộc khí phách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play