Trong nháy mắt tỏa ra kỳ quang, thu lấy Phương Nguyên.
Trong phút chốc, tầm nhìn của Phương Nguyên thay đổi lớn, định thàn nhìn lại thì đã bị Lý Hảo từ xa tới.
Trái lại Lý Hảo lại thay thế vị trí của Phương Nguyên, đứng bên người Cốc Bối Sơn.
Gã duỗi bàn tay ra, dán vào người Cóc Bối Sơn, bắt đầu trị liệu.
Thương thế của Cóc khiến trong trong lòng gã thất kinh.
Gã chiến đầu trong trường diễn võ qua nhiều tràng như vậy nhưng chưa từng gặp thương thế nghiêm trọng như vậy.
“Lẽ nào trong cuộc chiến này, ta sẽ thất bại? Thua một vãn bối tuổi trẻ như vậy? Không thể!” Linh cảm thất bại mãnh liệt như vậy lần đầu tiên xuất hiện trong lòng Lý Hảo.
Phương Nguyên cười lạnh một tiếng, bắt đầu xung phong.
Hắn làm sao có thể cho phép Lý Hảo công nhiên trị liệu cho Cóc Bối Sơn ngay trước mắt hắn?
Nhìn thấy Phương Nguyên xông tới, Lý Hảo cắn rằng tàn nhẫn đành từ bỏ trị liệu bắt đầu chạy trốn.
Đến khi Phương Nguyên vọt tới trước mặt Cóc Bối Sơn thì gã lại sử dụng Cổ di hình.
Đã vậy,gã ta lại đứng bên cạnh Cóc Bối Sơn một lần nữa, còn Phương Nguyên thì lại ở tít xa.
Có điều Phương Nguyên không hề để tâm, vẫn vùi đầu xung phong lên.
Lý Hảo trị liệu bị cắt đứt nhiều lần, Phương Nguyên nhiều lần xung phong tấn công cũng không thu được kết quả gì.
Thế nhưng cho dù vậy hắn vẫn kiên nhẫn tấn công.
Qua vài lần, Lý Hảo lại chủ động dừng việc trị liệu, sắc mặt âm tình bất định.
Tình cảnh này, những người quan sát trận chiến không tìm được manh mối, không hiểu vì sao Phương Nguyên lại làm như vậy.
Thế nhưng cuối cùng vẫn có người thông minh.
“Mỗi lần Phương Chính xung phong, nhìn như vô dụng nhưng kỳ thực lại làm cho Lý Hảo tiêu hao rất nhiều chân nguyên.”
“Không sai. Tuy Cổ di hình có tác dụng huyền bí nhưng cũng có khuyết điểm, tiêu hao số lượng lớn chân nguyên chính là một trong những khuyết điểm đó.”
“Khoảng cách càng xa, thực lực của đối phương càng mạnh thì khi Lý Hảo thôi thúc Cổ di hinh lại tiêu hao càng nhiều chân nguyên.”
“Trên người Phương Nguyên có Lực song trư và Lực nhất ngạc, mỗi lần Lý Hảo vận dụng Cổ di hình đều sẽ tiêu hao không ít chân nguyên. Hơn nữa gã còn phải trị liệu cho Cóc Bối Sơn cũng không thể cứ sử dụng như vậy.”
Lý Hảo cũng ý thức được điểm ấy, lúc này mới đành phải dừng việc trị liệu lại.
Chân nguyên của gã đã không còn nhiều.
Nếu như là những đối thủ trước dây, gã là bạch ngân chân nguyên tam chuyể. Thế nhưng ngày hôm nay tu vi đều là tam chuyển, nhưng trải qua vài hiệp, Phương Nguyên đã chiếm ưu thế hơn về chân nguyên.
Nhìn thấy Phương Nguyên lại vọt tới, Lý Hảo bắt đầu do dự, không thể không động thân.
Phương Nguyên nắm tay lại, bỏ qua Cóc Bối Sơn tấn công Lý Hảo.
Đùng đùng đùng.
Hắn dùng từng quyền làm nổ tung trên không trung, thanh uy hiển hách, cực kỳ cương mãnh, giống như thủy triều đánh vào tảng đá ngầm.
Qua mấy hiệp, Lý Hảo đã không còn chống đỡ nổi.
Tuy gã có Cổ trùng bổ sung nhưng hạt nhân chủ yếu vẫn là Cóc Bối Sơn và Cổ di hình.
Vì để giảm thiểu tiêu hao chân nguyên ở Cổ di hình, gã đánh tan thú lực hư ảnh.
Thế tiến công của Phương Nguyên thực sự rất mãnh liệt, giống như mưa to gió lớn, ép tới gã đến thở cũng khó khăn.
Lý Hảo dựa vào lực tu miễn cưỡng chống lại vài lần, nhưng không thể không vận dụng Cổ di hình một lần nữa, đổi thành Cóc Bối Sơn.
Phương Nguyên không đuổi được Lý Hảo, tấn công ngay vào Cóc Bối Sơn.
Các hư ảnh của Sơn trư, Tông Hùng, Ngạc Ngư thay nhau hiện ra.
Trong lúc nhất thời, núi đá tung bay, Cóc Bối Sơn phun máu ra, phản kích lại một cách điên cuồng.
Thế nhưng Phương Nguyên luân phiên sử dụng Cổ hoành trùng, Cổ trực chàng, Cóc Bối Sơn phản kích rất vụng về.
“Sao lại trở nên như vậy…”
“Lý Hảo là người trưởng thành, không thể không tham chiến để chia sẻ áp lực với Cóc Bối Sơn.”
“Phương Chính tấn công cuồng mãnh tới đáng sợ. Áp chế cà Lý Hảo và Cóc Bối Sơn.”
Chiến cuộc diễn biến tới mức này đều vượt ra ngoài dự liệu của mọi người. Từ khi Lý Hảo từ bỏ quyền lực, thay đổi viện trợ cho tới nay, bọn họ chưa từng thấy Lý Hảo rơi vào nghịch cảnh như vậy bao giờ.
Lý Hảo có chiến thuật tương đối khá. Lợi dụng Cổ di hình, phối hợp với Cóc Bối Sơn, một khi phối hợp đánh ra, hiệu quả rất tốt.
Cho dù Phương Nguyên cũng không phá giải được chiến thuật này.
Thế nhưng…Phương Nguyên không cần phải phá giải!
Hắn căn bản cũng không muốn phá giải, trực tiếp vung nắm đấmt hép, lấy bất biến ứng vạn biến. Mặc kệ ngươi dùng gì trước mặt a, đánh một trận tàn nhẫn là được!
Hành động như vậy nhìn như vụng về nhưng là đại trí giả ngu mà thôi.
Khí thế cuồng mãnh bá đạo đã lập tức thể hiện ra ngoài.
“Đây là một phương pháp hay.” Có người sáng mắt lên, nói: “Tương lai nếu như ta đối chiến với Lý Hảo, cũng học theo Phương Chính, mặc kệ những cái khác để tấn công Cóc Bối Sơn thật mãnh liệt.”
Lời vừa nói ra đã bị những người bên cạnh phủ định và châm chọc.
“Thí! Ngươi cũng muốn học hắn, đầu bị hồ đồ rồi sao? Phương Chính có thể làm được như vậy bởi vì hắn là lực tu, chân nguyên tiêu hao ít. Người là hỏa tu, dám tấn công Cóc Bối Sơn một cách lãng phí, đấy chính là điều mà Lý Hảo muốn nhiền thấy.”
Cổ sư không có chân nguyên, sức chiến đấu nhất định sẽ giảm mạnh, hầu như không khác gì phàm nhân.
Trong chiến đấu, một bên nhiều chân nguyên, thường sẽ chiếm ưu thế. Chân nguyên chênh lệch càng nhiều thì ưu thế càng lớn.
Một số Cổ sư muốn học theo Phouwng Nguyên sau khi nghe nói như vậy nhất thời nghẹn họng, không phản bác được.
Có người vỗ đầu một cái, như hiểu ra nói: “Ta chợt phát hiện, lực tu cũng là một ưu thế.”
“Không sai.” Lập tức có người phụ họa theo: “Dùng lực tu tấn công, mượn thân thế, bởi vậy Cổ sư có lực tu ưu điểm lớn nhất chính là tiêu hao chân nguyên rất ít.”
“Mỗi Cổ sư tu lưu đều có ưu khuyết điểm của từng ngừi, sức mạnh lững lẫy một thời ở thời thượng cổ, không phải là không có đạo lý.”
Mọi người lại tiếp tục nhìn về phía trường đấu.
Lý Hảo và Cóc Bối Sơn liên tục thối lui trước thế tiến công mãnh liệt của Phương Nguyên.
Cổ toàn lực ứng phó tiêu hao chân nguyên rất ít.
Sức mạnh chủ yếu mà Phương Nguyên tấn công bắt nguồn từ mấy hư ảnh thú lực.
Bản thân những hư ảnh thú lực này căn bản là không cần tiêu hao chân nguyên!
Đây mới là chỗ biến thái nhất!
Nếu đổi lại là những Cổ sư khác ở vào vị trí của Phương Nguyên thì sau khi đánh mấy chục hiệp đã sớm bị suy sụp, nhưng Phương Nguyên càng đánh càng mạnh, cực kỳ dẻo dai.
Khí thế của hắn càng ngày càng lên cao, từng quyền đều như gió, bá đão mãnh liệt, giống như là mãnh hổ rít gào, gấu gào thét!
ỏ trên người hắn, mọi người dường như nfhint hấy phong thái ngạo thế của lực tu thượng cổ!
Trái tim đập liên hồi, lồng ngực đầy nhiệt huyết. Phương Nguyên càng đánh càng thoải mái.
Từ khi sống lại tới nay, hắn vẫn như băng mỏng trên giày, bao úc khí đè nén ở trong lòng, lúc này bạo phát theo quyền cước, phát tiết toàn bộ ra ngoài.
Bao nhiêu tối tăm khó chịu trong lòng hắn đã được quét đi hết.
Không thể nghi rằng rằng có được Cổ toàn lực ứng phó là một bước ngoặt trong đời Phương Nguyên.
Trước đó, hắn bôn ba đông tay, ăn bữa nay lo bữa mai, bụng ăn cũng không được no. Gặp phải một chuyện hơi lớn cũng lo lắng hết lòng đi suy tính biện pháp.
Thế nhưng sau khi hắn có được Cổ toàn lực ứng phó, rốt cục hắn cũng có vốn để kiêu ngạo, dùng nắm đấm để đi giải quyết nhiều chuyện.
Giống như hiện tại, hắn căn bản không cần phá giải chiến thuật tinh diệu của Lý Hảo, trực tiếp dùng nắm đấm.
Ma là giả dối, ma lại càng bá đạo!
Quét sạch trời dất, bao phủ núi sông, màu tươi càn khôn, dốc hét oàn lực!
Ngươi hung ác ta càng hung ác hơn ngươi, ngươi thô bạo ta càng thô bạo hơn ngươi!
Ma! Ma! Ma!
Giết! Giết! Giết!
Phương Nguyên đánh cực kỳ thoải mái, tâm tình khuấy động mãnh liệt. Rốt cục không kìm nén được, hóa thành tiếng khóc trên thành trường.
“Người vì khó khăn mà chí lớn, không dậy hồng trần hoặc vững tâm. Bản thân hiện tại tạm thảo dầu, đợ ánh mặt trời cuồng ca đạp núi sông!”
Trong mật thất, Phương Nguyên ngồi xếp bằng trên đệm, hai mắt nhắm nghiền.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT