Sáng ngày hôm sau Triệu Tử Thiêm thức dậy liền trở lại trạng thái bình thường, rõ ràng tối ngày hôm trước còn ủ rũ đến thịt nướng cũng không buồn ăn, thế mà hôm nay liền rời giường từ rất sớm, kéo Lương Đông từ trên giường dạy cho bằng được bắt hắn đưa cậu đi ăn bánh bao nhân thịt.

Lại nói đến bánh bao nhân thịt, Lương Đông mặc dù đã sớm biết có người giở trò ở đằng sau khiến cho chỗ bánh bao hắn đặt kia không thể đến được tay của Triệu Tử Thiêm, nhưng Lương Đông từ đầu đến cuối vẫn là không nói ra cho cậu biết. Có một số chuyện vẫn là nên chỉ một mình hắn biết là được rồi, một mình hắn biết một mình hắn tự giải quyết từ đầu đến cuối không cần Triệu Tử Thiêm bận tâm.

Lương Đông cùng Triệu Tử Thiêm mặc quần áo xong là sáu giờ sáng, bọn họ đến bảy giờ sẽ có cảnh quay, đường từ khách sạn đến tiệm bán bánh bao lái xe mất khoảng hai mươi phút, Triệu Tử Thiêm và Lương Đông vẫn còn rất nhiều thời gian ngồi thoải mái ăn, ăn xong sẽ trực tiếp lái xe đến địa điểm quay luôn.

Cửa tiệm bánh bao này quả thực rất đông khách, mọi người trong khu luôn nói bánh bao ở đây ăn một lần liền phải nhớ mãi. Lương Đông đã từng xếp hàng mua nhưng lại chưa có cơ hội ăn, Triệu Tử Thiêm một lần bánh bao đã đến tay nhưng rồi lại từ chối không nhận, thế cho nên lúc này Lương Đông và Triệu Tử Thiêm có vẻ rất chờ mong.

“Bà chủ, cho ba chiếc bánh bao loại đặc biệt!” Lương Đông đi đến tận quầy gọi bánh.

Triệu Tử Thiêm có chút đói cộng thêm với mùi bánh bao thơm nức mũi kia liền chép miệng nuốt một ngụm nước miếng rồi xoa xoa bụng của chính mình. Lương Đông vừa nhìn thấy bộ dạng kia của Triệu Tử Thiêm thì nở nụ cười cưng chiều:

“Sức ăn của em quả thực không nhỏ, như thế nào vẫn gầy như vậy?”

Bánh bao rất nhanh được đưa lên, Lương Đông nhanh chóng gắp một chiếc bánh bao vào trong bát của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm trước tiên là cúi đầu xuống hít một hơi, lúc sau liền mở lớn hai mắt nói:

“Đông ca, rất thơm đó!”

Lương Đông không nói gì chỉ mỉm cười nhìn Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm dùng miệng thổi bánh bao một lúc liền cầm chiếc bánh bao đó lên trên tay bắt đầu thao thao bất tuyệt nói:

“Nói cho anh biết bánh bao phải ăn như vậy mới chuẩn… em lúc trước… là như thế đó… đúng đúng… anh phải như vậy…”

Lương Đông trước giờ vẫn không tin trên đời có cái thứ gọi là chỉ cần nhìn người mình yêu ăn là đã đủ no rồi, hiện tại Triệu Tử Thiêm chính là cho hắn được mở mang tầm mắt. Cả một quá trình thổi bánh bao kia của Triệu Tử Thiêm đều không thoát khỏi tầm mắt của Lương Đông, khuôn miệng nhỏ nhắn chu về phía trước rất đáng yêu, ngay cả khi nói chuyện nơi đó cũng không khác biệt là mấy. Lương Đông cứ nhìn như vậy cho đến khi Triệu Tử Thiêm ăn xong một chiếc bánh bao rồi mới bất giác giật mình trở về thực tại. Hắn từ khi quen biết Triệu Tử Thiêm dường như là số lần thất thần vì cậu rất là nhiều.

“Anh tại sao không ăn?” Triệu Tử Thiêm khó hiểu hỏi Lương Đông.

Lương Đông khẽ cười gắp một chiếc bánh bao còn lại vào trong bát của Triệu Tử Thiêm:

“Em ăn đi, anh chỉ ăn một chiếc thôi!”

Triệu Tử Thiêm cũng chẳng khách khí nữa, bánh bao ở tiệm này quả thực rất là ngon. Lúc ăn xong đã là gần bảy giờ, Lương Đông đứng dậy tình tiền, điện thoại của hắn ở trên bàn đột nhiên reo lên, Triệu Tử Thiêm thản nhiên cầm lấy điện thoại của Lương Đông muốn nhìn xem là ai gọi tới. Màn hình điện thoại hiện lên ba chữ Nghiêm Nghinh Hạnh, Triệu Tử Thiêm trong vài giây ngắn ngủi có điểm khó chịu, mắt thấy Lương Đông còn đang đứng ở quầy chờ tới lượt tính tiền, Triệu Tử Thiêm liền hít một hơi nhấn vào nút tiếp nhận cuộc gọi.

Nghiêm Nghinh Hạnh buổi sáng hôm nay biết Lương Đông có cảnh quay cho nên đặc biệt đi xuống phòng hắn gọi cửa, ý muốn cùng nhau đi đến địa điểm quay. Có điều cô đứng ở bên ngoài gõ cửa rất lâu cũng không thấy ai ra mở cửa, thế cho nên hiện tại liền sốt ruột gọi điện cho Lương Đông.

“Nghinh Hạnh!” Triệu Tử Thiêm không nóng không lạnh lên tiếng.

Nghiêm Nghinh Hạnh nhận ra được giọng nói của Triệu Tử Thiêm, thời điểm đó thật sự là bàn tay nắm lấy điện thoại suýt chút nữa là bóp hỏng:

“Lương Đông ca ca có ở đó hay không?”

Triệu Tử Thiêm có chút ích kỷ cho nên trực tiếp nói dối:

“Không có ở đây! Em có chuyện gì sao?”

Nghiêm Nghinh Hạnh giọng nói chuyển lạnh:

“Vậy anh ấy hiện tại ở đâu?”

Triệu Tử Thiêm rất nhanh đáp lại:

“Vừa rồi mới ra ngoài!”

Nghiêm Nghinh Hạnh nghi ngờ:

“Vậy anh có ở trong phòng không?”

Triệu Tử Thiêm vốn dĩ không biết là Nghiêm Nghinh Hạnh hiện tại đang đứng ở ngoài cửa phòng mình, chính vì thế không suy nghĩ nhiều nói:

“Có!”

Nghiêm Nghinh Hạnh lại hỏi dò:

“Vậy tại sao anh không ra mở cửa, em đứng bên ngoài gõ cửa nãy giờ”

Triệu Tử Thiêm giật mình vội vã sửa lời:

“Anh đang tắm, không tiện ra mở cửa”

Nghiêm Nghinh Hạnh không tin:

“Anh đi tắm cầm theo điện thoại của Lương Đông ca ca làm cái gì?”

Đúng lúc này Lương Đông từ phía xa đi đến hỏi Triệu Tử Thiêm:

“Ai gọi vậy?”

Triệu Tử Thiêm bối rối không biết phải giải thích sao cho phải, Nghiêm Nghinh Hạnh ở đầu dây bên kia nhất định là đã nghe thấy tiếng của Lương Đông rồi cho nên mới nói một câu thế này:

“Anh chuyển máy cho Lương Đông ca ca giúp em”

Triệu Tử Thiêm thật sự là không muốn vậy, nhưng cậu cũng chẳng thể trực tiếp ngắt cuộc gọi hoặc là nói Lương Đông không có ở đây, vì vậy gương mặt lúc này liền nhăn lại đưa di động cho Lương Đông:

“Là Nghinh Hạnh!”

Lương Đông ngồi tại chỗ cầm lấy máy điện thoại áp lên tai:

“Có chuyện gì?... tôi không có ở khách sạn… đúng thế… đúng vậy…”

Triệu Tử Thiêm chẳng biết Nghiêm Nghinh Hạnh ở đầu dây bên kia nói cái gì, cậu từ đầu đến cuối vẫn chỉ có thể nghe được tiếng của Lương Đông mà thôi, vì vậy lúc này liền tò mò hỏi:

“Nghinh Hạnh nói cái gì thế?”

Lương Đông cũng chẳng có gì cần phải che giấu:

“Nói chúng ta đợi cô ấy cùng đến điểm quay!”

Triệu Tử Thiêm lẩm nhẩm:

“Chỉ sợ là chỉ có anh chứ không phải chúng ta”

Lương Đông đứng dậy:

“Không quan trọng, đi thôi”

Triệu Tử Thiêm do dự không chịu đứng dậy, trong lòng ngàn vạn lần không muốn Nghiêm Nghinh Hạnh cùng đi với bọn cậu:

“Bây giờ làm sao mà kịp, còn muốn quay về đón người nữa làm sao mà kịp!”

Lương Đông làm sao mà không biết suy nghĩ của ai kia, thế cho nên lúc này hắn liền bật cười giải thích rõ ràng cho con sóc hay ghen trước mặt:

“Anh có nói quay về đón cô ta sao?”

Triệu Tử Thiêm nghe thế mới chịu đứng lên nhưng vẫn giả bộ hỏi:

“Thế lát nữa Nghinh Hạnh đi kiểu gì?”

Lương Đông khoác lấy vai Triệu Tử Thiêm:

“Có quan trọng sao? Dù sao thì cô ta cũng không phải diễn viên mà!”

Buổi sáng ngày hôm ấy Nghiêm Nghinh Hạnh quả thật là tức giận đến đứng không vững, không những Triệu Tử Thiêm lừa gạt cô mà ngay cả Lương Đông cũng không quan tâm cô. Nghiêm Nghinh Hạnh từ nhỏ đến lớn vẫn chưa bị ai từ chối, cho đến bây giờ ngoài uất hận chính là có điểm không cam tâm. Nghiêm Nghinh Hạnh cho dù có không vui đến đâu cũng quyết định phải đi đến địa điểm quay cho bằng được, cô không thể để cho Lương Đông và Triệu Tử Thiêm ở gần nhau.

___

Buổi trưa hôm đó sau khi quay xong một số cảnh mọi người liền đi nghỉ ngơi, Nghiêm Nghinh Hạnh bị Sài Kế Đan nhờ đi làm một số chuyện thế cho nên hiện tại mới đành miễn cưỡng rời khỏi chỗ này hai tiếng.

Mọi người vào trong phòng nghỉ nghỉ ngơi một lúc, Lương Đông từ bên ngoài bước vào miệng ngậm điếu thuốc lá, Triệu Tử Thiêm cũng không biết kiếm đâu ra một bao thuốc, Lương Đông vừa nhìn thấy liền cầm bao thuốc đó lên rồi nhìn Triệu Tử Thiêm chằm chằm. Triệu Tử Thiêm biết là Lương Đông không muốn để cho cậu hút thuốc chính vì thế mới giả bộ đùa cợt hắn:

“Lại nhìn, còn nhìn, còn nhìn có tin em liền đem anh uống luôn bây giờ!”

Lương Đông trực tiếp đáp bao thuốc trên tay Triệu Tử Thiêm xuống đất buồn cười đi về phía bên cạnh ngồi xuống:

“Nói cái gì chứ?”

Triệu Tử Thiêm thấy bao thuốc bị Lương Đông đáp đến biến dạng liền nói:

“Thật là bạo lực!”

Lương Đông nghe vậy liền trêu chọc phả hơi thuốc vào mặt Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm lại làm bộ khó thở phì phò.

Triệu Tử Thiêm ngồi một lát lại than:

“Ai nha, em muốn smoking”

Triệu Tử Thiêm lấy ở trên bàn một điếu thuốc khác quay sang trêu chọc Lương Đông:

“Trì ca, can you give me a lighter?” (anh có thể cho em mượn một chiếc bật lửa không?)

Lương Đông vỗ nhẹ điếu thuốc trên tay khiến cho phần tàn rụi trên đó rơi xuống đất:

“I can give you a ngón tay giữa!”

Triệu Tử Thiêm vốn đang ngậm điếu thuốc trên miệng lúc này nghe Lương Đông nói thế liền lấy tay lấy điếu thuốc đó xuống nghiêm giọng nói:

“Vả miệng anh bây giờ!”

Nói rồi lại đưa điếu thuốc lên miệng ghé về phía Lương Đông trực tiếp dùng điếu thuốc còn đang cháy kia của Lương Đông châm lửa. Thuốc vừa được cháy, Triệu Tử Thiêm liền tát vào má Lương Đông một cái rồi nhanh chóng chạy ra ngoài giống như là sợ bị ai kia tóm được.

Sài Kế Đan ngồi bên cạnh cảm thán nhìn theo bóng lưng Triệu Tử Thiêm:

“Chạy hay không chạy cũng đều không thoát!”

Lương Đông sớm đã quen mấy trò nghịch ngợm của ai kia, thế cho nên lúc này cũng không để ý nhiều chỉ quay sang nhìn Sài Kế Đan nói: “Tôi cũng không tin là tôi đã gầy đi 12kg!” Nói đến đây Lương Đông liền dừng lại đưa điếu thuốc lên miệng hít một hơi rồi nhả ra: “Hừm, tôi trước đây…”

Lời còn chưa kịp nói xong, Triệu Tử Thiêm đã nhanh như một con sóc chạy từ bên ngoài tát vào má Lương Đông một cái rồi lại chạy ra:

“Đừng có mà nói khoác”

Lương Đông hai lần bị tát cũng không khó chịu gì, ngược lại trước sau vẫn là nở nụ cười yêu thương dung túng. Sài Kế Đan cũng phải buồn cười trước sự nghịch ngợm kia của Triệu Tử Thiêm:

“Tự nhiên chui ra nói một câu, ha ha…”

Triệu Tử Thiêm cuối cùng vẫn là nhịn không được đứng ở bên ngoài bị muỗi chích cho nên liền e dè đi vào chỗ của Lương Đông. Lương Đông mắt thấy kẻ gây tội tự đến đầu thú liền đứng lên kéo tay Triệu Tử Thiêm giả bộ cầm một chiếc dép muốn đánh vào mông cậu:

“Anh thấy em đắc ý rồi đấy!”

Triệu Tử Thiêm đi vòng vòng né tránh:

“Ôi ôi, đừng đánh. Đừng đánh mà, đánh một cái là mông đau lắm đó!”

Ở trong phòng có một cái bàn cân, Triệu Tử Thiêm ngồi chán không có việc gì làm lại đi đến đó đứng lên bàn cân xem thử, nhìn thấy số nảy trên bàn cân liền giật mình:

“Ối trời ơi, em nặng 60kg luôn rồi!”

Lương Đông giống như nghĩ ra điều gì đó liền đứng lên bàn cân gọi Triệu Tử Thiêm:

“Này, em nhìn anh nè”

Triệu Tử Thiêm xoay người lại nhìn, mắt còn chưa thấy kỹ số cân nặng của Lương Đông thì hắn đã bước xuống rồi:

“Em cân lại thử xem”

Triệu Tử Thiêm vẫn ngốc nghếch bước lên bàn cân một lần nữa, Lương Đông nhân lúc Triệu Tử Thiêm không để ý dẫm một chân lên đó khiến cho cân nặng của Triệu Tử Thiêm tăng lên đáng kể. Triệu Tử Thiêm nhìn thấy số cân nặng của mình cũng phải bất ngờ quay sang nhìn Lương Đông. Lương Đông bật cười chỉ về phía cậu:

“Mập nhất chính là em rồi!”

Triệu Tử Thiêm lại ra vẻ oán giận:

“Đúng đúng là em, chính là em, mông em lớn đã được chưa”

Triệu Tử Thiêm ngồi trên ghế sô pha hút thuốc, Lương Đông quay sang bên cạnh hỏi:

“Em nóng không?”

Triệu Tử Thiêm hai mắt mở lớn, nhỏ giọng trêu chọc Lương Đông:

“Đủ bùng cháy”

Lương Đông với tay lấy cái quạt điện mini đặt trên bàn dí thẳng đến miệng của Triệu Tử Thiêm:

“Hóng gió chút đi”

Triệu Tử Thiêm ngửa đầu lại phía sau khẽ đẩy tay Lương Đông ra, Lương Đông để chiếc quạt kia bên tai Triệu Tử Thiêm hỏi tiếp:

“Còn nóng không?”

Bởi vì hiện tại Sài Kế Đan đang ngồi quay lại cảnh hai người bọn họ để lấy làm video hậu trường thế cho nên Triệu Tử Thiêm liền đùa cợt nói:

“A, anh đây là mưu tính không để cho em được lên hình phải không?”

Lương Đông buồn cười, kéo chiếc quạt kia về phía mình:

“Vậy anh cũng quạt một chút!”

Quạt vừa quay đến chỗ Lương Đông, Triệu Tử Thiêm liền đưa thuốc lên miệng hút một hơi, Lương Đông lại nhanh chóng đưa chiếc quạt đó đến bên má Triệu Tử Thiêm nói tiếp:

“Nói em bao nhiêu lần rồi, anh sẽ không để yên cho em hút thuốc, sẽ không để yên đâu!”

Lương Đông lại ngồi trêu chọc Triệu Tử Thiêm:

“Độ dẻo dai của anh cực kỳ tốt nha, anh có thể đưa chân đặt ra phía sau cổ!”

Triệu Tử Thiêm đáp lại: “Em cũng có thể” nói rồi Triệu Tử Thiêm liền trực tiếp nhấc chân của mình lên cao một chút rồi tháo dép ra đặt đến sau cổ. Lương Đông bật cười trước hành động kia của Triệu Tử Thiêm, hắn nhìn cậu một cái rồi nói:

“Cho em xem thế nào là đặt chân ra sau cổ!”

Lương Đông quả thật là đặt chân ra phía sau cổ, nhưng có điều cái cổ kia không phải là của hắn mà chính là cổ của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm bĩu môi:

“Rốt cuộc anh có âm mưu gì hả, sao lại làm em xấu như vậy ở trước máy quay thế?”

Ngồi một lúc Triệu Tử Thiêm liền ra ngoài đi vệ sinh. Sài Kế Đan lúc này mới nhớ ra chuyện lần chụp hình khi đó Lương Đông đã để Triệu Tử Thiêm lên vai một cách dễ dàng, nhưng đến lượt Khương Chí Phong thì lại không làm được, chính vì thế lúc này mới lên tiếng hỏi Lương Đông:

“Vì sao chỉ có Đại Thiêm mới có thể ngồi trên vai cậu còn người khác thì không thể?”

Lương Đông bỗng nhiên thay đổi sắc mặt vô cùng nghiêm túc, không do dự nói ra một câu thế này:

“Những người khác tôi không giữ được tôi sẽ đá họ đi, em ấy giữ không được còn đá trúng người tôi, tôi cũng sẽ không để em ấy ngã” Nói đến đây bỗng nhiên Lương Đông liền quay sang nhìn thẳng Sài Kế Đan hỏi: “Có hiểu không?”

Tối hôm đó có cảnh quay Ngô Sơ Úy tạt cháo vào người Trì Sinh, Triệu Tử Thiêm do dự mãi cũng không nỡ hắt cháo vào người trước mặt. Kết quả sau hai lần người bị dính vẫn là bạn diễn đứng kế Lương Đông, cháo cũng đã thay đến hai nồi lớn Triệu Tử Thiêm từ đầu đến cuối vô cùng áy náy nhưng vẫn không thể nhẫn tâm tự tay hắt nồi cháo lớn kia vào người lừa lớn nhà cậu được.

Lương Đông quay sang nói với đạo diễn:

“Em ấy không hắt vào người tôi được đâu, nhờ người diễn thay cảnh này đi!”

Cũng không còn cách nào khác cả, đến cuối cùng người hắt cháo vào Lương Đông chính là vị đạo diễn kia. Sau khi quay xong phân cảnh đó, Triệu Tử Thiêm liền có chút đau lòng tay đã cầm sẵn khăn giấy định chạy đến lau cháo trên người cho Lương Đông, nhưng mà Nghiêm Nghinh Hạnh đã nhanh hơn cậu một bước, từ trong đám đông mang ra khăn giấy lau mặt cho hắn. Nếu là trước kia Triệu Tử Thiêm nhất định là sẽ ôm một bụng khó chịu nhìn cảnh trước mắt, nhưng hiện tại chẳng biết cậu lấy dũng khí ở chỗ nào, cho dù có đến chậm hơn Nghiêm Nghinh Hạnh một bước cũng nhanh tay cùng cô ta lau cháo trên người cho Lương Đông.

Lương Đông thấy vậy thì nở nụ cười yêu thương, trong bất giác cố tình gạt Nghiêm Nghinh Hạnh sang một bên đứng xoay người hẳn về phía Triệu Tử Thiêm nói:

“Anh không sao!”

Nghiêm Nghinh Hạnh thấy thế nhưng vẫn cố chấp đi về phía trước muốn giúp Lương Đông lau mặt, Triệu Tử Thiêm nhanh như chớp chuẩn xác giật lấy khăn giấy trên tay Nghiêm Nghinh Hạnh, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía Lương Đông tỉ mỉ giúp hắn lau sạch cháo còn vương lại trên tóc:

“Em ra lấy giúp anh khăn giấy ở trên bàn đi!”

Triệu Tử Thiêm thừa nhận lúc này là do cậu ích kỷ nhỏ mọn muốn tranh giành phân cao thấp với một cô gái, nhưng mà cái gọi là trong tình yêu thì cho dù là nam hay nữ vẫn chỉ được coi là tình địch cần được loại bỏ mà thôi. Lương Đông thấy Nghiêm Nghinh Hạnh rời đi rồi liền nhỏ giọng ở bên tai Triệu Tử Thiêm trêu chọc:

“Vừa rồi có một con sóc ăn dấm chua”

Triệu Tử Thiêm nghe vậy cũng chẳng biểu hiện gì nhiều trước sau vẫn kiên nhẫn giúp Lương Đông lau quần áo. Lương Đông nhân lúc không ai chú ý về phía bọn họ liền cúi xuống bên tai trái của Triệu Tử Thiêm thì thầm:

“Anh thích em!”

Triệu Tử Thiêm từ đầu đến cuối gương mặt vẫn không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, Lương Đông lại cúi xuống bên tai phải của Triệu Tử Thiêm nói tiếp:

“Lương Đông thích Triệu Tử Thiêm!”

Triệu Tử Thiêm lúc này nhịn không nổi nữa, nụ cười cứ như vậy ở hai bên khóe miệng kéo rộng:

“Biết rồi mà!

___

Giờ nghỉ trưa ngày hôm đó sau khi ăn cơm xong, không rõ Triệu Tử Thiêm kiếm đâu ra được một chiếc xe đạp điện màu tím, sóc nhỏ nghịch ngợm kia đã ngồi sẵn ở trên xe hất hất mặt về phía sau ý bảo Lương Đông ngồi lên đó:

“Đông ca, có muốn đi chơi hay không?”

Lương Đông nhìn thấy trời bên ngoài nắng nóng vô cùng, nhưng thấy vẻ mong đợi kia của Triệu Tử Thiêm liền chậm rãi bước tới ngồi ở đằng sau xe:

“Là đi hẹn hò sao?”

Triệu Tử Thiêm giật mình cậu và Lương Đông thật ra chưa có một buổi hẹn hò chính thức nào, chỉ là đi ăn cùng nhau như vậy đã được gọi là hẹn hò hay chưa. Thế cho nên lúc này Triệu Tử Thiêm liền quay lại phía sau nói khẽ:

“Anh thích không?”

Lương Đông vốn định lên tiếng, Nghiêm Nghinh Hạnh không biết từ chỗ nào bước nhanh ra gọi lớn:

“Hai anh đi đâu vậy, nắng như thế này đừng nên ra ngoài!”

Lương Đông im lặng không nói gì, Triệu Tử Thiêm có vẻ lịch sự hơn một chút đáp lại:

“Không sao đâu”

Nghiêm Nghinh Hạnh vốn không quan tâm gì trời có nắng hay không mà cái cô quan tâm ở đây chính là không muốn để cho Lương Đông và Triệu Tử Thiêm có cơ hội ở gần nhau:

“Sắp vào cảnh quay rồi…”

Sài Kế Đan từ bên trong nói vọng ra:

“Để bọn họ đi đi, sau đó tôi sẽ nói người ghi lại để rồi mai kia làm video hậu trường!”

Nghiêm Nghinh Hạnh cũng không còn cách nào khác cuối cùng liền xin Sài Kế Đan để mình đi quay, dù sao thì ít nhất cô cũng có ở đó để ngăn chặn bọn họ. Trời nắng nóng như vậy hiện tại đột nhiên có người chủ động muốn đi quay video đương nhiên là Sài Kế Đan rất nhanh gật đầu đáp ứng. Thế là cả một quá trình đó, Lương Đông và Triệu Tử Thiêm ngồi trên xe đạp điện đi dọc cánh đồng lúa, còn Nghiêm Nghinh Hạnh luôn phải đứng nép ở một tán cây rộng lớn nào đó để quay, thỉnh thoảng thấy Lương Đông và Triệu Tử Thiêm có hành động gì mờ ám đành phải cắn răng chạy theo sau ghi lại nhưng thực chất chính là nhắc nhở bọn họ.

Triệu Tử Thiêm thấy Nghiêm Nghinh Hạnh luôn để ý về phía mình, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, cậu vốn dĩ đang ngồi ở phía trước lái xe lúc này liền hơi nghiêng đầu lại phía sau một chút. Lương Đông làm sao mà không hiểu ý ai kia là gì, nhất định là người nào đó lại giở trò nhỏ mọn ra nữa, nhưng hắn trước sau vẫn không chán ghét mà còn phối hợp rất ăn ý, trực tiếp hôn nhẹ một cái vào má của Triệu Tử Thiêm.

Thật ra bọn họ đóng thể loại phim này làm ra một số hành động như vậy để tạo hiệu ứng cho phim cũng không có cái gì gọi là không đúng cả, Triệu Tử Thiêm biết điều này thế cho nên mới lớn mật để cho Nghiêm Nghinh Hạnh quay lại được. Lúc hôn xong cậu còn lén lén quan sát sắc mặt của Nghiêm Nghinh Hạnh ở phía sau, chẳng hiểu tại sao trong lòng lại có cảm giác hả hê của người xấu kiếm được lời.

Triệu Tử Thiêm lái một lúc liền đổi sang cho Lương Đông cầm lái, giống như là trêu chọc người khác thành nghiện lúc này Triệu Tử Thiêm còn đặc biệt vắt cả hai chân lên đùi Lương Đông, tay ôm eo hắn chặt khít, đầu còn tựa vào lưng hắn, ánh mắt nhìn thẳng máy quay như là vui vẻ lắm.

Đến khi Nghiêm Nghinh Hạnh không thể chạy theo bên cạnh được nữa, chỉ có thể đứng ở phía sau quay lại bóng lưng của Lương Đông và Triệu Tử Thiêm. Lương Đông lúc này mới lên tiếng nói:

“Anh thấy em đắc ý rồi đấy”

Triệu Tử Thiêm bỗng chốc cứng người, hai chân đang đặt trên đùi Lương Đông cũng tự giác bỏ xuống nghiêm chỉnh. Lương Đông nói ra câu kia khiến cho Triệu Tử Thiêm nghĩ rằng hắn đang coi cậu là người xấu, là một người nhỏ mọn ngay cả một cô gái cũng muốn tranh giành cao thấp. Lúc tay của Triệu Tử Thiêm định thu về, Lương Đông liền nhanh chóng giữ chặt đôi tay nhỏ bé đó ở trên bụng mình ngăn không cho ai kia rời đi, rồi mới mở miệng nói một câu thế này:

“Anh có nói không thích sao?”

Triệu Tử Thiêm nghe vậy liền mỉm cười, tay ở phía trước lại càng thêm siết chặt, đầu nhỏ áp sát vào phía sau lưng Lương Đông lên giọng:

“Phải nói là anh được phép nói không thích sao!”

Nghe xong câu này hai người bất giác bật cười vui vẻ, tiếng cười giòn tan so với nắng trưa chói chang cũng chẳng là gì đáng quan ngại. Đến lúc Lương Đông và Triệu Tử Thiêm lái xe quay trở về rồi, Nghiêm Nghinh Hạnh vẫn còn bước bộ ở phía sau, từ nhỏ đến lớn đây cũng coi như là lần đầu tiên Nghiêm Nghinh Hạnh cô phải làm công việc nặng nhọc thế này, chính vì thế trong lòng càng thêm uất hận Triệu Tử Thiêm gấp trăm lần.

Lương Đông đi cất xe, Triệu Tử Thiêm đi vào trong trước. Lúc Lương Đông đi vào trong đã nghe thấy tiếng người bên trong khá ồn ào, hắn còn nghe thấy được giọng nói của Triệu Tử Thiêm đang nói:

“Không cần đâu, băng lại rồi đến lúc đi giày lại khó... Thế này cũng được rồi, cũng không chảy máu nữa mà…”

Sau đó có một giọng nam liền nói:

“Có sao không? Chảy nhiều máu như vậy?”

Triệu Tử Thiêm vừa cúi người vừa ấn ấn ngón chân cái của mình:

“Không sao, không sao”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play