Chỉ là đá Hạ đẳng, cũng đâu cần giống trống khua chiêng như thế, chẳng khác nào dùng đao mổ trâu giết gà.
Chẳng lẽ hành động lần này của nhóm lão sư phụ ẩn chứa thâm ý? Không được, ta nhất định phải quan sát cẩn thận.
Kết quả quan sát khiến người ta phải nghẹn họng nhìn trân trối.
Những tảng đá Hạ đẳng này, sau khi được mở ra, cũng chẳng có con Cổ nào. Nếu không phải là đá thật thì cũng là rỗng ruột, thậm chí ngay cả một con Cổ chết rồi cũng không có.
“Thứ gì vậy, ta còn tưởng rằng có vật không tầm thường trong đó.”
“Thì ra đều là đá Hạ đẳng bình thường.”
“Nhóm lão sư phụ chạy đến giải thạch, đúng là làm tốn thời gian của ta.”
Mọi người vây xem thất vọng, vội phất tay bỏ đi.
Nghe xong, sắc mặt Chưởng quỹ vô cùng tái nhợt. Lúc trước, nếu ông ta gặp phải những vị khách chọn trúng những viên đá không có Cổ trùng, trong lòng ông ta vui biết mấy. Nhưng bây giờ, ông ta lại hận không thể nhét thêm mấy con Cổ trùng vào.
Khách quý có lệnh bài Tử Kinh cũng không thể tùy tiện đắc tội.
Ông ta cẩn thận nhìn Phương Nguyên, đang định nói vài lời an ủi.
Nhưng Phương Nguyên đã mỉm cười nói: “Không sao, xem ra vận may hôm nay của ta không tốt, không cược nữa. Lần sau có thời gian ta lại đến.”
Chưởng quỹ và tiểu nhị cùng nhau đưa Phương Nguyên đến cửa.
Bọn họ còn muốn tiễn xa hơn, nhưng bị Phương Nguyên ngăn lại.
Mãi cho đến khi bóng người Phương Nguyên biến mất đầu phố, lúc này Chưởng quỹ mới đứng thẳng lưng lên.
Ông ta quay người gõ cho tiểu nhị một cái, bảo ngươi đã chậm trễ khách quý.
Tiểu nhị ôm đầu, không dám nói câu nào.
Hôm nay Phương Nguyên đến đây chỉ là để thăm dò.
Đã phát hiện được mục tiêu, chuyến đi này đã đạt được mục đích.
Về phần đá Tinh Thần, hắn không thể trực tiếp ra tay, còn phải phí một phen trắc trở nữa.
Phương Nguyên muốn lấy được con Cổ kia thì phải giải được đá Tinh Thần. Hắn không có phương pháp giải thạch, nếu muốn mua một bộ Cổ trùng giải thạch, hao phí quá lớn, bởi vậy liền giao cho lão sư phụ bên trong phường đổ thạch.
Nếu lão sư phụ giải thạch trước mặt mọi người sẽ dẫn đến sự chấn động. Còn vận dụng lệnh bài Tử Kinh yêu cầu bọn họ bí mật giải thạch cũng không thỏa đáng, lại càng khiến cho họ nghi ngờ.
Phương Nguyên vừa đến đã giải ra được con Cổ trùng truyền kỳ, không khỏi vận khí quá tốt rồi.
Phương Nguyên không hề nghi ngờ năng lượng khổng lồ của Thương gia. Thương Yến Phi vừa mới điều tra qua hắn, chắc cũng biết Phương Nguyên đã cược ra được Thổ Cóc trong thương đội Giả gia.
Nếu hai lần đổ thạch của hắn, một lần cược ra được Thổ Cóc, một lần cược được Cổ truyền kỳ, Thương Yến Phi là loại người khôn khéo, sao có thể không nghi ngờ?
Đổ thạch liên quan đến lợi ích trọng đại. Nếu Thương Yến Phi hoài nghi Phương Nguyên có thủ đoạn tìm được Cổ trong đá, ông ta tất nhiên sẽ động tâm, thậm chí là động thủ.
Phương Nguyên hoàn toàn không có thủ đoạn như thế, nhưng trên người hắn lại có Cổ trùng không thể để bại lộ.
Nhất là Xuân Thu Thiền.
Bây giờ đang ở núi Thương Lượng, Thương Yến Phi không phải là mối uy hiếp hàng đầu. Uy hiếp chân chính bắt nguồn từ Cổ sư Lục chuyển.
Thế lực cấp bá chủ, cơ hồ phía sau đều có Cổ sư Lục chuyển.
Cổ sư đạt đến Lục chuyển, đa phần đều trốn trong xó ít ra ngoài, vừa bế quan là vài chục năm. Bởi vì sức mạnh đã đạt đến một trình độ nhất định, bọn họ cũng có nỗi khổ tâm trong lòng, cần phụ trách với chính mình.
Nhưng nếu Xuân Thu Thiền bị bại lộ, đám Cổ sư Lục chuyển tất sẽ chen chúc mà đến.
Nhỏ không nhẫn sẽ bị loạn đại mưu.
Tính cách Phương Nguyên cẩn thận, sao có thể phạm sai lầm lớn ở những chỗ nhỏ như thế?
Hắn phải ngăn chặn hết thảy nguyên nhân dẫn đến sự bại lộ của Xuân Thu Thiền, cho dù phải gánh phong hiểm đá Tinh Thần bị người ta phát hiện.
Theo trí nhớ kiếp trước, khả năng cổ truyền kỳ bị phát hiện là rất nhỏ, nhưng cho dù bị phát hiện, Phương Nguyên cũng có biện pháp giải quyết tương ứng. Dù sao cũng còn tốt hơn là tự rước lấy hoài nghi, dẫn đến Xuân Thu Thiền bị lộ ra ánh sáng.
“Mấy ngày đến, ta sẽ đến dạo chơi phường đổ thạch, mua những tảng đá đánh cược, lưu lại chút ấn tượng cho người ta.”
Phương Nguyên vừa đi đường vừa suy tính, mấy chốc đã trở về Nam Thu Uyển.
Bạch Ngưng Băng đã từ Phong Vũ Lâu trở về.
“Đang chờ ngươi đấy.” Nói xong, nàng đưa cổ Băng Tinh mua được cho Phương Nguyên.
Phương Nguyên vận dụng khí tức Xuân Thu Thiền thúc giục, sau đó luyện hóa rồi ném lại cho Bạch Ngưng Băng.
Bạch Ngưng Băng trợ giúp hắn tu hành, hắn trợ giúp Bạch Ngưng Băng luyện cổ. Đây là nội dung của việc thề độc.
Phương Nguyên cũng bước vào một gian mật thất khác. Hắn muốn bắt đầu luyện cổ.
Trong mật thất ánh sao chiếu rọi.
Phương Nguyên ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, bắt tay vào việc luyện cổ.
Sau khi từ biệt Bạch Ngưng Băng, hắn từng tới cửa hàng một lần, mua đủ những thứ cần thiết cho việc luyện cổ. Đương nhiên hắn cũng mua thêm một vài thứ không cần thiết để che giấu, tránh cho bí phương bị lộ ra ngoài.
Suy nghĩ một chút, Phương Nguyên gọi một con Cổ ra.
Con Cổ này to như nắm tay, nhìn giống như khí nang hình cầu, toàn thân màu da cam. Mặt nó nhăn nhúm, tạo cảm giác rất thật, giống như đang khó chịu vậy.
Đây là Cổ Xú Thí nhất chuyển!
Tác dụng duy nhất của nó là tỏa ra mùi hôi thối, không hề có lực tấn công.
Đừng thấy vậy mà nghĩ nó không có tác dụng gì lớn, Cổ Xú Thí là một loại tài liệu luyện cổ được sử dụng rộng rãi.
Phương Nguyên lặng lẽ truyền chân nguyên bạc nhạt vào trong, thân thể Cổ Xú Thí dần phồng lên, lơ lửng ở giữa không trung.
Cùng lúc đó, hắn đưa tay vỗ lên một hũ bùn đặt ở trước người.
Mùi hôi thối, mục nát lập tức bốc lên, tỏa ra khắp phòng.
Trong chiếc hũ này chứa đầy bùn đầm lầy hôi thối, được gọi là Hắc Tất Mã Hồ. Đây cũng là một loại tài liệu phụ trợ được sử dụng rộng rãi trong việc luyện cổ.
“Thảo túi cơm, đi.”
Ý niệm của Phương Nguyên vừa động, một viên hạt giống bắn ra từ trong không khiếu.
Hạt giống bắn vào trong hũ bùn, chân nguyên như biển từ trong không khiếu chiếu xuống, dây leo xanh sẫm chui lên khỏi mặt bùn hôi thối.
Dây leo không ngừng mọc dài ra, leo ra khỏi hũ bùn. Sau khi bao trùm chu vi hai thước, một phiến lá khổng lồ mọc ra ở đầu những sợi dây leo.
Những chiếc lá xanh này phát triển rất nhanh, lúc đầu còn bé tí ti, nhưng chỉ nháy mắt sau đã lớn ngang cái bát.
Phương Nguyên bẻ phần đầu của những chiếc lá xuống, lộ ra những hạt cơm trắng nõn ở bên trong.
Nhưng Phương Nguyên không hề lấy dùng, hắn trộn những hạt cơm này vào trong bùn đầm lầy hôi thối. Tiếp theo, Phương Nguyên dần hạ Cổ Xú Thí xuống, nhất tâm nhị dụng, đồng thời điều khiển Cổ Xú Thí và Thảo túi cơm.
Màu da cam do Cổ Xú Thí tỏa ra dần hòa vào cùng màu xanh lá của Thảo túi cơm.
Ánh sáng pha trộn dần trở nên nội liễm, tiến vào trong hũ bùn.
Hũ bùn chấn động liên tục, sau khi nó dừng lại, một con Cổ mới từ bên trong bay ra.
Toàn thân Cổ màu vàng sẫm, giống màu bùn nhão, mùi hôi tỏa ra xung quanh, giống như một bãi phân đang bay vậy.
Đây chính là Cổ A Thỉ.
Đừng thấy bề ngoài nó xấu xí mà coi thường, Cổ A Thỉ có thể khiến nhiều người tiêu chảy. Nhiều y sư dùng nó để chữa bệnh bài độc, có giá trị thực tế rất lớn.
Mặt Phương Nguyên không hề thay đổi.
Cổ trùng nhiều không đếm xuể, giống như con người muôn hình muôn vẻ. Cổ có Thiên Nguyên Bảo Liên thánh khiết tao nhã, có Xuân Thu Thiền đầy trí tuệ, thiền ý, có Cổ Huyết Lô tà ác quỷ mị, đương nhiên cũng có những loại nhìn buồn nôn, ngửi buồn nôn, sờ buồn nôn như Cổ A Thỉ, Cổ Xú Thí…
Hợp luyện ra Cổ A Thỉ nhị chuyển chỉ là bước thứ nhất.
Tiếp sau đó, Phương Nguyên lấy Cổ Đại Lực mua được từ cửa hàng ra. Loại Cổ này có tác dụng tăng sức lực của Cổ sư lên gấp đôi trong thời gian năm mươi hơi thở.
Phương Nguyên dùng Cổ Đại Lực, Cổ A Thỉ hợp luyện thành Cổ Đại Lực A Thỉ.
Cổ Đại Lực A Thỉ là cổ trùng tam chuyển, tác dụng giống như Cổ A Thỉ, bề ngoài cũng giống nhau, chỉ khác ở điểm hiệu lực mạnh hơn gấp ba lần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT