Mọi người bị cảnh tượng Địa Ngục dọa sợ bỏ chạy khắp bốn hướng, lá rụng quay cuồng khắp mặt đất chật vật đến cực điểm, xác chết cũng bị bọn họ đạp lên, dính đầy vết máu hỗn độn của Bạch sư gia. Tiết Linh Vương không còn chút lòng tôn kính hắn như khi còn sống, giết một cách tàn nhẫn vô cùng, khiến mặt đất bên dưới nhiễm đầy sắc đỏ.

Linh cữu trống rỗng vỡ tan dưới làn gió phất phơ, người duy nhất không chạy trốn chỉ có A Hương nước mắt đầm đìa, nàng sững sờ một chỗ, không biết là hỉ hay là bi.

Đợi đến khi Tiết Vân dừng hành động phân thây hắn, mở to hai con mắt đỏ tươi nhìn tôi, mặt trời đã dần lặn xuống góc chân trời. Tiếng lá xào xạc vang khắp sơn gian trống vắng, tôi từ từ tiến về phía y, y co rúm lại lùi về phía sau, trong cổ họng phát ra tiếng y y trầm thấp. Con mắt thứ ba của y còn chưa mở, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra bóng dáng của tôi, dường như vẫn còn sợ hãi chần chờ, không muốn dùng hình thái đáng sợ này đối diện với tôi.

“Tiết Vân.” Tôi gọi y.

Y run rẩy, bước chân đang lùi về phía sau dừng lại, nhưng vẫn do dự không tiến lên. Tôi dẫm lên xương cốt gãy nát của Bạch sư gia, chỉ trong một phút đã đứng trước mặt y, đối diện với một con quái vật thuộc về Âm Phủ thật lâu, chậm rãi vươn hai tay, mang theo đầy cảm xúc ôm y vào trong lòng, trở thành thi thể nhiều ngày nay khiến cơ thể y cứng ngắc dị thường, không hề có chút độ ấm, đây là người khiến người ta vừa nghe danh đã sợ mất mật – cương thi Vương Gia.

“Thê của ta…” Không hiểu vì sao, tôi lại mơ hồ nói ra lời này. Tiết Linh Vương im lặng một hồi, dùng bàn tay vừa giết Bạch sư gia cách đó không lâu vỗ vỗ lưng tôi, giống như cách y nhẹ nhàng vuốt ve tôi khi còn sống, cảm giác như cả hai chúng tôi đều đang trầm luân vào mộng cảnh.

Sau phút thâm tình cuối cùng, tôi nâng mắt nhìn ánh trăng mông lung trên đỉnh đầu, mơ hồ đoán được gì đó; Vì thế cúi đầu nhìn từng mảnh thịt vụn của Bạch sư gia dưới chân, phát hiện chúng nó quả nhiên đang nhúc nhích tìm kiếm lẫn nhau, máu thịt dơ bẩn tập hợp lại, trở thành một cơ thể như ban đầu, con mắt tối đen thậm chí nhìn chằm chằm vào hai chúng tôi, mang theo một tia oán độc không dễ nhận ra.

Bạch sư gia sớm đã ăn Trường Sinh Đan, trở thành một kẻ bất tử chân chính.

Lúc này, mặt đất bỗng chấn động, những vật chôn giấu dưới lòng đất phát ra tiếng nức nở bên tai, hai cánh tay vươn ra khỏi mặt đất tơi xốp, u u vây xung quanh. Một con Huyết Thủ bò lết tới, chỉ huy đám còn lại phá đất chui ra, sau đó xiêu xiêu vẹo vẹo nhảy tưng tưng về phía chúng tôi.

Tôi và Tiết Linh Vương nhìn đám lâu la, trong mắt hiện vẻ khinh thường; Nhưng vào lúc này chúng tôi đã quên mất người thị nữ trung thành cách đó không xa, đợi đến khi quay đầu lại nhìn, A Hương trong lúc không phòng bị đã bị đám lâu la đánh gục xuống đất, phát ra một tiếng hút khí nhỏ.

Nàng bị đám cương thi bắt giữ, đắc ý lôi xuống đất, chúng tôi thậm chí còn chưa kịp hô một tiếng, thì chỉ còn cánh tay trắng trẻo lộ ra ngoài, mềm oặt xuống. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, dù nay tôi đã trở nên dị thường nhanh nhẹn, cũng không kịp chộp lấy cổ tay đang rụt lại. Tiết Vân dẫm nát Bạch sư gia đang đứng nhìn, bàn tay cương thi nắm chặt thành quyền, hung hăng đánh về phía đám lâu la dần biến mất dưới lòng đất.

Cho đến bây giờ, A Hương xem như là thân tín duy nhất của Tiết Linh Vương, đứng nhìn thị nữ trung tâm với mình bị chôn vùi, trong lòng y cực kì khó chịu; Biết không thể cứu được nàng, y trút hết cơn giận lên người Bạch sư gia, động tác xuống tay càng thêm tàn nhẫn, cố gắng dập nát hết tất cả, cho đến khi máu thịt trộn lẫn với bùn đất, đối xử hắn như một thứ không sạch sẽ.

Tôi nhìn khuôn mặt ảo nảo của y, tuy có chút thương tiếc, nhưng vẫn không nói một lời.

Bởi vì đáy lòng biết rằng, A Hương sẽ chết khi Bạch sư gia sống lại, đây là quỹ đạo không thể nào thay đổi. Bốn mươi chín ngày sau tuần cúng thất, nàng sẽ chui ra khỏi mặt đất, trở thành mỹ nhân cương thi làm bạn ngàn năm với Tiết Vân.

Ánh trăng phai nhạt, Tiết Linh Vương dần mất đi khí lực, yếu đuối ngã xuống giống như khi tôi còn là cương thi, dựa vào lồng ngực tôi, lẳng lặng ngủ.

….

….

Tòa cổ thành hoang ở Dự Tây.

Dân chúng khắp nơi hầu như đều biết, Vương Gia mà bọn họ kính yêu sùng bái, đã trở thành quái cương trong truyền thuyết, thống lĩnh cả một đàn nanh vuốt gieo tai nạn và rắc rối cho thiên hạ. Tuy có không ít gia đình vẫn còn nhớ thương nữ nhi của mình đang nằm dưới lòng đất, nhưng nếu không đi, bản thân sẽ biến thanh đồ ăn trong bụng cương thi. Chính vì thế, tòa thành vốn dĩ phồn hoa chỉ trong một đêm trở nên hoang tàn vắng vẻ, bọn man di nghe tin cũng không dám tiến gần, triệt để cách ly, coi như đây là một tòa thành chết.

Người trong Vương phủ định bỏ trốn nhân lúc đêm khuya, đều bị cương thi dưới lòng đất tấn công, có người bị nuốt vào bụng, có người hấp thụ thi khí biến thành đồng loại của chúng nó; Tuy Tiết Linh Vương rất giận bọn phản bội này, nhưng không thể bỏ sức đi giáo huấn một thứ vô tri vô giác, nên vẫn để bọn họ trong phủ, dùng thái độ cương thi của mình để trả thù.

Cùng lúc đó, tôi phát hiện ra một quy luật cân bằng vô cùng nực cười —

Người và cương thi chỉ có thể chuyển hóa một lần, cương thi biến thành người hoặc người biến thành cương thi, không thể nào nghịch chuyển lần nữa. Bởi vậy Tiết Linh Vương sau khi hút thi khí của tôi thì không thể trở lại thành người, văn nhân hay gia đinh trong phủ đều như thế. Mà cũng nhờ đám cương thi bọn họ, khó khăn lắm mới chế trụ được Bạch sư gia bất tử và nhóm văn nhân nanh vuốt của hắn, ngăn cản hắn trở thành bá chủ vĩnh hằng của Dự Tây.

Nhóm văn nhân đó, chính là đám người quỷ vật muốn nấu Tống Chí Lương mà tôi gặp trong rừng ở ngàn năm sau. Bọn họ chắc chắn không phải cương thi, mà chỉ là thứ bất tử giống như tên chủ nhân yêu nghiệt; Ăn thịt người, cũng ăn thịt cương thi; Ngàn năm sau, Bạch sư gia dùng nụ cười giả tạo, nói rằng cương thi trong thôn càng lúc càng ít, chỉ thêm một khoảng thời gian nữa, Tiết Vân chắc chắn không thể ngăn cản được hắn, ra đây chính là nguyên do.

Tiết Linh Vương chỉ có thể băm hắn một lần lại một lần, nhưng không thể chân chính đưa hắn xuống Hoàng Tuyên, nay tôi cũng vậy.

Nhưng huyền cơ trong đó tôi có thể thấy rất rõ ràng. Bạch sư gia ngàn năm sau từng cắn vào thịt tôi, chất dịch trong đó uốn lượn thành hình đồ đằng màu đen, nhưng hắn không biết rằng linh môi của mình đã tiến vào cơ thể tôi, ẩn núp thật sâu ở một nơi bí mật; Mà nay tôi đã có được linh lực, thi khí trong cơ thể đã được Tiết Linh Vương hấp thụ toàn bộ, ẩn ẩn hình thành thế cục ngang bằng, có thể khiến hắn cảm thấy thống khổ, nhưng không đến mức đưa được hắn xuống hoàng thổ.

Biện pháp duy nhất chính là trở lại ngàn năm sau – khi linh lực của hắn đã bị tôi hấp thu, vào thời khắc cuối cùng, dùng danh nghĩa Thông Thiên tiên giả giết chết ác nhân này.

— Phải rời đi sao?

Ôm Tiết Linh Vương trong lòng, tôi chua sót nghĩ.

Bên kia cổ kính Linh Môi, cương thi trong thôn càng lúc càng thiếu, rất nhanh sau đó sẽ rơi vào khống chế của Bạch sư gia. Tôi sắp phải đối mặt với vòng tuần hoàn khó giải, nhưng trước đó, có một chuyện tôi cần phải làm. “Nghị Minh…” Sắc trời dần sáng, Tiết Linh Vương sau khi trải qua một trận đấu tốn sức, buồn ngủ nâng mắt, giống như đang ngắm nhìn tôi, nhưng sâu bên trong không hề có tiêu cự, vươn tay chạm vào ngũ quan của tôi, hồi lâu sau mới cười khổ nói: “Ta không nhìn thấy ngươi.”

Tôi siết chặt y vào lòng, tuy nay y đã có lực lượng cương vương, đủ để đánh bại Bạch sư gia và đám lâu la của hắn, nhưng ngoại trừ điều đó, y còn muốn đẩy lùi bọn man di lấp ló, cứ nghĩ đến việc dân chúng bên trong thành đã thiếu nay càng thiếu, ngay cả thiên tử đang trốn chết ở nơi nào cũng không quan tâm đến tòa cổ thành xa xôi này, nhưng y vẫn cố chấp bảo vệ. Y thật sự quá mức bận rộn, cho dù có tôi hỗ trợ, thân thể Âm phủ khó tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi.

Nhưng hết thảy đối với y đều không quan trọng. Y có thể quên cừu hận đối với Bạch sư gia, có thể buông tay chốn cũ, nhưng tuyệt không muốn tôi nhìn thấy thân thể mục nát ngày qua ngày của mình. Y trở thành cương thi đã khá lâu, vẻ oai hùng thường ngày cũng dần biến mất khỏi khuôn mặt than chì, hai mắt nhìn chăm chú vào tôi thường xuyên trở nên thưa thớt trống rỗng, bộ dáng vào đêm trăng non héo rút như thân xác ở ngàn năm sau. “…Muốn nhìn thấy ta sao?” Tôi thấp giọng hỏi y.

Y cố gắng vươn người tới hôn tôi, muốn duy trì hình thái con người triền miên cùng tôi; Tôi ngăn y lại, bàn tay chậm rãi sờ đến vị trí sau đầu, tìm kiếm giữa những sợi tóc mềm mại.

Cổ kính Linh Môi chậm rãi tản ra ánh sáng nhu hòa, ánh trăng tròn ngoài cửa chiếu rọi tia sáng sáng ngời. Truyền thuyết kể rằng, Thông Thiên tiên giả bản lĩnh cao cường giúp môn đồ mở con mắt thứ ba khiến y có thể nhìn thấy những thứ thuộc về Dương Gian, hơn nữa còn có thể dung nạp triệu hồi ánh sáng trăng tròn. Bầu trời đêm tòa cổ thành vĩnh viễn không xuất hiện trăng khuyết, trăng tròn vĩnh cửu sẽ duy trì lực lượng vương giả của y, đủ để xử lý tên Bạch sư gia ngang ngược, chờ đợi tôi trở về.

Tôi không biết vì sao mình có năng lực này, dù sao Thông Thiên tiên giả vốn là sự tồn tại không thể tưởng tượng. “Tiết Vân.” Giọt máu lạnh lẽo đằng sau ót y chảy dọc theo đầu ngón tay của tôi, một con mắt thê lương sầu bi mở ra, giống như đã dự đoán được lời nói kế tiếp. Tôi hôn hôn thái dương y, nhẹ giọng nói: “Ta sắp sửa phải đi, ngàn năm sau sẽ trở về. Con mắt này có thể giúp ngươi nhìn những vật thuộc về Dương Gian, cũng có thể duy trì trăng tròn, có nó, Bạch sư gia chỉ là một con chuột bẩn thỉu.”

“Ngàn năm sau…” Ánh mắt đen thui đột nhiên mở to. Tiết Linh Vương như nghĩ tới gì đó, hai cánh tay ôm hông tôi buộc chặt, bỗng nhiên nói: “Nghị Minh, ngươi đến từ ngàn năm sau sao?”

Nghĩ đến những lời nói của Tiết Linh Vương lúc đứng trước gương, hai tay vuốt trên những sợi tóc y khẽ chấn động, “Thê của ta, nếu như ngàn năm sau ta không nhớ rõ ngươi, ngàn vạn lần đừng buồn bã, đợi đến khi ta quay trở về, lần gặp mặt tiếp theo, chúng ta sẽ chân chính trở thành người yêu của nhau.” Tôi cẩn thận hôn lên môi y, che giấu giọng nói nức nở, “Chờ ta.”

Y nặng nề ngủ say, không biết là do buồn ngủ, hay do năng lực của Thông Thiên tiên giả.

…..

Đứng trước cổ kính Linh Môi thần hồn giao hòa với mình, tôi yên lặng trao đổi với nó, rốt cuộc khiến nó phản chiếu những hình ảnh suốt ngàn năm —

Ngàn năm trước sau khi tôi rời đi, cương thi Vương Gia mất đi người yêu thường xuyên kiên trì đến băm nát lão bất tử Bạch sư gia, bởi vì cổ kính Linh Môi nằm trong tay Tiết Linh Vương, cho nên hắn không thể tiếp tục tu luyện, nhưng vì tâm nguyện mọc cánh thành tiên, lại vọng tưởng Thông Thiên tiên giả sẽ xuất hiện lần nữa, trả lại kim ngân tài bảo bị tôi khuâng vác đi toàn bộ, cho nên vẫn an nhiên cư trú ở nơi này. Mà Tiết Vân không thể giết hắn chết, nhớ đến lúc tôi bảo y chờ mình, cho nên vẫn làm cương thi sống trong Vương Phủ, thuận tiện bảo vệ người đi đường khỏi việc bị Bạch sư gia làm hại.

Bạch sư gia và nhóm lâu la của hắn vẫn không ngừng ăn thịt người, cương thi; Thông qua ăn thịt người để tu hành, đồng thời phá hoại thanh danh của Tiết Linh Vương, khiến y thay hắn trở thành một kẻ ác nhân giết người.

Mới đầu, khí tức vương giả của Bạch sư gia và Tiết Linh Vương vẫn ở thế cân bằng, bởi vậy mỗi đêm Tiết Vân đều đi dạo, dập nát hắn thành nhiều khối thịt không thể nhanh chóng phục hồi như cũ, nhưng chưa từng giải thích với thế nhân cái gì.

Cứ như thế, oán cương phát ra từ nhóm văn nhân ngày càng trở nên lợi hại, cùng Bạch sư gia và con nuôi Ngô Câu nguy hại tứ phương, sau bao nhiêu năm rốt cuộc chiếm thế thượng phong; Mà khí tức vương giả của Tiết Linh Vương tiêu hao gần như không còn, không thể hoạt động vào ban ngày, giống như những cương thi tầm thường thường xuyên cảm thấy buồn ngủ, lại không quan tâm lắm đám cương thi trong phủ, vì thế chúng nó dần dần chết đi, nay chỉ còn lưa thưa lại vài con.

Tôi nhớ đến lúc mình và Tống Chí Lương lần đầu đến đây, tên xa phu phiền toái lắm mồm ăn cắp hành lý của chúng tôi chính do Bạch sư gia giả trang, có lẽ hắn đã ngộ ra cổ kính Linh Môi tuần hoàn với thời không ngàn năm sau, cho nên mới cố tình dụ chúng tôi đến đây. Khó trách khi ấy Tống Chí Lương nhìn thấy Bạch sư gia liền kéo tôi chạy trốn, có lẽ lúc đó hắn đã nhìn thấu lớp ngụy trang của Bạch sư gia.

Tôi còn thấy công hiệu thần kỳ của hương tro. Nó có thể ngăn cách Âm Dương, làm lành vết thương bị cương thi xé rách, khiến người ăn tránh khỏi rủi ro gặp phải vật Âm Phủ; Ngàn năm qua, Tiết Linh Vương đều cho người qua đường ăn cơm hương tro, ý đồ chính là như vậy.

“Cát bụi trở về với cát bụi, đất trở về với đất, ngô đi hồ, nếu không phục…”

Sau khi quang mang từ cổ kính biến mất, tôi ngẩng đầu, nhìn cả người cương thi Vương Gia giăng đầy mạng nhện hiện lên trước mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play