Edit: Lệ Thần Hy

Thẩm Duyệt Nhiên và Mộ Thiên Thanh trước khi đi đã chuẩn bị kĩ lưỡng, dù sao họ cũng ăn ở nhà hàng cấp cao mấy cái cơ bản dĩ nhiên không thể thiếu.

Thẩm Duyệt Nhiên mặc bộ đầm màu hồng nhạt, làm tôn lên dáng người xin xắn của cô, bốc được búi lên, khuyên tai xin xắn hơi cụp vào, có vài cọng tóc mái phũ lên như ẩn như hiện. Tạo lên nét quyến rũ nhẹ nhàng.

Mộ Thiên Thanh thì bị Thẩm Duyệt Nhiên bá đạo ép buộc mặc một chiếc váy cúp ngực bóp eo, dài tới gói. Bên ngoài khoác thêm một chiếc áo không quá lộ liễu cũng không quá bảo thủ.

Hình Thiên nhìn thấy họ vào đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó nháy mắt với cô như đúng rồi.

“Anh không ngại tôi phá hủy thế giới của hai người chứ?” Mộ Thiên Thanh hỏi

Hình Thiên cười trả lời: “Đương nhiên là không ngại, hôm nay mời hai người tới chủ yếu là làm chứng…”

Mộ Thiên Thanh dường như hiểu được ý gì đó thì đúng lúc này họ đã bước chân vào nhà hàng, sau đó Mộ Thiên Thanh rất nhanh đã thấy Lãnh Tĩnh Hàn đang ngồi ở kia.

Lãnh Tĩnh Hàn nhìn ba người đi vào nhà hàng, mắt ưng hơi híp lại. Con ngươi rơi thẳng vào trên người Mộ Thiên Thanh, đáy mắt có kinh ngạc và nỗi đau đớn xẹt qua, sau đó thì biết mất.

Đó là một loại mâu thuẫn trong lòng, khát khao nhìn thấy cô nhưng lại không dám đến gần.

Cả người Mộ Thiên Thanh cứng ngắc, khi thấy ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tĩnh Hàn thì tim giống như bị dao đâm, đau đến không thở được.

Một tháng, cô cứ ngỡ sẽ quên được, không ngờ chỉ một cái liếc nhìn… đã như cô muốn rơi vào hầm băng.

“Tiểu Nhiên, xin lỗi mình hơi khó chịu tí…” Mộ Thiên Thanh khó thở, tim đau đớn làm cô hoa cả mắt, cô sợ hãi muốn trốn đi. Vừa nói xong thì cả người cô liền phản ứng như vậy.

“Thiên Thanh…”

“Việc cả đời của bạn mình mà cảnh sát Mộ lại có thể đối xử như vậy à?” giọng điệu giễu cợt vang lên sau khi Mộ Thiên Thanh xoay người dưới ánh mắt áy nái của Thẩm Duyệt Nhiên. Cả nhà hàng đang ấm áp đột nhiên tràn ngập cơn giận.’

Lời chế nhạo vậy mà cũng không làm cho cô nổi nóng được. Cô cắn chặt môi, đứng đờ người ra, đi cũng không được mà không đi cũng không xong.

Thẩm Duyệt Nhiên nhìn bóng lưng của Mộ Thiên Thanh mà hơi áy náy, hôm nay là ngày vui của cô, cô muốn Mộ Thiên Thanh làm chứng cho mình. Càng muốn cho cậu ấy biết người cậu ấy yêu chính là ai.

Đời người nói dài không dài nói ngắn không ngắn, có đôi khi… chớp mắt một cái là xong. Cô mong muốn Thiên Thanh sẽ có được hạnh phúc của chính mình!

Thẩm Duyệt Nhiên mím môi, tay đặt lên vai của Mộ Thiên Thanh đồng thời hơi nghiêng đầu nhìn Hình Thiên, giọng nói nhẹ nhàng hơi tự trách: “Có phải em làm sai gì không?”

Nói xong mắt của cô dân lên một lớp mỏng hơi nước.

Hình Thiên đau lòng nhìn vợ của mình, vẻ nho nhã trên mặt xe lẫn nụ cười lạnh lùng mang theo chút tà nịnh, anh khẽ thì thầm vào tai cô, “Em không có sai, bởi vì… anh cũng nghĩ giống em!”

Thẩm Duyệt Nhiên biết Hình Thiên đang an ủi mình, nhưng trong lòng cô lại dâng lên một chút ấm áp. Thấy ánh mắt kích lệ của hình Thiên cô lập tức cười cười kéo tay Mộ Thiên Thanh lại, sau đó dưa mắt nhìn Lãnh Tĩnh Hàn chỉ cần nhìn vào đôi mắt người này cô có thể thấy được vẻ sâu xa trong mắt anh.

Lãnh Tĩnh Hàn chăm chú nhìn Mộ Thiên Thanh, hai người cứ giằng co với nhau như vậy. Mắt ưng lạnh lùng không thấy đáy, cộng thêm gương mặt như tạc tượng. Chính cái dáng vẻ này mới có thể giúp anh che giấu được nỗi rối rắm, sây mê và cả kháng cự trong lòng mình.

Tuy đầu óc của Thẩm Duyệt Nhiên không nhanh nhạy cho lắm, cô vốn muốn an ủi Mộ Thiên Thanh nhưng lời tới miệng lại sửa thành câu văn khác: “Thiên Thanh, không phải cậu không muốn dính líu gì tới anh ta sao? Giờ cậu chỉ có cách quên anh ta mới có thể bắt đầu lại với sếp Mộc được. Nếu đến việc đối mặt mà cũng bỏ chạy thì sau này làm sau hai người ở cạnh nhau được. Không chừng có lúc cậu sẽ chạm trán anh ta, chẳng lẽ cứ vậy mà bỏ chạy hoài à?”

Mộ Thiên Thanh nắm chặt tay nhìn Thẩm Duyệt Nhiên, trên mặt cô lộ ra một nụ cười bi ai. Thâm chí môi cũng bắt đầu run rẩy.

“Thiên Thanh, mình mốn cậu chứng kiến niềm hạnh phúc của mình!” Thẩm Duyệt Nhiên mím môi, rồi nói tiếp: “Lãnh Tĩnh Hàn là người chứng kiến, cậu cũng vậy. Mẹ mình đã mất từ lâu, tuy mình là con gái riêng nhưng cha mình đối xử với mình rất tố. Nhưng mình không muốn phá hoại tình cảm của vợ chồng họ cho nên mình chỉ có mình cậu thôi…”

Một câu “mình chỉ có mình cậu thôi” đã làm cho Mộ Thiên Thanh không còn lý do rời đi, bốn người nhưng lại có hai người mang tâm trạng nặng nề, không thèm quan tâm tới cập đôi đang yêu đường nồng nhiệt kia, bữa cơm này bốn người đều có tâm trạng khác nhau.

Lãnh Tĩnh Hàn ăn cũng không nhiều, xong rồi nhã nhặn cầm ly rượu lên nhẹ nhàng uống một ngụm, ánh mắt thâm sâu, gương mặt vẫn lạnh nhạt như cũ. Giống như những người bên cạnh anh không tồn tại vậy, có lúc anh sẽ liếc mắt nhìn món Mộ Thiên Thanh anh, sau đó nhìn cô chằm chằm. Dương như muốn khắc sâu hình bóng của cô vào trong lòng của mình.

Hình Thiên vui vẻ nói cười, chẳng thèm quan tâm hai người có khó chịu không, dù sau anh hay làm việc luôn có lý của mình. Tuy đối xử với Mộ Thiên Thanh không tốt nhưng mọi chuyện trước mắt đều sắp xếp ổn thỏa.

Thẩm Duyệt Nhiên hung hăng trợn mắt liếc nhìn HÌnh Thiên, cảm thấy ghét anh vì không thèm lo tới cảm nhận của hai người còn lại, nhưng Hình Thiên lại cho cô một ánh mắt đây là chuyện tất nhiên, trong mắt thể hiện rõ ý nói: “Hai người kia luôn kháng cự đối phương, hôm nay là ngày vui của chúng ta đó.”

Thẩm Duyệt Nhiên tiếp tục nhận lấy ánh mắt của anh, sau càng hung hăng trừng anh hơi trước. Nhưng đột ngột cô lại pahst hiện mình rất vô sỉ vì ý nghĩa của mình…

Lúc Thẩm Duyệt Nhiên đang lén kích lệ Mộ Thiên Thanh thì tiếng Violin du dương ang lên, nhiệp điệu nhẹ nhàng dần dần xua tan cả nhà hàng. Sau đó có một nhân viên nam đẩy xe đi tới, ở trên xe là một bó hoa hồng màu đỏ, còn có ba cây nến màu bạc, một chai rượu sâm banh và một chiếc bánh kem. 

Hình Thiên đứng dậy cầm bó hoa lên quỳ gối trước mặt Thẩm Duyệt Nhiên, thâm tình nói: “Trước đó anh không có cầu hôn em, cảm thấy mình chưa biểu đạt hết tấm chân tình của anh dành cho em… Tiểu Nhiên, anh không có cha mẹ, cho nên không quỳ trước cha mẹ mình, cả đời này chỉ có một người làm anh quỳ thôi…”

Nói xong, Hình Thiên nhìn Lãnh Tĩnh Hàn sau đó ánh mắt lại rơi xuống người của Thẩm Duyệt Nhiên, “Nhưng ngoại trừ đại ca ra, hôm nay anh quỳ trước mặt em… Em là người quan trọng nhất đời anh, anh xin thề: em, Thẩm Duyệt Nhiên là người phụ nữ cả đời này anh không muốn buông tay!”

Không có câu nói ngon ngọt, cũng không được coi như là cầu hôn. Nhưng hốc mắt của Thẩm Duyệt Nhiên lại tràn ngập nước, có lẽ Hình Thiên không biết nói mấy lời tâm tình, nhưng cô lại cảm thấy lời của anh là êm tai nhất.

Mộ Thiên Thanh cảm xúc hỗn loạn, nhìn thấy Hình Thiên như vậy mà mũi cũng cay cay. Thật ra thứ phụ nữ muốn cũng không nhiều lắm, chỉ cần một câu quan tâm vậy là đủ. Quan tâm theo kiểu bá đạo!

“Đền cầy, hoa hồng, bánh ngọt... Anh đúng là quê mùa mà!” Thẩm Duyệt Nhiên nhận lấy bó hoa trong tay Hình Thiên sao đó hung hăng đập lên vai anh, làm mặt đất rãi đầy hoa tươi: “Em không thích chút nào. Mới ngày đầu tiên đăng ký mà anh đã làm em khóc rồi!”

“Không sao! Về sao anh không để cho em khóc nữa!” Hình Thiên cười cười, đứng dậy nói tiếp: “Cảm động tới khóc rồi sao, khóc đối với cơ thể cũng tốt lắm!”

Mộ Thiên Thanh nghe lời của Hình Thiên mà cười theo, cả đem cô đều lo lắng nhưng lúc này thấy hai người như vậy nỗi sầu lo đều tan đi hét.

Trong mắt của cô HÌnh Thiên là người đàn ông phong độ có tri thức, nhưng Thẩm Duyệt Nhiên biểu hiện ra mặt như vậy. Xem ra hai người này yêu nhau thật lòng rồi.

Hương thơm của món ăn bay dần lên, bồi bàn đem nến đặt ngay trung tâm, sau đó cắt bánh ngọt dọn lên bàn.

Tiếng Violin vẫn đang được kéo như cũ, âm nhạc dịu dàng lãng mạng mang theo giao điệu của hạnh phúc, chứng nhận cho một cặp đôi kì lạ nhưng kết hợp lại rất hài hòa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play