Lương Ngân trong lòng chán nản cúp điện thoại đi trở về phòng bệnh của ba, đem điện thoại trả lại cho Lương Ngôn rồi đi đến mép giường ngồi trên ghế tiếp tục canh chừng ba, trong lòng cô tức giận nhưng lại lo lắng cho ba nhiều hơn, cho nên cũng không đem chuyện của Trình Mạc Nhiễm để ở trong lòng.
Lương Ngân nhìn điện thoại di động hết pin trong lòng buồn bực, lúc nãy nhìn vẫn còn đầy pin thế mà bây giờ đã tắt máy rồi sao?
"Lương Ngôn, em trở về đi chị coi chừng ba được rồi! Em trở về nói với cô cô không cần lo lắng, không có chuyện gì đâu!" Lương Ngân nhẹ giọng nói với Lương Ngôn.
"Ừ, chị muốn ăn cái gì thì nói cho em biết, em làm rồi đưa tới cho chị, cậu tỉnh lại chị nhớ gọi điện thoại về nhà nha!" Lương Ngôn lấy điện thoại di động đã nạp đầy pin của mình đưa cho Lương Ngân, thu đồ xong liền đi về!
Lương Ngân đi vào phòng tắm bật một ít nước nóng, làm ướt khăn lông rồi đem ra lau mặt và tay cho ba, vừa coi chừng ba vừa đọc sách mà Lương Ngôn đem đến.
Ban đêm trời trở lạnh, Lương Ngân đứng ở bên cửa sổ phòng bệnh, mở cửa sổ ra nhìn vào khoảng không hít thở một hơi thật sâu, ba cô bên trong chưa tỉnh lại vẫn còn đang ngủ.
Lương Ngân cầm điện thoại di động trở vào trong, cắm vào ổ điện rồi mở máy, tin nhắn cứ như vậy liên tục hiện ra. Tin nhắn của Tang Vũ, Tiêu Nghệ còn có Cẩm Niên...Trình Mạc Nhiễm. Mọi người nhắn tin đều là lo lắng thăm hỏi, Trình Mạc Nhiễm anh chẳng qua là lo lắng mà uy hiếp nói một câu như vậy:"Lương Ngân, em nghe điện thoại cho anh."
Đây là tuýp người đàn ông gì đây? Anh là một cậu bé không lớn nổi sao? Tại sao lại có thể tùy hứng như vậy chứ? Lương Ngân trong lòng muốn tức giận.
Vừa lúc đó điện thoại đột nhiên rung, Lương Ngân sợ hết hồn tay run lên thiếu chút nữa là làm rơi xuống đất, theo bản năng liền quay đầu nhìn lại giường của ba, vội nhận điện thoại, bên kia dây truyền đến là giọng nói ấm áp của đàn ông ngấm ngầm tức giận chịu đựng:"Em đang ở lầu mấy?"
Lương Ngân trong lòng đột nhiên lộp bộp hạ xuống, anh đến rồi! "Anh đang ở đâu? Em đi tìm anh!" Lương Ngân cầm điện thoại đi ra ngoài.
Lương Ngân đi xuống thang máy liền hướng về bãi đậu xe của bệnh viện, khoảng cách không xa ánh đèn của bộ phận hướng dẫn sáng ngời, người kia đứng ở trong cứ như vậy một bóng đen lớn. Trên tay của anh đang kẹp điếu thuốc lửa khói nhá nhem sau thời gian dài đè nén lại đốt sáng lên.
Lương Ngân đang do dự phải chăng nên đi tới, lúc này anh đã quay người lại nhìn thấy cô. Lương Ngân đột nhiên có một tí luống cuống, Trình Mạc Nhiễm lấy chân đạp tàn thuốc ở dưới đất đi thẳng về phía cô.
Ôm chầm lấy Lương Ngân dành tất cả tâm tối trong lòng cô mấy ngày nay, cuối cùng một tia quật cường cũng vô hình biến mất. Người đàn ông bá đạo này tùy hứng nhưng sau khi cô cúp điện thoại của anh, anh còn long đong mệt mõi chạy đến đây, như vậy đối với cô gái nhỏ Lương Ngân này còn có cái gì mà không thể tha thứ đây?
Trình Mạc Nhiễm ôm nữ nhân đáng giận này, nhưng mà thế nào cũng không giận nổi, chẳng qua là ôm mạnh hơn một chút để chứng minh anh quan tâm cô.
Hiện tại Lương Ngân cảm thấy nóng nảy và hạnh phúc, cô cũng giống như vậy ôm thật chặt hông của anh, đầu để ở lồng ngực nghe rõ nhịp đập “ thịch thịch thịch” nơi con tim anh, có lực và an ủi, không ngờ những thứ kia làm cho cô cảm động ,hốc mắt Lương Ngân ướt đẫm.
Lúc này ở cô nhếch nhác chẳng ra sao là người đàn ông này luôn đi theo cô, khi bị lạc trong tuyết những lúc cuộc sống hoang mang, ban đêm còn nhẹ nhàng ôn tồn chăm sóc ,một người anh tuấn bá đạo thất thường như vậy vẫn luôn ở bên cạnh cô.
Đêm đầu mùa hè, trăng sáng tiếng ve khẽ kêu, hương thơm của bồn hoa nhỏ tỏa ra làm say mê côn trùng và ngây ngất đôi tình nhân.
Hai người ngồi ở trên ghế dài cạnh bồn hoa, Lương Ngân bị Trình Mạc Nhiễm ôm vào trong lòng, cô ngửi được mùi thuốc lá quanh người anh lẫn với hương thơm của hoa càng phát ra làm cho người thêm lười biếng.
"Làm sao anh lại tới đây?" Lương Ngân ở phương diện tình cảm thừa nhận mình là một cô gái nhỏ mọn.
"Làm sao lại không tới? Không biết người nào chưa đem chuyện nói hết với anh đã cúp điện thoại, không để anh tìm được, thật may là anh vạn năng có mấy em vợ!" Trong lời nói Trình Mạc Nhiễm có chút chế nhạo không vui, tay dùng ba phần lực ôm hông bảy phần thương yêu vỗ một cái.
Lương Ngân cầm tay của anh, năm ngón tay của cô đang vào năm ngón tay anh nắm chặt, cái đầu nhỏ tựa vào ngực anh cọ cọ buồn buồn nói:
"Ai cho anh bá đạo như vậy, ba bị bệnh em lại gấp, anh còn như vậy nữa." Lương Ngân giọng nói buồn buồn dường như đang nhẹ nhàng chỉ trích lại vừa làm nũng, Trình Mạc Nhiễm trong lòng rung động một tay vuốt tóc Lương Ngân, sau đó nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn nâng cằm của cô lên liền cúi xuống hôn.
Trong lúc hoạn nạn gắn bó, mười ngón tay nắm chặt nhau, trên trời đầy sao, hương thơm tỏa khắp nơi, mới đây hai người trong lòng còn không vui đã say sưa dựa vào nhau triền miên hôn.
Sau đó dây dưa, Trình Mạc Nhiễm yêu cầu đi xem Lương Tề Phong, Lương Ngân có chút do dự, sau đó dẫn Trình Mạc Nhiễm đi đến phòng bệnh của ba.
Lương Tề Phong vẫn còn đang ngủ say, Trình Mạc Nhiễm lại xuống lầu lái xe đi mua thuốc bổ nhẹ nhàng đặt ở trên bàn rồi nhìn người yêu có mấy phần giống người đàn ông này.
Lương Ngân kéo chăn lại cho ba. Lúc này cửa được mở ra.
Vừa vào cửa, Lương Ngôn liền nhìn thấy ngồi ở một cái giường khác bên cạnh, lễ phép lại nghịch ngợm gọi "Anh Trình!" Trình Mạc Nhiễm cũng cười cùng cô chào hỏi.
"Chị, mẹ em cũng tới, mẹ đang ở chỗ bác sĩ lập tức tới đây!" Lương Ngôn có chút sợ sệt nói, bất ngờ cũng không biết mẹ tới là tốt hay xấu, bất quá dùng ánh mắt này nhìn Lương Ngân sau đó nhất định bị đòn là vượt quá 80% rồi.
Lương Ngân bị Lương Ngôn nói trong lòng rung lên chấn động, sau đó nhìn về phía Trình Mạc Nhiễm vẻ mặt không biết gì, cô cũng biết lần này phụ huynh đang gặp chuyện rắc rối, hơn nữa không gì sánh được với cô cô.
Trên xe Lương Ngân bỉu môi đầu uốn éo hướng ra ngoài cửa sổ không nói một lời, bộ dạng giống như đứa bé, Trình Mạc Nhiễm không nhịn được lấy tay vuốt vuốt cái đầu nhỏ vò rối tóc cô, Lương Ngân né tránh bàn tay anh lại càn rỡ, cuối cùng vẫn bị anh dày vò mái tóc mềm mại, Lương Ngân tức giận nắm lấy tay anh cắn một cái, không mạnh cũng không nhẹ, hai hàng dấu răng chỉnh tề, Trình Mạc Nhiễm ngược lạ không cảm thấy đau cũng liền cùng cô náo loạn, nhìn cô dịu dàng cười.
"Thật tức giận sao?" Trình Mạc Nhiễm không để ý tới cái đầu nhỏ bướng bỉnh, nhìn ra ngoài cửa sổ nhất định không nhìn anh, liền áp dụng chính sách dụ dỗ lôi kéo.
"Hừ!" Lương Ngân dùng mũi hừ anh.
"Đừng nóng giận, ngoan anh biết lỗi rồi không được sao?" Trình Mạc Nhiễm khóe miệng dịu dàng cười.
"Hừ!" Lương Ngân tiếp tục hừ anh.
"Nếu không anh hôn em một cái có được hay không?" Trình Mạc Nhiễm cố ý trêu chọc cô.
"Đẹp mặt anh!" Lương Ngân cuôí cùng xoay đầu lại lườm anh.
"Bảo bối, ngoan đừng tức giận! Anh và cô cô em nói như vậy cũng là muốn sớm một chút xác nhận quan hệ, muốn sớm một chút chính thức sống cùng em!" Trình Mạc Nhiễm xoay tròn tay lái xe liền quẹo cua chuyển đến con đường vào nhà Lương Ngân.
"Nhưng mà ba bây giờ còn đang hôn mê, anh đã nói muốn kết hôn cô cô sẽ nghĩ như thế nào đây?" Lương Ngân có chút tức giận nói, người này lúc nào cũng muốn tự mình quyết định, bỗng nhiên ngay trước mặt cô cô nói muốn chờ cô tốt nghiệp xong liền kết hôn, cô cô vốn đa nghi nhất định sẽ cho là bọn họ có chuyện gì rồi đây!
"Cái gì nghĩ thế nào? Nếu như em nói đến cái đó thì vốn gạo sống đã nấu chín thành cơm rồi!" Trình Mạc Nhiễm còn hư hỏng nhìn Lương Ngân cố ý mơ hồ nói.
Lương Ngân vừa bị anh nhìn khuôn mặt nhỏ bé liền hồng hồng nóng lên, chi chi ô ô nói :"Anh ...Anh hạ lưu!"
Trình Mạc Nhiễm vẫn không nhịn được vui vẻ cười lớn.
Lương Ngân thầm chửi anh, người xấu!
Lúc ở bệnh viện bởi vì cô cô của Lương Ngân tới không kịp ứng phó, cho nên Trình Mạc Nhiễm rất lúng túng, dù sao là con nhà gia thế gặp lâm nguy không loạn, huống chi Trình Mạc Nhiễm đến đã có chuẩn bị, cuối cùng kết quả là lấy lòng cô cô thành công, hơn nữa còn thành công chở Lương Ngân về nhà nghỉ ngơi.
Khóa xe xong, Lương Ngân liền bị Trình Mạc Nhiễm ôm thật chặt ở eo, cúi đầu hôn thật sâu.
Hai người đang nằm trên giường đắp chăn, chung quanh tối đen như mực.
"Chưa ngủ." Trình Mạc Nhiễm ôm chặt cô, hướng về phía đầu cô nhích lại gần, hấp thụ mùi thơm trên người cô.
"Anh ...Tại sao anh lại thích em?" Lương Ngân giọng nói êm dịu nhẹ nhàng nói vào trong tai Trình Mạc Nhiễm hết sức rung động lòng người.
"Tại sao vậy chứ? Nếu biết rõ tại sao thì lúc đầu anh cũng sẽ không làm như vậy!" Trình Mạc Nhiễm hối tiếc ban đầu nhất thời mê sắc anh đã dùng thủ đoạn hèn hạ lấy được cô.
Lương Ngân nghe giọng anh trầm trầm dường như biết được tâm tình của anh, nhích lại gần trong ngực anh an ủi.
"Trình Mạc Nhiễm, em thích anh!" Khi anh buồn bực Lương Ngân ở trong ngực anh nói.
Trình Mạc Nhiễm toàn thân cứng đờ, đã bao lâu chưa từng nghe qua như vậy đơn thuần thích cùng không thích đây? Lúc nhỏ trong lời nói hình như cũng đã đơn thuần kết thúc như thế!
"Mặc dù em không biết như thế nào mới gọi là yêu, nhưng mà em cảm thấy ở cùng với anh, em thấy rất an lòng, cảm giác như thế em rất thích có lẽ đây chính là thích, có lẽ đây chính là yêu sâu đậm...." Lương Ngân cắm đầu cắm cổ nói.
Trình Mạc Nhiễm thì im lặng nghe cho đến khi người ở trong ngực giọng nói càng ngày càng nhỏ, trở nên không thể nghe thấy tiếng hít thở.
Trình Mạc Nhiễm cúi đầu hôn cô mang theo hương thơm đỉnh đầu, dịu dàng nói:” Anh cũng yêu em Ngân Ngân.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT