Sau khi Thẩm Duyệt Nhiên và Hình Thiên đi đăng ký thì hiển nhiên sẽ dọn về sống với nhau, chỗ Hình Thiên ở là khu nhà trọ dạng lớn phồn hoa của thành phố A. Cả tần lầu cao nhất đều là của anh, cả căn phòng được trang trí bằng của kính, nếu hôm nào trời quan đãng, buổi tối có thể nằm ngắm sao. Muốn có bao nhiêu lãng mạng thì có bây nhiêu.
Thẩm Duyệt Nhiên không biết Hình Thiên lại giàu có tới vậy, sau khi vô vào nhà thì không ngừng la hét mình đã câu được một con rùa vàng. Nhưng sau đó bị một câu “nhà của tổng giám đốc cho” làm ỉu xìu đi…
Nhưng bây giờ vấn đề làm cô hứng thú hơn là mối quan hệ của hai người, chẳng lẽ giữ họ có gian tình gì sao? Hay họ là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng cha Lãnh Tĩnh Hàn phụ mẹ Hình Thiên, nên bây giờ anh ta mới chiếu cô chồng cô tới vậy... vấn đề này cần phải xem kỹ.
Hình Thiên nghe xong thì mặt đen như đáy nồi, bởi vì đầu của Thẩm Duyệt Nhiên càng ngày càng không đáng tin. Suy nghĩ lệch lạc tới mức có thể viết tiểu thuyết luôn rồi.
Thẩm Duyệt Nhiên cứ vui sướng mà đoán, không ngừng nghĩ tới nhiều phiên bản khác nhau… hoàn toàn không phát hiện ra vẻ mặt lo lắng cảu Hình Thiên.
Cuối cùng Hình Thiên không nhịn được nữa mà gầm nhẹ: “Chồng em chỉ thích phụ nữ!”
Sau đó vì chứng minh năng lực bình thường của mình mà anh quang minh chính đại hành quyết cô ngay tại chỗ.. cả một đêm này Hình Thiên điên cuồng chiếm đoạt, một đêm bao nhiêu lần bọn họ cũng không biết, chỉ biết hai bên kiếp này không ai dứt bỏ ai.
Từng ngày trôi qua, chớp mắt đã tới ngày Thượng Quan Mộc xuất viện, bác sĩ Vương tự mình kiểm tra cho Thượng Quan Mộc, sau khi xác định không còn gì đáng ngại thì mới đồng ý cho anh xuất viện!
Thượng Quan Địch vì có hội nghị nên không tới dược, Trì Uyển Như thì từ chối hội nghị đích thân tới đoán Thượng Quan Mộc xuất viện, còn có Mộ Thiên Thanh và Hà Tuấn.
Từ đêm hôm vô tình gặp nhau trong thang máy, Mộ Thiên Thanh chưa gặp lại Trì Uyển Như, cũng không biết vô tình hay cố ý mà mỗi lần lúc cô tới đây đều
“đúng lúc” Trì Uyển Như khôn có ở đây.
Hôm nay hai người cũng phải chạm mặt nhau, cả căn phòng đều tràn ngập áp lực làm cho bầu không khí trở nên ngột ngạt.
Trì Uyển Như dọn dẹp gì đó cho Thượng Quan Mộc, mỗi lần rãnh đều quét mắt nhìn Mộ Thiên Thanh, trong mắt đều là vẻ kinh thường.
Mộ Thiên Thanh âm thầm cười khổ nhưng không nói lời nào, cô không muốn Thượng Quan Mộc khó xử, cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi… huống chi đứng ở lập trường của người mẹ thì cô cảm thấy thái độ của Trì Uyển Như đối với mình cũng không có gì không ổn cả.
Vẻ mặt của Thượng Quan Mộc vẫn bình tĩnh, đối với hai người phụ nữ này anh cũng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc. Còn Hà Tuấn thì ngược lại, người này đôi khi hơi không có não mà còn nóng tính, cũng hay bao che khuyết điểm. Anh mặc kệ Trì Uyển Như là ai, chỉ biết bà gây khó dễ cho Thiên Thanh, nên mỗi lần Trì Uyển Như nhìn chằm chằm cô thì anh luôn làm ra vẻ hiển nhiên mà đứng che Mộ Thiên Thanh lại, sau đó cố ý nói bóng nói gió.
Mọi người đi ra khỏi bệnh viện, Thượng Quan Mộc nhìn Hà Tuấn và Mộ Thiên Thanh sau đó mới nói với Trì Uyển Như: “Con về cục cảnh sát trước, khuyên con về nhà ăn cơm.”
“Con vừa mới xuất viện đã tới cục cảnh sát?” Trì Uyển Như nhíu mày hỏi, có chút không vui.
“Ừm!” Thượng Quan Mộc nhẹ nhàng đáp lại, “Cả tháng nay rời không đi làm, có một số việc cần con xử lý…”
“Cục cảnh sát không đủ người hay sao?” Lần này Trì Uyển Như hoàn toàn không vui, “Con đi về nhà nghỉ ngơi.”
“Mẹ, chú Vương đã nói con không sao mà!” Thượng Quan Mộc nhíu mày, “Mẹ về trước đi, con đi với Hà Tuấn về cục cảnh sát.”
Nói xong Thượng Quan Mộc đi tới xe của Hà Tuấn.
Mộ Thiên Thanh mím môi lễ phép gật đầu với Trì Uyển Như, Hà Tuấn thì nhướn mày, khóe môi giật giật như đang cố gắng nín nhịn. Sau đó cũng lên xe, ba người cứ vậy mà nghênh ngang biến mất trước mặt Trì Uyển Như, để lại bà vẻ mặt đen thui đứng tại chỗ.
“Bác gái hình như rất tức giận đó…” Mộ Thiên Thanh nhẹ nhàng nói.
“Mẹ anh ngày nào mà không giận?” Thượng Quan Mộc bình thản nói, cảm thấy có chút vô vị. Thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô anh đưa tay ra vuốt tóc mà nói: “Đồ ngốc! Không có gì đâu!”
Giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút cưng chiều, đến cả đáy mắt của trở nên dịu dàng.
“Tôi không nghe không nhìn thấy gì cả!” Hà Tuấn vội vàng tỏ rõ lập trường, nhưng lời nói lại rõ ràng như vậy làm cho mặt của Mộ Thiên Thanh càng đỏ hơn.
Tâm trạng của Thượng Quan Mộc rất tốt, bởi vì… điều tối qua anh lo đã không còn xảy ra, cô và Lãnh Tĩnh Hàn đã không còn gì. Hôm sau cô vẫn tới bệnh viện nói cho anh biết chuyện của Thẩm Duyệt Nhiên và Hình Thiên, cũng không kiêng kị mà nói luôn chuyện Lãnh Tĩnh Hàn đưa cô về nhà.
Muốn cô quên Lãnh Tĩnh Hàn thì cần cho cô thêm thời gian, hoặc có lẽ sự tồn tại của Tiêu Thần đã muốn xóa nhưng không thể. Nhưng điều anh cần là tương lại của cô, không phải quá khứ.
Xe đi thẳng vào cục cảnh sát khu Nam, Thượng Quan Mộc khom người xuống xe. Cảnh sát hai bên đường gặp anh đều đứng nghiêm chào, cũng quan tâm hỏi vài câu.
“Hoan nghênh sếp Mộc trở về đơn vị!”
Thượng Quan Mộc vừa mới bước vào cục cảnh sát thì bên trong đã vang lên những âm thanh vang dội, sau đó là những tràn vỗ tay vọng tới, còn có cả mấy dãy ruy băng bay tung té.
Nghi thức hoan nghênh này Mộ Thiên Thanh cũng biết, nhung cô không biết là Hà Tuấn đã nhảy vào đám người đứng hoan nghênh lúc nào rồi! Trong con đường đi nhỏ chỉ còn cô và Thượng Quan Mộc, mà trước mặt thì Kili đang cầm camera chụp, cô nhìn một màn trước mắt mà lén cười trộm.
“Sao vậy?” Hà Tuấn không biết tới cạnh Kili lúc nào.
Kili trừng mắt nhìn anh, Hà Tuấn liếc nhìn bức ảnh vừa chụp rồi cũng cười mờ ám với cô, “Để lừa được sếp Mộc tui cực khổ lắm, trà chiều phải khao đó!”
“Hả?”
Hà Tuấn nói xong, thì đồng thời cũng giật máy ảnh của Kili...
Vẻ mặt của Thượng Quan Mộc bình tình nhìn ảnh chụp trên camera, sau khi xem xong chỉ liếc nhìn Kili và Hà Tuấn.
Kili và Hà Tuấn bị Thượng Quan Mộc nhìn như vậy, hai người chỉ nhìn nhau lén nuốt nước bọt, im lặng tham gia cùng mấy người khác. Mọi người không biết lúc này Thượng Quan Mộc là vui hay là buồn, dù sao thì trong đồn cảnh sát mà làm vậy thì đúng là đùa hơi quá rồi.
Ngay lúc mọi người lo lắng thì Thượng Quan Mộc lại nói: “Trà chiều tui mời mọi người!”
Hà Tuấn và Kili vừa nghe xong lập tức cười tươi như hoa, hai người vừa mới đánh nhau xong giờ lại đồng thanh mà vỗ tay hoan hô…
Mộ Thiên Thanh nhíu mày nhìn mọi người, sau đó đi tới cạnh Thượng Quan Mộc hỏi anh: “Sao vậy?”
Nói xong tầm mắt cô dừng lại máy ảnh Kili đưa cho anh.
Kili giống như hiến dâng vật quý cho Mộ Thiên Thanh, khi Mộ Thiên Thanh thấy ảnh chụp thì… gương mặt lại đỏ ửng lên.
Trong tấm ảnh đó dưới những mãnh giấy tung bay, nhìn kiểu gì họ cũng giống như đang bước vào lễ phục.
“Hôm nay có thể coi là việc vui nhân hai, mọi người đều được sếp Mộc và Thiên Thanh mời ăn cơm à!” Giọng nói chững chạc của Lâm Hải vang lên, mọi người cũng mới nghĩ ra đều gì đó mà lần lượt gật đầu.
“Nhân hai?” Mộ Thiên Thanh nghi ngờ nhìn mọi người, sao cô có cảm giác đi đón Thượng Quan Mộc giống như bỏ quên mất chuyện đại sự gì rồi.
“Mừng cho sếp Mộc trở về đơn vị, ngoài ra còn chúc mừng Thiên Thanh…” Lâm Hải cười nói: “… Tổng cục vừa gửi thông báo xuống, cô có thể trở về tổ hành động rồi!”
“…” Mộ Thiên Thanh đầu tiên là ngơ ngác, sau đó đột nhiên trừng mắt nhìn mọi người, ánh mắt lập tức phát sáng lên, “ Vậy… tôi không cần làm công văn nữa rồi à? Có thể trở về tổ hành động rồi sao?”
Lâm Hải cười gật đầu, “Ừ, chỗ công văn đó có người tiếp quản rồi.”
“Xem ra… Trà chiều một tháng này đúng là tôi nên mời!” Tay Thượng Quan Mộc vẫn để trong túi quần, điệu bộ thản nhiên nói với mọi người.
Hà Tuấn cười huýt sáo, mọi người không hẹn mà đưa mắt nhìn Mộ Thiên Thanh, cả một đám đều cười cười. Cuối cùng Hà Tuấn ranh mãnh nói, “Sếp mộc đã dùng từ ‘người trong nhà’ rồi à…”
Dứt lời thì mọi người đều cười vang.
Trong cục cảnh sát khu Nam tràn ngập tiếng cười, mà giờ phút này trong phòng của cục trưởng Trương Mộ Dương lại tràn ngập bầu không khí nặng nề.
“Lãnh thiếu, ngài làm như vậy… e là không ổn đâu? Trương Mộ Dương nhìn Lãnh Tĩnh Hàn đang hút thuốc ngồi đối diện mình.
Lãnh Tĩnh Hàn phả ra một làn khói mỏng, sau đó lạnh nhạt nói: “Ông ra điều kiện đi!”
“Lãnh thiếu, ngài cũng biết mà! Chuyện của Mộ Thiên Thanh gần đây qua nhiều, đều tới tổ công văn cũng coi như là phá lệ rồi. Nếu dựa theo nguyên tắc thì phải cách chức…” Trương Mộ Dương nhìn anh trăn trối, “Bên ngoài và cấp trên đều thấy, cục cảnh sát không tiện làm việc đâu.”
“Người cần ra mặt và chuyện phía bên ngoài tôi đã bàn xong rồi!” Lãnh Tĩnh Hàn trực tiếp cắt đứt đường lui của Trương Mộ Dương, “Tôi sẽ cho cô ấy một cơ hội, ông cũng đừng làm khó cô ấy!”
Trương Mộ Dương nhíu mày, đối với chuyện của Lãnh Tĩnh Hàn ông luôn hưởng quyền lợi, nhưng nói sao thì chuyện này cũng không đùa được, nhưng nếu không đồng ý thì…
Đang nghĩ ngợi thì có một tờ chi phiếu đặt trước mặt ông, đúng lúc này giọng điệu lạnh nhạt của Lãnh Tĩnh Hàn vang lên, “Chuyện này nếu cục trưởng Trương còn lo lắng thì... Tôi nghĩ ông cũng già rồi đó”.
Giọng nói lạnh lùng, nhưng lại làm cho cục trưởng Trương hoàn toàn chấn động. Ẩn ý của Lãnh Tĩnh Hàn rất rõ ràng, nếu nhưng ông không làm thì sẽ có người khác làm, đương nhiên... Cậu ta cũng không lo lắng sau khi ông về hưu không có ai làm.
Trương Mộ Dương cúi đầu nhìn tờ chi phiếu, trong đầu trống rỗng. Sau đó ánh mắt của ông phát ra những tia tham lam, ngay lập tức không do dự gì mà nhận lời.
“Xin Lãnh thiếu yên tâm, tôi sẽ mau chống xử lý!”
Lãnh Tĩnh Hàn để hai chân đang bắt chéo của mình xuống, đưa tay dụi tàn thuốc và gạt tàn, rồi đứng dậy bỏ lại một câu “Vậy làm phiền cục trương Trương rồi!” xong anh bỏ đi không thèm quay đầu lại.
Trương Mộ Dương đưa mắt nhìn bóng dáng đã khuất hẳn của Lãnh Tĩnh Hàn sau đó mới cười cười bỏ tờ chi phiếu và ngăn kéo. Ông ta chậm rãi ngồi vào ghế, lấy di động ra bấm một dãy số.
Điện thoại rất nhanh được kết nối với nhau, Trương Mộ Dương cười nói: “Đúng như lời cậu nói… đúng là Lãnh Tĩnh Hàn đã đưa chi phiếu cho tôi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT