Thời gian cứ thế trôi đi, từ buổi fan meeting lần đó ở Thiên Tân Lương Đông và Triệu Tử Thiêm càng được nhiều người biết đến. Bọn họ không còn nhiều thời gian rảnh rỗi để giành cho nhau nữa, hầu như lúc nào cũng có lịch làm việc chật kín, người này quay show, người kia sẽ đi phỏng vấn, cứ như vậy một tháng trôi qua.
Lương Đông từ lần đó đã chuyển ra khỏi ký túc xá quay trở về nhà mình sống, bởi vì hai người họ bây giờ coi như đã là người nổi tiếng rồi, thỉnh thoảng đi trên đường cũng sẽ có người nhận ra, thế cho nên Triệu Tử Thiêm không thể ở ký túc xá nữa, nhà của Lương Đông dĩ nhiên là lại càng không thể được. Triệu Tử Thiêm thuê một căn nhà bình thường ở cách xa trường một đoạn, ngược đường với đường đi đến nhà Lương Đông. Lương Đông lúc đầu đương nhiên là không đồng ý, hắn có ý định muốn Triệu Tử Thiêm thuê một căn ở ngay trong khu hắn ở, nhưng mà Triệu Tử Thiêm kiên quyết không làm theo, nếu như thuê ngay ở đó chẳng thà là ở nhà Lương Đông còn hơn. Nhưng để người ngoài biết được hai bọn họ sống chung cùng với nhau thật sự là lợi ít mà hại nhiều.
Ngày hôm nay Lương Đông và Triệu Tử Thiêm có lịch hẹn cùng nhau chụp hình cho một tạp chí, sau đó sẽ cùng tương tác với fan qua mạng. Bên tạp chí này sắp xếp Lương Đông sẽ là người chụp hình trước, sau đó mới đến Triệu Tử Thiêm, có điều bọn họ lại báo giờ cho Triệu Tử Thiêm giống như Lương Đông, cậu ngày hôm đó đến từ ba giờ chiều mệt mỏi ngồi đợi lừa lớn nhà mình chụp hình xong rồi phỏng vấn.
Khoảng gần hai tiếng sau Triệu Tử Thiêm mới có thể vào chụp hình, lần này là chụp hình cùng với Lương Đông sau đó cùng hắn ngồi phỏng vấn và tương tác với fan, rồi cuối cùng mới đến cậu chụp hình một mình và tương tác với fan.
Hai người họ phối hợp chụp hình rất ăn ý, nhưng đến khi ngồi vào cùng fan tương tác qua mạng lại xảy ra một vấn đề, có một số anti fan đã nhảy vào spam comment liên hồi những lời nói không mấy văn hóa, khiến cho Lương Đông và Triệu Tử Thiêm cũng khó xử, nhưng vẫn phải ngồi đó quay tiếp buổi phỏng vấn. Kết quả kênh tương tác của chương trình bị anti fan đánh sập, tổ kỹ thuật lại phải mất vài tiếng mới có thể thiết lập lại được. Đến khi thiết lập xong rồi đã là bảy giờ tối, một tiếng sau Lương Đông và Triệu Tử Thiêm mới kết thúc phỏng vấn.
Lương Đông xong việc rồi, nhưng Triệu Tử Thiêm vẫn còn chưa xong, cậu còn phải chụp hình một mình cùng tương tác với fan nữa. Triệu Tử Thiêm trong lúc đợi nhân viên hậu kỳ chuẩn bị mọi thứ liền đi đến chỗ Lương Đông nói:
“Anh về trước đi!”
Lương Đông nhíu mày:
“Anh ở đây đợi em”
Triệu Tử Thiêm tuy rằng trong lòng vô cùng buồn bã, mấy lời của anti fan kia đã phần là mắng chửi cậu nhưng bây giờ ở trước mặt Lương Đông, cậu không thể làm cho hắn lo lắng mãi được, thế cho nên liền mỉm cười nhìn hắn:
“Ở đây cũng không còn việc của anh nữa, mau trở về nghỉ ngơi đi”
Lương Đông im lặng không nói, nhưng hắn cứ đứng mãi ở đó không có ý định rời đi. Triệu Tử Thiêm nghiêm mặt:
“Em không sao, một lát nữa là xong rồi, dù sao chúng ta cũng mỗi người đi một xe mà!”
Lương Đông và Triệu Tử Thiêm ngay hôm nay đều đi cùng trợ lý, mỗi người từ hai nơi khác nhau mà lái xe đến. Mắt thấy bộ dạng kiên quyết của Triệu Tử Thiêm, Lương Đông đành thở dài xoay lưng rời đi.
Lương Đông về rồi, Triệu Tử Thiêm mới bớt lo lắng. Bởi vì máy chụp hình đột nhiên xảy ra một chút sự cố chính vì thế mà Triệu Tử Thiêm liền chuyển sang tương tác cùng với fan trước. Triệu Tử Thiêm mười giờ tối mới có thể ngồi cùng fan tương tác, sau đó kênh trực tuyến của chương trình lại bị anti fan đánh sập một lần nữa. Triệu Tử Thiêm cả ngày hôm nay vẫn chưa ăn gì, bây giờ đói đến muốn ngất đi, cứ chụp hình được một chút lại phải ngồi lại phỏng vấn, cứ như vậy cho đến hai giờ đêm mới hoàn thành xong.
Triệu Tử Thiêm mệt mỏi lúc bước ra ngoài thấy vẫn có fan đứng chờ liền giật mình. Fan chỉ còn lại chưa đến mười người đứng ở đó đợi, Triệu Tử Thiêm cũng nhìn thấy được gương mặt của ai cũng buồn, nhưng cậu vẫn cố nén nỗi buồn trong lòng mà giả bộ nghiêm mặt trách móc bọn họ:
“Sao mọi người còn chưa về? Lần sau tôi có chụp hình xong muộn như vậy thì về đi, con gái về muộn rất nguy hiểm!”
Fan hâm mộ luôn miệng hỏi Triệu Tử Thiêm có mệt hay không, Triệu Tử Thiêm lắc đầu làm ra vẻ không hề gì:
“Không sao, được rồi mọi người mau về đi!”
Nói rồi Triệu Tử Thiêm còn dẹp đường cho fan đi, đợi đến khi fan về hết rồi Triệu Tử Thiêm mới vào ngồi vào trong xe. Trợ lý Miên Miêm sớm đã về từ lâu, hiện tại chỉ có một mình Triệu Tử Thiêm mà thôi. Cậu ngồi vào trong xe đưa tay chống lên thành vô lăng rồi gục đầu xuống thở dài, quả thật là rất mệt mỏi. Không nói đến chuyện tới từ ba giờ chiều nhưng đến hai giờ đêm mới được trở về, chỉ cần đọc mấy lời bình luận của những người kia cũng đã đủ làm cho Triệu Tử Thiêm phải mệt mỏi muốn buông xuôi tất cả rồi.
Điện thoại của Triệu Tử Thiêm vang lên, cậu giật mình ngẩng đầu nhìn vào màn hình điện thoại là Lương Đông gọi tới, Triệu Tử Thiêm cố gắng khôi phục lại tinh thần rồi mới tiếp nhận điện thoại:
“Đông!”
Lương Đông ở bên này lên tiếng hỏi:
“Đã về chưa?”
Triệu Tử Thiêm bởi vì không muốn Lương Đông lo lắng cho nên mới nói dối hắn:
“Ừ, về từ lâu rồi”
Lương Đông ở bên kia đột nhiên im lặng, không biết qua bao lâu hắn mới hỏi:
“Tại sao đến giờ này vẫn còn chưa ngủ?”
Triệu Tử Thiêm giấu đầu hở đuôi, có chút luống cuống sửa lại lời nói:
“Người ta ngủ rồi, anh còn gọi điện đến làm phiền”
Lương Đông trầm giọng:
“Đang ở chỗ nào?”
Triệu Tử Thiêm biết Lương Đông đã phát hiện ra rồi thế cho nên cũng không có ý định giấu hắn nữa:
“Em đang trên đường về rồi”
Lương Đông lại hỏi:
“Tại sao đang lái xe còn nói chuyện điện thoại?”
Triệu Tử Thiêm rất nhanh trả lời:
“Có người lái xe mà, anh yên tâm”
Lương Đông nhỏ giọng nói:
“Không thể yên tâm được!”
Triệu Tử Thiêm im lặng, khóe mắt giống như lại nóng lên rồi, cậu cắn cắn môi để điện thoại cách xa mình một chút, nếu còn áp điện thoại ở trên tai nữa thì lừa lớn bên kia nhất định sẽ nhận ra được sự thay đổi của cậu. Triệu Tử Thiêm im lặng trong vài giây, rồi mới dám đưa điện thoại lại về chỗ mình khàn khàn nói:
“Được rồi, em phải trở về đây”
Lời vừa nói xong, cánh cửa xe bên ngoài liền bật mở, Triệu Tử Thiêm giật mình suýt chút nữa làm rơi điện thoại xuống bên dưới. Nước mắt cũng vì sự xuất hiện của người bên ngoài kia mà quên chảy xuống, Triệu Tử Thiêm trong một khoảnh khắc thất thần đình chỉ mọi động tác, cuối cùng liền luống cuống đưa tay lau nước mắt trên mặt. Lương Đông ngồi vào trong xe nhìn thấy cảnh này liền đau lòng, hắn nhẹ nhàng kéo sóc nhỏ nhà mình vào trong lòng, vỗ vỗ lưng cậu an ủi:
“Anh nói rồi, không thể yên tâm được mà!”
Triệu Tử Thiêm vì chính câu nói này của Lương Đông, vì chính hành động tưởng chừng như bình thương nhưng lại có lực tác động vô cùng lớn đến cậu mà không thể ngưng chảy nước mắt được. Lương Đông thở dài, hắn từ lúc cùng Triệu Tử Thiêm tương tác với fan hâm mộ đã nhận ra biểu cảm bất thường của cậu rồi. Lúc đó Triệu Tử Thiêm nói Lương Đông trở về trước, hắn quả thực đã về nhà. Sau đó trợ lý Miên Miên mười một giờ tối gọi cho hắn nói Triệu Tử Thiêm vẫn chưa xong việc, hắn lúc đó lập tức liền nói người đưa hắn tới trường quay, vốn đã định vào bên trong ngồi chờ nhưng fan hâm mộ đứng ở ngoài cửa cho nên Lương Đông không cách nào vào được. Lương Đông ngồi trong quán cà phê đối diện đợi đến mười hai giờ đêm quán đóng cửa, nhưng Triệu Tử Thiêm vẫn chưa thấy bước ra. Lương Đông lại tiếp tục đứng đợi ở trong một góc khuất hai tiếng đồng hồ.
Bắc Kinh hôm nay chưa có tuyết, trời tuy không có mưa nhưng đêm lại có sương, Lương Đông một mình đứng đó, ánh mắt từ đầu tới cuối không dám rời đi khỏi cánh cửa trường quay một chút nào. Hắn sợ bỏ lỡ biểu cảm của Triệu Tử Thiêm khi xuất hiện, hắn muốn biết Triệu Tử Thiêm đối với ngày hôm nay có để ý nhiều hay không. Nhưng mà sóc nhỏ nhà hắn quả nhiên là để ý rất nhiều, đến mức một mình ngồi ở trong xe tự khóc như thế này.
“Bảo bối, em đừng khóc” Lương Đông chẳng biết nói gì ngoài câu này, điều hắn muốn hiện giờ không phải là trả thù những người đã làm cho Triệu Tử Thiêm ra nông nỗi này, mà điều hắn muốn chỉ đơn giản là Triệu Tử Thiêm đừng khóc nữa. Bởi vì Triệu Tử Thiêm càng khóc hắn lại càng cảm thấy đau lòng.
Triệu Tử Thiêm cố gắng không khóc, tiếng thút thít nhỏ dần nhưng lại không thể biến mất ngay được. Lương Đông vuốt nhẹ mái tóc của Triệu Tử Thiêm, cúi đầu xuống hôn lên đó:
“Đã nói em đừng khóc mà”
Triệu Tử Thiêm ừ nhẹ một tiếng đưa tay lau nước mắt trên mặt, lúc này mới đẩy Lương Đông ra nhìn hắn hỏi:
“Anh sao bây giờ còn ở đây?”
Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm hai mắt sưng đỏ, gương mặt hiện rõ vẻ lo lắng cùng mệt mỏi, hắn lúc đó thật sự có cảm giác tự trách bản thân, trách bản thân vẫn chưa đủ năng lực để bảo về sóc nhỏ nhà mình:
“Đến đón em về”
Triệu Tử Thiêm im lặng quay sang một bên, lừa lớn nhà cậu luôn đáng ghét như vậy, vừa rồi nói cậu đừng khóc bây giờ lại nói ra lời nói này có phải là muốn cậu tiếp tục khóc hay không:
“Lần sau nếu muộn rồi…” không cần tới đón em nữa. Triệu Tử Thiêm vốn định nói câu đó, nhưng Lương Đông rất nhanh đã cắt ngang lời cậu:
“Em muộn rồi còn ở lại chụp hình cho người ta, nhưng anh muộn rồi lại không thể tới đón em sao? Của ai người ấy xót!”
Triệu Tử Thiêm nhìn chằm chằm Lương Đông, cậu vừa rồi ngã vào trong lòng hắn vẫn còn cảm nhận được độ lạnh ở trên quần áo Lương Đông. Đôi tay nhỏ bé đưa lên chạm vào má hắn, một bên má vô cùng lạnh, Triệu Tử Thiêm lại nhanh chóng đưa thêm một tay nữa bao lấy hai bên má của Lương Đông. Lừa lớn ngốc nhà cậu nhất định đứng ở bên ngoài đợi cậu rất lâu rồi thế cho nên cả người mới lạnh toát như vậy. Triệu Tử Thiêm đau lòng không thôi, nhưng cậu biết có nói gì Lương Đông cũng không nghe, chính vì thế liền thở dài nói một câu:
“Quả thật, của ai người ấy xót mà!”
Lương Đông lái xe đưa Triệu Tử Thiêm về đến nhà, tuy rằng Lương Đông không nói sẽ ở lại nhà cậu, nhưng cậu biết ai kia nhất định là muốn như thế. Có điều khi xe dừng lại ở trước khu nhà của Triệu Tử Thiêm, cậu liền quay sang nói Lương Đông trở về đi. Lương Đông không nói gì, Triệu Tử Thiêm đương nhiên cũng không nỡ để hắn về, chẳng qua đợt fan meeting ở Thiên Tân lần đó, cứ ngỡ đã muộn lắm rồi không ai để ý, nhưng sau đó sáng ngày hôm sau trên weibo liền ngập tràn tin tức nói Lương Đông và cậu ở trong xong xe ba mươi phút chưa chịu khởi động xe, tin này truyền đến một người vào tai người khác lại thành chuyện khác, cứ như vậy thật là không có lợi ích gì.
Triệu Tử Thiêm nghiêng đầu qua hôn vào má Lương Đông một cái:
“Lái xe cẩn thận!”
Lương Đông xoay sang nhắc Triệu Tử Thiêm:
“Về nhà nhớ nấu tạm cái gì ăn đó, đừng để bụng đói đi ngủ có biết chưa?”
Triệu Tử Thiêm mỉm cười gật đầu:
“Đã biết rồi!”
Lúc Triệu Tử Thiêm định xoay người mở cửa xe bước xuống, Lương Đông liền ở phía sau cậu nhẹ giọng nói một câu:
“Đừng làm anh phải lo lắng!”
Triệu Tử Thiêm khựng lại một chút không quay đầu lại, nhưng giọng nói cũng thay đổi đi rất nhiều:
“Đã biết rồi!”
Lương Đông đỗ xe ở phía dưới, xác định phòng của Triệu Tử Thiêm có ánh đèn được mở lên rồi hắn mới lái xe rời đi. Triệu Tử Thiêm vốn định không ăn uống gì cả mà đi ngủ luôn, nhưng vì một câu nói kia của Lương Đông mà lúc trở về bắt đầu nấu cơm. Có điều trong lúc đợi cơm chín, Triệu Tử Thiêm lại ngủ gục trên ghế đến sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, mở mắt ra thấy mình nằm ở bên cạnh Lương Đông ở trên giường.
Triệu Tử Thiêm giật mình ngồi bật dậy, Lương Đông cảm thấy phía bên cạnh cử động liền mở mắt ra. Triệu Tử Thiêm hoang mang chưa hiểu rõ sự tình:
“Sao anh… hôm qua anh ở đây sao?”
Lương Đông ừ một tiếng, Triệu Tử Thiêm nằm xuống, tự động tiến sát vào trong lòng ngực Lương Đông nhỏ giọng nói:
“Hôm qua về nhà đã nấu cơm rồi, nhưng mà lại ngủ quên mất”
Lương Đông nhíu mày, nếu không phải hôm qua hắn lo lắng cho Triệu Tử Thiêm nên quay lại, chỉ sợ nồi cơm điện kia bị cậu cắm thâu đêm đến hỏng rồi. Lương Đông vỗ vỗ lưng của Triệu Tử Thiêm:
“Em đến khi nào mới có thể tự chăm sóc cho bản thân đây?”
Triệu Tử Thiêm ngẩng đầu lên nhìn hắn hỏi:
“Có phải là anh cảm thấy phiên phức, không chịu được nữa rồi hay không?”
Lương Đông buồn cười, hắn thật sự rất muốn cứ như vậy bỏ rơi Triệu Tử Thiêm, để cho Triệu Tử Thiêm phải chú ý đến bản thân một chút, nhưng mà hắn đến cuối cùng vẫn là không nhẫn tâm, Triệu Tử Thiêm chỉ bị làm sao một chút thôi thì hắn đã cuống hết cả lên rồi:
“Em là một người rất cần được người khác chăm sóc, cho nên không có điểm nào ở em mà anh không chịu được cả”
Triệu Tử Thiêm bĩu môi:
“Sáng sớm đã nói mấy cái lời này”.
___
Một tuần sau, Lương Đông và Triệu Tử Thiêm phải bay tới Vũ Hán, bởi vì hai người bọn họ được mời làm khách mời cho buổi fan meeting running man.
Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nhắc đến nếu như Lương Đông ngày hôm đó không ngủ quên, khiến cho Triệu Tử Thiêm phải ngồi ở sân bay đợi hắn gần hai tiếng đồng hồ. Đợt này hai người họ đi không mang theo trợ lý, có lẽ chính vì thế mà Lương Đông mới dễ dàng ngủ quên như vậy, Triệu Tử Thiêm ở sân bay gọi điện cho hắn đầu dây bên kia rất lâu sau mới có tiếng ngái ngủ đáp trả.
Triệu Tử Thiêm nhìn đồng hồ, rồi ra phía dãy ghế ngồi đợi, fan hâm mộ ngày hôm nay có rất nhiều người ra sân bay tiễn cậu, mọi người thi nhau vây quanh Triệu Tử Thiêm chụp ảnh tách tách, Triệu Tử Thiêm mỉm cười xua xua tay:
“Được rồi, được rồi đừng chụp nữa”
Mọi người ở bốn phía xung quanh cứ gọi Triệu Tử Thiêm mãi làm cho Triệu Tử Thiêm không biết phải nhìn sang bên nào.
“Đại Thiêm…”
“Đại Thiêm ở bên này…”
“Thiêm Thiêm…”
“Đại Thiêm, hôm nay anh mặc đồ rất đẹp”
Triệu Tử Thiêm cúi đầu xuống cười cười.
Một cô gái trong đám đông hỏi:
“Đông ca đâu rồi?”
Mọi người theo đó cũng cùng nhau thắc mắc:
“Đúng, Đông ca đâu rồi?”
Ngón tay của Triệu Tử Thiêm không tự giác đưa xuống phía dưới quần gãi gãi giống như là đang sốt ruột lắm:
“Đông ca ngủ quên rồi”
Fan hâm mộ liền chuyển sang chuyện khác:
“Đại Thiêm, gần đây có vũ đạo mới hay không?”
Triệu Tử Thiêm trả lời:
“Gần đây không có nhiều thời gian, nhưng mà vẫn đang luyện!”
Một người lên tiếng:
“Đông ca tới rồi!”
Triệu Tử Thiêm nghe vậy liền xoay lưng lại phía sau thật nhanh, mắt thấy bóng dáng của ai kia liền giận dỗi quay lại không muốn nhìn người ta nữa:
“Đến rồi sao...”
Fan hâm mộ hỏi tiếp:
“Fan meeting Thành Đô kế tiếp có vũ đạo mới hay không?”
Triệu Tử Thiêm im lặng một chút:
“Các bạn cứ chờ đi”
“Lúc nào thì bán vé vậy?”
Triệu Tử Thiêm gật gật đầu:
“Sắp rồi, sắp rồi”
Một bạn fan vừa lên mạng nhìn thấy Lương Đông đăng weibo liền báo cho Triệu Tử Thiêm biết:
“Đông ca vừa rồi mới đổi chữ ký trên weibo, anh ấy vừa mới đăng weibo”
Triệu Tử Thiêm nhíu mày:
“Hả? Anh ấy đăng cái gì?”
Fan hâm mộ trả lời:
“Đăng weibo”
Triệu Tử Thiêm nhíu mày hai mắt mở lớn hỏi lại:
“Thật sao?”
“Đúng vậy!”
Triệu Tử Thiêm có điểm không được thoải mái, một tay theo thói quen di chuyển xuống đùi vẽ vòng tròn, Lương Đông đã đến muộn còn có thời gian đăng weibo nữa. Triệu Tử Thiêm đứng dậy muốn đi vào trong sân bay làm thủ tục, có một người tặng cho Triệu Tử Thiêm một con thỏ bông nhỏ:
“Đại Thiêm, tặng anh!”
Triệu Tử Thiêm mỉm cười cầm lấy nói cám ơn, sau đó đám đông cứ vây quanh cậu giống như là không muốn cậu đi vậy. Lương Đông từ lúc bước vào sân bay liền một đường đi thẳng, mấy fan hâm mộ mới sáng sớm chỉ chạy theo hắn thôi cũng mệt. Mắt thấy sóc nhỏ nhà mình bị một đám người toàn là nữ vậy quanh, Lương Đông không nói hai lời trực tiếp kéo Triệu Tử Thiêm rời khỏi đám đông. Triệu Tử Thiêm ngày hôm nay chờ Lương Đông gần hai tiếng đồng hồ nếu nói không có chút gì bực bội mới là lạ đó, cho nên lúc Lương Đông nắm tay cậu kéo đi, Triệu Tử Thiêm liền dùng sức gạt tay hắn ra không cho nắm.
Đến lúc đi vào bên trong rồi hai người vẫn còn chưa nói chuyện với nhau. Lương Đông biết mình là người sai cho nên mới lên tiếng dỗ dành ai đó trước:
“Đại Thiêm, anh vừa rồi bị tắc đường”
Triệu Tử Thiêm không phải là giận Lương Đông chuyện đến muộn, mà cậu giận là bởi vì ai đó đã đến muộn rồi vẫn có thời gian lướt weibo trong khi đó lại không gọi điện cho cậu, làm cho cậu lo lắng đứng ngồi không yên. Lương Đông do dự một chút, cuối cùng liền quyết đoán đặt tay lên vai Triệu Tử Thiêm:
“Bảo bối, em sao nhỏ mọn như vậy, anh lần sau sẽ không đến muộn nữa”
Triệu Tử Thiêm không phải là người giận lâu, với lại đối tượng hiện giờ lại là lừa lớn nhà cậu, cậu có muốn giận hắn một chút cũng không nỡ. Triệu Tử Thiêm liếc mắt sang nhìn Lương Đông bĩu môi nói:
“Còn có lần sau sao?”
Lương Đông cười lắc đầu:
“Đương nhiên không có!”
Thật ra Lương Đông và Triệu Tử Thiêm chính là như vậy, bọn họ có thể vì một chuyện nhỏ không đáng là gì mà giận nhau nhưng rất nhanh sau đó liền có thể trở lại như bình thường, Lương Đông có những lúc cảm thấy mình sao lại trở thành người như vậy, chỉ vì một lỗi lầm nho nhỏ mà xuống nước lấy lòng một người. Triệu Tử Thiêm cũng có những lúc cảm thấy, sự hòa hợp giữa cậu và Lương Đông thật sự đáng kinh ngạc, hắn chỉ cần ở bên lấy lòng cậu một chút, cậu liền không quan tâm cái gì cả mà tha lỗi cho hắn.
Triệu Tử Thiêm dạo gần đây do thay đổi thời tiết lạnh hơn trước mà trong người có chút không được khỏe, đến khi ngồi lên máy bay rồi liền đưa tay xoa xoa trán một cái, Lương Đông thấy vậy liền lấy chăn ở bên khoác lên người cho cậu. Triệu Tử Thiêm thản nhiên dựa đầu vào vai Lương Đông nhắm mắt lại. Lương Đông lắc lắc đầu đau lòng nhỏ giọng hỏi:
“Em lại bị cảm nữa rồi phải không?”
Triệu Tử Thiêm vẫn nhắm mắt đáp lời:
“Ngày hôm qua không ngủ được…” Triệu Tử Thiêm nói đến đây liền dừng lại. Lương Đông ở bên lo lắng không thôi:
“Tại sao không ngủ được, có phải là công việc quá nhiều hay không?”
Triệu Tử Thiêm sau đó liền nói ra một câu khiến cho Lương Đông cứng họng, trong lòng bốc hỏa tức giận. Triệu Tử Thiêm nói thế này:
“Có chút hồi hộp… sắp gặp được Kim Jong Kook rồi!”
Lương Đông biết Triệu Tử Thiêm rất thích running man, cũng biết luôn người cậu thích nhất ở đó là Kim Jong Kook thế cho nên Lương Đông mới tìm cách để cho bọn họ là khách mời trong buổi fan meeting running man lần này, nếu biết trước con sóc nhỏ kia cả đêm không ngủ được vì người đàn ông khác, thì thư mời có chuyển đến tay hắn, hắn cũng nhất định sẽ xé đi bỏ vào thùng rác.
Triệu Tử Thiêm lần đó trong một buổi phỏng vấn được hỏi, nếu Lương Đông và Kim Joong Kook cùng nhau chơi xé bảng tên, cậu nghĩ ai sẽ thắng. Triệu Tử Thiêm không cần suy nghĩ nhiều, ánh mắt khinh bỉ liếc sang nhìn Lương Đông nói rằng: “Anh ấy có cơ hội sao?”.
Bị người mình yêu so sánh với người đàn ông khác, Lương Đông tuy rằng không phải là người nhỏ mọn nhưng mà hắn thật sự rất để ý đến lời nói kia của Triệu Tử Thiêm. Thế cho nên ngày hôm sau khi tham dự buổi fan meeting ở Vũ Hán, Lương Đông luôn luôn để mắt đến Triệu Tử Thiêm, mắt thấy ai đó định mon men đi đến chỗ Kim Jong Kook liền túm cổ áo kéo về.
Triệu Tử Thiêm vì vậy mà nuối tiếc không thôi, cậu từ đầu đến cuối chỉ được bắt tay Kim Jong Kook một cái mà thôi, vì vấn đề bất đồng ngôn ngữ mà cũng chẳng nói chuyện với nhau được câu nào. Triệu Tử Thiêm một đường ủ rũ, Lương Đông thì hoàn toàn trái ngược tâm trạng vô cùng tốt cùng nhau quay trở về Bắc Kinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT