Liễu Nghi Sinh đâu chịu nổi loại ủy khuất này, chửi ầm lên trên suốt cả đoạn đường đi, bị nhốt vào phòng giam ẩm ướt lạnh lẽo, tức giận đến ho sặc sụa. Thấy Kỳ Canh Kỳ Thạc bị chính mình liên lụy, cuối cùng cũng có chút áy náy, nghĩ đến do mình đã làm phiền bọn họ, nếu như không phải là thực lực của bản thân không đủ dẫn đến bị bắt, hai huynh đệ cũng không cần vì lo lắng cho y mà bị bắt lại cùng.

Vừa nghĩ như thế xong, y cắn cắn môi nói xin lỗi: “Xin lỗi, đều là do ta thường ngày không chịu luyện công cho tốt, làm hại các ngươi…”

Bộ dáng y cắn đôi môi hồng tươi cùng viền mắt đều gấp đến độ đỏ lên khiến hai huynh đệ nhìn đến ngây dại, Kỳ Canh vội nói: “Do chúng ta không thể bảo vệ ngươi được tốt, sao mà là lỗi của người được kia chứ.”

Mà ngược lại Kỳ Thạc lại chỉ trích y vài câu: “Ngươi mới vào giang hồ còn chưa có kinh nghiệm, đối nhân xử thế biết bênh vực kẻ yếu là chuyện tốt, nhưng vẫn cần phải quan sát tình huống. Ngươi đồng tình tiểu quan, không muốn hắn bị cầm thú chà đạp, cũng không cần náo loạn ở địa phương của người ta, ngược lại chúng ta có thể đi thăm dò tình thế, sau đó trở lại phủ Huyện lệnh cứu người ra. Ngươi hành động lỗ mãn như vậy, cho dù lúc đó có đuổi được tên Huyện lệnh kia đi, nhưng chẳng lẽ có thể mỗi ngày đến tiểu quan quán đó che chở cho các vị công tử được sao?”

Thấy Kỳ Thạc nói có lý, kỳ thực Liễu Nghi Sinh cũng cảm giác được lần này mình quá manh động, lần đầu tiên trong đời hành hiệp trượng nghĩa lại rơi vào cảnh hành động không thành mà bản thân đã chết trước rồi, trong lòng Liễu Nghi Sinh cảm thấy phiền muộn, ôm chân ngồi lên đống rơm khô.

“Ở đó lạnh, Tiểu Liễu Nhi đến ngồi bên cạnh Kỳ Canh đi.” Nhiệt độ cơ thể của Kỳ Thạc so với Liễu Nghi Sinh còn thấp hơn một ít, sợ y phải chịu lạnh nên cũng không dám ôm y.

“Ừm.” Liễu Nghi Sinh vểnh môi chán nản dời đến bên người Kỳ Canh, dựa vào thân thể người nọ cảm nhận luồng hỏa lực không ngừng cuồn cuộn của hắn, nhờ vậy mà thân thể mới thả lỏng xuống nói: “Không biết chúng ta còn phải bị nhốt đến mấy ngày đây, vốn dĩ là hôm nay phải trở về rồi, khẳng định phụ thân sẽ mắng ta nữa cho mà coi.

“Không sao a Tiểu Liễu Nhi, khi về chúng ta sẽ nói với tế tự đại nhân là do chúng ta ham chơi nên mới xem lầm canh giờ, tuyệt đối không kể chuyện ngươi gặp rắc rối cho người biết đâu.” Kỳ Canh ôm lấy Tiểu Liễu Nhi, tâm tình thật tốt, một chút cũng không cảm thấy bản thân mình đang chịu cực vì bị nhốt trong đại lao, so với việc ở cùng một chỗ với tiểu quan cứ ưa khóc sướt mướt tối hôm qua không biết là có bao nhiêu vui sướng hơn đâu.

“Ừm, tên Huyện lệnh cầm thú kia cũng không thể nhốt chúng ta lâu được đâu.” Kỳ Thạc trầm ngâm, ánh mắt lóe sáng hỏi: “Không phải trên người Tiểu Liễu Nhi ngươi có mang theo rất nhiều thuốc hay sao?”

“Sao ta lại quên mất chuyện này được nha!” Liễu Nghi Sinh vỗ đầu một cái, trực tiếp mắng chính mình ngu ngốc, “Mới vừa rồi hẳn là ta nên hạ độc đám người kia cho bọn chúng ngu ra luôn!”

“Không vội, kế tiếp chỉ cần có người mở cửa lao ra, ngươi hãy dùng độc, hai huynh đệ chúng ta sẽ mở đường, ngươi phải tự bảo vệ chính mình đừng để bị người khác túm lại là được rồi. Cái nhà lao cỏn con này không có quá nhiều thủ vệ đâu, ta thấy Huyện lệnh làm rất nhiều chuyện ác, nhất định sẽ cho phần lớn người đến bảo hộ chính hắn đi.

Ba người bình tĩnh bàn bạc, chờ đến khi Huyện lệnh thả bọn họ ra để đi thẩm vấn. Nhưng kỳ quái là, hình như Huyện lệnh đã quên mất bọn họ rồi, thẳng đến khi bầu trời chuyển sang tối đen cũng không thẩm vấn gì cả, chỉ có nha dịch truyền tới ba bát nước trong và ba cái màn thầu khô khốc.

Liễu Nghi Sinh cau mày không chịu ăn, loại màn thầu còn cứng hơn cả đá này căn bản là không có cách nào cho vào miệng được, nếu ăn vào đơn giản chính là đang vũ nhục dạ dày của mình rồi.

“Tiểu Liễu Nhi nếu ngươi không chịu ăn, một lát sẽ không có khí lực để chạy trốn về nhà đâu, ngoan ngoãn ăn một chút đi ha?” Kỳ Canh thuần thục giải quyết xong một cái, đưa cái còn lại cho Liễu Nghi Sinh, tinh tế gạt bỏ phần bị dính nước ra bỏ vào trong miệng hắn.

Liễu Nghi Sinh ép buộc chính mình cắn vài cái, lại ngóng trông Huyện lệnh thú tính tới đây tìm bọn họ, như vậy bọn họ mới có khả năng thực hiện được kế hoạch của mình chứ.

Thời điểm ba người còn đang buồn bực ngồi trong nhà lao, bên này Liễu Mộ Ngôn cũng thập phần nôn nóng, hắn vừa chậm rãi qua lại trong sân vừa nhìn về phía cửa thôn, ban đầu ba người bọn nó đã hẹn hôm nay sẽ trở về, nhưng chờ đến khi trăng lên cũng chưa thấy cái bóng của bọn chúng nữa.

“Quá vô lý! Vừa cho ra ngoài liền không biết suy nghĩ gì hết! Lẽ nào ngươi không dặn nhi tử mình nhất định phải trở về trước khi trời tối nay sao?” Trong lòng hắn thấy rất bất an, đương nhiên là sẽ phát tiết toàn bộ cơn tức lên người Kỳ Thiên Hữu đáng thương.

“Sao vậy được! Ta ngàn căn vạn dặn nhất định phải trở về trước đêm nay mà. Được rồi Mộ Ngôn đừng nóng giận nữa nha, hi vọng chuyện kia không cần trùng hợp như vậy, nói không chừng ngày mai bọn nó sẽ trở về đi.” Kỳ Thiên Hữu nhuyễn ngôn nhuyễn ngữ cười cười trấn an y.

“Nếu như hôm nay bọn chúng biến thân ngươi nói nên làm thế nào đây?” Mắt phượng của Liễu Mộ Ngôn trừng lên, đầu khớp xương của Kỳ Thiên Hữu cũng sắp nhuyễn ra luôn rồi, nói thẳng là không có khả năng, hai tên tiểu tử thúi chậm lớn, cách ngày trưởng thành còn khoảng hai tháng đâu.

Liễu Mộ Ngôn liếc hắn một cái, không cho là đúng đối với sự đảm bảo của Kỳ Thiên Hữu. Đại đa số Kỳ Lân biến thân đều là sau khi hoàn thành nghi thức trưởng thành, do tế tự dẫn dắt khống chế năng lượng của mình. Thế nhưng cũng có vài Kỳ Lân trong vòng ba tháng trước thời điểm đó đã bắt đầu có khát vọng biến thân. Nếu như bọn họ ở trong Kỳ Lân Thôn, sẽ được từ trường đặc thù của thôn bảo hộ, có thể áp chế loại xúc động này xuống. Nhưng nếu bọn họ ra khỏi Kỳ Lân Thôn, chỉ có duy trì đè nén xúc động biến thân này trong vòng 7 ngày, nếu trải qua ngày thứ 7, còn có thể duy trì hình người hay không cũng là một chuyện khó nói. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Liễu Mộ Ngôn lo lắng để cho bọn nhỏ ra khỏi thôn đi chơi.

Tục ngữ nói sợ cái gì thì gặp cái đó, chuyện Liễu Mộ Ngôn lo lắng cũng không sai, vào nửa đêm, Kỳ Thạc Kỳ Canh đang ngủ mơ mơ màng màng bỗng nhiên cảm giác có một dòng nước ấm chạy tán loạn trong người, ngay từ đầu cũng chỉ là tim đập rộn lên, dần dần, thân thể giống như là muốn căng ra, trực giác của thần thú nói cho bọn hắn biết sợ rằng đây là muốn biến thân sớm đi, hai huynh đệ sợ dọa đến Liễu Nghi Sinh, vội vàng đi lay động người đang ngủ say kia.

“Hmm? Xảy ra chuyện gì?” Liễu Nghi Sinh dụi dụi đôi mắt, lại thấy gương mặt của hai huynh đệ chảy đầy mồ hôi.

“Tiểu Liễu Nhi, một hồi mặc kệ ngươi có thấy cái gì cũng không cần phải kinh hoảng, ở đây chỉ có ta và Kỳ Canh, chúng ta sẽ không thương tổn ngươi.” Kỳ Thạc cố nén cảm giác khô nóng nói.

Vừa mới nói xong, loại cảm giác căng cứng này bắt đầu truyền đi từ đỉnh đầu, dần dần lan khắp toàn thân, đột nhiên hai người gầm lớn một tiếng, cả người căng đến điên cuồng, trong chớp mắt y phục bị phá bung, hai người biến thân từ hình người thành hai con kỳ lân cường tráng.

Liễu Nghi Sinh không thể tin được vào hai mắt của mình nữa rồi, trước mắt y nào còn Kỳ Thạc và Kỳ Canh, cư nhiên lại là hai con tuấn mã khỏe mạnh cường tráng, bọn họ cao lớn vạm vỡ, bộ lông sáng bóng óng ánh, khung xương cứng rắn, còn có cơ bắp tại phần ***g ngực vừa rõ ràng lại rắn chắc, tứ chi chạm đất khi đứng lên lại cao hơn nửa người y. Liễu Nghi Sinh không hề chuẩn bị tâm lý, bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người.

“Kỳ Thạc? Kỳ Canh?” Tay y run run muốn vừa muốn chạm vào bọn họ lại vừa không dám. Sao chỉ trong nháy mắt mà Kỳ Thạc Kỳ Canh đã biến thành cái dạng này rồi?

“Là chúng ta, Tiểu Liễu Nhi, đừng sợ.” Con ngựa màu nâu mở miệng nói, thanh âm này nghe vào giống như là của Kỳ Canh.

“Chắc là bọn ta bị biến thân sớm rồi, đây là bản thể của bọn ta. Bất quá như vậy cũng tốt, bọn ta sẽ dễ dàng đưa ngươi đi hơn.”

Hai huynh đệ có thần giao cách cảm, Kỳ Thạc ngậm lấy Liễu Nghi Sinh còn đang ngốc lăng đưa lên lưng Kỳ Canh, sợ dọa y ngã xuống, Liễu Nghi Sinh gắt gao ôm lấy cổ đại mã, như là kỵ mã mà ngồi vào chỗ của mình.

Kỳ Thạc quay về phía cửa lao, phun ra một ngụm hàn khí, thoáng chốc cửa lao bằng sắt bị hàn khí đóng băng đến vô cùng yếu ớt, Kỳ Thạc dùng một cước đá vỡ phần cửa lao bị đóng băng kia, hai con ngựa lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, chở Liễu Nghi Sinh trên lưng chạy ra khỏi nhà lao.

Ngục tốt nghe thấy một tiếng vang thật lớn, giật mình tỉnh lại, thế nhưng cũng không thấy bất kì người nào trong nhà lao cả, chỉ có cánh cửa sắt bị phá hư mà thôi.

Đường phố vào lúc nữa đêm không có một bóng người, chỉ có một người điểm canh thấy hoa mắt, hình như hắn thấy được hai con ngựa hùng tráng vừa mới vụt qua, nhưng tốc độ của bọn chúng quá nhanh, hắn cũng thấy không rõ cho lắm, tưởng chính mình đang ngủ mơ, không để tâm mà tiếp tục gõ kẻng báo canh ba.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play