Một năm sau.

Trên giang hồ có lời đồn, trong Vạn Điệp cốc có một thần y diệu thủ hồi xuân.

Danh tiếng của người này chợt nổi lên là bởi vì một năm trước đã ra tay cứu minh chủ võ lâm Tiếu Thiên Dịch bị trúng tình hoa kịch độc. Sau khi minh chủ võ lâm được chữa hết, khen vị thần y này không dứt miệng, câu cửa miệng luôn là nếu không phải nhờ có y, mình đã sớm bỏ mạng dưới kịch độc, vô pháp đảm đương trọng trách minh chủ võ lâm, trừ gian diệt ác, bảo vệ chính nghĩa cho giang hồ như bây giờ rồi.

Vị thần y trong truyền thuyết có y thuật kinh người này chính là Liễu Nghi Sinh đang ẩn cư tại Vạn Điệp cốc cùng với hai huynh đệ.

Lúc vừa mới dọn đến Vạn Điệp cốc, trong lúc vô ý y đã ra tay cứu minh chủ võ lâm, sau đó liền không ngừng có người tới cửa nhờ cậy y. Liễu Nghi Sinh hối hận đến mức sắp đứt ruột luôn rồi, sớm biết tên minh chủ võ lâm kia miệng rộng như vậy, cho dù có cứu hắn xong cũng phải thưởng thêm cho hắn một viên thuốc câm để hắn quản tốt miệng mình mới được.

Liễu Nghi Sinh ẩn cư tại sơn cốc, vốn dĩ sẽ không phải gặp nhiều nhân loại đáng ghê tởm như vậy, đa số là bọn chúng tự chém giết lẫn nhau mới đến cửa tìm y cầu cứu. Người như thế có cái gì tốt mà cứu chứ? Cứu sống rồi cũng sẽ tiếp tục tự đi tìm chết nữa thôi, chẳng bằng dứt khoát đi gặp diêm vương, thế gian này cũng sẽ yên tĩnh thêm được vài phần.

Thế là trên giang hồ lại có tin đồn, Liễu thần y của Vạn Điệp cốc có tính tình cổ quái, không dễ dàng cứu người, ai đã đắc tội y rồi nếu như có thể giữ lại mạng nhỏ thì sẽ chết càng khó coi hơn nữa.

Nếu như muốn y cứu giúp, trước hết phải quỳ ba ngày ba đêm ở ngoài cốc để bày tỏ thành ý. Thế nhưng người đã sắp chết rồi mà còn phải quỳ thêm ba ngày ba đêm nữa thì không biết là đang đi chịu chết hay là đi tìm đường sống đây.

Cuối cùng Vạn Điệp cốc cũng khôi phục lại sự thanh tĩnh vốn có, Liễu Nghi Sinh lười biếng ngồi ở hậu viện phơi nắng, Kỳ Canh mới đánh được một con hoẵng từ trong cốc, buổi tối sẽ gia tăng phần ăn cho Tiểu Hi Tiểu Vọng, Kỳ Thạc thì đang dạy hai nhi tử ngâm thơ, Liễu Nghi Sinh nhắm mắt lại hưởng thụ gió mát trong sơn cốc, cảm thấy loại cuộc sống này cũng coi như là tương đối thích ý.

“Hôm nay đã ngâm không tệ rồi, Tiểu Hi dẫn đệ đệ đi chơi đi, đúng hạn trở về ăn cơm chiều.” Kỳ Thạc sờ sờ đầu hai nhi tử, nhớ đến vừa có một con bồ câu mập mạp bay đến sơn cốc, hắn liền để cho bọn nhỏ đi thông khí, còn mình thì ngồi vào bên cạnh Liễu Nghi Sinh nắm lấy tay y khẽ vuốt ve: “Tiểu Liễu Nhi, phụ thân lại đưa tin tới, nói là gần đây hắn có chuyện quan trọng cần làm, phải mấy ngày nữa mới đến thăm chúng ta được.”

Một năm này, Liễu Nghi Sinh sống an nhàn sung sướng tại Vạn Điệp cốc vô cùng tốt, đến cả một vết chai tay cũng không có, nào giống với người đã làm phụ thân của hai nhi tử, nhưng thật ra khí chất lại tích lũy theo năm tháng mà càng ngày càng có chút vị đạo trầm ổn, khiến cho hai huynh đệ bọn họ có nhìn kiểu nào thì cũng thấy thích.

Liễu Nghi Sinh cũng không có rút tay về, để hắn thưởng thức ngón tay của mình, suy nghĩ một chút rồi nói: “Lại nói tiếp đã có một khoảng thời gian phụ thân không có tới đây rồi, Tiểu Hi Tiểu Vọng đã cao hơn nhiều, cũng không còn xiêm y để mặc nữa.”

“Đúng vậy, hai tiểu tử thúi này lớn lên quá nhanh.” Kỳ Thạc hôn một cái lên ngón tay của y, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó lại nói tiếp: “Đúng rồi, người cũng có nói, sắp tới đây, người có một phần kinh hỉ dành cho chúng ta.”

“Kinh hỉ?” Liễu Nghi Sinh nở nụ cười, công công của y chính là một kẻ dở hơi, đã có một bó to tuổi rồi mà lại không khác gì hài tử, tràn trề sức sống. Những lúc tới đây, sợ Kỳ Thạc làm cơm không hợp khẩu vị của y, bê theo một chồng sách dày cợm tới cùng, nói là do người đã dốc hết tu vi viết ra.

Liễu Nghi Sinh mở ra đọc thử, một ngàn chữ bao gồm việc nhà lẫn thực đơn ở bên trong, nhất thời có chút không biết đánh giá như thế nào.

Cũng không biết lần này lại muốn làm ra cái loại thiêu thân nào nữa đây.

Kỳ thực trải qua mấy năm nay, Liễu Nghi Sinh cũng cực kỳ nhớ nhung Kỳ Lân thôn. Dù sao đã là phụ tử với Liễu Mộ Ngôn rất lâu rồi, theo thời gian dần trôi, sợ hãi và oán hận của năm đó sớm đã chậm rãi phai nhạt, đã không ít lần y muốn quay về Kỳ Lân thôn nhìn thử xem, nhưng cũng cảm thấy xấu hổ không biết phải nói gì khi gặp lại phụ thân, thế là cứ kéo dài hết năm này qua năm khác.

Y không nghĩ tới, lần thứ hai nhìn thấy Liễu Mộ Ngôn lại là tình cảnh như vậy.

Có một hôm y đang sắp xếp lại dược liệu vừa mới hái trở về, Kỳ Thạc Kỳ Canh đầu đầy mồ hôi chạy ào vào trong phòng, đã lâu chưa thấy hai người hốt hoảng như vậy, không khỏi cũng khiến cho mình hốt hoảng theo, y bội bỏ chày giã thuốc trong tay xuống hỏi: “Tại sao lại hốt hoảng như vậy?”

“Tiểu Liễu Nhi, không còn kịp rồi, ngươi nhanh ôm nhi tử theo, chúng ta biến thân chạy trở về thôn.”

“Sao lại đột ngột về thôn như vậy?”

“Trên đường đi sẽ giải thích với ngươi sau.”

Liễu Nghi Sinh vào phòng bế hai hài tử đang ngủ trưa ra, không kịp hỏi thêm gì nữa đã sải bước lên lưng Kỳ Canh, nhìn hắn phóng nhanh như gió chạy ra khỏi cốc, che chở hài tử còn không kịp, nào có thời gian hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi vào thôn, hai người biến trở về hình người đón lấy hài tử, Kỳ Thạc hối thúc y: “Nhanh chút đi, Tiểu Liễu Nhi, không biết tế tự đại nhân còn chống đỡ nổi không nữa.”

Liễu Nghi Sinh vừa nghe xong, tim cứ như bị ai đấm mạnh cho một phát, vội bước nhanh về căn nhà mà y đã sống từ nhỏ đến lớn, Liễu Mộ Ngôn đang cắn một mảnh gỗ mềm, bụng thì nhô cao cao, đầu tóc ướt đẫm dính bệt vào nhau, không có chỗ nào không biểu hiện ra y đang trong quá trình sinh sản thống khổ.

“Tiểu Liễu Nhi cuối cùng ngươi cũng tới rồi, Mộ Ngôn đã đau bụng suốt cả ngày nay thế nhưng vẫn chưa có sinh oa oa ra, ngươi nhanh cứu y đi.” Kỳ Thiên Hữu nôn nóng chịu không nổi, thấy Liễu Nghi Sinh đến tựa như gặp được cứu tinh.

Thật sự là Liễu Nghi Sinh đã bị dọa cho choáng váng, làm sao phụ thân của y lại to bụng, có thai sinh hài tử như vậy rồi chứ? Nhưng mà hiện tại không phải là thời điểm để hỏi kỹ chuyện này, y lắc lắc đầu, ép buộc bản thân tỉnh táo lại, đỡ đẻ cho phụ thân của y – một nam nhân hoàn hoàn chỉnh chỉnh.

Nam nhân không có sản đạo của giống cái, như vậy hài tử sẽ chui ra từ nơi nào đây? Liễu Nghi Sinh không dám xoắn xuýt làm chậm trễ việc của sinh sản Liễu Mộ Ngôn, chỉ có thể kiên trì, nỗ lực nghĩ cách giúp phụ thân sinh con.

Liễu Mộ Ngôn đã sắp 40 tuổi rồi, huống chi lại còn là một nam tử, Liễu Nghi Sinh phải mất sức chín trâu hai hổ, toàn thân đầm đìa mồ hôi, chờ đến khi hài tử ra đời, Liễu Mộ Ngôn đã hôn mê, mà chính y cũng chỉ còn lại có nửa cái mạng, ngay cả đứng cũng đứng không vững nữa rồi.

Kỳ Thiên Hữu ôm lấy hài tử thuộc về hắn và Liễu Mộ Ngôn không dễ dàng mới có được này, kích động đến mức lão lệ tung hoành, canh giữ ở bên giường Liễu Mộ Ngôn nói: “Mộ Ngôn ngươi nhanh tỉnh lại đi, chúng ta cũng có hài tử rồi! Ngươi mở mắt nhìn xem con của hai ta nè…”

“Không sao đâu phụ thân, chỉ là phụ thân của con đã phải tiêu hao quá nhiều khí lực, ngủ đủ rồi sẽ tự tỉnh lại thôi…” Liễu Nghi Sinh tựa vào trong lòng Kỳ Canh, dùng hơi thở mong manh nói: “Nhưng mà phụ thân à, chuyện mà bây giờ người phải lo lắng chính là, lúc tiểu bảo bảo này đói bụng muốn uống sữa thì biết làm thế nào đây…”

Liễu Nghi Sinh cũng không biết Kỳ Thiên Hữu đã đối phó với đại sự cho bú thế nào, lúc y tỉnh lại đầu óc hỗn loạn thành một mảnh, nhìn thấy Kỳ Canh Kỳ Thạc và hài tử đều đang chơi đùa ở trong phòng, ma xui quỷ khiến hỏi: “Tiểu bảo bảo kia, là đệ đệ của chúng ta hả?”

“Đúng vậy, là đệ đệ của chúng ta, thế nhưng hình như nên gọi ngươi là tẩu tử, hay nên gọi hai ta là “tỷ phu” đây, ta và Kỳ Thạc đã thảo luận nửa ngày, càng nghĩ càng hỗn loạn…” Kỳ Canh đỡ y ngồi dậy, Kỳ Thạc rót cho y một chén trà thấm giọng, hai người đều mang theo vẻ mặt xoắn xuýt, nhìn Liễu Nghi Sinh đầy thống khổ.

“Vậy bọn con sẽ gọi tiểu oa nhi là thúc thúc, hay là cửu cửu vậy ạ?” Xem ra không chỉ có ba người lớn xoắn xuýt thôi đâu…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play