Mộ Thiên Thanh hơi ngạc nhiên, ngay sau đó ánh mắt hoảng hốt, sắc mặt trở nên ửng đỏ, ấp úng nói: "Em....em....Về nhà...."

"Thật sao?" Thượng Quan Mộc khẽ nói, đôi mắt hẹp dài sắc bén nhìn thấu lòng người.

"Phải . . . . . Đúng vậy!"

Mộ Thiên Thanh thật muốn cắn đứt lưỡi mình. Suy nghĩ của Thượng Quan Mộc tương đối tinh tế, cộng thêm chuyến đi nước ngoài nâng cao Tâm Lý Học hình sự trinh thám, lúc này cô lại mạnh miệng, hoàn toàn có thể tưởng tượng, lời nói dối của cô không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể nhìn ra!

Thượng Quan Mộc không nói gì, đút hai tay vào túi quần, ánh mắt khẽ rơi lên người Mộ Thiên Thanh, sâu trong mắt là những tâm tình phức tạp.

"Sếp Mộc, các đồng nghiệp đều đang đợi...." Mộ Thiên Thanh rũ mi, cuối cùng cũng không giải thích điều gì, xoay người đi tới nhóm xe của mình.

Thượng Quan Mộc thấy Mộ Thiên Thanh như đang chạy trốn, nhếch miệng lên bất đắc dĩ, nói lẩm bẩm: "Anh chỉ là lo lắng cho em...."

Khẽ thở dài, Thượng Quan Mộc nâng đôi chân thon dài, bước lên chiếc xe Mộ Thiên Thanh. Sau khi lên xe, gương mặt anh nghiêm nghị quyết đoán, hoàn toàn không còn vẻ lo lắng như mới vừa rồi nói chuyện cùng với Mộ Thiên Thanh....

"Hôm nay tất cả sàn nhảy, quầy rượu cùng với KTV ở phạm vi khu Bắc....tổ một đường Triều Dương, tổ hai đường Hòa Phong, tổ ba đường Bàn Long, tổ bốn đường Ngự Cảnh...." Thượng Quan Mộc bình tĩnh phân nhiệm vụ, trong tai nghe truyền đến tiếng đáp lại.

Hà Tuấn khởi động xe, chạy tới đường Hòa Phong, bởi vì đoạn đường Hòa Phong gần Triều Dương, chỗ ăn chơi cũng đặc biệt nhiều, tự nhiên, người trữ hàng cũng nhiều, cho nên Thượng Quan Mộc về đến tổ một của mình....

Bởi vì hành động lần này rất kiên quyết, cộng thêm có lực lượng lớn cảnh sát hỗ trợ, hơn nữa Thượng Quan Mộc tự mình đến nơi chỉ huy, từ tám giờ buổi chiếu phim tối bắt đầu, vẫn càn quét đến rạng sáng, thu được một số lượng lớn thuốc viên và thuốc kích dục ....

Tiếng còi cảnh sát vang lên trên ngã tư đường, ánh đèn màu đỏ xen lẫn màu xanh xuất hiện ở trong màn đêm, Thượng Quan Mộc khẽ liếc mắt đã tịch thu được đồ, sắc mặt tối tăm đáng sợ.

"Cảnh quan, tôi bị người hãm hại ...." Một người đàn ông hô to, anh ta không ngừng giãy dụa thoát khỏi kiềm chế của cảnh sát, "Túi thuốc kia thật sự mới vừa bị người nhét vào trong túi tôi...."

Mộ Thiên Thanh hừ lạnh một tiếng, đi tới trước mặt người đàn ông, sau khi nhìn lên nhìn xuống đánh giá một vòng, d`đ l`q`đ bình tĩnh nói: "Người cắn thuốc ít nhất ba năm rồi....Lại dám nói bị người hãm hại?"

Người đàn ông kinh ngạc há to miệng, mặt không thể tin nhìn Mộ Thiên Thanh, thầm nghĩ: anh ta và người cảnh sát này chưa từng gặp mặt chứ? Cô làm sao biết?

"Hừ!" Mang anh ta đi, cảnh sát chê cười một tiếng, không cho anh ta giải thích, Mộ Thiên Thanh có bản lãnh rất lợi hại, chính là....Cô có thể nhìn ra số năm cắn thuốc của người ta hết bảy phần, cũng bởi vì thế, cả Khu Nam đều nói, cô trời sinh có khiếu làm cảnh sát.

"Cảnh quan, tôi thật sự bị oan...." Người đàn ông không cam lòng kêu rên, nhưng cảnh sát đã mang anh ta đi tới xe, anh ta cố quay đầu lại, làm đánh cuộc cuối cùng, "Cảnh quan, tôi có thể lấy công chuộc tội không....Tôi có một tin tức...."

"Đợi đã...!" Mộ Thiên Thanh gọi lại, tiến lên, nhìn sắc mặt hơi vàng của người đàn ông nói: "Vậy tin tức của anh phải có giá trị!"

Người đàn ông như có thâm ý nhìn Mộ Thiên Thanh, khóe miệng đột nhiên nở nụ cười thô bỉ, anh ta nhìn viên cảnh sát bắt mình, sau đó nói với Mộ Thiên Thanh: "Tôi có một tin tức chỉ có thể nói cho một mình cô biết!"

Viên cảnh sát vừa nghe, liền muốn đạp anh ta một đạp, lại bị ánh mắt Mộ Thiên Thanh ngăn lại, sau đó ra hiệu một cái, viên cảnh sát hất người đàn ông, cũng không sợ anh ta chạy trốn, ở trong khu, bản lĩnh của Mộ Thiên Thanh cũng không thể đùa giỡn.

"Nói!" Mộ Thiên Thanh vẫn ung dung nhìn người đàn ông, ngược lại muốn nhìn một chút xem anh ta giở trò gì.

Người đàn ông nhìn hai bên một chút, nhếch miệng lên, sau đó, lấy điện thoại di động, mở album đưa tới trước mặt của Mộ Thiên Thanh, sâu kín mở miệng, "Không biết....tin tức này, có đủ giá trị hay không?"

Sắc mặt của Mộ Thiên Thanh trong nháy mắt thay đổi, khẽ há miệng....

Người đàn ông nhìn sắc mặt Mộ Thiên Thanh trong nháy mắt thay đổi, có chút đắc ý nói: "Nếu không đủ giá trị....vậy tôi cũng chỉ có thể...."

Sắc mặt của Mộ Thiên Thanh đột nhiên trở nên trắng bệch, ở dưới ánh đèn xanh đỏ quét qua, có thể nhìn thấy đáy mắt cô khẽ cứng đờ....

Ảnh chụp ở quầy bar ngày hôm qua, cho dù không đủ ánh sáng, vẫn có thể nhìn thấy sắc mặt cô khêu gợi dựa sát vào người bartender....

"Sau đó còn đặc sắc hơn nữa!" Gã đàn ông cười thô bỉ, chuyển sang bức ảnh kế, đúng là từ quán bar đến khách sạn.

Trước đây bị bỏ thuốc trong quán bar không phải chuyện hiếm, mọi người chơi đến cao trào, cũng có khi thành vật trao đổi. Dĩ nhiên, trường hợp giống như Mộ Thiên Thanh cũng rất nhiều.

Gã này tối hôm qua trốn ở một góc cắn thuốc, trong lúc vô tình bắt gặp cảnh Mộ Thiên Thanh bị bỏ thuốc. Vốn anh ta chụp hình chỉ muốn tống tiền cô, để có tiền đi mua hàng trắng thôi, lại không ngờ....Hôm nay lại gặp phải, hóa ra là một cảnh sát!

Gã cũng không biết cuối cùng cô có bị xơi hết hay không, nhưng thấy cô chợt thay đổi sắc mặt thì có thể nghĩ rằng chuyện hôm qua không đơn giản....

"Cô cảnh sát, tin tức này của tôi đủ lấy công chuộc tội chưa?!" Gã đàn ông giương mặt đắc chí, đáy mắt mang ý cười thô bỉ. Nắm thóp một cảnh sát, tuyệt đối là chuyện đáng mừng đối với những kẻ sống trong tối như bọn họ.

Mộ Thiên Thanh siết chặt tay, cô khẽ mím môi, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía viên cảnh sát đang đứng chờ trước xe, đại não nhanh chóng xoay chuyển suy tính về chuyện này!

Một, thỏa hiệp! Cô sẽ vi phạm lời hứa lúc ban đầu làm cảnh sát...

Hai, không bị uy hiếp! Thì những tấm ảnh này sẽ trở thành tiêu điểm, cô sẽ không còn lăn lộn trong ngành cảnh sát được nữa...

Mộ Thiên Thanh siết tay càng lúc càng chặt, hàm răng cắn chặt, âm thầm đè nén sự kích động của mình.

Đúng lúc này, đột nhiên người đàn ông giống như bị điện giật nhảy ra, Mộ Thiên Thanh chưa kịp suy nghĩ, liền nghe người đàn ông quát: "Này, trả tôi...."

Lời còn chưa dứt, người đàn ông giống như kinh ngạc, lời nói cắm ở cổ họng, không lên không xuống, sắc mặt trong nháy mắt biến đổi.

Thượng Quan Mộc một tay cắm ở trong túi quần, một tay khác cầm điện thoại di động, ánh mắt khẽ rủ xuống, nhìn hình phía trên, từ đầu đến cuối, sắc mặt cũng không thay đổi.

Sắc mặt của Mộ Thiên Thanh từ âm trầm biến thành trắng bệch, dáng vẻ không chịu nổi, cho dù không có hình ảnh cuối cùng, nhưng rơi vào đáy mắt Thượng Quan Mộc vẫn làm cho cô cảm thấy không chịu nổi!

Thượng Quan Mộc xem xong hình, đang lúc người đàn ông chần chừ có nên tiến lên đoạt lại điện thoại di động hay không, còn có dưới ánh mắt của Mộ Thiên Thanh đã không cách nào suy nghĩ, ung dung xóa những tấm hình này, sau đó mở nắp điện thoại di động, lấy thẻ nhớ bên trong, bẻ gãy . . . . . ném vào trong cống thoát nước đen thui thật lớn.

"Tại sao anh bẻ gãy thẻ nhớ của tôi?" Người đàn ông trợn to hai mắt, nhìn Thượng Quan Mộc khẩn trương nuốt nước bọt, nói quanh co: "Tôi....Tôi muốn kiện anh....Kiện anh hủy hoại tài sản riêng tư...."

"Người nào nhìn thấy?" Âm thanh Thượng Quan Mộc rất nhẹ, nhưng lại lộ ra uy nghiêm không thể xem thường, ánh mắt của anh khẽ liếc về phía viên cảnh sát đang chờ đợi, hỏi: "Các người có nhìn thấy không?"

"No, sir! Chúng tôi không thấy gì cả...." Viên cảnh sát trả lời rất nhất trí, mặc dù bọn họ tò mò thứ gì trong điện thoại di động nhưng nếu Thượng Quan Mộc phá hủy, tất nhiên bọn họ không có bất kỳ ý kiến.

"Anh...." Người đàn ông vô cùng tức giận, vốn là tên côn đồ cắc ké không có bối cảnh, lúc này hoàn toàn không có chủ ý, "Tôi muốn tố cáo anh!"

"Tùy tiện!" Âm thanh Thượng Quan Mộc hơi lạnh lùng, "Mang về!"

Viên cảnh sát lên tiếng trả lời, tiến lên muốn kéo người đàn ông, người đàn ông không cam lòng muốn chạy trốn, nhưng mới vừa có động tác, chỉ thấy một cái chân thon dài duỗi đến, thậm chí, người đàn ông còn chưa phản ứng kịp, một chân đạp mạnh về phía bụng của anh ta ....

"Ưmh" Truyền đến kêu đau một tiếng, viên cảnh sát thuận thế tiến lên xách anh ta, liền nghe Thượng Quan Mộc nói: "Người không nghe lời, tôi rất không thích!"

Ngụ ý, đám cảnh sát hiểu được.

Mọi người bị áp lên xe cảnh sát, Thượng Quan Mộc thu lại ánh mắt, khẽ liếc Mộ Thiên Thanh một cái, sau khi quẳng xuống một câu "Lên xe", xoay người đi về phía xe Hà Tuấn.

"Thượng Quan...." Mộ Thiên Thanh nhìn theo bóng lưng Thượng Quan Mộc, lúc này tâm tình của cô cực kỳ phức tạp, thậm chí, ở trong công việc, không có gọi như thế!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play