Lương Đông đánh giá nữ sinh này một lượt, phát hiện ra người này chính là Dư Thi Thi, sinh viên năm ba khoa diễn xuất, cũng là một trong số những hoa khôi của trường.
Lương Đông chưa bao giờ nói chuyện với Dư Thi Thi này, cho nên cũng không thể đánh giá người ta thế nào. Nhưng nghe cách cô ta nói chuyện, hắn có thể thấy, cô ta là người khá là tự tin.
Một nam sinh bên khoa phát thanh không chịu kém cạnh nói xen vào: “Chị Thi Thi, chị nói như vậy là không được. Nói như vậy chẳng phải là coi khoa phát thanh chúng em rất vô dụng sao?”
Một chàng trai bên khoa diễn xuất cũng tham gia vào cuộc nói chuyện, người này Lương Đông biết. Cậu ta tên Ngụy Phương, là nam sinh duy nhất của năm nhất tham gia vào đợt hoạt động này.
“Anh à, anh nói như vậy mới là không đúng. Khoa diễn xuất chúng em cũng không nói khoa phát thanh của bọn anh vô dụng. Đây là tự anh nói thôi!”
Thế là người này nói, người kia cũng không chịu kém cạnh, cứ như thế mà lời qua tiếng lại. Lúc đầu còn có thể kiềm chế, sau lại không thể khống chế được.
Lương Đông quay sang hỏi Lý Vĩ: “Khoa chúng ta muốn diễn Ngưu Lang Chức Nữ sao?”
Thật ra Lương Đông cũng không thích vở kịch Ngưu Lang Chức Nữ. Vở kịch này được diễn đi diễn lại, tin chắc mọi người đã xem nhiều lần, cho nên sẽ không còn cảm thấy mới mẻ nữa. Còn về vở hồ thiên nga kia cũng có độ khó rất cao, trong khoa được mấy người có thể múa được ballet đây.
Lý Vĩ nhíu mi: “Đúng vậy, anh em trong khoa phát thanh chúng ta đã thống nhất chọn vở Ngưu Lang Chức Nữ. Hiện tại hai khoa bất đồng ý kiến, chỉ e…”
Lương Đông nhìn một màn tranh chấp trước mắt, hai tay khoanh lại trước ngực, làm ra bộ dáng như không liên quan.
Thật ra lúc đầu hắn cũng không muốn tham ra mấy cái hoạt động này, chỉ là nể mặt Lý Vĩ, cho nên hắn mới tham gia. Đứng một lát, Lương Đông rất tự nhiên mà mở miệng: