Hai người một trận trầm mặc, chỉ chốc lát, Khúc Linh Phong mang theo thiếu niên kia lên tửu lâu. Thiếu niên xiêm y cũ nát nhưng sạch sẽ, ngũ quan ngây ngô xinh đẹp, đôi mắt chứa đầy đau khổ trần gian, thản nhiên, lạnh lùng, nếu không phải Hoa Mãn Lâu mở lời trước, nói không chừng Hoàng Dược Sư sẽ đem đứa nhỏ này nhận làm đồ đệ.
Thiếu niên cúi đầu, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: “Không biết mấy vị là?”
Hoa Mãn Lâu thản nhiên hướng phía nó, mỉm cười: “Con, tên là gì?”
Thiếu niên giật mình, rất ít khi nghe thấy âm thanh dịu dàng như vậy đối với kẻ ở dưới đáy xã hội như nó, thế nhưng lại hỏi tên của nó.
Ngẩng đầu, nhìn về phía bạch y nam tử vừa lên tiếng, ngũ quan tuấn tú, đôi mắt đen yên lặng nhìn nó, tuy có thần thái, nhưng không xác định được điểm nhìn, nó không khỏi thốt ra: “Ngài không nhìn được?”
Lời vừa nói ra, Khúc Linh Phong mặt biểu tình như nhìn thấy quỷ, Hoàng Dược Sư chọn mi, tay đặt trên bả vai Hoa Mãn Lâu, ánh mắt thoáng nhìn, tà khí nói: “Không tồi, đứa nhỏ này thị lực rất tốt, mắt rất sáng, so với Tiểu Tam ngu ngốc của ta tốt hơn nhiều.”
Vì thế, kẻ vừa biết Hoa Mãn Lâu bị mù thật sự gặp đả kích lớn, lại bị sư phụ mình dùng đao mắt khinh bỉ nhìn đến, đáng thương ngu ngốc hóa đá, trốn sang một góc mọc nấm, sau lại bị sư phụ bất lương sai đi làm việc, có loại đồ đệ phải khổ cực như vậy sao? Sư phụ bất lương không thèm để ý.
Đương nhiên, hết thảy Hoa Mãn Lâu đều không biết. Y như trước mỉm cười, để Hoàng Dược Sư tùy ý đặt tay trên vai, hỏi: “Tên của con?”
“Ta gọi Lý Nguyệt Ảnh.” Thật lâu sau, giọng nói trong trẻo lạnh lùng kia lại vang lên.
“Tốt lắm, Nguyệt Ảnh, con nguyện ý làm đệ tử của ta, sống cùng ta không?” Hoa Mãn Lâu khẽ mỉm cười, không để ý thiếu niên đang khiếp sợ, lại nói tiếp: “Nguyệt Ảnh, cho dù con không muốn, ta cũng đã trả nợ giúp con, nhưng là, con có thể ở cùng ta để trả nợ.” Hoa Mãn Lâu hít một hơi, hướng nó vươn tay, nói: “Chỉ là, Nguyệt Ảnh, con nên hiểu.”
“Ta…….” Lý Nguyệt Ảnh cắn răng, là phụ thân nó, cho dù là người như vậy, nhưng người đó vẫn là phụ thân nó. Nhưng là, vết thương trên người còn ẩn ẩn đau, tiếng khóc chị bị bán đi, ánh mắt lão bản nhìn nó như muốn đem nó ăn tươi nuốt sống, nhìn về phía Hoa Mãn Lâu, lúm đồng tiền yên lặng, không chứa loại đồng tình dối trá của người thường.
Nam nhân này, có thể tin cậy……
Tay, chậm rãi đặt trên tay Hoa Mãn Lâu, cúi đầu nói một tiếng: “Được, con sẽ ở cùng ngài……” Nước mắt không thể khống chế chảy xuống. Tủi thân, chịu đủ tra tấn của nhân sinh, làm cho thiếu niên này không khỏi kêu khóc.
Hoa Mãn Lâu than nhẹ một tiếng, ôm thiếu niên vào lòng ngực trấn an, quay đầu nhìn Hoàng Dược Sư nói: “Dược Sư, thuốc trị thương.”
Hoàng Dược Sư thấy Hoa Mãn Lâu ôm lấy thiếu niên, sắc mặt liền khó coi. Thấy Hoa Mãn Lâu đưa tay về phía hắn, chỉ hừ một tiếng nói: “Ngươi biết ta có?” Không chỉ có, còn là loại thuốc mỡ tốt nhất. Hoa Mãn Lâu tràn đầy tự tin, trong Kim Dung có nói XXXX hoàn [“hoàn” là viên thuốc tròn a tròn] rất nổi danh, chỉ là hiện tại không tìm được, nhưng y ngửi được trên người hắn có mùi hương thơm ngát.
“Trên người ngươi có mùi thuốc đông y nồng đậm, hơn nữa……” Hoa Mãn Lâu dừng một chút, Hoàng Dược Sư kỳ quái hỏi: “Hơn nữa?”
“Hơn nữa, ngươi gọi là dược sư không phải sao?” Ngữ khí tuyệt đối đứng đắn. [ở đây Hoa Hoa chơi chữ, lão Tà tên gọi là Hoàng Dược Sư, Dược Sư đồng âm cũng có nghĩa là thầy thuốc:D]
“Ngươi đùa giỡn ta?” Hoàng Dược Sư bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.
“Không có nha, trên người ngươi thực sự có mùi thuốc đông y rất nặng.” Thanh âm tuyệt đối vô tội. Hơn nữa còn là loại tốt nhất, nếu là loại thấp kém, tuyệt đối sẽ không phát ra loại hương thơm ngát như vậy.
Hoàng Dược Sư ngẩn ra, bỗng nhiên cười ha hả, nói: “A Lâu, ngươi thật sự là tri kỷ của ta.” Tích tụ trong lòng lúc trước nhất thời biến mất.
Lúc này, Lý Nguyệt Ảnh nội tâm ủy khuất phát tiết, thật ra vô sự, nhưng là trong lòng người lạ khóc có chút lúng túng, cúi đầu, khuôn mặt thiếu chút nữa bốc hơi. Hình tượng thành thục trước kia cũng biến mất tăm.
Lúc này Khúc Linh Phong chạy thùng thùng lên lầu, nói: “Sư phụ, hết thảy đã làm tốt rồi. Lão bản nam lâu kia cũng xử lý xong, nhóc họ Lý, ngươi hiện tại có thể đi cùng Hoa tiền bối rồi.” Lý Nguyệt Ảnh còn đang ngẩn người, nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Hoa Mãn Lâu nghe thấy xưng hô của Khúc Linh Phong, nhất thời 囧, tiền bối…… Y năm nay mới hai mươi hai được không……
Bên cạnh, Hoàng Dược Sư thấy thế không nhịn được cười một tràng………
Trong khách ***
“Sư phụ………” Thiếu niên lẳng lặng đứng thẳng phía sau, muốn nói lại thôi.
Sư huynh sư tỷ, các ngươi không phải người tốt, bỏ ta một mình đối mặt sư phụ, trở về nếu bị phạt chép sách, ta tuyệt đối bắt các ngươi chịu cùng…… [thật ra bạn nhỏ Khúc Linh Phong kêu là “ta tuyệt đối cùng các ngươi ngao……” Nghe thật dễ thương =v=, đáng tiếc tại hạ bất tài không biết dịch ra thế nào đành phải để thế kia, thâm tâm rất muốn giữ nguyên cái từ “ngao” kia lại…… QQ]
Khúc Linh Phong nuốt nuốt nước miếng, khẩn trương nói: “Chuyện trong nhà đều đã làm tốt, chờ ngài trở về sẽ lập tức thành thân, Phùng lão gia nói, vài ngày nữa là ngày lành, không nên bỏ lỡ cơ hội.” Nói xong, vội trốn vào một góc, không dám nhìn sư phụ, vẻ mặt đau khổ nghĩ: Nguyệt Ảnh, chúng ta đổi sư phụ được không?
Chỉ như vậy? Khúc Linh Phong trừng lớn mắt nhìn chằm chằm bóng dáng nam nhân màu xanh kia. Không có nổi giận? Không có giận chó đánh mèo? Phải biết rằng, sư phụ nhà hắn rất ghét loại phương thức trước xử sau báo này.
“Bằng không ngươi còn muốn thế nào?” Hoàng Dược Sư bị trêu tức liếc nhìn đồ đệ nhà mình một cái, nói ra. Không khỏi cảm khái, A Lâu, chúng ta đổi đồ đệ được không?
Không thể không nói, Hoàng GG [GG có thể là “Ca ca” lắm lắm], không phải người một nhà không vào cùng một cửa, các ngươi quả nhiên là thầy trò.
Lại còn nói ra? Khúc Linh Phong hoảng sợ hút khí. Lần này sẽ bị phạt cái gì đây?
Quả nhiên, Hoàng Dược Sư quay đầu tiếp tục đọc sách, thản nhiên phân phó: “Tiểu viện của A Lâu cần sửa sang lại, hồ nước cũng phải khơi thông, trồng một ít hoa sen cùng mẫu đơn, đồ dùng cũng không tốt lắm. Ngày mai ngươi đi giúp, đừng để Nguyệt Ảnh mệt. Nó là đồ đệ bảo bối của A Lâu.”
Nguyệt Ảnh là bảo bối, vậy con là cái gì? Khúc Linh Phong chịu đả kích mà hóa đá.
Trong nháy mắt, phòng mới đã có thể vào ở, mấy người liền toàn bộ đi vào, Hoàng Dược Sư nhất thời hứng khởi, xuống bếp làm chút rượu cùng đồ ăn, đương nhiên là Hoa Mãn Lâu và hắn ăn, Lý Nguyệt Ảnh thức thời, bản thân tự xuống bếp làm thức ăn. Về phần Khúc Linh Phong, đôi mắt trông mong nhìn mỹ vị trước mắt, Hoàng Dược Sư có một ít tài liệu về nấu nướng, muốn ăn phải tự mình làm, nhưng trù nghệ [trù nghệ: kỹ năng nấu nướng] của hắn suýt chút nữa đốt cháy gian bếp, xoay người tội nghiệp, quấn lấy Nguyệt Ảnh đang làm đồ ăn. Nhìn không ra Nguyệt Ảnh còn nhỏ vậy mà làm món gì cũng thật ngon miệng, tuy rằng kém Hoàng Dược Sư, đã triệt để bị Hoa Mãn Lâu thay đổi cách nhìn, hắn từ trước đến giờ, không vào bếp………
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT