Kỳ Lân Thôn nằm ở một nơi chim hót hoa thôn, đây là một thôn trấn chứa đầy linh khí. Tổ tiên Kỳ Lân lựa chọn kỹ càng nơi này để thành lập thôn xóm để không bị nhân loại quấy rối, thiết lập kết giới chung quanh Kỳ Lân Thôn, người thường không thể xông vào.
Sau khi ra khỏi kết giới lại đi về phía nam hơn nửa ngày mới có thể tiến gần đến một thành thị náo nhiệt, là Du Châu.
Liễu Nghi Sinh cảm thấy mình đã lớn tới chừng này rồi còn chưa từng gặp qua nhiều người như vậy, những người này ăn mặc đủ loại kiểu dáng, cười nói rộn rộn ràng ràng trên đường cái, thỉnh thoảng ghé vào nói vài câu với những người chủ của các gian hàng nho nhỏ, cò kè mặc cả, lấy tiền ra mua vài thứ mà mình ưng ý.
Thật ra nam tử ở nơi này không khác với Kỳ Lân Thôn cho lắm. Chỉ nhiều hơn ở cái búi tóc, cô nương mặc các loại váy đủ mọi màu sắc, đây là trang phục Liễu Nghi Sinh chưa từng thấy qua.
“Kỳ Thạc Kỳ Thạc, chẳng lẽ cái người trên mặt tô son điểm phấn, trong tay cầm quạt thơm, chính là giống cái sao? Sao so với nhóm Hoa nãi nãi trong thôn chúng ta thì ít nếp nhăn hơn nhiều lắm.” Liễu Nghi Sinh cũng có thể đoán được, có thể đây chính là giống cái. Chỉ là từ nhỏ y đã sống ở Kỳ Lân Thôn, không biết nữ nhân trẻ tuổi có bộ dáng như thế nào.
“Ừm, đây đều là nữ tử trẻ tuổi, bất quá bọn họ lớn lên thực xấu, còn không có đẹp được như Tiểu Liễu Nhi.” Kỳ Thạc chính là nói lời thật lòng, tuy rằng khuôn mặt Tiểu Liễu Nhi anh tuấn nhưng ngũ quan không có chỗ nào không tinh tế, so với những nữ tử luộm thuộm kia thì mạnh mẽ hơn nhiều lắm.
“Các ngươi mau nhìn, ở đó có xiếc kìa!” Liễu Nghi Sinh cứ như một cái dây cung đột ngột chuyển hướng, hai huynh đệ bất đắc dĩ đuổi theo đằng sau y. Thì ra ở chỗ đám người vây quanh có một đoàn xiếc đang biểu diễn phun lửa. Thúc thúc đi mua hàng từng hình dung cho Liễu Nghi Sinh rằng trong thành thị có một đoàn xiếc, sẽ làm ra rất nhiều động tác thần kỳ, tỷ như đập vỡ tảng đá lớn trên ngực, phun lửa nuốt lửa, thậm chí bịt mắt phóng đao, mọi thứ đều mới mẻ chơi thật vui.
“Các công tử tiểu thư, huynh đệ Lữ gia ta mới đến vùng đất trù phú này, trên người không có quá nhiều tiền bạc, chỉ có chiêu ăn lửa gia truyền này, hôm nay đệ đệ ta sẽ biểu diễn để mọi người chiêm ngưỡng một phen, chỉ mong các công tử tiểu thư có thể cảm thấy hài lòng a, mọi người có tiền quyên tiền, không tiền thì cho một tràng pháo tay, hai huynh đệ ta vô cùng cảm kích.” Một nam nhân với khuôn mặt phổ thông, dáng người thấp bé gõ bát một vòng để nhận tiền thưởng, sau đó xoay người ra hiệu với một nam tử cao to có thân hình vạm vỡ.
Chỉ thấy tay nam tử kia cầm một cây gậy, uống một hớp rượu phun lên gậy, sau đó hít sâu một hơi, nhổ lên trên cây gậy đó, giống như là trong miệng hắn thật sự có lửa, sau một lúc trên cây gậy phừng cháy lên ngọn lửa đỏ rực.
Những người vây quanh xem xiếc phát sinh tiếng kinh hô, đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
“Ha ha, các vị công tử tiểu thư, đệ đệ ta trời sinh là phụ thể của Hỏa thần, chiêu phun lửa cũng chưa là gì cả, ly kỳ nhất chính là hắn có thể nuốt lửa, mọi người khen thưởng một chút, đệ đệ ta mới có tâm tình biểu diễn cho mọi người xem.”
Đoàn người thảy vào bát hắn vài đồng bạc vụn. Nam tử nhỏ con nở nụ cười giả dối, lại ra hiệu cho nam tử cao lớn, nam tử kia mở miệng thật to, hơn nữa còn thật sự đưa cây đuốc đang cháy vào trong miệng, hai môi khép lại, giống như lửa đang thiêu đốt ở bên trong, chờ đến khi hắn rút ra, ngọn lửa kia vẫn đang cháy sáng.
Người quan sát đều trợn mắt há mồm, không tự chủ được liều mạng thảy tiền thưởng vào trong cái bát của nam tử nhỏ con. Nam tử nhỏ con thu thập được kha khá, cười đến ngoác miệng.
“Hỏa Kỳ Lân.” Kỳ Thạc cau mày khẽ nói một tiếng. Trong thiên hạ, chỉ có Hỏa Kỳ Lân mới có thể làm được những chuyện như thao túng ngọn lửa, nhìn lại người đệ đệ với thân hình cao to và khí chất kia, rất giống với một Hỏa Kỳ Lân, thế nhưng hắn lại không giống như là người trong tộc bọn họ, nhìn phi thường kỳ quái.
“Hỏa Kỳ Lân là cái gì?” Liễu Nghi Sinh quay đầu nghi ngờ liếc mắt nhìn Kỳ Thạc.
“À không có gì, ta chỉ tùy tiện nói một chút. Tiểu Liễu Nhi nè sau khi xem người khác biểu diễn xong phải khen thưởng đó, đi nào.” Kỳ Thạc vội nói sang chuyện khác, đưa cho Liễu Nghi Sinh mấy đồng bạc vụn để y đi qua tặng cho người kia. Liễu Nghi Sinh mang tâm tính thiếu niên, mấy năm nay lại phải kiềm chế bản tính, bây giờ đi ra chơi cùng người tín nhiệm nhất, vẫn là biểu lộ không sót cá tính của thiếu niên, quả nhiên đã bị dời đi lực chú ý, hăng hái bừng bừng đuổi theo ca ca cằm bát.
“Kỳ Thạc, người nọ đúng là Hỏa Kỳ Lân, có cộng hưởng với năng lực của ta, tuy rằng không quá rõ ràng.” Kỳ Canh thấy Tiểu Liễu Nhi đi rồi mới lên tiếng. Bản thể của hắn cũng là một Hỏa Kỳ Lân, bây giờ còn chưa trưởng thành, cho nên phần lớn năng lực đều bị phong bế, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được chuyển động của hỏa hạch bên trong cơ thể.
Còn bản thể của Kỳ Thạc là Băng Kỳ Lân, không có cách nào cảm giác được loại cộng hưởng này, nhưng nhờ vào tri thức phong phú của hắn cũng có thể kết luận chắc hẳn người nọ là đồng loại, chỉ là không biết vì sao lại lưu lạc ở bên ngoài, còn thê thảm đến mức cần phải dựa vào việc làm xiếc ngoài giang hồ để mưu sinh.
Bất quá Kỳ Lân vốn là một chủng tộc có tính độc lập rất mạnh, bọn họ có thể tự do lựa chọn cách sống cho mình, có thể là do sở thích của tộc nhân kia, người khác cũng không thể nào can thiệp vào được, chờ khi Liễu Nghi Sinh trở về bọn họ cũng không thảo luận tiếp về vấn đề này nữa.
“Ta đói bụng, đi ăn cái gì đi, ta vừa mới nhìn thấy bên cạnh có bán kẹo hồ lô, ta muốn ăn mười cây!” Từ nhỏ Liễu Nghi Sinh đã phải sống ở trong thôn, quả thực là chuột sa hũ nếp, mà kẹo hồ lô này khi còn bé y đã ăn rồi, vẫn là thúc thúc mua hàng mang về cho y, y còn nhớ rõ bên ngoài của kẹo hồ lô ngọt ngọt, ở trong thì chua chua, so với bánh hoa quế Kỳ bá bá làm còn ngon hơn nữa.
Kỳ Thạc theo thói quen thổi vào mũi y, cưng chiều nói: “Được, thích ăn bao nhiêu liền mua bấy nhiêu.”
Lúc này mặ trời đã sắp xuống núi, những quầy hàng đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đóng cửa. Tay trái Liễu Nghi Sinh cầm ba xâu, tay phải cầm hai xâu kẹo hồ lô, cũng không biết tướng ăn của mình có bao nhiêu bất nhã, đầy mặt đều dính toàn là đường với đường, ăn giống hệt như một con mèo hoa.
“Tiểu Liễu Nhi bộ dáng này của ngươi nếu để tế tự đại nhân thấy được nhất định sẽ la ngươi mất.” Kỳ Thạc kéo y qua một bên, bất đắc dĩ lấy tay lau miệng cho y, Liễu Nghi Sinh rất sợ ngón tay sẽ lau hết đường dính trên mặt, đầu lưỡi phấn hồng duỗi ra, muốn liếm sạch phần đường bên khóe môi, mà cái liếm này, liền liếm đến ngón tay của Kỳ Thạc.
Trong chớp mắt, ngón tay như là bị sét đánh giống nhau mà trở nên tê dại, rõ ràng chỉ là bị liếm một chút ở đầu ngón tay mà thôi, một cổ nhiệt lưu lại theo đầu ngón tay lan tràn đến toàn thân, thẳng tắp tập hợp lại ở tim, khiến hắn ngay cả nhịp tim đều ngừng nửa nhịp.
Nhất định là hắn bị cái gì rồi, sao lại nhìn thấy đầu lưỡi của Tiểu Liễu Nhi, bị y liếm một chút thì tim của hắn liền đập nhanh như thế, khí huyết dâng trào, muốn chơi đùa với cái miệng nhỏ nhắn cùng đầu lưỡi phấn nộn của y vậy kìa?
Trong lòng Kỳ Thạc rạo rực, nhưng Kỳ Canh lại đang nhìn chung quanh, không lưu ý tới nội tâm đang cuộn trào mãnh liệt lần đầu tiên của ca ca mình.
“Trời sắp tối rồi, bên kia có một khách ***, chúng ta đến đó ở một đêm, ngày mai vẫn còn chợ, đi dạo nữa cũng không muộn.” Kỳ Canh tìm được một khách ***, Kỳ Thạc thu hồi suy nghĩ, gật đầu dẫn theo Liễu Nghi Sinh còn đang ăn kẹo hồ lô đi về phía khách ***.