“Bất luận thế nào tôi cũng không thể yêu anh được đâu, đừng có quấn lấy tôi. Anh biết không ? Anh giống hệt như một con bọ cứ vo ve xung quanh người khác vậy, làm cho người ta thấy ghê tởm.”

Lúc Dư Hạc nói những lời đó với Giản Quân Khải, trong mắt cậu không hề che giấu sự chán ghét cùng khinh thường, từ lúc bọn họ mới gặp nhau đến giờ, Dư Hạc vẫn luôn như thế, sắc mặt lãnh liệt lại trào phúng, chưa bao giờ che giấu sự đối chọi với anh.

Giản Quân Khải đờ người, chỉ cảm thấy như bị một thanh băng kiếm đâm thẳng vào tim, máu từ trong tim từng dòng từng dòng phun ra, chảy dọc qua mỗi một tấc của tứ chi, dù cho có khoác chiếc áo ba-đờ xuy [1] dày cách mấy vào bên ngoài tấm áo len cũng không thể khiến anh cảm nhận được một tia ấm áp.

Anh cả người run rẩy, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cậu.

“Em vẫn cứ như vậy mà thích Kiều Tân Hạo sao ? Nghe nói hắn sắp đính hôn.”

Dư Hạc dường như hơi co giật một chút, nhưng đến khi Giản Quân Khải nhìn qua lại trở về bộ dáng lãnh ngạo.

“Không liên quan tới anh.” Tuy nói vậy nhưng ngữ khí của cậu lại rất yếu. Giản Quân Khải biết, kỳ thực trong lòng cậu nhất định đang rất sợ hãi bất an, thế nhưng cậu vẫn lựa chọn tin tưởng người kia, tin tưởng vào người duy nhất trên thế gian này đã cho cậu ấm áp, tin tưởng vào người đã cho phép cậu bước vào thế giới của hắn giữa thời điểm tất cả đều xua đuổi cậu.

Giản Quân Khải bỗng nhiên thấy buồn cười, vì sao chứ, mình chỉ là quen biết Dư Hạc muộn hơn Kiều Tân Hạo vài năm thôi mà, dựa vào đâu mà hắn có thể nhận được sự đối xử khác biệt như vậy. Dư Hạc chỉ cười với duy nhất mình hắn, chỉ có đối với hắn mới lộ ra ánh mắt ỷ lại ngọt ngào ấy, đối với cậu hắn chính là sự tồn tại đặc biệt nhất và duy nhất trong đời.

Thế nhưng, nếu chỉ có như vậy, nếu Kiều Tân Hạo cũng thật lòng yêu cậu, vậy Giản Quân Khải anh cũng không phải tức giận thế này. Mà điều quan trọng là sự thật đã phơi bày ngay trước mắt Dư Hạc rồi, sao cậu vẫn không muốn tin tưởng.

“Nếu anh nhớ không lầm thì lần trước lúc công ty hắn gặp nguy hiểm, là em đã bỏ ra khoản tiền lớn giúp hắn. Hơn nữa, vì để giữ vững địa vị chủ chốt của hắn trong công ty mà em đã chuyển hai mươi mấy phần trăm cổ phần công ty sang cho hắn, bây giờ hắn cũng nên trả lại cho em rồi chứ ! Mà hắn có định trả cho em không sao không nghe hắn nói gì hết ?” Giản Quân Khải siết chặt nắm tay, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào mắt cậu, gằn từng chữ từng chữ một.

Mặc kệ ban đầu bọn họ có nhiệt tình hay không, nhưng hiện giờ bất cứ thứ gì trên người Dư Hạc có thể lợi dụng hầu như đều đã bị Kiều Tân Hạo lợi dụng hết cả. Cho nên hắn mới có thể không chút do dự vứt bỏ cậu để đi đính hôn với người con gái khác có giá trị hơn đối với mình.

“Tôi đã nói, không liên can tới anh.” Dư Hạc cả người run rẩy, không biết là phẫn nộ hay sợ hãi. Không phải… Không phải thế đâu, anh ấy có nói sẽ trả cổ phần công ty lại cho tôi, là do chính tôi không muốn thôi… Giản Quân Khải nhất định là bị tôi cự tuyệt nên thẹn quá hoá giận, muốn châm ngòi ly gián tôi với Tân Hạo đây mà, nhất định là như vậy.

“Ha ha,” Giản Quân Khải lạnh lùng cười, “Hắn từ đầu tới cuối đều chỉ lợi dụng em, giờ em đã vô dụng với hắn rồi, vô dụng đó em biết không ? Chuyện đính hôn với con gái phó chủ tịch tỉnh hắn có từng nói với em chưa ? Có chưa ? Em thấy đấy, hắn ngay cả kiên nhẫn tiếp tục lừa gạt cũng không có, thì giờ này em còn ở đây tự lừa mình dối người đến bao giờ ?”

“Tôi không tin, tôi không tin.” Hô hấp của Dư Hạc đột nhiên trở nên dồn dập, chân mày cậu nhăn càng lúc càng chặt, cánh môi vì bị cắn mạnh mà tràn ra tơ máu. Cậu kìm không được mà nhè nhẹ run lên, hai tay siết chặt lộ ra cả khớp xương màu trắng, dường như đang phải chịu đựng một sự dau đớn tột cùng.

Giản Quân Khải nhìn thấy bộ dáng như bị ai cướp mất linh hồn của cậu mà nội tâm cũng đau không kém. Anh kìm lòng không đậu mà ôm lấy cậu, nhưng lại ngay lập tức bị Dư Hạc xô mạnh ra, sau đó nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.

Giản Quân Khải đứng đờ tại chỗ, biểu tình trên mặt không rõ là gì. Xung quanh rốt cục lại an tĩnh như trước. “Dư Hạc, sớm muộn gì em cũng sẽ biết, trên đời này chỉ có anh là thật lòng đối xử với em, em sớm muộn gì cũng sẽ hiểu rõ tâm ý của anh.”

Anh nói như vậy rồi cứ thế mà chờ đợi. Mỗi ngày anh gửi cho Dư Hạc các loại tin nhắn như: ngủ ngon, chào buổi sáng, thời tiết lạnh thế này nhớ chú ý thân thể. Thấy một đoá hoa xinh đẹp ven đường hay một đám mây có hình thù kỳ quái, anh sẽ luôn tiện tay chụp lại rồi gửi cho Dư Hạc. Tuy rằng Dư Hạc chưa bao giờ hồi âm dù chỉ một câu đại loại như ‘Anh thật phiền’.

Hôm tiệc đính hôn của Kiều Tân Hạo, Dư Hạc không tới. Giản Quân Khải đứng trên hành lang nghe thấy giọng Kiều Tân Hạo, “Mày nói cái thằng ngốc Dư Hạo kia hả, tao chia tay với nó rồi.”

“Nếu nó thông minh một chút sẽ biết tao đã sớm không còn cảm giác với nó, nhưng mà nó vẫn ngu như heo, tao nói gì là tin cái đó. Lần này tao đính hôn nó mới dám hỏi một chút ! Mày không thấy đâu, lúc tao nói tao chỉ lợi dụng nó, ánh mắt của nó hệt như bị mất hồn.” Kiều Tân Hạo vừa nói vừa cười, giống như muốn khoe với bọn cẩu bằng hữu rằng biểu tình lúc đó của Dư Hạc là đáng thương cỡ nào, thỉnh thoảng còn kèm theo một trận cười to.

Giản Quân Khải phải dùng hết khí lực toàn thân mới nén xuống được xung động muốn nhào tới vung cho thằng khốn ghê tởm kia hai đấm, anh chỉ hung tợn liếc Kiều Tân Hạo một cái rồi lạnh lùng xoay người rời đi.

Rời khỏi cái nơi diễn ra hôn lễ khiến người ta khó chịu đó, Giản Quân Khải bắt đầu từng cuộc từng cuộc gọi cho Dư Hạc. Tim của anh đập thật nhanh, anh chờ khoảnh khắc Dư Hạc nhận rõ được sự thật đã lâu rồi, nhưng không hiểu sao khi đã biết được bọn họ rốt cục chia tay thì anh lại đột nhiên có một dự cảm không lành.

Kiều Tân Hạo đối với Dư Hạo mà nói không chỉ đơn giản là một người tình, mà hắn đã trở thành một loại tín ngưỡng trong sinh mệnh của cậu mất rồi. Hiện giờ tín ngưỡng đó lại bỗng dưng tan vỡ, có khi nào dũng khí sống sót của cậu cũng trong nháy mắt mà tan theo luôn không ? !

Sau hơn năm mươi cuộc gọi, đầu bên kia rốt cục cũng lên máy. Ngay một giây sau đó, Giản Quân Khải có thể cảm thấy, máu của mình như nương theo trái tim lạnh băng mà chảy qua tứ chi bách hài, khiến anh kìm không được mà run rẩy.

“A lô, xin hỏi ngài là người nhà hay bạn bè của Dư Hạc tiên sinh ạ ? Đây là bệnh viện trung tâm. Dư Hạc tiên sinh…”



“Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy, đúng là gạt người mà !” Khi Giản Quân Khải đứng ngay trước giường bệnh của Dư Hạc anh vẫn không chịu tin, anh lắc đầu, thâm tâm bị nỗi tuyệt vọng cực độ chiếm đóng cơ hồ khiến anh mất hết lí trí. Vì sao vậy, anh còn rất nhiều chuyện vẫn chưa làm, còn chưa kịp chậm rãi bước vào tâm Dư Hạc, còn chưa xoá bỏ mọi hình bóng của Kiều Tân Hạo ra khỏi tim cậu, sao lại có thể, sao có thể…

“Nếu em không thích anh quấn lấy em, từ đây về sau anh nhất định sẽ tận lực chú ý không để mình xuất hiện trước mắt em. Thế nhưng, anh xin em, đừng lừa anh như vậy có được không ?” Anh hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nở một nụ cười ấm áp, giống như chưa hề phát sinh chuyện gì cả, ngữ khí dị thường ôn nhu.

Dư Hạc ngẩng đầu nhìn về phía Quân Khải, ánh mắt bình tĩnh lạnh như băng. “Tôi việc gì phải lấy loại chuyện này ra đùa giỡn.”

Giản Quân Khải sững sờ tại chỗ, lẳng lặng nhìn cậu, cái gì cũng không nói, chỉ lẳng lặng mà nhìn như vậy. Ánh mắt của anh tràn ngập đau khổ, yêu say đắm, tuyệt vọng và không thể tin, hỗn loạn một chỗ thành một lốc xoáy sâu vô tận, khiến cho Dư Hạc như bị cuốn vào trong đó. Dư Hạc nhịn không được mà dời tầm mắt, có một tia hối hận. Vì sao mình lại nhịn không được mà nói cho anh ta biết mình ở bệnh viện, vì sao muốn nói cho anh ta biết mình sẽ không sống được bao lâu nữa ? Là muốn dùng chính bản thân để trả thù anh ta sao ? Hay là muốn nhìn xem nam nhân này có vì mình mà sẽ thật tâm đau khổ? Nhưng dù gì chăng nữa, cậu vẫn không tin Giản Quân Khải là thật lòng thương cậu.

Cậu hận anh, nhưng hận anh cái gì chứ ? Hận anh đã đập tan ảo cảnh mà mình tình nguyện sống trong đó sao ?

Nghĩ đến đây, cậu bỗng dưng cảm thấy mình thật buồn cười.

Nếu cứ như vậy mà chết đi, cũng sẽ không có ai thèm để ý đâu ! Dù sao mấy chuyện tình cảm như này cũng chỉ là trò cười mà thôi. Cậu nhẹ nhàng sờ sờ chiếc di động trong tay, tình tự phức tạp chợt loé qua, ngay sau đó lại hoá thành một mảnh lạnh như băng. Trong hộp thư di động của cậu có không dưới mấy trăm tin nhắn của Giản Quân Khải, nhưng cậu cho tới bây giờ vẫn chưa trả lời tin nào cả, cái trò này của Giản Quân Khải chỉ khiến cậu thấy buồn cười.

Chắc cũng chẳng khác gì Kiều Tân Hạo đâu, mọi người ai cũng như nhau mà thôi, nói cái gì là thích, rồi gửi cho nhau mấy tin nhắn ba xạo, lúc cần người ta thì ngọt ngào dịu dàng, sau đó đến khi không cần nữa thì không chút do dự vứt người ta vào bãi rác mà giẫm đạp. Ha ha… thật tức cười…

_______

[1] áo ba-đờ-xuy: = áo bành tô (*chỉ chỉ xuống*)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play