Thoáng cái khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Nghi Sinh liền trở nên trắng bệch, như là không biết Liễu Mộ Ngôn đang nói cái gì, mang theo vẻ mặt kinh ngạc nhìn y nói: “Phụ thân người nói đùa cái gì vậy, tại sao con lại có thể mang thai hài tử của bọn họ cho được?”

Liễu Mộ Ngôn thở dài, khẽ vuốt ve mặt y nói: “Việc này là do phụ thân không tốt, vẫn luôn không nói cho con biết. Cứ nghĩ rằng sau khi thành thân xong, bạn đời sẽ dạy cho con, trên đời này làm thế nào mà phụ thân có thể nói cho hài tử biết loại chuyện như vậy đâu? Hiện tại xem ra, cũng chỉ có phụ thân mới có thể nói cho con nghe thôi, mặc dù bộ dáng của con là nam hài tử, nhưng thân thể của con lại không giống với nam hài, sau khi *** với giống đực xong sẽ có khả năng mang thai hài tử. Ngày ấy không phải con đã cùng hai người bọn họ *** rồi hay sao?”

Một lần nữa lại nghe được từ “***”, gương mặt của Liễu Nghi Sinh liền chuyển từ trắng sang hồng. Mặc dù y gần như không nhớ nổi những ký ức về đêm hôm đó, nhưng thân thể đã nếm qua được *** chung quy cũng sẽ có bất đồng thật lớn với thời điểm năm đó ngốc hồ hồ mà hỏi Kỳ Thạc *** là cái gì.

Thế nhưng phụ thân nói như vậy là có ý gì chứ, cái gì gọi là thân thể của y không giống với những nam hài khác, còn có thể mang thai hài tử? Không phải chỉ có giống cái mới mang thai được hay sao? Y ngoại trừ việc lớn lên không có cao to như Kỳ Thạc Kỳ Canh, nhưng những địa phương khác hoàn toàn giống với nam hài mà! Cũng chưa từng nghe nói thế gian này còn có nam giới có thể mang thai sinh tử được đâu.

“Trước đây phụ thân đã từng nói với con, thế gian rộng lớn, không hiếm chuyện lạ. Con không cần chấp nhất vấn đề tại sao mình lại như vậy, nếu không cứ thử nghĩ xem, có phải mấy ngày gần đây cả người đều không còn chút sức lực nào, muốn ăn lại ăn không vô, trong ngực lúc nào cũng hoảng hốt, thậm chí vào lúc bình thường thời tiết không nóng cũng sẽ xuất mồ hôi?

Liễu Nghi Sinh ngẫm lại, tình huống quả thực đúng như lời Liễu Mộ Ngôn nói, thế là gật đầu.

“Ta biết, đột nhiên bắt con tiếp thu chuyện như vậy cũng không dễ dàng gì. Thế nhưng Kỳ Thạc và Kỳ Canh vốn bất đồng với nhân loại, nếu như có hài tử của bọn nó, thân thể của con cũng sẽ phát sinh chút biến hóa. Bất quá không cần sợ hãi, phụ thân sẽ bảo vệ con, giúp con bình an sinh hài tử ra. Lại nói tiếp, quá trình kỳ lần dực dụng cho đến khi chào đời cũng chỉ có nửa năm, thời gian ngắn hơn phái nữ loài người rất nhiều, con cứ yên tâm, thoáng cái liền qua nửa năm thôi, đến lúc đó Tiểu Liễu Nhi của chúng ta liền trở thành phụ mẫu của người khác, thực sự trưởng thành rồi đó.”

Liễu Nghi Sinh cảm thấy cho tới bây giờ chính mình còn chưa từng nghe qua Liễu Mộ Ngôn dùng ngữ khí nhu hòa như vậy để nói chuyện với mình đâu, thậm chí ngay cả khi người vẫn cứ một bộ lạnh lùng vô tung vô ảnh, thì trong mọi lời nói đều là sự quan tâm và bảo vệ dành cho mình. Thế nhưng sau khi nghe được tin tức này, trong lòng mình lại cảm thấy hoảng sợ và vô pháp tin tưởng.

Y mang thai hài tử của kỳ lân, cho dù chỉ cần mang thai hơn nửa năm, thì đây cũng là một chuyện cực kỳ quỷ dị a!

“Cho nên… Bụng của con sẽ lớn ra, bộ dáng béo phệ giống như mấy giống cái khác sao?” Liễu Nghi Sinh phát hiện so với chuyện mang thai, thứ càng khiến y vô pháp tiếp nhận chính là cái loại bộ dáng kỳ lạ kia, thời điểm học y, y đã biết phái nữ phải hoài thai mười tháng, bụng nhô lên, càng gần đến kỳ sinh nở sẽ càng lớn ra, thẳng đến khi hài tử oa oa chào đời. Thế nhưng y là một nam nhân, nếu bụng phải lớn như phái nữ chẳng khác gì quái vật hay sao, ngay cả cửa cũng đều không thể ra?

Liễu Mộ Ngôn lại lắc đầu khẽ nói: “Con mang thai chính là hài tử của kỳ lân, đương nhiên quá trình sinh con cũng bất đồng với nhân loại, thẳng đến ba ngày trước khi sinh, thân thể của con cũng sẽ không có biến hóa gì cả, chỉ là tính tình sẽ kém, dễ hờn dễ giận, những phương diện khác phụ thân đều sẽ giúp con điều trị.”

Liễu Mộ Ngôn dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp: “Hiện tại mỗi ngày con đều rầu rĩ không vui vì huynh đệ Kỳ gia, ảnh hưởng đến thân thể, đối với con cùng hài tử đều không tốt. Không phải là phụ thân muốn nói giúp bọn nó, chỉ muốn con suy nghĩ một chút, bây giờ con cứ tức giận như vậy, không chịu tha thứ cho bọn nó, là bởi vì chán ghét Kỳ Canh, không muốn ở cùng một chỗ với nó, hay là vì lí do nào khác? Nếu như là vì vậy, phụ thân sẽ đứng ra đi nói với bọn nó, con cứ coi như là bị chó cắn một cái, sau này mỗi ngày thích sống thế nào thì cứ sống thế ấy, về phần Kỳ Canh, để nó rời đi khỏi làng là được rồi, mắt không thấy tâm không phiền.”

Liễu Mộ Ngôn nói như vậy, thật sự là lấy lui làm tiến, lạt mềm buộc chặt tới cực điểm. Đương nhiên biết lấy tình cảm của Liễu Nghi Sinh dành cho Kỳ Canh, nó như thế nào cũng sẽ không để Kỳ Canh rời đi như thế, nó tức giận càng nhiều là bởi vì cảm thấy bản thân bị lừa dối và giấu diếm mà thôi. Tuy rằng người khởi xướng chuyện này là mình, nhưng y cũng không muốn thấy mỗi ngày nhi tử đều mặt ủ mày chau, hai tên tiểu tử thúi Kỳ gia cứ như thất hồn lạc phách mà ngồi xổm trước cửa nhà mình, bày ra bộ dáng đáng thương.

Nhi tử đã mang thai hài tử của bọn nó, trở lại bên cạnh bọn nó là chuyện đương nhiên, nào có chuyện vợ mang thai mà vẫn cứ giận dỗi với tướng công nhà mình chứ? Y nhắc nhở như thế, cũng là vì muốn để nhi tử có thể sớm ngày suy nghĩ cẩn thận về cảm tình giữa bọn nó mà thôi.

Lại nói ngược lại, cho dù y nhìn lầm, Tiểu Liễu Nhi thật sự không có loại tình cảm như vậy với Kỳ Canh, chỉ nguyện ý ở cùng một chỗ với Kỳ Thạc, mục đích lưu lại huyết mạch của Kỳ Canh cũng coi như là đạt được rồi.

Liễu Nghi Sinh như là còn chưa nghe rõ lời Liễu Mộ Ngôn nói, ngơ ngác lắc đầu, y bị dọa sợ, nháo rầm rầm loạn thành một đống, vừa mới thức dậy đã phát hiện mình bị hai bằng hữu tốt nhất xâm phạm, không chỉ như thế còn lấy thân nam nhi mang thai hài tử của bọn họ, tiếp thu chuyện bản thân mang thai thực sự đã khiến y không còn suy nghĩ gì nổi nữa, làm sao mà còn lực khí để suy xét xem rốt cuộc là có chính mình có thể tiếp thu Kỳ Canh được hay không đây?

Liễu Mộ Ngôn thấy y như vậy, cũng không ép buộc y thêm nữa, thở dài cầm chén rời đi.

Liễu Nghi Sinh ngơ ngẩn nửa ngày, cảm giác chán ghét quen thuộc bắt đầu đánh úp lại, đang êm đẹp, đột nhiên thấy muốn ói, thế là lập tức ói ra một hơi, phun dược vừa mới uống vào ra ngoài không ít, trong miệng tràn đầy cảm giác đắng nghét, buồn bực đến muốn đánh người.

Nếu quả thật đúng như lời phụ thân nói, đây là bởi vì có hài tử của bọn họ, mình mới phải cực khổ như vậy đi! Nghĩ như thế, tâm tình Liễu Nghi Sinh vừa bình tĩnh xuống lại không ngừng nhấp nhô. Sờ sờ bụng nhỏ bằng phẳng của mình, từ bên ngoài nhìn vào bụng nhỏ, một chút cũng nhìn không ra có gì không giống với bình thường, thế nhưng y biết Liễu Mộ Ngôn nói không sai, có thể thật sự thân thể y giống như một quái vật, có thể mang thai giống của bọn họ.

Vật nhỏ trong bụng cũng đáng ghét y như bọn phụ thân vậy, không phải khiến y muốn ói thì chính là khiến y ăn không vô, cả người một chút tinh thần cũng không có, suốt ngày cứ cáu kỉnh muốn đánh người, muốn nhất chính là những đầu sỏ khiến y cảm thấy khó chịu, nhưng là hiện tại mình phải nghẹn khuất vì không muốn gặp bọn họ, chỉ có thể nuốt tất cả oán khí vào trong bụng, nghẹn khuất đến càng thêm khó chịu hơn.

Bọn họ? Đúng vậy, chính là bọn họ, còn không chỉ là một, mà là hai người. Liễu Mộ Ngôn hỏi vấn đề kia, kỳ thực mấy ngày nay Liễu Nghi Sinh đã sớm lăn qua lộn lại suy nghĩ tới. Y đến tột cùng là bởi vì không tiếp nhận được vốn dĩ hôn nhân đáng mong đợi với Kỳ Thạc đột nhiên lại bị Kỳ Canh chen vào, hay là tức giận hôn nhân và số phận của mình dưới tình huống bản thân không hề hay biết đã bị định đoạt. Nếu như Kỳ Canh thực sự rời đi, y có thể lại một lần nữa tiếp thu Kỳ Thạc, xem như mọi chuyện chưa từng phát sinh hay không.

Y biết kỳ lân là một loại tộc phi thường trung thành, toàn bộ thôn sẽ không có chuyện đổi bạn đời, cho dù là một người đã về cõi tiên, thì cả đời một người còn lại cũng sẽ không lập gia đình, căn bản là không tìm bạn đời khác.

Y cũng biết, nếu như y không muốn ở cùng một chỗ với Kỳ Canh, cho dù hắn có đau khổ đến thế nào đi chăng nữa cũng sẽ rời khỏi đây, sau đó trốn được vào một địa phương mà mình không nhìn tới, tự mình trải qua hết nửa đời còn lại.

Loại tưởng tượng này khiến tim Liễu Nghi Sinh đau nhói. Mọi người đều lớn lên cùng nhau, bất kể là Kỳ Thạc hay Kỳ Canh, mình đã sớm coi bọn họ là thân ca ca, dung nhập vào cốt nhục của mình, không thể nhìn thấy bất cứ người nào không hạnh phúc. Nhưng hiện tại hạnh phúc của bọn họ đều do mình nắm giữ trong tay, y gật đầu, ba người bọn họ sẽ có thể ở cùng một chỗ, y lắc đầu, Kỳ Canh sẽ phải tan nát cõi lòng và chịu dằn vặt suốt cả cuộc đời.

Cẩn thận suy xét, tuy rằng từ nhỏ y luôn không hòa thuận với Kỳ Canh, sẽ không có lúc nào không cãi nhau, nhưng tình cảm y dành cho Kỳ Canh cũng không thua gì Kỳ Thạc, nếu như trước đây người ngỏ lời trước là Kỳ Canh, có thể nào mình cũng dễ dàng đáp ứng như vậy hay không nha? Nếu như người hôn y trước là Kỳ Canh, có thể nào thân thể y cũng mềm nhũn mặc hắn muốn làm gì thì làm hay không nha?

Bộ dáng Kỳ Canh hiện ra trong đầu y, tuy rằng lớn lên giống như đúc với Kỳ Thạc, nhưng miệng mồm lại xấu xa bá đạo hơn Kỳ Thạc nhiều lắm. Nếu như hắn hôn mình… Thoáng cái mặt của Liễu Nghi Sinh liền nóng lên, như là ngửi thấy mùi hương giống đực mãnh liệt của hắn vậy, thân thể thế mà lại bắt đầu tê dại.

Tưởng tượng tốt đẹp ngoài ý muốn, một chút cũng không có phản cảm hay chán ghét. Liễu Nghi Sinh xấu hổ nghiêm mặt suy nghĩ, lẽ nào y thực sự có thể tiếp nhận hai người cùng trở thành bầu bạn của mình hay sao? Thế nhưng chưa từng nghe nói qua nhà nào có tiền lệ, ba người có thể ở cùng một chỗ như vậy.

Liễu Nghi Sinh nằm ở trên giường của mình, hai mắt mở to nhìn tấm màn trên giường, để tâm tư tùy ý bay loạn.

Năm nay y mới mười sáu tuổi, từ nhỏ đã sống trong Kỳ Lân Thôn với hoàn cảnh đơn thuần, gần như đều được mỗi người bên cạnh sủng ái. Y kiêu căng ương ngạnh, lại bị Kỳ Thạc và Kỳ Canh chiều hư, gần như muốn cái gì là có cái đó, ngoại trừ sinh ra lòng kính sợ đối với phụ thân của y, cũng chỉ có chuyện y khi dễ người khác, làm gì có khả năng người khác khi dễ y.

Tuổi y còn nhỏ, hoàn toàn chưa rõ tư vị của tình yêu. Kỳ Thạc dẫn dắt y vào *** ban sơ ngọt ngào, nhưng toàn bộ cũng không phải đơn giản chỉ vì người nọ là Kỳ Thạc. Bọn họ có cơ sở cảm tình sâu đậm, Kỳ Thạc lý giải y, sủng nịch y, coi y là tâm can bảo bối mà cầm trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, loại quan hệ vừa giống ca ca vừa giống tình nhân này rất dễ khiến y yên tâm buông xuống phòng bị, nguyện ý cùng hắn ngao du đến thế giới của người trưởng thành.

Cũng giống như vậy, Kỳ Canh đối với y cũng là một tồn tại vô cùng trọng yếu trong sinh mệnh. Tuy rằng bọn họ luôn cãi nhau, cười nhạo lẫn nhau, thậm chí còn trêu cợt đối phương, nhưng Kỳ Canh đối tốt với y cũng không thua kém gì Kỳ Thạc, đối với điểm ấy y đều rõ rõ ràng ràng.

Liễu Nghi Sinh suy nghĩ, nếu như người thổ lộ với y trước, nói muốn kết hôn với y là Kỳ Canh thì sẽ ra sao đây. Có thể là y cũng sẽ đáp ứng, bởi vì bất cứ người nào trong bọn họ đều giống như tay trái và tay phải của mình, tín nhiệm đến mức không cần xoay người liền biết bọn họ đang đứng ở phía sau mỉm cười thắm thiết nhìn y, thân thiết đến mức sẽ không ẩn giấu bất kỳ một bí mật nào.

Thứ tình cảm này không thể đơn thuần gọi là tình yêu được nữa, nhưng nhất định là tình cảm ỷ lại, không muốn chia lìa, quấn quít cùng một chỗ rắc rối đến phức tạp. Bọn họ đại biểu cho toàn bộ hồi ức vui sướng và tốt đẹp cho thời kỳ niên thiếu của mình, chứng kiến mỗi thời mỗi khắc y trưởng thành, đã thân mật đến mức không thể chia lìa, bất kể là loại quan hệ gì, y cũng sẽ không để mặc bất cứ người nào rời khỏi mình.

Liễu Nghi Sinh cảm thấy lúc mình suy nghĩ minh bạch rằng Kỳ Canh phải rời đi, tại sao lại cảm thấy xoắn xuýt đau thương như vậy, mà chính vào lúc tức giận như thế cũng không muốn để hắn rời đi.

Buổi tối đêm hôm đó, mối tình đầu của y là nhờ Kỳ Thạc giáo dục, y không chút nào kháng cự mà lập tức tiếp nhận, đồng thời đáp ứng sẽ trải qua cả đời cùng với hắn. Cho tới bây giờ trong Kỳ Lân Thôn cũng không có tiền lệ ba người cùng trở thành bạn lữ, sau khi xác định tâm ý rồi y cũng không cần phải suy nghĩ loại chuyện nhìn qua cũng không có khả năng này nữa, cho nên y đã bỏ quên sự si tình của Kỳ Canh dành cho mình, cuối cùng cho dù là có chút cảm giác mơ mơ hồ hồ, biết hắn kỳ kỳ quái quái, cũng không dành cho hắn quá nhiều sự quan tâm.

Sau đó sự tình lại càng không thể vãn hồi. Y trở thành đối tượng bọn họ đùa bỡn, hoàn toàn không có chút ý chí nào đáng nói, hai huynh đệ bọn họ đã làm ra cái loại chuyện quá phận này nhưng lại hoàn toàn không hề suy nghĩ đến cảm nhận của y.

Thế nhưng, những chuyện không nghĩ tới cứ lần lượt phát sinh, vốn dĩ đã định cả đời này sẽ quyết tâm không tha thứ cho bọn họ, nhưng vào lúc biết mình có hài tử của bọn họ lại thấy dao động. Như là để chứng minh sự tồn tại của mình, dạ dày Liễu Nghi Sinh lại một trận phiên giang đảo hải, y phải rời giường ói điên cuồng, thiếu chút nữa đã ói cả mật ra rồi.

Liễu Nghi Sinh bị phản ứng mang thai khiến cho sắp hỏng mất đã đưa ra một quyết định, mặc kệ y có muốn tha thứ việc bọn họ đã xâm phạm mình hay không, cũng không quản chuyện cuối cùng mình sẽ tiếp nhận ba người ở cùng một chỗ hay không, hiện tại y không thể tự mình ở chỗ này chịu tội chịu khổ, còn hai kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện lại tiêu dao khoái hoạt, ngay cả chịu khổ một phần vạn cũng không nếm qua liền có thể được làm phụ thân sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play