Mộ Thiên Thanh ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy một thiếu niên tôiy đang ôm một bó hoa hướng dương lớn ở cửa thì không khỏi âm thầm nhíu mày: “Của tôi hả?"
Thiếu niên vừa nghe xong thì cười bước tới, đưa đơn giao hàng cho Mộ Thiên Thanh, nói: "Xin ký nhận."
Mộ Thiên Thanh hung hăng cầm lấy tờ giấy, tiện tôiy ký tên sau đó nhận lấy bó hoa, rồi ném hoa vào thùng rác không chút do dự, bởi vì trước đó đã có một bó hoa chiếm hết cái giỏ rác cho nên bó hoa này bị rớt ra ngoài, một tiếng động trầm đục vang lên, sọt rác ngã xuống mặt sàn. . . . . .
Thiếu niên kinh ngạc nhìn tình huống này, sau đó nhíu mày nghi hoặc nhìn Mộ Thiên Thanh, tiếp đó sờ sờ cái ót rồi xoay người rời đi, trong miệng còn lẩm bẩm: "Thật là có cá tính. . . . . ."
Mộ Thiên Thanh tức chết, liếc nhìn bó hoa trên mặt đất, cũng không biết trong lòng có cảm xúc gì, cô đang nỗ lực thoát khỏi thế giới của Lãnh Tĩnh Hàn, vậy mà mấy ngày qua không có người nào xuất hiện, không có gì cả, ngoại trừ mỗi ngày một bó hoa: “Nếu như em mạnh khỏe thì đó chính là mặt trời.”
Lãnh Tĩnh Hàn, khi anh nói không phải là mặt trời nhỏ của tôi thì tôi cũng không còn là hoa hướng dương của anh nữa rồi.
Những lời này vang vọng ở trong đầu Mộ Thiên Thanh, mặc dù vẻ mặt tức giận nhưng chỗ sâu trong ánh mắt lại có bi thương khó phát hiện. . . . . .
"Thì ra là. . . . . . Hoa anh tặng cũng bị đối xử như vậy?"
Một giọng nói nhu hòa vang lên, Mộ Thiên Thanh ngẩng đầu thì nhìn thấy Thượng Quan Mộc, anh nhìn cô, khóe miệng chứa đựng nụ cười, đặt hộp cơm xuống trước mặt cô. . . . . .
"Sao lại liều mạng như vậy. . . . . . đến mức ăn cơm cũng không có thời gian?" Trong giọng nói của Thượng Quan Mộc có trách cứ nhàn nhạt.
"Hoa này là anh tặng?" Mộ Thiên Thanh liếc nhìn nằm bó hoa đang nằm dưới đất, khi nhìn thấy Thượng Quan Mộc bi thương gật đầu một cái thì cô vội vàng nhặt lên, hơi cau mày hỏi: "Tại sai lại đột nhiên tặng hoa cho em?"
"Tặng hoa cho bạn gái còn phải cần có lý do sao?" Thượng Quan Mộc nhíu mày hỏi, đáy mắt lại chứa đựng nụ cười nói: "Em ra. . . . . . bây giờ em không thích hoa hướng dương nữa. . . . . . Ừ, bắt đầu từ ngày mai anh sẽ tặng hoa khác. . . . . . Là hoa hồng đỏ quyến rũ? Hay là Bách Hợp trong sáng đây?"
Thượng Quan Mộc không còn dáng vẻ nghiêm túc lúc suy nghĩ, cánh tôiy thuận thế đặt ở trên bàn làm việc, nhìn dáng vẻ tức giận của Mộ Thiên Thanh, nụ cười tản ra ở gương mặt tuấn tú.
"Chú ý hình tượng của anh." Mộ Thiên Thanh tức giận nói, bỏ hoa qua một bên, mở hộp cơm ra, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn bó hoa hướng dương và thùng rác đang nằm trên mặt đất, trong lòng thoáng qua cảm giác mất mát nhàn nhạt.
Nét mặt của cô không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Thượng Quan Mộc, nhưng anh lại không nói gì, thậm chí vẫn duy trì nụ cười trên mặt, anh không biết rốt cuộc “mặt trời nhỏ” đó là ai nhưng anh cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu, anh sợ. . . . . . Một khi làm rõ chuyện này thì mối quan hệ vất vả lắm mới có được của anh và Thiên Thanh sẽ biến mất không còn gì nữa.
"Cuối tuần này anh phải sang Mĩ tham dự một hội thảo nghiên cứu về tâm lý học tội phạm." Thượng Quan Mộc đột nhiên nói.
"Hả?" Mộ Thiên Thanh có chút mờ mịt, sau khi nuốt cơm trong miệng thì hỏi: "Tại sao lại đột nhiên như vậy?"
"Ừ, buổi sáng đi họp thì Tổng cục mới thông báo. . . . . ." Thượng Quan Mộc nhìn Mộ Thiên Thanh, ánh mắt trở nên thâm thúy: “Anh sẽ dẫn theo một trợ lý. . . . . ."
Thượng Quan Mộc ngừng lại, nhìn chân mày hơi nhíu lại của Mộ Thiên, trong lòng khẽ thở dài một cái, nói: "Em đi cùng với anh. . . . . . Có được hay không?"
Chân mày của Mộ Thiên càng nhíu chặt hơn, nghi ngờ hỏi: "Việc này là do cấp trên sắp xếp. . . . . . Hay là ý riêng của anh?"
Mặc dù. . . . . . Hiện tại mọi người trong đồn cảnh sát đều biết quan hệ của cô và Thượng Quan, nhưng mà cô không muốn làm cho người khác nghĩ rằng bọn họ công tư không rõ ràng.
"Là do cấp trên sắp xếp, cũng là ý của anh?" Thượng Quan Mộc nói xong, đáy mắt thoáng qua một chút giảo hoạt như hồ ly, trong lòng thầm nghĩ: phía trên là do sếp Mộc sắp xếp, cũng chính là ý tứ của Thượng Quan Mộc anh.
"Là . . . . . Sao?" Rõ ràng Mộ Thiên Thanh không tin lời của Thượng Quan Mộc.
"Cảnh sát Mộ Thiên Thanh?" Đột nhiên sắc mặt của Thượng Quan Mộc trầm xuống, người cũng đứng thẳng lên, đôi tôiy đút ở trong túi quần, mắt nhìn xuống Mộ Thiên Thanh còn đang ngồi trên ghế.
Mộ Thiên Thanh buông chiếc đũa trong tôiy theo phản xạ: Đứng phắc dậy, chào một cái tiêu chuẩn, mắt nhìn thẳng nói: "Sếp?"
"Cuối tuần em sẽ đi dự hội thảo cùng với anh chứ?" Thượng Quan Mộc bình tĩnh thong dong nói.
"Vâng, thưa sếp.” Mặc dù trong lòng Mộ Thiên Thanh có ngàn vạn nghi vấn, thì giờ phút này cô cũng chỉ có thể nhận lời.
Khóe miệng Thượng Quan Mộc nhếch lên, sau đó hết sức ung dung nói: "Ừ. Mau ăn cơm đi, nguội rồi sẽ không ngon. . . . . ."
Nói xong, cũng không còn nghiêm túc như lúc nãy nữa, nụ cười từ khóe miệng lan tràn ra, đạt tới đáy mắt.
Mộ Thiên Thanh âm thầm cắn răng nghiến lợi nhìn Thượng Quan Mộc, hậm hực ngồi xuống, sau đó liền nghe Thượng Quan Mộc nhẹ nhàng nói một câu: "Buổi chiều còn có một vụ án phải thảo luận, anh đi xem tài liệu trước.” Sau đó cười cười, xoay người rời đi.
Mộ Thiên Thanh dùng chiếc đũa đâm hộp cơm, bĩu môi, trong miệng lẩm bẩm gì đó, toàn bộ dáng vẻ hờn dỗi này của cô rơi vào trong mắt Thượng Quan Mộc, bước chân của anh hơi dừng lại, khóe miệng nở nụ cười bất đắc dĩ.
Đã không có cách nào có thể công tư rạch ròi được rồi. . . . . . Thiên Thanh, anh chỉ là sợ lúc anh không có ở đây sẽ xảy ra biến cố gì đó, đợi đến khi anh trở về thì mặt trời nhỏ đí đã chiếm giữ vị trí giữa hai chúng tôi. . . . . .
Khe khẽ thở dài, Thượng Quan Mộc xoay người rời đi, trên hành lang trống vắng truyền đến tiếng bước chân trầm ổn vang vọng của anh.
*
Tập đoàn Thiên Lân.
Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lẽo nhìn màn hình, sau đó chậm rãi dựa vào ghế ngồi, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, qua một lúc lâu mới nói: "Nếu đã như vậy . . . . . Thì tùy bọn họ, những người này. . . . . . vẫn còn cho rằng MT là thiên hạ của nhà họ Hàn sao? Hừ. . . . . ."
Mắt hạnh của Đường Lam lẳng lặng nhìn người đàn ông lạnh lùng trong video, giọng nói giễu cợt chứa đựng khinh thường, cô cứ mải mê nhìn như vậy, chỉ có lúc trò chuyện qua video thì cô mới có thể không kiêng nể gì mà nhìn anh như thế.
Trong lòng thoáng qua suy nghĩ bi thương, cô thu ý định lại, nói: "Nhưng lần đầu tư này đã vượt quá năm tỷ Đô-la, nếu như cứ để mặc cho bọn họ làm như vậy thì. . . . . . Đối với công ty mà nói, sẽ có tổn thất không nhỏ."
Đường Lam biết những thứ này Lãnh Tĩnh Hàn cũng biết, nhưng là người phụ trách tạm thời của MT, cô nhất định phải nhắc nhở người đàn ông lạnh lùng trước mặt này.
Không trả lời. Lãnh Tĩnh Hàn lấy một điếu thuốc ra, cái bật lửa bằng thép luyện vang lên một tiếng "Keng" nhỏ, điếu thuốc bị đốt lên. . . . . . Anh lạnh nhạt tùy ý hút một hơi, lạnh lùng nói: "Cứ để cho bọn họ lấy, chờ đến khi vụ án thất bại thì gây áp lực để thu mua cổ phần trong tôiy bọn họ."
Đáy mắt Đường Lam thoáng qua vẻ tia kinh ngạc, vào giờ khắc này lòng của cô giống như lạnh hơn phân nửa, còn có một loại e ngại không rõ lan tràn ra ở trong lòng. . . . . .
Từ trước đến giờ người đàn ông này chưa từng có định bỏ qua cho MT, anh chỉ đổi một loại phương thức khác, để cho bọn họ tự tìm đường chết.
Lòng của Đường Lam không tự chủ được mà khẽ run lẩy bẩy, cô nhận ra kết quả cô những người chọc đến anh sẽ rất thê thảm . . . . . .
Đột nhiên ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn hơi nâng lên, sắc bén quét qua qua màn hình, nhìn thấy thâm tình và sững sờ của Đường Lam thì hơi dừng lại, lãnh đạm nói: "Còn nữa. . . . . Chú ý đế quốc Sun, chuyện lần này. . . . . . Tôi không muốn bị bọn họ phá hỏng."
Đường Lam đột nhiên lấy lại tinh thần, đáp một tiếng.
Đôi mắt đen như mực của Lãnh Tĩnh Hàn chậm rãi chuyển hướng, anh hút một hơi thuốc, tùy ý hỏi: "Đã quen với bên kia chưa?"
Đường Lam nghe anh hỏi như thế, trong lòng lập tức tràn ra một chút ngọt ngào, mặc dù cô biết thật ra anh chỉ hỏi một cách tùy ý mà thôi: “Rất tốt, chẳng qua gần đây bên này trời vẫn luôn mưa, làm cho người tôi có chút đa sầu đa cảm."
Lãnh Tĩnh Hàn hừ một tiếng, chỉ là một động tác đơn giản nhưng cũng lộ ra vẻ dụ dỗ mị hoặc: “Thế nào. . . . . . Cô mà cũng đa sầu đa cảm?"
Đường Lam nũng nịu liếc mắt, giống như rất bất đắc dĩ nói: "Cũng không có gì, chẳng qua lại nghĩ đến lúc trước gặp anh, trời cũng mưa liên miên không dứt như vậy. . . . . ."
Đường Lam dừng lại, nhìn chăm chú nét mặt của Lãnh Tĩnh Hàn, thấy anh không có bất kỳ phản ứng nào mới nói tiếp: “Tất cả đều là quá khứ đã qua, nhưng mà bây giờ nghĩ lại. . . . . . lúc tuổi trẻ ngông cuồng, dù sao cũng không sống uổng phí."
Lãnh Tĩnh Hàn lẳng lặng nghe, anh hơi ngồi dậy,đụi tàn thuốc vào trong gạt tàn, không có nhìn màn hình, chỉ lãnh đạm nói: "Thay vì suy nghĩ chuyện không thể nào xảy ra, còn không bằng suy nghĩ thật kỹ rốt cuộc mình muốn cái gì? Thích hợp với cái gì. . . . . ."
Dứt lời, đôi mắt lạnh lẽo của Lãnh Tĩnh Hàn nâng lên, nhìn màn hình, chỗ sâu trong đôi mắt đen như mực chỉ có lạnh lùng xa cách.
Đường Lam cười tự giễu, nhưng mà cô che giấu cực nhanh, cô cười quyến rũ một cái, buông lỏng nói: "Được rồi, tôi phải đi ngủ, ngày mai còn phải tiếp tục ứng phó với những lão già ngoan cố kia. . . . . ."
"Ừ." Lãnh Tĩnh Hàn đáp một tiếng, tắt màn hình, tiện tôiy nhấn điện thoại nội bộ: “Vào đây một chút."
Buông điện thoại ra, không tới một phút đã truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó, Hình Thiên đi vào.
"Nhất định ngày mai phải đặt vé máy bay đến Newyork." Lãnh Tĩnh Hàn nhàn nhạt nói: "Buổi tối tôi phải trở về một chuyến, xế chiều cậu đi đem chuyện bên kia thông báo một chút. . . . . ."
"Vâng." Hình Thiên đáp một tiếng, ngừng một chút mới nói tiếp: "Tiệm bán hoa bên kia mới vừa điện thoại tới nói cô ấy trực tiếp ném hoa vào trong thùng rác. . . . . ."
Hình Thiên nói rất nghiêm túc, nhưng anh nhìn thấy ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn lại chứa đựng ý cười.
"Ừ." Lãnh Tĩnh Hàn đáp một tiếng, trên mặt không có bất kỳ sự thay đổi nào.
Hình Thiên có chút thất vọng, cong khóe miệng, hỏi: "Ngày mai đi nước Mĩ rồi, có cần phải đưa hoa tiếp không?"
Lãnh Tĩnh Hàn rũ mắt, ngẫm nghĩ rồi nói: "Đưa đến thứ năm là được. . . . . ."
"Hả?" Hình Thiên có chút không rõ nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, trong lòng đang tính bàn tính suy đoán tâm tư của anh.
"Tạo thành thói quen cho một người. . . . . ." Đôi mắt Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lẽo, không nhìn về phía Hình Thiên, chậm rãi nói ra: ". . . . . . Cần hai mươi mốt ngày."
Môi mỏng của Lãnh Tĩnh Hàn nhẹ nhàng nâng lên thành một đường cong có thâm ý, lãnh đạm nói: "Mộ Thiên Thanh rất quật cường, muốn rót vào trong lòng của cô. . . . . . Cũng chỉ có cách khiến cô tự nhớ kỹ chuyện đó."
Dứt lời, ánh mắt của Lãnh Tĩnh Hàn trở nên sâu thẳm giống như một đầm sâu u ám không nhìn thấy đáy. . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT