Editor: Nana Trang

Mộ Thiên Thanh ra lệnh một tiếng, một đám người vội vàng liên hệ trung tâm kiếm soát của cảnh sát biển để chặn thuyền lại.

Vẻ mặt Hình Thiên vẫn bình tĩnh thong dong nhìn Mộ Thiên Thanh hạ từng mệnh lệnh như một thủ lĩnh lão luyện, khóe miệng hơi nhếch lên, lạnh lùng nói: "Đốc sát Mộ, không biết... Ngay ngày đầu tiên chấp hành nhiệm vụ giám sát mà đã hại chính phủ phải đền bù hơn tỷ đô la, không biết chính phủ sẽ có ý kiến gì nhỉ?"

Khuôn mặt của Mộ Thiên Thanh lạnh nhạt, đôi mắt chăm chú nhìn Hình Thiên, kìm nén lửa giận trong lòng, cắn chặt răng nói với Hình Thiên: "Hình Thiên, trong lòng tất cả mọi người đều rõ, việc gì anh phải làm ra vẻ ở đây chứ?"

Trong mắt Hình Thiên là ý cười, dưới đáy mắt hiện lên tia xảo trá, trong đêm tối, ánh đèn pha bên cạnh bến tàu chiếu lên bóng người cao lớn quật cường kéo dài ra, qua một lúc lâu, anh ta mới ngẩng đầu lên chậm rãi nói: "Lời này của Đốc sát Mộ... tôi không hiểu rõ lắm!"

"Hình Thiên," Mộ Thiên Thanh nghiến răng nghiến lợi nói, "Anh làm như vậy sao có thể đối mặt với Tiểu Nhiên được?"

Hình Thiên cười giễu cợt, không để ý tới Mộ Thiên Thanh nữa, anh ta nghiêng đầu nhìn chiếc thuyền đã sớm xuất phát trước mà biến mất ở đường chân trời kia, anh ấy đã dặn bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm cách để thuyền rời bến, anh ấy đã hạ tử lệnh!

"Đội thuyền phía trước dừng lại, chấp hành kiểm tra!"

Trên mặt biển vang lên tiếng loa phóng thanh chuyên dụng của đội thuyền cảnh sát biển, nhưng chiếc thuyền chở hàng vẫn không dừng lại, chỉ chốc lát sau, trên mặt biển lại vọng tới tiếng súng, không biết do cảnh sát biển hay đối phương bắt đầu trước...

Sắc mặt của Mộ Thiên Thanh lập tức thay đổi, giọng nói lạnh lẽo: "Bắt tất cả bọn họ lại!"

Hình Thiên quay đầu nhìn Mộ Thiên Thanh, không biết từ khi nào mà trong tay đã có một khẩu súng, anh ta nhanh chóng chĩa thẳng vào mi tâm của Mộ Thiên Thanh, hờ hững nói: "Tôi có thể đảm bảo súng của tôi nhanh hơn các người đấy!"

Khí thế lạnh lẽo trong đêm tối càng khiến người khác không dám dị nghị gì, tất cả mọi người dừng lại tất cả những việc muốn làm, chỉ nhìn chằm chằm Hình Thiên và Mộ Thiên Thanh. Vị trí Hình Thiên đang đứng chỉ cách Mộ Thiên Thanh năm sáu bước, chỉ cần tốc độ của Hình Thiên nhanh một chút thôi là Mộ Thiên Thanh không thể nào trốn thoát được, mà trong tiềm thức của mọi người nhận định một điều rất chắc chắn, đó chính là... kỹ thuật bắn súng của Hình Thiên vô cùng nhanh!

Cũng không phải vì mọi người từng được nhìn thấy tài bắn súng của người này, mà chính vì trên người anh ta tỏa ra áp lực vô hình khiến người khác phải tin tưởng.

Mộ Thiên Thanh không chút sợ hãi trước họng súng của Hình Thiên đang chĩa về phía mình, cắn răng hỏi: "Hình Thiên, người đó và chuyện này có liên quan gì đến nhau?"

Người đó... Đương nhiên Hình Thiên biết người đó trong lời nói của cô chính là ám chỉ Lãnh Tĩnh Hàn. Vẻ mặt Hình Thiên hơi khiêu khích nói: "Bất kể có liên quan hay không, từ nay về sau đã không còn quan hệ gì nữa."

Mộ Thiên Thanh cũng không phải kẻ ngốc, Hình Thiên vốn dĩ như hình với bóng với Lãnh Tĩnh Hàn, cộng với việc mấy ngày gần đây hai người đều cùng bận rộn đến mức không nhìn thấy người đâu, không khó để phán đoán kết quả là gì... Hình Thiên cũng không có ý định giải thích, anh ta cũng đã tính đến chuyện xấu nhất khi những việc ngày hôm nay xảy ra rồi, nếu có thể thoát ra được thì chính là kết quả tốt nhất, nếu không thể, vậy chỉ có thể liều chết hủy hết tất cả hàng hóa, chỉ cần lô hàng kia không còn nữa thì anh ta có thể bảo vệ lão đại được an toàn, chỉ cần lão đại vẫn còn... thì tất cả mọi người đều có hi vọng sống sót.

Cái này chính là tìm đường sống trong cái chết!

Trong nháy mắt, đầu óc của Mộ Thiên Thanh như nổ tung trước lời nói của Hình Thiên, cô nhìn Hình Thiên chằm chằm, sau đó giơ tay lên, khẩu súng chĩa về phía Hình Thiên, lạnh lùng ra lệnh: "Ra tay đi! Đây là mệnh lệnh!"

Cô vừa nói dứt lời, đám người Hà Tuấn liếc nhìn nhau, không cố gắng được nhiều như vậy, tất cả đều chạy lên trước, muốn chế ngự những người đứng trên bờ trước, thế nhưng họ vừa mới cử động, một cánh tay đang buông thõng của Hình Thiên đột ngột giơ lên, một tiếng "ầm" bất ngờ vang trong đêm, viên đạn bắn thủng lồng ngực của một nhân viên cảnh sát.

Mặt Mộ Thiên Thanh trong nháy mắt biến sắc, tất cả mọi người đều tập trung nhìn họng súng đang chĩa vào Mộ Thiên Thanh kia, nhưng lại phát hiện ra trong tay kia của anh ta còn có một quả mìn nữa.

"Hình Thiên!" Mộ Thiên Thanh hoàn toàn xóa bỏ chút do dự cuối cùng, cô không còn quan tâm gì nữa mà vọt lên phía trước, nhờ vào xung lực mà xoay một vòng chân đá về hướng của Hình Thiên.

Hình Thiên sẽ không nghe lệnh của Mộ Thiên Thanh, đương nhiên sẽ không nổ súng, anh ta dễ dàng né tránh đòn công kích của Mộ Thiên Thanh, hai người cùng xông vào đánh nhau, những người đứng vây quanh Hình Thiên và Mộ Thiên Thanh cũng theo đó mà xông vào, cả hiện trường trở nên hỗn loạn, tiếng súng liên tiếp vang lên.

Lúc này trên biển cũng đã xảy ra ẩu đả, đội thuyền chở hàng bảo vệ thuyền giống như thể tất cả mọi người không còn muốn sống nữa. Hơn nữa phần đông trong số đó còn không để ý đến loạt công kích của cảnh sát, đội cảnh sát biển liền xuất ra loạt súng máy cỡ lớn, thế nhưng lại phát hiện ra vỏ thân tàu có thể chống đạn, mà muốn điều khiển thủy lôi thì không kịp, song phương chỉ có thể truy đuổi nhau trên mặt biển mà thôi... Đội thuyền chở hàng đi nhanh hơn về phía trước, chỉ cần chạy đến vùng biển quốc tế thì cảnh sát biển thành phố A sẽ không thể đuổi tới được nữa.

Thượng Quan Mộc ngồi nhìn ở trong xe chỉ huy, đột nhiên điện thoại vang lên, anh ta hờ hững bắt máy, nghe lời nói của đối phương, sau đó cười lạnh một tiếng nói: "Chuyện này tôi tự biết chừng mực!"

Tiên sinh R cười vang, chậm rãi nói: "Biết chừng mực sao? Cậu Mộc, hàng đã sớm được chuyển đi rồi..."

Ánh mắt của Thượng Quan Mộc âm trầm, nhìn những tín hiệu của đội cảnh sát trên mặt biển, lạnh lùng hỏi: "Có ý gì?"

"Tút tút tút..."

Điện thoại bên kia đã bị ngắt, Thượng Quan Mộc run sợ, vội vàng chuyển đổi kênh, lạnh lùng ra lệnh cho đội cảnh sát biển: "Dừng công kích, kiểm soát đội thuyền tiến vào vùng biển quốc tế!"

Nghe thấy tiếng trả lời của đối phương, Thượng Quan Mộc vội vàng gọi vào kênh của Mộ Thiên Thanh, thế nhưng tiếng truyền từ bộ đàm ra lại chỉ thấy những âm thanh quấy nhiễu, không thể bắt kênh được, mặt của anh ta lạnh tanh nhìn nhân viên điều khiển bên cạnh, trầm giọng hỏi: "Kiểm tra tuyến của đội Đốc sát Mộ..."

Nhân viên điều khiển không ngừng thử điều chỉnh, nhưng trong chốc lát trên khuôn mặt dần xuất hiện vẻ lo lắng, người kia ngẩng đầu khẩn trương nói: "Anh Mộc, tín hiệu ở bến tàu đã bị một loại tần số mạnh quấy nhiễu."

"Cần bao lâu mới có thể khôi phục lại được?" Thượng Quan Mộc nhíu mày.

Nhân viên điều khiển lắc đầu: "Không chắc, nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra thì ít nhất cũng phải mất nửa tiếng..."

Nửa tiếng ư?

Khuôn mặt lạnh lùng của Thượng Quan Mộc càng lạnh nhạt hơn, trong không gian của chiếc xe chỉ huy lập tức tràn ngập cỗ khí tức chết chóc, hai mắt Thượng Quan Mộc sợ hãi run lên, nhìn về phía tần số của Lâm Hải, nói: "Chú Hải, chú điều khiển đi!"

"Tôi?"

Thượng Quan Mộc ném bộ đàm trong tay cho Lâm Hải, thậm chí không nói thêm câu nào nữa, tự mình nhảy ra khỏi xe chỉ huy, nhảy lên chiếc Land Rover của mình, nhanh chóng chạy tới hướng bến tàu...

Sắc mặt của Thượng Quan Mộc càng lúc càng tối tăm, anh ta biết rất rõ tiên sinh R đang lợi dụng mình, nhưng anh ta vẫn muốn chạy tới hiện trường, hiện giờ thế cục đã định, có lẽ tiên sinh R đã sớm biết hàng đã tuột khỏi tay, nhưng vẫn tiết lộ sự việc hôm nay cho anh ta biết, lợi dụng anh ta để kéo dài thời gian hay...

Nghĩ đến đây, Thượng Quan Mộc bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, anh ta vội vàng nói qua điện thoại: "Thông báo với cảnh sát giao thông, các giao lộ ra khỏi thành phố A phải đặt thanh chắc, tất cả các xe đều phải được kiểm tra!"

Thượng Quan Mộc ném điện thoại đi, nhấn chân ga...

Bến tàu.

Máu tươi hòa lẫn với gió biển lan tràn xung quanh không khí, ám ảnh thần kinh của mỗi con người đang đứng nơi đây, cả đội cảnh sát và người của Hình Thiên đều có thương vong, đôi mắt của Mộ Thiên Thanh như biến thành màu đỏ tươi, cô chưa bao giờ biết rằng Hình Thiên có dáng vẻ của một người đàn ông yếu đuối lại có thể lực tốt như vậy, thậm chí sát khí của anh ta cũng không thua kém gì Lãnh Tĩnh Hàn…

Đúng vậy, người chỉ huy phía sau của Dạ Ưng làm sao có thể là người lương thiện được?

Đột nhiên, trong đầu của Mộ Thiên Thanh hiện lên hình ảnh của một người, lần giao dịch bất ngờ kia cô đã bị một người đàn ông ẩn vào trong kho hàng, còn có lần đuổi theo đến đoạn đường Phong Hoa kia cũng đột ngột thấy xe của Lãnh Tĩnh Hàn xuất hiện, còn suýt chút nữa thì bị tông phải, cho nên mới mất dấu...

Nghĩ đến đây, trong lòng Mộ Thiên Thanh khẽ run rẩy, ngay khi cô đấm một quyền lên mặt Hình Thiên thì Hình Thiên cũng thuận lợi né tránh, chỉ vừa mới đứng vững thì Mộ Thiên Thanh ngay lập tức chĩa khẩu súng trong tay về phía Hình Thiên, giờ phút này cô giống như con thú bị thương, trong ánh mắt đều là vẻ tàn nhẫn như phát điên: "Hình Thiên, người lần trước dẫn tôi ra khỏi kho hàng có phải là anh không?"

"Không phải!" Hình Thiên bình tĩnh trả lời, anh ta biết rõ Mộ Thiên Thanh sẽ không tin, nhưng anh ta vẫn nói ra.

"Lãnh Tĩnh Hàn có phải người đứng đằng sau của Dạ Ưng hay không?" Mộ Thiên Thanh vừa hỏi hàm răng vừa run lên cầm cập, đôi mắt đỏ ngầu của cô nhìn chằm chằm Hình Thiên, đợi chờ câu trả lời của người đối diện.

Hình Thiên lạnh nhạt cười: "Tôi không rõ ý của Đốc sát Mộ là gì! Tổng giám đốc sao có thể là người giật dây của Dạ Ưng được? Cô đang nghi ngờ người bên gối của mình sao?"

Lời đáp nhẹ nhàng lại khiến toàn thân Mộ Thiên Thanh run rẩy, cô cố gắng để bản thân được bình tĩnh, nhưng lại không thể làm được.

"Đốc sát Mộ, cảnh sát biển đã cản lại đội thuyền chở hàng, bên trong toàn là hàng hóa!" Đột nhiên có một nhân viên cảnh sát cất giọng nói, lời nói của người kia vang lên cũng khiến toàn trường trở nên yên tĩnh lại.

Sắc mặt của Hình Thiên biến đổi trong giây lát, sau đó xoay người nói với những người phía sau: "Nơi này giao lại cho các cậu..."

Dứt lời, anh ta cũng chẳng thèm quan tâm họng súng của Mộ Thiên Thanh còn đang chĩa về phía mình, xoay người nhảy lên chiếc ca nô ở bên cạnh...

"Hình Thiên, đứng lại!" Mộ Thiên Thanh gào lên, "Nếu anh còn không đứng lại thì tôi sẽ nổ súng..."

Vừa nói, cô cũng lập tức hành động, dường như lại quay trở về thời điểm khi mới gặp nhau, Hình Thiên vẫn không chịu dừng bước...

"Ầm!"

"Ầm!"

Hình Thiên đột ngột dừng bước, chân của anh ta hơi chùng xuống, máu chảy không ngừng, hơn nữa còn có thêm một viên đạn bắn từ đằng sau lưng xuyên thủng phần ngực của anh, anh mạnh mẽ chống thân người quay đầu lại nhìn Mộ Thiên Thanh, sắc mặc trong nháy mắt trở nên tái nhợt.

Mộ Thiên Thanh mở to mắt nhìn, cô chỉ bắn vào chân anh ta mà thôi, còn viên đạn ở ngực... Mộ Thiên Thanh theo phản xạ nhìn về phía đằng sau, một nhân viên cảnh sát đang giơ khẩu súng trong tay, khuôn mặt chính khí.

"Két--"

"Két--"

Hai tiếng lốp xe ma sát dưới nền đất do thắng gấp cùng vang lên, Lãnh Tĩnh Hàn và Thượng Quan Mộc đồng thời xuống xe, hai người thậm chí còn chưa nhìn tới đối phương thì đã vọt lên trước, khi cùng nhìn thấy tình cảnh trước mặt, sắc mặt Lãnh Tĩnh Hàn thay đổi trong nháy mắt, nhìn Thượng Quan Mộc nhíu mày.

Lãnh Tĩnh Hàn và Thượng Quan Mộc cùng đột ngột xuất hiện khiến cho đoàn người cả hai bên đều cảm thấy tin cậy, Lãnh Tĩnh Hàn không liếc nhìn Mộ Thiên Thanh một cái nào, ngay lập tức lao tới bên cạnh Hình Thiên, thấy lồng ngực của anh ta chảy rất nhiều máu, đôi mắt ưng dần híp lại...

"Lão, lão đại... hàng, hàng... hàng không... không... không rời bến..." Hình Thiên cố hết sức nói chuyện, giờ phút này anh ta không hề lo lắng cho vết thương trên người mình, chỉ lo lắng cho lô hàng kia, "Cuối, cuối cùng... lần cuối cùng... tôi, tôi vẫn... thất bại..."

Lãnh Tĩnh Hàn không nói lời nào, đáy mắt có sự hối hận cùng với đau thương vô hạn, anh nhìn Hình Thiên không còn chút sức lực nào, sắc mặt thì tái nhợt, trái tim giống như bị thứ gì đó cắt đi mất một nửa.

"Để tôi đưa cậu tới bệnh viện!" Lãnh Tĩnh Hàn bình tĩnh nói, chỉ qua mấy chữ đơn giản khiến người khác không thể phán đoán được tâm trạng hiện giờ của anh như thế nào.

Anh ôm lấy Hình Thiên, cơ thể to lớn đi về hướng chiếc xe đằng sau mọi người, tất cả mọi người đều không động đậy, xung quanh anh dường như có luồng khí lạnh của quỷ vương Satan đã sai khiến tất cả mọi người chỉ có thể nhìn theo từng bước chân của anh mà thôi.

Lông mày Thượng Quan Mộc nhíu chặt lại, lúc này tâm tình của anh ta vô cùng phức tạp, ánh sáng tỏa ra từ người khác làm bản thân bị chói mắt giống như một con dao sắc nhọn đâm vào mắt này thật ngột ngạt, điều này khiến anh ta không thể nói được thành lời, anh ta nhìn chằm chằm Lãnh Tĩnh Hàn, mặc dù bây giờ đã biết thủ lĩnh đằng sau Dạ Ưng là ai, thế nhưng như vậy thì sao?

Trước hết chưa nói đến việc không thể điều tra ra số lượng người của Dạ Ưng là bao nhiêu, mà cho dù anh ta có cho rằng đám người đó sẽ buông tha, thế nhưng đến cuối cùng bọn họ vẫn can đảm bảo vệ đến chết cũng không nói.

Mà bây giờ, không những hàng không tra ra được, mà căn bản còn không tìm ra được bất kì chứng cứ nào.

Không có chứng cứ thực tế, cảnh sát không thể động tới Lãnh Tĩnh Hàn, nếu động tới anh ta thì thị trường chứng khoán vào ngày mai sẽ bị phá hủy, cũng dẫn tới một loạt vấn đề nghiêm trọng, không phải tình huống mà đám cảnh sát có thể ứng phó được.

Nhìn Lãnh Tĩnh Hàn đang bước đi từng bước, Thượng Quan Mộc bỗng nhiên nắm chặt nắm tay lại, lúc ấy... anh ta nghĩ rốt cuộc là người nào mà có thể dưới tình huống cơ thể suy nhược mà vẫn được đối phương bảo vệ như cũ... Hiện giờ dường như anh ta cũng đã có thể hiểu được trên thế giới này tồn tại một loại người sinh ra đã có khí thế giống như bậc đế vương, luôn luôn có rất nhiều người đi theo phía sau.

"Lãnh Tĩnh Hàn, đứng lại!" Mộ Thiên Thanh cắn chặt răng quát về phía Lãnh Tĩnh Hàn, hiện giờ trong lòng cô đang cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, Lãnh Tĩnh Hàn chính là thủ lĩnh bí ẩn của Dạ Ưng, là kẻ mà cô đã truy nã bao năm qua, tâm trạng như vậy làm sao khiến cô có thể thoải mái được, thậm chí cô còn cảm thấy bản thân như đang đứng bên bờ vực thẳm vậy.

Tình yêu của cô dành cho anh mãnh liệt ra sao, thì lửa giận trong lòng cô hiện giờ lan tràn ra bấy nhiêu.

Bước chân của Lãnh Tĩnh Hàn chậm lại, đôi mắt lạnh lùng khẽ liếc sang.

Hô hấp của những người chứng kiến ở đây đều như ngừng lại, phần lớn những người ở đây đều không biết quan hệ của Mộ Thiên Thanh và Lãnh Tĩnh Hàn, nhưng mấy người ở khu Nam thì lại biết chuyện này, Lý Dược và Hà Tuấn nhìn Mộ Thiên Thanh, tâm trạng cũng rất nghiêm trọng.

Hai mắt Mộ Thiên Thanh mờ mịt nước mắt, hỏi bóng lưng cao ngạo của người kia: "Anh, anh có phải là người của Dạ Ưng không?"

Đôi môi mỏng của Lãnh Tĩnh Hàn khẽ cong, nụ cười hung ác ngập tràn sát khí, mọi người chỉ nghe thấy âm thanh trầm lắng hỏi ngược lại: "Phải thì sao? Không phải... thì sao?"

Khí thế của bậc đế vương bễ nghễ thiên hạ khiến tất cả mọi người quên cả hít thở, lời nói cuồng vọng càng khiến tất cả mọi người kinh ngạc hơn, Lãnh Tĩnh Hàn nói như vậy nghiễm nhiên đã ngầm thừa nhận anh chính là thủ lĩnh đằng sau của Dạ Ưng, tất cả cảnh sát ở đây đều phải nhíu mày...

Mộ Thiên Thanh cảm thấy mũi của mình quá chua xót, cô giơ tay lên, chĩa khẩu súng về phía Lãnh Tĩnh Hàn, giờ phút này cô không có cách nào để tự hỏi mình: "Nếu đúng là như vậy, vậy tôi sẽ tự tay bắt anh!"

Lãnh Tĩnh Hàn cười lạnh, nụ cười vẫn dừng lại ở khóe miệng như vậy: "Vậy, tôi chờ em..."

Dứt lời, Lãnh Tĩnh Hàn không dừng lại nữa, ôm Hình Thiên nghênh ngang rời khỏi bến tàu, chờ đến khi chiếc xe của anh đã đi đến chỗ ngoặt, ở sâu trong đáy mắt đen lánh của Mộ Thiên Thanh vẫn đang giơ súng lên ẩn chứa cảm xúc trì trệ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play