“Không, tuyệt đối không có. Dựa theo sự dặn dò của Đại sư huynh, tiểu đệ đã bố trí thêm một vòng lớn cương thi bên ngoài.” Đinh Hạo vội vàng đáp.
“Rất tốt, ngươi làm không tệ. Hãy lo quét dọn chiến trường đi, chú ý không được để lại dấu vết.”
“Vâng, đại sư huynh.”
Mấy năm qua Đinh Hạo phục kích thương đội, không hề để bại lộ, cũng có được bản lĩnh nhất định, việc quét dọn chiến trường như xe nhẹ đường quen. Thấy đám cương thi được nguy trang thành cương thi bình thường tập kích thương đội, ngay cả Phương Nguyên cũng phải âm thầm gật đầu.
Tuy nhiên, mặc dù tuổi tác của gã ta lớn hơn Phương Nguyên, nhưng kinh nghiệm không cay độc bằng hắn.
Phương Nguyên chỉ điểm cho gã ta mấy chỗ, bù đắp sơ hở, khiến gã ta phải sinh lòng kính nể.
Ngẫm lại, cũng không thể lấy hết toàn bộ nguyên thạch, cũng nên lưu lại một chút. Đám cương thi sẽ không nhặt nguyên thạch. Với lại, thi thể cũng không cần biến thành cương thi hết. Dù sao thi độc có nhiều có ít, cũng không thể chuyển hóa thi thể thành cương thi trăm phần trăm.
“Đại sư huynh, số nguyên thạch này mời Đại sư huynh nhận lấy.” Sau một chén trà, Đinh Hạo rất thức thời dâng lên nguyên thạch đoạt được cho Phương Nguyên.
Phương Nguyên nhìn thoáng qua, ước chừng có một vạn ba ngàn khối nguyên thạch. Hắn không chút khách sáo nhận lấy, sau đó bỏ vào hoa Đâu Suất.
“Lần này thu hoạch của ngươi như thế nào?” Phương Nguyên vỗ vai Đinh Hạo, ôn hòa hỏi.
Gương mặt tái nhợt của Đinh Hạo hiện lên sự hưng phấn: “Lần này thu hoạch lớn. Có được năm thi thể hoàn chỉnh, đều là cổ sư Tam chuyển. Còn có mười mấy thi thể cổ sư đều đã được dưỡng lực. Nếu chuyển hóa thành cương thi, ít ra đều là Hắc Mao.”
“Haha, thu hoạch rất tốt. Đám Hắc Mao cương thi này, ngươi nhớ nuôi thật tốt, nhất định sẽ có được một Thanh Mao cương thi.”
Đinh Hạo liên tục gật đầu, gương mặt tràn đầy vẻ kính nể: “Đây là thương đội đầu tiên mà đệ thôn tính được hết. Cũng may mà có Đại sư huynh dẫn đến đàn thú, không ngừng suy yếu bọn họ. Định Hạo có thu hoạch như vậy, toàn bộ là nhờ Đại sư huynh.”
“Ngươi cũng không tệ, chỉ huy rất tốt. Nhưng ta thấy sắc mặt của ngươi do dùng thần niệm quá nhiều, tâm niệm tiều tụy, khiến hồn phách bị thương, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian. Nhất mạch của chúng ta, việc bảo dưỡng hồn phách rất quan trọng. Hồn phách không mạnh, tâm niệm sẽ yếu, chỉ huy cương thi sẽ khó khăn hơn.” Phương Nguyên mỉm cười, ôn hòa nói.
“Tạ Đại sư huynh quan tâm.” Mười năm qua, Đinh Hạo vẫn luôn lẻ loi, hiu quạnh. Đây là lần đầu tiên gã ta được người khác quan tâm như vậy, vẻ mặt không khỏi kích động, âm thầm cảm kích.
Kích động này khiến gã ta cảm thấy choáng váng, cơ thể lay động. Nếu không nhờ Phương Nguyên đỡ, chỉ sợ gã ta đã ngã quỵ xuống đất rồi.
“Thật hổ thẹn! Tiểu đệ tu hành không đến nơi đến chốn, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tâm niệm vận chuyển không thông.” Đinh Hạo miễn cưỡng đứng vững.
“Không sao, ngươi hãy về động phủ ngủ một giấc, ngày mai tỉnh lại, mặc dù đầu đau như muốn nứt ra, nhưng tâm niệm sẽ khôi phục hơn phân nửa, có thể điều động được đám cương thi này.” Phương Nguyên cười nói.
“Đúng vậy, tiểu đệ cũng có chút kinh nghiệm về phương diện này. Một lần thu được quá nhiều cương thi, thiếu chút nữa ngất đi. Hahaha...” Đinh Hạo cười nói.
“Ừm, ta sắp phải rời khỏi rồi. Tiểu sư đệ, ta thán thành ngươi. Ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt, chờ ta trở về sẽ mang ngươi đến bái kiến ân sư. Đúng rồi, động phủ của ngươi ở đâu?”
“Ở giữa sườn núi, bên cạnh một cái đầm. Đầm đó rất dễ tìm, có hình ngôi sao năm cánh rất độc đáo.” Đinh Hạo vui vẻ vô cùng, vội vàng đáp: “Đại sư huynh, có muốn đến động của ta ngồi một chút không?”
“Không đến đâu. Thời gian quá gấp, ta còn có nhiệm vụ ân sư bí mật giao xuống. Không ổn rồi, có người giả chết, vẫn còn một con cá lọt lưới.”
Một giây sau, một con Cốt Thương xuyên thủng đầu gã ta.
Bịch.
Đinh Hạo ngã xuống đất, trên trán vẫn còn cắm một con Cốt Thương to lớn. Máu và não thuận theo đường xoắn ốc trên con Cốt Thương mà chậm rãi chảy xuống.
Gã ta mở to mắt, vẻ mặt khó có thể tin nổi.
Nụ cười Phương Nguyên tắt dần, mặt lạnh tanh. Hắn chậm rãi cúi người, kéo chân Đinh Hạo đến phế tích doanh địa.
Ngọn lửa vẫn còn đang thiêu đốt. Đám cương thi đã mất đi chủ nhân, bắt đầu nhảy nhót chẳng có mục đích.
Thi thể nằm dưới đất đã thu hút bọn chúng.
Bọn chúng nhào vào thi thể, bắt đầu gặm nuốt.
Phương Nguyên kéo thi thể Đinh Hạo đi qua các xác chết, bên tai là âm thanh cương thi ăn no nê.
Hắn ném Đinh Hạo vào trong đống lửa, lẳng lặng nhìn thi thể Đinh Hạo chậm rãi biến thành tro. Cổ trùng trên người gã ta phát ra tiếng gào thét thê lương, sau đó cũng bị thiêu chết.
Một khi Thương Tâm Từ được Tộc trưởng Thương gia trại nhận thân, nhất định sẽ bị Thương gia nghiêm mật điều tra. Chiến trường này sẽ là chỗ quan trọng nhất.
Nếu Đinh Hạo bị bắt, bị tra hỏi chân tướng, hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Mặc dù gã ta là người trung thực, dễ bị lừa, là quân cờ dùng rất tốt nhưng giá trị còn kém xa Thương Tâm Từ. Với lại, trên người gã ta chất chứa quá nhiều nguy hiểm, có thể bị lộ bất cứ lúc nào.
Cổ trùng trên người gã ta cũng không cần. Nếu Phương Nguyên đem theo bọn chúng, Cương vương đời thứ hai sẽ tìm đến hắn. Huống chi, Phương Nguyên muốn nuôi cổ Cương Tâm cũng không tiện, sẽ càng để lại dấu vết cho Thương gia điều tra.
Về phần đám cương thi này, không còn chủ nhân, chúng sẽ trở thành cương thi bình thường.
Sau khi chúng gặm nuốt những thi thể này xong, một số sẽ ở lại đây, một số sẽ rời núi, di chuyển xung quanh núi Mộ Bia để tìm máu.
Tin rằng, trải qua chuyện xử lý bọn chúng lần này, toàn bộ cảnh tượng sẽ trở nên rất thật.
Nhìn thi thể Đinh Hạo bị đốt thành tro, lúc này Phương Nguyên mới thản nhiên quay người đi.
Đám cương thi đều đang ăn uống, trở thành thứ không còn trí lực, chẳng chút uy hiếp.
Ánh trăng treo cao trên bầu trời đêm, trong veo như nước.
Thương Tâm Từ đứng trên một vách núi nhìn về nơi xa, lo lắng hỏi: “Hắc Thổ đại ca, tại sao huynh còn chưa trở về?”
“Có phải đã xảy ra chuyện hay không?” Tiểu Điệp phụ họa.
“Hắn không xảy ra chuyện gì đâu, không cần lo lắng.” Bạch Ngưng Băng dựa lưng vào một gốc cây khô, nghĩ thầm không biết tên Phương Nguyên này đang làm cái quái gì?
Thời gian từng phút một trôi qua, trong lòng Thương Tâm Từ càng thêm lo lắng.
Bạch Ngưng Băng cũng dần cảm thấy không ổn. Thời gian trôi qua cũng đã được nửa nén nhang, chẳng lẽ Phương Nguyên thật đã xảy ra chuyện?
Chết sống của Phương Nguyên, nàng chẳng thèm quan tâm. Cái mà nàng quan tâm chính là Dương cổ trong tay Phương Nguyên.
Trong lòng nàng không khỏi sinh ra sự nôn nóng.
Sự nôn nóng này, một nửa bắt nguồn từ việc Phương Nguyên mất tích, một nửa còn lại bắt nguồn từ sự bất đắc dĩ. Tu vi Phương Nguyên càng lúc càng mạnh, trong tay lại nắm Dương cổ của nàng, Bạch Ngưng Băng muốn đối phó Phương Nguyên, mười phần sợ ném chuột vỡ bình.
Nếu Phương Nguyên chơi xấu, nàng hoàn toàn không tìm được biện pháp ứng đối.
Cùng đồng hành với Phương Nguyên, nàng biết nhân phẩm của hắn như thế nào. Tu vi của Phương Nguyên càng lúc càng gần Tam chuyển, kỳ hạn ước định cũng sắp đến, Bạch Ngưng Băng lại càng thêm nôn nóng.
Trong lúc ba người thương lượng có nên quay về trợ giúp Phương Nguyên hay không, hắn rốt cuộc đã xuất hiện trên đường núi.
Thương Tâm Từ thở phào một hơi, nhưng khi Phương Nguyên đến trước mặt, sự lo lắng của nàng lại dâng lên: “Hắc Thổ đại ca, huynh lại bị thương.”
Phương Nguyên cố tình tăng thêm mấy vết thương trên người mình. Hắn hít một hơi thật sâu, nói: “Các người vừa đi, một con Thanh Mao cương thi xuất hiện. Cũng may ta chạy nhanh. Chúng ta mau đi thôi, nói không chừng nó còn đang đuổi theo.
Nghe hắn nói như vậy, ba người kia tất nhiên không dám ở lâu, suốt đêm đi đường.
Đến đây, mục đích của Phương Nguyên đã đạt được, trên đường đi xem như an phận thủ thường.
Qua núi Mộ Bia, bọn họ đến núi Song Tương.
Núi này thuộc dạng núi đôi, chính giữa có một sơn cốc, khí thế hùng hồn.
Ba người không có thương đội bảo vệ, di chuyển giữa rừng núi hết sức khó khăn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT