"Anh nhờ Diệp Tiểu Phảng giúp anh làm giám định, anh ta là trưởng tôn Diệp gia, anh họ của em, có báo cáo giám định này, tương lai khi em trở lại Diệp gia, cũng có bằng chứng." Tiêu Lỗi nói mục đích của mình cho Lâm Yến Vũ biết. Anh không chỉ nghiệm chứng thân phận của cô, quan trọng hơn là, anh nhất định tính toán cho tương lai của cô, cô không thể nào ở bên ngoài cả đời cô lập với gia tộc, cô nhất định phải nhận tổ quy tông.

Lâm Yến Vũ vẫn không lên tiếng. Tiêu Lỗi tiếp tục nói: "Anh đã tra tài liệu, nếu một người đã trải qua cấy ghép tế bào tủy xương, nhóm máu có thể thay đổi, nhưng DNA thì không thể, hồng huyết cầu trong tủy xương không có nhân tế bào và lạp thể, nói cách khác, hồng cầu không tồn tại trong cấu trúc DNA."

"Như vậy thì sao, có ý nghĩa gì, ngay cả khi anh biết thân phận của tôi, cũng không thay đổi được hiện thực trước mắt, tôi không còn là Diệp Mộ Tình." Cuối cùng Lâm Yến Vũ cũng mở miệng, trong đôi mắt đều là thê lương.

Tiêu Lỗi nói: "Nếu như em không bị mất trí nhớ, em nói rằng em có ý nghĩa gì đối với anh? Chẳng lẽ em không biết trong bốn năm qua anh đã sống như thế nào, anh vẫn luôn suy nghĩ về em, anh vẫn thường mơ thấy em, mơ thấy cả người em toàn là máu, hướng về anh xin giúp đỡ, nhưng anh không có biện pháp nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn em... nhìn em…” Giọng nói của anh nghẹn ngào, không thể nói tiếp được nữa. Vừa mới trải qua triền miên như vậy, cô vẫn ngoan cố, thực sự làm người khác phải đau lòng.

"Van cầu anh, đừng nói nữa." Lâm Yến Vũ che mặt nức nở. Tiêu Lỗi giữ lấy hai vai cô: "Cần anh đem kết quả đặt trước mặt em thì em mới bằng lòng thừa nhận sao?" Lâm Yến Vũ lắc đầu, vẻ mặt khổ sở: "Không cần… Đừng tàn nhẫn như vậy, tôi không muốn nhớ lại quá khứ, tôi không muốn biết gì hết, anh để cho tôi đi đi."

"Nếu như em không nói hết mọi chuyện cho anh biết, anh sẽ không để em đi, nhất định em phải chờ ở đây với anh đến khi có kết quả xét nghiệm." Giọng nói của Tiêu Lỗi rất kiên định. Lâm Yến Vũ suy sụp ngồi xuống, vừa bất lực vừa ngỡ ngàng.

Bốn tiếng đồng hồ gay go như bốn thế kỷ, Lâm Yến Vũ không nói gì, tinh thần hốt hoảng, Tiêu Lỗi nói chuyện với cô, cô cũng không trả lời, chỉ ngồi đờ đẫn, giống như là chờ đợi bản án xét xử, một loại bất lực tuyệt vọng.

Nhân viên công tác đến tìm họ, Tiêu Lỗi kéo tay Lâm Yến Vũ bước lên phía trước nghe kết quả, nhân viên nói cho họ biết, Lâm Yến Vũ và Diệp Tiểu Phảng thuộc phạm vi huyết thống trong vòng ba đời, nói cách khác, Lâm Yến Vũ chính là em họ của Diệp Tiểu Phảng.

Tiêu Lỗi mừng như điên, luôn miệng nói cám ơn với nhân viên công tác, dẫn Lâm Yến Vũ rời đi. Lâm Yến Vũ lúc này giống như một con rối, đi theo phía sau anh, ra khỏi trụ sở, Tiêu Lỗi bế Lâm Yến Vũ xoay hai vòng, sau đó mãnh mẽ ôm vào lòng.

"Mộ Tình, Mộ Tình, em còn gì để nói không? Anh đã sớm đoán được là em, anh vừa thấy em thì biết em nhất định là Mộ Tình. Nhất định em phải nói cho anh biết, làm thế nào em còn sống, nhất định phải nói cho anh biết!" Tiêu Lỗi kích động không biết phải làm gì, cứ lặp đi lặp lại mấy câu nói đó.

Lâm Yến Vũ bị anh lúc ôm lúc hôn nóng bỏng nhất thời bị khó thở, nhưng cũng không nói gì cả. Tiêu Lỗi đưa cô lên xe, chạy về hướng nội thành. Xe chạy đến tầng dưới của một khách sạn thì dừng lại, anh dẫn cô đến trước quầy lễ tân để đặt một phòng.

Sau khi vào phòng, Tiêu Lỗi khóa trái cửa, nói với Lâm Yến Vũ: "Nơi này không có người ngoài, em có thể kể hết mọi chuyện mà em đã trải qua cho anh biết. Nếu em không nói, anh sẽ không cho phép em rời khỏi đây nửa bước." Anh đã nhìn ra, cô chịu kích thích quá mạnh, nếu không ép buộc cô, cô sẽ không nói gì cả.

Cô bị anh bức bách đến khốn đốn, ngồi đờ đẫn trên giường, bổ nhào xuống đó khóc lớn. Tiêu Lỗi ngồi ở bên giường, kéo cô lên ôm vào lòng, không có ý định buông ra.

Anh luôn luôn ôm cô, bất kể cô khóc nhiều đến thương tâm đều không buông ra, bởi vì cô đang phát tiết. Cuối cùng cô cũng không còn sức để cử động nữa, nước mắt khô cạn chỉ còn lại tiếng nức nở nghẹn ngào, cô đáng thương như một con mèo nhỏ bất lực, ngoan ngoãn cuộn mình lại trong vòng tay anh.

"Em không muốn nói bây giờ thì ngày mai hẵng nói, anh có rất nhiều thời gian và kiên nhẫn để nói chuyện với em." Tiêu Lỗi vỗ nhẹ lưng của Lâm Yến Vũ, an ủi cô. Cô thút thít nói: "Vì sao anh… Không nên ép em, hãy xem như em đã chết... Hãy quên em đi, cho dù hôm nay em trở về đứng trước mặt anh, cũng không phải là Mộ Tình ngày trước, em đã thay đổi… Chẳng lẽ anh không phát hiện được sao?"

"Anh biết em đã thay đổi, trải qua sinh tử, em không thể không thay đổi, nhưng anh không quan tâm, anh chỉ mong em còn sống, em còn sống chính là hy vọng của anh. Bất kể em biến thành người như thế nào, em vẫn là Mộ Tình của anh." Cằm của Tiêu Lỗi dựa vào mái tóc mềm mại của Lâm Yến Vũ, không ngừng cúi đầu hôn cô.

Lâm Yến Vũ vẫn khóc không thành tiếng, nhưng ở trong vòm ngực ấm áp của Tiêu Lỗi, cô có cảm giác rất an toàn, mặc dù cái gì cũng không nói, cứ như vậy tựa vào ngực anh, cô cũng cảm nhận được sự kiên định của anh. Môi của anh nhẹ nhàng in trên môi cô, lấy đi sự sợ hãi cuối cùng còn sót lại của cô. Rốt cục, cô cũng bắt đầu nói chuyện.

Không sai biệt lắm với suy đoán lúc trước của Tiêu Lỗi, ngày xảy ra sự cố, người ở trong nhà bếp cùng làm bữa tối với Diệp Hinh Nhiên chính là Cynthia, không phải cô, cô đang ở phòng tập múa của mình trên tầng hai. Sau một tiếng nổ vang kịch liệt, cả căn phòng bắt đầu lung lay, sàn nhà vỡ vụn, cô dường như bị rơi từ trên cao xuống, chưa kịp phản ứng với sự đau đớn dữ dội đã làm cô mất đi tri giác trong nháy mắt, thậm chí mình bị thương thế nào cũng không biết.

Hôn mê trong bệnh viện 3- 4 ngày, khi cô tỉnh lại, mới phát hiện mình giống như một con búp bê rách nát, hai chân và cánh tay đều bó bột thạch cao, trên cổ mang theo ống dẫn khí, phần đầu không thể cử động, lúc này cô mới ý thức được mình bị thương rất nặng.

"Chú Lâm nói với em, mẹ em và chị Cynthia đều gặp tai nạn, chỉ còn lại mình em... Chú ấy muốn đưa em sang Mỹ điều trị." Lâm Yến Vũ nói đến đây, nước mắt rơi xuống lã chã, ngay lập tức sự sợ hãi và lạnh lẽo dâng lên trong lòng, cảm xúc gần như sụp đổ. Biểu hiện sợ hãi của cô làm cho Tiêu Lỗi cảm thấy mỗi một tế bào của bản thân đều đang đau đớn, áp sát khuôn mặt mình vào mặt cô, ôn nhu an ủi: "Ngoan nào, đều đã qua rồi."

Anh nhẹ nhàng an ủi, thật vất vả Lâm Yến Vũ mới khắc chế được cảm xúc để tiếp tục kể, nói cho anh biết, cô đã trải qua hàng chục cuộc giải phẫu lớn nhỏ trong bốn năm, mới có thể khôi phục lại trạng thái cơ thể như hiện giờ, chân trái của cô sau tai nạn đó bị gãy xương, Lâm Lệ Sinh tìm toàn bộ bác sĩ khoa chỉnh hình giỏi nhất để làm giải phẫu cho cô, cô mới có khả năng đứng lên lần nữa. Mặc dù tình trạng xương hồi phục rất tốt, nhưng cô vĩnh viễn không có cơ hội đứng trên sân khấu nữa.

"Chú Lâm đưa em sang Mỹ về sau mới nói cho em biết, vì để cho em quên đi những chuyện đáng sợ kia, chú ấy đã thay đổi cho em một thân phận khác. Khi đó tình trạng thể chất của em rất kém, trạng thái tinh thần cũng không tốt, phải tư vấn tâm lý suốt nửa năm, nhưng vẫn không hiệu quả, chú ấy đưa em đến nông thôn điều dưỡng, tinh thần của em mới dần dần khá hơn."

Đã từng chịu đựng qua đau khổ, lúc này chẳng qua chỉ là nói qua loa vài câu, nhưng người nghe có thể từ nét mặt của cô mà cảm nhận được nỗi đau như cắt da cắt thịt đó.

"Vết bớt ở chỗ này của em có phải do làm phẫu thuật cấy ghép da mới mất đi đúng không?" Tiêu Lỗi nhẹ nhàng đặt ngón tay ở trước ngực cô. Lâm Yến Vũ ừ một tiếng: "Chú Lâm tìm cho em toàn là bác sĩ chỉnh hình nổi tiếng, cho nên không để lại vết sẹo rõ ràng, nhưng trên lưng em có hai vết bỏng tương đối nghiêm trọng, cho nên đến bây giờ vẫn còn để lại sẹo."

"Có thể để cho anh xem qua một chút không?" Tiêu Lỗi khẽ vuốt ve lưng của Lâm Yến Vũ. Khó có thể tưởng tượng, trên chiếc lưng mịn màng xinh đẹp lại lưu lại vết sẹo, đối với một cô gái mà nói có bao nhiêu tàn nhẫn, cho nên khi Lâm Yến Vũ lắc đầu, Tiêu Lỗi cũng không miễn cưỡng cô.

"Tại sao em không trở về nước tìm anh, trở về rồi lại không chịu nhận anh?" Tiêu Lỗi hỏi người trong lòng.

Lâm Yến Vũ không trả lời ngay, hồi lâu mới nói: "Sau vụ tai nạn đó, mỗi đêm em thường ngủ không ngon, luôn mơ thấy mẹ, cơ thể của em từ tai nạn đó thì bị thương nặng, vẫn luôn không tốt, mỗi khi trời mưa, xương cốt sẽ đau nhức, em không biết em còn có thể sống được bao lâu, thể xác và tinh thần đều nát vụn, không bao giờ là em nguyên vẹn giống như xưa, thay vì để anh thất vọng, chi bằng để anh nghĩ rằng em đã chết, ít nhất trong ký ức của anh, em còn tốt đẹp. Em chết, nỗi đau của anh chỉ là tạm thời, nhưng nếu anh tiếp tục ở cùng với em, anh sẽ đau suốt cả đời."

"Em đang nói cái quái gì thế!" Tiêu Lỗi có chút tức giận: "Chẳng lẽ em không biết, đối với anh thì sinh mạng của em mới là quan trọng nhất, suốt bốn năm qua anh thường xuyên hy vọng, chỉ cần ông trời có thể trả em lại cho anh, cái gì anh cũng tình nguyện trao đổi. Bất kể em biến thành hình dáng gì, ngay cả khi chỉ là thể xác, anh cũng muốn em. Cho đến bây giờ, tình yêu của anh dành cho em không bao giờ thay đổi."

Sau khi nghe điều này, Lâm Yến Vũ lại tiếp tục khóc, thân thể co rút vào một chỗ, giống như muốn đem cả người rúc vào trong vỏ. Tiêu Lỗi nghĩ tới cô từng trải qua kích thích và thống khổ, trong lòng rất luyến tiếc, an ủi: "Em không tiếp nhận anh, trong lòng anh rất khó chịu, nhưng chỉ cần em được tốt, anh thế nào cũng không quan trọng. Nhưng hiện tại em lại cho anh cảm giác rằng em sống quá không tốt. Em nói cho anh biết, ở chung một chỗ với Tần Tuyển thật sự có thể khiến em hạnh phúc?"

Lâm Yến Vũ im lặng, không có nửa câu giải thích về quan hệ giữa cô và Tần Tuyển.

"Em đã quyết định quên đi quá khứ, lý do tại sao lại xuất hiện trước mặt anh lần nữa, chẳng lẽ là do trời định? Hoặc là các vị thần linh đã nghe thấy lời cầu nguyện của anh? Mộ Tình..." Tiêu Lỗi nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ trắng noãn của Lâm Yến Vũ, như là đang nói chuyện với chính mình.

Sau khi họ gặp lại nhau, mặc dù cô có trốn tránh anh do tình hình đặc biệt lúc ấy, nhưng luôn luôn có tình cảm, anh có thể phát hiện ra, cô cũng không cách nào phủ nhận. Tựa như lúc ở trong xe, miệng cô thì nói bài xích, nhưng trong lòng vẫn nghênh hợp với anh. Chỉ có những người yêu nhau trong lúc đó mới có thể hiểu và ăn ý với nhau được.

Rất nhớ anh. Cô nói với chính mình. Bốn năm qua, nếu như không có ý niệm muốn gặp lại anh chống đỡ, cô sẽ không cố gắng làm nhiều cuộc phẫu thuật như vậy, mỗi lần đều có cảm giác mình sẽ chết trên bàn mổ, nhưng là không có cách nào khác, cô phải còn sống, chỉ có còn sống mới có thể gặp được anh.

"Em cũng không nghĩ tới sẽ gặp lại anh, cái thế giới này vẫn là quá nhỏ." Lâm Yến Vũ ho khan hai tiếng, rốt cuộc vẫn không nói ra lời trong tận đáy lòng. Tiêu Lỗi vỗ nhẹ sau lưng cô, lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô. Lâm Yến Vũ nói với anh, kể từ ba năm trước đây cô tiếp nhận phẫu thuật cấy ghép tế bào, mỗi ngày cô đều phải uống thuốc, gần một năm qua tình trạng ổn định rồi cô mới dần dần giảm bớt dùng thuốc.

"Em trở về nước vì mục đích gì?" Tiêu Lỗi có cảm giác Lâm Yến Vũ còn có chuyện giấu anh.

"Tìm cha em." Lâm Yến Vũ nói: "Trong quyển nhật ký của mẹ, em đã phát hiện ra một chút manh mối, vừa đúng khi đó gặp được Tần Tuyển, nên cùng anh ấy trở về nước . Đáng tiếc là, mẹ lưu lại hai quyển nhật ký , một quyển là viết chuyện mẹ trải qua trước đây ở bên ngoài, quyển còn lại là viết chuyện sau khi sinh em ra, chuyện ít nhất là năm năm trước khi em ra đời, em không tìm thấy có bất kỳ ghi chép nào, nhưng em nghĩ, quyển nhật ký đó nhất định có tồn tại, chẳng qua là ở đâu thì không rõ."

"Dì Diệp có thói quen viết nhật ký sao?" Tiêu Lỗi hỏi. Lâm Yến Vũ gật đầu: "Hầu như mỗi ngày mẹ em đều viết, dù chỉ là một đoạn ngắn, mẹ cũng sẽ ghi lại một chút tâm trạng của mình."

Thập niên đó chưa có Internet và Blog, một người nhạy cảm giống như Diệp Hinh Nhiên có thói quen viết nhật ký cũng chẳng có gì lạ, có lẽ giữa những dòng chữ trong nhật ký thật sự có tiết lộ thông tin về cha của Mộ Tình cũng chưa biết chừng.

"Vậy em vẫn chưa tra ra được cái gì?" Tiêu Lỗi lại hỏi. Lâm Yến Vũ lắc đầu: "Mẹ luôn luôn quanh quẩn trong nhà, anh cũng biết, trừ khi mẹ dạy học sinh, rất ít giao tiếp với người ngoài. Bạn bè của mẹ cũng không nhiều, trừ chú Lâm ra thì chỉ có dì Thường."

"Dì Thường là ai?" Tiêu Lỗi chưa nghe nói qua người này. Thời điểm anh và cha mẹ chuyển nhà từ Cáp Nhĩ Tân đến Bắc Kinh đã hơn mười tuổi, tình cờ ở cung thiếu niên gặp được Mộ Tình, mới bắt đầu tiếp xúc với cô, nhưng cũng không hiểu biết nhiều về gia đình của cô, cũng là sau này mới biết cô là con gái riêng của Diệp Hinh Nhiên, cháu ngoại của Diệp Nhất Dân.

"Là bạn học trước kia của mẹ, sau này làm bác sĩ. Em có đến bệnh viện dì ấy từng công tác để tìm, nhưng người ở bệnh viện nói rằng, dì đã sớm từ chức về quê rồi, sức khỏe của cha dì không được tốt." Lâm Yến Vũ đem tình huống cô biết thuật lại cho Tiêu Lỗi. Chỉ bằng năng lực của cô, căn bản không tìm thấy dì Thường sau nhiều năm không liên lạc.

"Tên của dì Thường là gì, quê quán ở đâu?" Tiêu Lỗi hỏi. Lâm Yến Vũ suy nghĩ một chút: "Dì ấy tên là Thường Diệc Bình, quê của dì hình như ở Y Xuân, em cũng không nhớ rõ có phải là Y Xuân hay không, trước kia dì cùng đồng nghiệp công tác ở khoa Mắt của bệnh viện Đồng Nhân."

"Y Xuân? Ngay bên cạnh Cáp Nhĩ Tân, em yên tâm, nơi nào anh cũng có người quen, sẽ giúp em tìm được dì ấy." Tiêu Lỗi tính toán trước. Lâm Yến Vũ chưa nói, không biết đang suy nghĩ gì.

"Mộ Tình..."

"Anh không cần phải nhúng tay vào, anh còn công việc của anh, không cần lo chuyện của em, hơn nữa chuyện này..." Lâm Yến Vũ muốn nói, chuyện này không phải là chuyện anh có thể quản được, suy nghĩ một chút vẫn là không nên nói ra.

"Thế nào, đến giờ em vẫn còn xem anh là người ngoài?" Tiêu Lỗi rất mất hứng. Lâm Yến Vũ lắc đầu, trấn an anh: "Không phải vậy, anh đừng hiểu lầm, em chỉ không hy vọng anh tham dự vào, ngay cả khi em biết được cha của em là ai, cũng không thể nhận ông ta."

Cô vẫn rất tự ti với thân phận con gái riêng của mình, sinh ra mà không biết cha là ai đã rất đáng buồn, thêm vào đó cô và mẹ còn bị cô lập với gia tộc càng làm cho cô từ nhỏ đã cô đơn.

Không thể theo họ cha, chỉ có thể theo họ mẹ, chẳng qua là nhiều năm như vậy, Diệp gia cho tới bây giờ cũng không thừa nhận cô. Diệp gia chỉ có duy nhất một đứa cháu gái là Diệp Tiểu Khả, chưa từng có cháu ngoại là Diệp Mộ Tình. Hiện tại cô mang họ Lâm, càng thoát ly quan hệ với nhà họ Diệp.

Bởi vậy cô vừa nói thế, Tiêu Lỗi dường như hiểu được nỗi băn khoăn của cô, nhưng vẫn không yên lòng: "Anh thay em an bài trước, đến lúc đó thương lượng lại."

" Làm thế nào anh phát hiện ra chuyện em và chị Cynthia tráo đổi thân phận cho nhau?" Lâm Yến Vũ vô cùng hiếu kỳ đối với chuyện này. Lâm Lệ Sinh đã tốn rất nhiều tiền mới có thể an bài chuyện này không có một chút sơ hở nào, anh lại ở trong nước thì làm sao phát hiện được?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play