Thu qua xuân tới, Kỳ Lân Thôn vô ưu vô lự mỗi ngày trôi qua đều phi thường nhanh, trong lúc lơ đãng liền vượt qua vài năm, hoa cỏ xanh biếc trong vùng rừng núi đã phát triển nhiều khác biệt hơn so với trước đây, nhưng đều là ngày càng thêm tươi mới, càng thêm hoạt bát tràn đầy sức sống.
Vạn vật đều đã trưởng thành, Liễu Nghi Sinh và huynh đệ Kỳ gia cũng không ngoại lệ. Bốn năm trước vẫn còn là một thiếu niên xanh non mơn mởn, giờ đây đã trổ mã đến thon dài cao ngất, tư thế oai hùng hiên ngang, giống như một cây non cường tráng.
Mười sáu tuổi gương mặt của Liễu Nghi Sinh vẫn là tinh xảo như vậy, làn da vẫn giống như có thể véo ra nước, nhưng ánh mắt cũng không còn long lanh như trước đây khiến cho người khác run rẩy, trái lại mắt phượng hẹp dài càng phát ra sắc bén bức người, khi mất hứng trừng người một cái là có thể khiến cho người khác mềm nhũn chân, kết hợp với hàng mi dài, có thể nói là một công tử mày kiếm mắt sáng, phong lưu tuấn tú.
Con người khi đã trưởng thành, tự nhiên cũng sẽ càng hiểu chuyện thành thục hơn trước đây. Trong 4 năm qua, Liễu Mộ Ngôn ngày càng quản giáo y nghiêm ngặt hơn, ngoại trừ luyện võ học dược, còn dạy y tu thân dưỡng tính, chậm rãi tiếp xúc với việc thân là một người thừa kế của tế tự hẳn là sẽ phải làm những chuyện gì. Bốn năm trước bị Liễu Mộ Ngôn tuyên bố muốn đuổi Liễu Nghi Sinh ra khỏi thôn khiến y không dám lại tiếp tục nghịch ngợm tùy hứng, cho dù là học chữ có khô khan không thú vị đến đâu đi chăng nữa, y cũng không dám ngỗ nghịch chống đối với Liễu Mộ Ngôn, cẩn thận học tập chưa từng có nửa phần chậm trễ.
Dần dà, thiếu niên ngây ngô ngày nào đã lột bỏ lớp khí chất trẻ con khờ dại, không hề quậy phá vô pháp vô thiên không có chừng mực, nhìn qua càng ngày càng giống phụ thân Liễu Mộ Ngôn của y. Chỉ là ở bên trong, y vẫn là một Tiểu Liễu Nhi kiêu căng bốc đồng, nhưng sự kiêu căng của y chỉ tùy tiện bày ra trước mặt của huynh đệ Kỳ gia, ở trước mặt Liễu Mộ Ngôn lại không dám lộ ra tí xíu nào cả, chỉ sợ Liễu Mộ Ngôn lại nói y chẳng biết phép tắc, làm sao có thể trở thành tế tự được người người kính trọng.
Liễu Nghi Sinh đã mười sáu tuổi, còn hai huynh đệ Kỳ Thạc và Kỳ Canh đã trở thành nam tử sắp bước vào tuổi hai mươi. Thân hình của loài Kỳ Lân vốn dĩ sẽ cường tráng hơn người thường nhiều lắm, mà hai huynh đệ lại là huyết mạch của tộc trưởng, có thể nói là thanh niên cao lớn đẹp trai nhất Kỳ Lân Thôn, chỉ còn chờ đến khi tiếp nhận nghi lễ trưởng thành liền có thể biến thân và đính hôn, chân chính trở thành người lớn.
Kỳ Thạc với mái tóc màu đen vẫn ôn nhu hệt như khi còn bé vậy, hắn tóc đen mắt đen, khí chất ôn hòa, thời điểm nhìn người khác dường như đang truyền đạt vô hạn nhu tình ấm ý, không khỏi làm cho họ sinh lòng hảo cảm. Mà Kỳ Canh với mái tóc nâu so với Kỳ Thạc thì cuồng dã không ít, thậm chí vóc người càng cường tráng hơn ca ca một chút. Tính cách của hắn vội vàng xao động không kiên nhẫn, lại thích trêu chọc cãi nhau với Liễu Nghi Sinh, chọc Liễu Nghi Sinh đến nóng nảy hoặc rượt chạy trối chết, mỗi lần đều là Kỳ Thạc hòa giải cho bọn họ.
Đối với Kỳ Canh Liễu Nghi Sinh hạ chân không chút lưu tình, đối với người khác y cũng không thể kiêu căng như vậy, không thôi sẽ bị tế tự đại nhân chỉ trích là y không hiểu chuyện không ra hồn, khó có thể gánh vác trọng trách. Vốn là một hài tử rộng rãi hoạt bát từ từ biến thành một thiếu niên thành thục chu đáo với người ngoài, tựa như thời gian đã nhuốm dần y thành một con người thành thục từ đầu tới chân, chỉ có hai huynh đệ sớm chiều ở chung mới biết đứa nhỏ kia có bao nhiêu không sợ trời không sợ đất chuyên gây rắc rối.
Lúc này, Liễu Mộ Ngôn giao cho Liễu Nghi Sinh một nhiệm vụ quan trọng. Ba tháng sau là lễ trưởng thành của huynh đệ Kỳ Thạc Kỳ Canh, sau khi trải qua nghi thức, liền đại biểu cho việc hai người nọ đã chân chính trưởng thành, đồng thời vào đêm tổ chức lễ trưởng thành phải bọn họ phải hoàn tất lần biến thân đầu tiên, tất cả nghi thức đều phải do tế tự của Kỳ Lân tộc chỉ đạo hoàn thành.
Liễu Nghi Sinh còn chưa từng tham gia qua lễ trưởng thành của người khác, bởi vì vào thời điểm một nam thanh niên trong tộc thành niên, y vẫn còn quá nhỏ. Thật vất vả mới nghênh đón được hai nam tử, trong tộc vô cùng coi trọng lễ trưởng thành của Kỳ Thạc Kỳ Canh. Đây cũng là lần đầu tiên Liễu Nghi Sinh có thể học tập và thực hành nhiệm vụ mà một tế tự phải hoàn thành, Liễu Mộ Ngôn đã sớm giảng giải cho y sẽ xảy ra chuyện gì vào ngày hôm đó, đồng thời đã cho y bắt đầu bố trí Kỳ Lân động trước ba tháng.
Thì ra, lễ trưởng thành của Kỳ Lân tộc đều phải hoàn thành trong Kỳ Lân động, thân là tế tự Liễu Mộ Ngôn phải tìm cho đủ 81 loại thủy tinh rực rỡ mang năng lượng tượng trưng cho thần thú thành niên, bố trí vào những vị trí đã được xác định rõ ràng, để thủy tinh năng lượng sinh dưỡng trong Kỳ Lân động ba tháng, vào ngày lễ trưởng thành thủy tinh năng lượng sẽ mở ra thần lực được giấu ở sâu bên trong thân thể Kỳ Lân, từ đó sức mạnh của Kỳ Lân thành niên sẽ được tăng lên gấp bội, đồng thời căn cứ vào thuộc tính bất đồng mà nắm giữ những năng lực bất đồng.
Thu thập thủy tinh là một công việc cực khổ, Liễu Nghi Sinh không cần phải đi tìm kiếm chung quanh, chỉ cần tiến hành phân loại dựa trên nhan sắc và ngũ hành của hơn một nghìn viên thủy tinh bất đồng do Liễu Mộ Ngôn giao cho y, rồi sau đó đặt vào những vị trí tương ứng trong Kỳ Lân động, chỉ là công việc này rườm rà lại không thú vị, gần đây mỗi ngày y đều bận làm chuyện này, vừa thấy thủy tinh đã cảm thấy phiền, một chút cũng không cảm nhận được cảm giác vui vẻ thoải mái từ những ánh sáng rực rỡ muôn màu muôn sắc của thủy tinh như người ở bên ngoài.
Kỳ Thạc Kỳ Canh biết y không thích làm chuyện này, bất đắc dĩ bọn họ không hiểu được phải bố trí Kỳ Lân động như thế nào trước lễ trưởng thành, chỉ có thể sau khi hoàn thành công việc của mình rồi đến Kỳ Lân động bồi y nói chuyện phiếm giải buồn.
“Tiểu Liễu Nhi, thủy tinh thực sự có năng lượng chứ? Ta xem cũng chỉ thấy là một viên đá tương đối xinh đẹp mà thôi.” Kỳ Canh ngồi dưới đất nhìn ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của thiếu niên cầm lấy một viên thủy tinh màu tím tỉ mỉ quan sát, thủy tinh phản chiếu lại khuôn mặt tinh xảo của y khiến nó càng thêm sinh động rực rỡ, trông qua cứ như một tiên nhân hạ phàm không vướng bụi trần lấp lánh rực rỡ.
“Ngươi khó hiểu cái gì, đã sắp trưởng thành rồi, chỉ biết phát triển tứ chi mà không phát triển đầu óc, ngoại trừ đi tìm ta trêu chọc còn có thể làm cái gì nữa?” Liễu Nghi Sinh liếc mắt nhìn Kỳ Canh, ánh mắt y hẹp dài hữu thần, thời điểm liếc người khác mang đến cảm giác nói không ra lời, tjwa như trong ánh mắt này ngoại trừ ghét bỏ, dường như còn có thiên ngôn vạn ngữ.
Nhưng trên thực tế, Liễu Nghi Sinh thật sự chỉ là đang ghét bỏ hắn mà thôi.
“Ta sao mà chỉ biết phát triển tứ chi chứ không phát triển đầu óc? Ngươi không có nghe nói sao, Trương đại bá đều khen ta là thợ săn tài giỏi nhất trong thế hệ trẻ a.” Kỳ Canh không phục kêu lên.
“Ta đây có thể làm chứng cho Kỳ Canh, quả thực Trương đại bá có khen khả năng săn bắn của hắn cho ta nghe, làm bẫy rập vô cùng khôn khéo, rất có phong phạm của người lúc còn trẻ.” Kỳ Thạc ở một bên cười nói, chứng minh thay đệ đệ.
Ở Kỳ Lân Thôn, hài tử qua mười tám đều phải học tập một loại kỹ năng, đồng thời coi kỹ năng này như một công việc của mình. Điểm này không mấy khác biệt với nhân loại, có vài người lựa chọn làm nông dân, có vài người lựa chọn làm ngư dân. Mà Kỳ Canh thể trạng hơn người chọn làm thợ săn, theo Trương đại bá là hộ săn bắn tốt nhất trong thôn mỗi ngày lên núi săn thú, như là được phóng thích mà đi đến không biết trời đất.
Mà Kỳ Thạc với học vấn tương đối tốt một chút đi theo Mã tiên sinh chỉnh lý sách vở, đồng thời phụ trợ ông biên soạn sách.
“Vâng, bẩy rập của ngươi vô cùng khôn khéo, chỉ là ngươi muốn bắt thỏ, nếu như lỡ bắt nhầm một con hồ ly, ngươi liền thả hồ ly chạy, muốn ôm cây đợi thỏ, chờ đến khi thỏ đụng vào bẩy rập của ngươi mới bằng lòng thu hồi bẩy rập. Để ta đếm một chút, ngươi săn thú một tháng, đã thả mất 3 con hồ ly 5 con hoẵng bảy con nai con, không nói tới những tiểu động vật khác đếm cũng không hết.” Liễu Nghi Sinh âm thầm mừng rỡ, tận hết sức lực cười nhạo Kỳ Canh, thiếu niên cười rộ lên, trên gương mặt có hai cái lúm đồng tiền mờ nhạt, nhìn thấy càng khiến cho cho lòng người ngọt ngào, hệt như cảm giác được ăn kẹo.
“Thế nhưng ta có nguyên tắc của một thợ săn, đặt ra mục tiêu rồi thì phải dũng cảm tiến tới, những thu hoạch khác ngoài ý muốn nếu không phải đúng như ta mong muốn, đương nhiên ta không thể làm lấy đó làm thành tựu.” Kỳ Canh kiêu ngạo giải thích. Hắn thấy, săn thú là một nghệ thuật, làm sao có thể đụng trúng con gì liền bắt con đó? Mỗi ngày đặt ra mục tiêu con mồi bất đồng cho mình, sau đó căn cứ vào tập tính của con mồi để bố trí thật tốt bẩy rập tương ứng, chờ đến khi con mồi tự mình chui đầu vào lưới là lúc hắn cảm thấy thành tựu nhất, mà thành tựu của hắn lại bị Tiểu Liễu Nhi cười nhạo, thật là làm cho người khác thấy khó chịu mà.
“Ha ha, sao Trương bá bá lại nói với ta, đời này chưa từng thấy qua hài tử nào không có đầu óc như Kỳ Canh ngươi vậy.” Liễu Nghi Sinh và Kỳ Thạc ôm bụng cười to, Kỳ Canh quơ tay ra sức giải thích, đỏ mặt tía tai.