Trình Mạc Nhiễm thấy sự kiên quyết trong mắt của Lương Ngân cũng có chút sợ, anh chỉ có thể bất đắc dĩ vì mình mà thầm than thở.

"Được, được rồi , được rồi , anh nói!" Trình Mạc Nhiễm đầu hàng, sau đó bỏ chiếc đũa trong tay ra xoa nhẹ lên lông mày của Lương Ngân.

"Đừng nhíu mày, em mà như vậy trong lòng anh cảm thấy sợ!" Trình Mạc Nhiễm nói thật lòng nhưng trong lời nói ngữ điệu lại không sợ hãi, nhưng Lương Ngân nghe được lời này đã khiến tim của cô rung động, người như Trình Mạc Nhiễm cũng biết sợ, anh nói sợ cô cau mày sao?

"Chuyện là thế này, Vệ Nam mấy ngày trước có thổ lộ với Lương Ngôn, ai biết tiểu nha đầu kia liền hốt hoảng chạy trốn." Trình Mạc nhiễm trong lời nói cảm giác có chút hài hước, đặc biệt lúc nói câu Vệ Nam thổ lộ, trên khuôn mặt hiện rõ nụ cười nhẹ nhõm.

"Anh Vệ Nam thổ lộ cùng Lương Ngôn?" Lương Ngân vốn cho là anh Vệ Nam sẽ chờ Lương Ngôn lớn hơn một chút nữa, không nghĩ tới lại nhanh như vậy.

"Đúng vậy, có lẽ Vệ Nam không kịp đợi ,sợ tiểu nha đầu kia chạy trốn cậu ấy."

"Gần đây Ngôn Ngôn cũng không còn đến tiệm!” Đoán chừng đứa bé này sợ đến tiệm sẽ gặp anh Vệ Nam đây! Lương Ngân ở trong đầu YY dáng vẻ tiểu đà điểu của Lương Ngôn khóe miệng cũng gợi lên cười .

Hai người vẫy tay chào tạm biệt nhau.

Khi Lương Ngân về đến nhà, cô gọi điện thoại cho Hàn Tô, nhưng bên kia máy có giọng nữ trả lời: Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã khóa.

Lương Ngân nằm lỳ ở trên giường, con mèo của Lương Ngôn thì ngồi bên cạnh liếm móng, Lương Ngân nhìn thấy bộ dạng đáng yêu kia, không nhịn được liền trêu chọc chú mèo nhỏ, mà dường như tâm tình của meo meo cũng rất tốt, nó vui sướng cùng chủ nhân chơi đùa.

Lúc này có tiếng gõ cửa kèm theo tiếng của Tiêu Nghệ vang lên: "Ngân Ngân, mình có thể vào được không?"

"Vào đi!" Lương Ngân xếp sách theo thứ tự sau đó đặt ở đầu giường, rồi ngồi dậy, meo meo cũng tự động theo dựa bên chân của chủ nhân.

"Ngân Ngân, mình có chuyện muốn thương lượng với mọi người, nhưng mà Tang Vũ cùng Cẩm Niên không có ở đây, cho nên mình nói với cậu trước." Văn Tiêu Nghệ ngồi trên chiếc giường nhỏ, mặt đối mặt đối mặt với Lương Ngân.

"Hả? Thế nào nói đi, mình đang nghe cậu nói đây." Lương Ngân nhìn Tiêu Nghệ nói.

"À, như thế này, sắp sang năm thứ tư đại học rồi, mình không thể thi nghiên cứu được,nguyện vọng của ba mẹ chính là muốn mình đi nước ngoài, vừa đúng lúc công ty bên đó tháng sáu có một nhóm người đi Italy, mình không biết có nên đi hay không. Nên mình muốn cùng mọi người thương lượng."

"Ra nước ngoài sao? Rất tốt, phải đi trong bao lâu vậy?" Lúc mà Lương Ngân hỏi trong câu cuối cùng có chút luyến tiếc.

"Công ty nói là một năm." Văn Tiêu Nghệ bồng meo meo qua, đặt trên đùi của mình vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.

"Một năm, không lâu lắm, cũng xem như là đi giải sầu đi!" Cậu đi đi, không phải chú và cô cũng hy vọng cậu đi đó sao?" Lương Ngân nghe nói chỉ có một năm trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

"Ừ, cậu nói như thế làm mình cảm thấy thật muốn đi, hì hì, vốn là có chút không nỡ đây!" Văn Tiêu Nghệ duỗi thẳng chân tựa vào đầu giường ôm meo meo, cười híp mắt, nói chuyện phiếm cùng Lương Ngân.

"Một năm, đương nhiên là muốn đi rồi! Cậu cũng có thể học thêm! Hôm nay Tiểu Vũ đi dạy kèm tại nhà, lát nữa sẽ trở về, Cẩm Niên xong việc cũng sẽ quay trở về! Mình đoán chừng hai người bọn họ nhất định sẽ ủng hộ cậu!" Lương Ngân cười híp mắt cao hứng nói thay bạn tốt .

"Nếu thế, mình quyết định đi, đúng rồi, nghe nói con trai Italy đẹp trai lắm đấy!"

Trò chuyện một chút hai người hàn huyên tới rất xa.... ....

Tang Vũ và Cẩm Niên trở về cùng nhau, bình thường khoa Luật tương đối bận rộn, ngoài ra Đàm Cẩm Niên còn giúp mấy vụ kiện lớn nhỏ cho văn phòng luật của Âu Dương, cho nên bận rộn nhất chính là cô, gần đây Tang Vũ nhận công việc dạy kèm thêm một bé trai tại nhà.

Bốn người và một chú mèo trong phòng khách nhỏ nói về chuyện ra nước ngoài, quả nhiên phản ứng của Tang Vũ là mạnh mẽ nhất, vừa nghe thấy Tiêu Nghệ phải sang nước ngoài một năm liền dẩu môi oán trách : " Tiêu Nghệ, cậu đi một năm, mình không phải sẽ buồn chán đến chết sao! Cẩm Niên và Ngân Ngân mỗi ngày đều bận nói chuyện yêu đương, còn ai cùng mình đi chơi, cùng mình đi ăn KFC đây?"

" Đi , đi ,đi, mình trong mắt cậu chỉ có vậy thôi sao?" Tiêu Nghệ giả bộ tức giận đẩy Tang Vũ ra.

" Nhưng mà cũng tốt, nếu như cậu đi Italy liền có thể gặp những anh đẹp trai, nói không chừng ngày nào đó còn dẫn một anh Italy đẹp trai nào đó trở về đây nữa! " Tang Vũ cắn miếng bánh quế , thay cô tưởng tượng.

" Tiêu Nghệ sướng thật, chúng mình chưa từng đi nước ngoài, cậu đã đi hai lần bằng phí của công ty tài trợ rồi đấy!" Lương Ngân có chút hâm mộ nói.

" Cái này có gì may mắn chứ? Nếu như cậu muốn , mình đoán ước chừng đại thiếu gia Trình nhà cậu lập tức đưa cậu sang nước ngoài định cư !"

"......" Lương Ngân không nói lời nào, lại nghĩ đến người nọ, trong lòng nóng lên, lại nghĩ đến nụ hôn triền miên lúc chia tay hôm nay mặt không khỏi có chút nóng lên, hai người hiện giờ đang trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt.

Buổi tối sau khi mấy chị em nói chuyện với nhau, Lương Ngân trở về phòng ngủ liền nhận được điện thoại của người khác.

" Anh nhớ em!" Câu đầu tiên của Trình Mạc Nhiễm luôn rõ ràng như vậy, Lương Ngân cảm thấy mặt mình có chút nóng lên.

" Anh..." Lương Ngân muốn nói anh sao lại buồn nôn như vậy nhưng cô lại không nói ra.

" Có nhớ anh không?" Trình Mạc Nhiễm cũng không hỏi Lương Ngân muốn nói điều gì, trong lời nói mang theo ý cười hỏi cô.

Lương Ngân giống như bị vạch trần tâm sự có chút khẩn trương, vội vàng cáu giận nói với anh : " Xấu xa." Đêm yên tĩnh, hai người yêu nhau , giọng nói êm ái , mềm mại giống như một cơn gió nhẹ, ánh trăng ngoài cửa sổ che mất nửa gương mặt của Lương Ngân.

Buổi trưa hôm nay, Lương Ngân và Tang Vũ vừa tan học liền nhận được điện thoại của Vệ Nam, anh nói Vệ Tiếc trở về rồi, muốn gặp mấy người bọn cô.

Lương Ngân và Tang Vũ rất vui mừng vội vàng đồng ý, lập tức đi. Trong giọng nói của Vệ Nam có chút ngập ngừng , cuối cùng vẫn nói ra , anh nói : " Ngân Ngân, em đi xem Ngôn Ngôn một chút, sau đó dẫn Ngôn Ngôn theo cùng có được không?"

Lương Ngân nghe thấy trong giọng nói của Vện Nam có chút thê lương, cô đồng tình liền đồng ý với anh.

Khoa Quản Lý Công Nghiệp và ngoại viện là hai phía khác nhau, Lương Ngân và Tang Vũ đến Viện Quản Lý Công Nghiệp tìm Lương Ngôn, phòng ngủ của Lương Ngôn nằm ở lầu 7, Lương Ngân và Tang Vũ mất rất nhiều sức lực mới lên được lầu 7, đến phòng 702 tìm Lương Ngôn.

Lúc đó Lương Ngôn đang nằm trên giường đọc sách, thỉnh thoảng nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người. Các bạn học cùng phòng đều đi ra ngoài ăn cơm hết rồi, trong phòng chỉ còn một mình cô lăn qua lộn lại, tâm tình cũng không đặt ở trong sách.

Tang Vũ nhẹ nhàng gõ cửa phòng, liền nghe thấy giọng nói ngọt ngào có chút quật cường của Lương Ngôn : " Mời vào."

"Chị, chị Tiểu Vũ, sao hai chị lại đến đây? " Lương Ngôn vội vàng ngồi dậy chào hỏi hai cô.

" Em không đến tìm bọn chị, bọn chị liền tới tìm em thôi!" Ý tứ trong lời nói của Lương Ngân rất rõ ràng , chỉ trích chuyện gần đây Lương Ngôn không có đến tiệm.

" Chị, gần đây em có chút bận rộn, không phải sắp đến kỳ thi sao!" Lương Ngôn gãi đầu, tóc có chút rối.

" Chị nhớ hai tháng nữa mới tới cuộc thi mà!" Tang Vũ cũng hùa theo chế nhạo Ngôn Ngôn bé nhỏ.

"....." Lương Ngôn cảm thấy không có lời nào để nói, liền ngồi đối diện Tang Vũ và Lương Ngân , cúi đầu nhìn bàn chân mình.

" Là như thế này, chị Vệ Tiếc trở về rồi, hôm nay mời chúng ta đi nhà hàng. vốn dĩ muốn gọi điện thoại cho em nhưng lại sợ em không nhận nên đến đây." Lương Ngân nhìn Lương Ngôn nãy giờ vẫn cứ cúi đầu, nói.

" Chị Vệ Tiếc trở về rồi ?" Lương Ngôn thật ra có chút mong đợi.

" Đúng vậy, em dọn dẹp chút đi, trước tiên chúng ta về cửa hàng, lát nữa năm người chúng ta cùng đi" Lương Ngân trực tiếp ra lệnh.

" Đi, đi sao?" Lương Ngôn sợ hãi nhìn Lương Ngân.

" Đúng vậy, đi đi!" Thật ra Lương Ngân biết cô đang nghĩ cái gì, chỉ là đứa nhỏ này gặp chuyện như vầy mà lại bỏ người chị này qua một bên.

" À, cái đó, anh Trình, bọn họ có đi hay không vậy?" Lương Ngôn co rúm lại hỏi.

"Anh Trình, " bọn họ" là chỉ ai vậy?" Tang Vũ hỏi.

" Chính là anh...... Vệ Nam." Lương Ngôn nhỏ giọng nói.

" Đương nhiên là sẽ đi rồi! Chị Vệ Tiếc là chị của anh Vệ Nam mà, làm sao mà không đi được?"

" Có phải em đang có chuyện gì giấu chị không ?" Cuối cùng Lương Ngân không nhịn nữa, hỏi thẳng cô.

Sắc mặt Lương Ngôn thoáng chốc biến đổi, từ đỏ sang trắng, lắp bắp nói : " Chính là....... chị.......anh... Vệ Nam, anh ấy nói, anh nói..."

"Anh ấy nói cái gì vậy?" Lương Ngân là một người nóng tính.

" Anh ấy nói anh ấy thích em!" Cuối cùng không còn nghe thấy giọng nói của Lương Ngôn.

" Thế em thì sao? Em có thích anh Vệ Nam không?" Tang Vũ ngồi xuống bên cạnh Lương Ngôn, ôm chầm cô nhóc này hỏi.

"Em..... không biết nữa." Bây giờ Lương Ngôn rất rối, nếu không cũng sẽ không tốn nhiều thời gian suy nghĩ như vậy.

" Anh ấy có nói bây giờ em phải trả lời chắc chắn cho anh ấy không?" Lương Ngân hỏi.

" Em không biết nữa, em bị dọa sợ quá chạy trở về luôn!" Lương Ngôn le lưỡi .

" Đứa ngốc này, nói chung phải đối mặt chứ, em chỉ cần thành thật với lòng mình là được rồi!" Lương Ngân lấy thân phận là người từng trải chỉ bảo Lương Ngôn.

" À!" Lương Ngôn như một đứa ngốc gật gật đầu.

" Đừng có ngẩn người nữa, thuận theo tự nhiên đi, mau thu dọn đồ, chúng ta đi gặp chị Vệ Tiếc!" Lương Ngân đứng dậy vỗ vai Lương Ngôn.

Ba người trở về tiệm trước, đúng lúc Đàm Cẩm Niên đang trông tiệm cũng nhận được điện thoại của Vệ Nam, bốn người đều ở nhà đợi Tiêu Nghệ, còn Tiêu Nghệ thì vội vội vàng vàng trở về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play