“Tô Lô, ngồi cùng bàn với em là Lâm Hạ Thiên, phải chiếu cố thật tốt
bạn học mới đấy! Em ấy còn chưa nhận sách, sau khi tan học em dẫn bạn ấy đi nhận sách nhé.’’ Chủ nhiệm lớp ở trên bục phân phó nhiệm vụ.
‘’ Vâng ạ…’’ Mấy bạn học trong lớp đều đem ánh mắt đặt trên người cô bé,
loại ánh mắt nào cũng có, Tô Lô chỉ cảm thấy hai bên gò má mình nóng lên như bị phỏng.
‘’Hi, Tô Lô!’’ Bạn học mới tên Lâm Hạ Thiên vừa ngồi xuống liền quay sang nhếch môi cười toe toét.
Tô Lô thần sắc có chút sáng ngời. Mùa hè tháng 6 oi bức phiền muộn, mà bạn học Lâm Hạ Thiên này bên miệng tươi cười tựa như một dòng suối ngọt
ngào nhẹ nhàng khoan khoái, cứ như vậy tiến vào trong tim Tô Lô.
‘’ Chào các em…’’ Chủ nhiệm lớp đã bắt đầu lên lớp, Tô Lô thấp giọng cùng
Lâm Hạ Thiên chào hỏi. Cảm thấy được ánh mắt bốn phía bây giờ đều dừng
lại trên người mình, Tô Lô cúi thấp đầu giở sách, lại không biết mình
muốn lật đến trang nào.
Lâm Hạ Thiên lại đối với cái nhìn chăm chú từ bốn phía tựa như không quan tâm, dịch sát vào Tô Lô, lấy sách của cô bé, sau đó lật đến tờ thứ nhất.Nơi ấy có nét chữ xinh đẹp, Tô Lô.
Tô Lô không biết tên của mình có chỗ nào buồn cười, chỉ thấy hắn nhìn vào
hai chữ kia, sau đó khoé miệng càng nhếch cao.Hắn cầm bút trên tay Tô
Lô, bá đạo viết thêm tên của mình.
Lâm Hạ Thiên.
Nét bút gượng gạo, nhưng lại viết ra những đường nét chân thành.
Hắn đem sách đến trước mặt Tô Lô, chỉ vào 3 chữ tiếng trung kia:’’Đây là tên của mình, Lâm Hạ Thiên, rất dễ nhớ!’’
Tô Lô đột nhiên phát hiện ngồi cạnh Hạ Thiên thật nóng, gương mặt của cô lại nóng lên, lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi.
Lâm Hạ Thiên không nghe thấy câu trả lời của Tô Lô, lại dùng đầu bút chì
chỉ tên của mình:’’Mình tên Lâm Hạ Thiên, cậu nhớ kỹ chưa?’’, thanh âm
đề cao một chút, sợ cô không nghe thấy.
Trên bục, chủ nhiệm lớp hắng giọng hai tiếng, những bạn học ngồi phía trước đều không hẹn mà cùng xoay đầu lại.
Tô Lô cảm giác hai bên tai mình đang bị phỏng, vội vàng đáp:”Nhớ…nhớ kỹ ’’.
Lâm Hạ Thiên hài lòng nở nụ cười, lúc này mới đem bút nhét lại vào tay Tô Lô.
Tháng 6 năm đó, Tô Lô nhớ kỹ một bé trai tên là Lâm Hạ Thiên, còn có, trên mặt hắn luôn rực rỡ ánh mặt trời.
‘’Tên của cậu nghĩa là cỏ lau?’’
‘’Cậu thích cỏ lau sao?’’
‘’Cậu thấy hoa cỏ lau rồi?’’
‘’Hồi ở Mĩ, công viên chỗ nào cũng có thể nhìn thấy hoa cỏ lau’’
‘’Hoa cỏ lau rất đẹp’’
‘’Cậu cũng rất xinh đẹp’’
‘’Thân cây cỏ lau cũng rất hữu dụng, có thể dùng để mồi thuốc’’
‘’Ơ, đây không phải thân cây cỏ lau sao?’’
‘’Cậu vì sao lại kẹp nó ở trong sách giáo khoa?’’
‘’Vì thân cỏ lau có hương thơm!’’
……
Tháng 6, bầu trời trong xanh, Hạ Thiên huyên náo mà sáng ngời.
Tô Lô vào năm đó lần đầu tiên nhận thấy, có một loại cảm giác gọi là mãn nguyện.
Tiếng chuông đột ngột đem Tô Lô trở về từ kí ức.
Tô Lô ổn định lại tinh thần.Tháng 6 lại đến, suy nghĩ sẽ không tự chủ được mà nhớ lại những ngày trước. Hướng qua bạn học bên cạnh xin lỗi, Tô Lô
bước nhanh ra bên ngoài nghe điện thoại.
‘’Mẹ’’
‘’Tô Lô mau ra cổng trường, xe đang chờ con.’’
‘’Mẹ, chuyện gì vậy? Chỉ còn một người đi ra là đến lượt con rồi’’
‘’Còn quản những thứ kia làm gì! Hôm nay ba của con thật vất vả mới mời được
chủ tịch ngân hàng đến ăn bữa cơm, con chuẩn bị cùng cha con rồi đi!’’
‘’Mẹ! Không đi bảo vệ luận án con thế nào tốt nghiệp được?!’’
‘’Con đứa nhỏ này đầu óc làm sao lại không linh hoạt như vậy, công ty của cha con có thể hay không chống đỡ được tiếp thì phải dựa vào người ta có
cho vay hay không. Nếu như công ti cha con phá sản, con ngay cả cơm đều
không có mà ăn lại còn đọc sách cái gì!’’
‘’Chị hai, chị ba đều không thể đi sao?’’
‘’Con không phải không biết rõ 2 đứa nó cũng không ưa thích gì, luôn chê
người ta già. Con ngoan, nghe lời, hôm nay phải đi một chuyến’’
Tô Lô thân thể lảo đảo dựa vào bức tường, bàn tay đã nắm chặt thành quyền.
Vì có thể vay được vốn mà cô phải bán mình?
Vì công ty thì sẽ đoạt quyền tự do của cô sao?
Vì lợi ích…Đem cô dâng 2 tay cho nhà người ta cũng có thể?!
Thậm chí…Đem cô giao cho một lão già gần 70 tuổi?!
Tô Lô thầm muốn hỏi mẹ một câu, rốt cuộc cô có phải con gái do bà sinh ra hay không?
Nhưng câu hỏi này cô lại chôn ở đáy lòng, 24 năm, vẫn chưa có lời giải đáp.
‘’Được.’’
Cúp điện thoại, Tô Lô đem nước mắt nuốt vào trong, tức giận đem chú ý lên
tập tư liệu luận án sớm đã thuộc được một nửa xé nát, đồng thời cũng xé
đi khát vọng cô ấp ủ trong lòng bấy lâu.
Cô không quay đầu lại mà một mạch đi thẳng.
Đối với Tô Lô, cuộc sống không được trân trọng đã trở thành thói quen.
Cỏ lau lại lần nữa nở rộ, nhưng cũng chỉ là cỏ dại không đáng một đồng mà thôi.
Chủ tịch ngân hàng là người chi phối các ngân hàng lớn tại Hồng Kông, gần
70 tuổi, không có vợ con.Lần đầu tiên nhìn thấy Tô Lô là ở một bữa tiệc
dã ngoại, năm đó Tô Lô 18 tuổi.Tươi trẻ như hoa, lại dịu dàng ngoan
ngoãn.Lão ta rất hài lòng cô bé này.
Tô Lô từ toilet đi ra, phát hiện trong nhà hàng chỉ còn lại tên chủ tịch kia, chỗ ngồi của cha cô trống không.Trong chén thì đầy rượu, mâm thức ăn còn chưa đụng, chỉ là cha cô đã đi.
Lão ta giải thích:’’ Cha em tạm thời có việc rời đi trước, ông dặn tôi sau
khi ăn xong đưa em về nhà. Qua đây ngồi đi’’ Lão chỉ chỉ vị trí bên
cạnh.
Tô Lô trong lòng hoảng sợ, có chút luống cuống.Cô không biết loại tình huống này ai có thể giúp mình, trong đầu nhớ lại tất cả số
điện thoại, phát hiện không có một người nào, không có một ai cô có thể
xin giúp đỡ.
Lão ta đứng dậy đi đến bên người Tô Lô, vỗ vỗ bờ vai của cô:’’Đừng sợ, chúng ta cùng nhau tâm sự’’
Tô Lô chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc.
Lão ta bị thần sắc khẩn trương của Tô Lô chọc cười:’’ Nhìn em kìa, tôi nói
không cần sợ. Cuộc sống sau này em hẳn phải quen có tôi’’
Tô Lô lập tức hiểu rõ ý tứ của lão ta.
Lão cầm tay Tô Lô:’’ Tay sao lại lạnh như vậy? Ở tuổi này em không nên để
cơ thể lạnh, phải giữ ấm.Tôi nghĩ về sau phải giúp em chăm sóc bản thân
thật tốt. Đến đây, ngồi xuống, chúng ta nói chuyện về thói quen, cuộc
sống của em’’
Tô Lô mạnh mẽ rút tay của mình về.
Động tác
này hiển nhiên làm lão ta không vui:’’ Tô Lô, mong em hiểu rõ ràng, từng hành vi của em đều có thể tạo ra những hậu quả khác nhau’’ Nói xong,
lần nữa cầm lấy tay Tô Lô.
Lần này, Tô Lô không dám vùng vẫy, cô bất lực theo lão ta ngồi xuống.
Lão không trì hoãn, nói ngay vào trọng điểm:’’ Cha em đã cùng tôi thỏa
thuận rồi, em gả cho tôi, tôi liền cho ông ta vay 20 triệu’’
Thật lạnh lẽo, Tô Lô mơ hồ tiếp nhận tin tức này.
‘’Kỳ thật, công ti của cha em vẫn còn có hi vọng, quản lý cùng hoạt động đều không có vấn đề, tiếc là cuộc khủng hoảng thị trường tài chính gần đây, công ty của cha em xuất hiện tình trạng thiếu vốn, ông cần một quỹ cứu
trợ, tôi có thể cung cấp vốn.Nhưng là tôi không có khả năng vô điều kiện mà trợ giúp cha em, tôi cần một người phụ nữ như em làm bạn.Tôi nói như vậy, em hiểu không?’’
Tô Lô bấm thật chặt móng tay vào trong lòng bàn tay mình.Cô nhẹ gật đầu.
Trên gương mặt già nua của lão ta xuất hiện nụ cười, lão rất hài lòng với
tốc độ bình tĩnh của Tô Lô. Lão vỗ mu bàn tay Tô Lô, xúc cảm mềm mại
khiến lão dấy lên tình cảm mãnh liệt chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc
đời:’’Đứa trẻ thông minh, gả cho tôi, bản thân cơm áo không lo. Hơn nữa, theo tôi phỏng đoán, 6 tháng cuối năm sẽ có một đợt khủng hoảng tài
chính mới, nếu như không có sự ủng hộ của tôi, công ty của cha em chỉ sợ chống đỡ không nổi.’’
‘’Tôi biết rõ em thích đi học, không vấn đề gì, sau khi gả cho tôi em vẫn có thể tiếp tục học lên.Nghiên cứu sinh,
tiến sĩ,…em thích học lên trình độ nào tôi đều có thể cho em.’’
‘’Nếu như em thích đi thăm thú, biết nhiều một chút về thế giới, vậy cũng
không thành vấn đề.Tôi hiểu rõ tuổi trẻ các em đều thích tự do, tôi tán
thành.Tôi cũng sắp đến tuổi về hưu, vừa vặn có cơ hội nghỉ ngơi thật
tốt, hai chúng ta có thể đi những nơi em thích.’’
Lúc này Tô Lô đã khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, cô hiểu từng chữ từng ý trong lời nói của
lão chủ tịch, cô cũng hiểu vai trò của mình.Hết thảy mọi thứ, cô đều
hiểu.Tô Lô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng rút bàn tay mình ra khỏi bàn tay
nhăn nheo của lão, nói:’’Chủ tịch, cảm ơn ngài đã chiếu cố. Có thể cho
tôi chút ít thời gian chuẩn bị tiếp nhận không?’’
Lão chủ tịch
lòng tràn đầy vui sướng, lão biết rõ Tô Lô đã nói như vậy, chuyện kia có lẽ nên cũng sắp xếp trước. Tô Lô chỉ là cần một ít thời gian xử lý
chuyện tình cảm mơ mộng thiếu nữ mà thôi.’’Tôi sẽ cho em thời gian,
nhưng là em phải biết rằng, tình huống hiện tại không cho phép em lãng
phí quá nhiều thời gian vào việc do dự.Đừng làm cho tôi phải chờ lâu, ai cũng không biết đợt khủng hoảng mới lúc nào sẽ đến’’
Tô Lô gật đầu một cái.
Bữa tối tiếp tục tiến hành. Rượu vang, mĩ thực, hoa nến, các câu chuyện mập mờ…Tô Lô bình tĩnh đón nhận những thứ này.
Sau khi kết thúc, Tô Lô cự tuyệt ý tốt lão muốn đưa cô về, lễ phép tạm biệt, sau đó bình tĩnh rời khỏi khách sạn bắt xe taxi.
Lúc nói địa chỉ, cô dừng lại vài giây.
Nhà, ở đâu?
Cô thật sự có nhà sao?
Cho đến khi lái xe xoay đầu lại hỏi cô lần nữa đi đâu, Tô Lô mới thản nhiên nói ra, tùy ý.
Lái xe liếc mắt nhìn vị khách này một cái, cô không giống người say rượu,
chỉ là trên mặt tràn đầy thần sắc mệt mỏi. Nghĩ qua, xác định cô không
phải loại người quỵt nợ, liền đạp chân ga theo như yêu cầu tùy ý đi dạo
xung quanh thành phố này.
Tô Lô mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi.
Hay là gả cho lão chủ tịch cũng tốt…
Cô cũng chống đỡ không nổi nữa…
Sống trong Tô gia 24 năm, cô mỗi một ngày đều thấy mệt mỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT