Trịnh Đinh Đinh sửng sốt. Mấy giây sau lại có một tin nhắn mới đến. "Năm giờ mười lăm, anh chờ em ở chỗ cũ."
Rất dễ nhận thấy, anh không hề cho cô cơ hội từ chối. Trịnh Đinh Đinh nhìn đồng hồ trên màn hình, còn nửa tiếng nữa là đến năm giờ rồi. Ninh Vi Cẩn rất biết chọn thời gian để hẹn nha.
Bữa tối hôm nay, Ninh Vi Cẩn dẫn Trịnh Đinh Đinh đi ăn canh cá. Sau khi tính tiền, rời khỏi nhà hàng, Ninh Vi Cẩn đề nghị: "Có muốn đi xem phim không?"
Mặc dù là lời đề nghị nhưng trong giọng nói của anh chẳng có ý tứ cầu xin gì cả.
Trịnh Đinh Đinh nhìn anh một cái rồi nói: "Bây giờ đã muộn thế rồi liệu còn mua được vé không?"
Ninh Vi Cẩn lấy từ trong túi áo hai chiếc vé xem phim: "Trưa nay, có sinh viên tặng anh hai vé xem phim tại rạp Tân Hoa. 8 giờ 20’ phim mới bắt đầu. Bây giờ đi vẫn còn kịp."
Trịnh Đinh Đinh ho khan một cái: "Vậy. . . . . Được ạ!"
Khi ngồi trên xe, Trịnh Đinh Đinh tùy ý hỏi anh một câu: "Trước đây, anh vẫn hay đi xem phim với những đối tượng hẹn hò khác sao?"
Ninh Vi Cẩn không thay đổi sắc mặt, trả lời: "Không! Chẳng lẽ trông anh là dạng người tùy tiện như thế sao?"
"Đi xem phim là chuyện rất bình thường mà, còn đi xem phim với đối tượng hẹn hò cũng cực kỳ bình thường nha!"
"Nếu như ngồi cùng với một người phụ nữ không vừa mắt cũng chẳng có cảm giác gì trong phòng tối, không gian nhỏ hẹp, anh cảm thấy không được thoải mái."
". . . . . " Trịnh Đinh Đinh lại bị nghẹn lời rồi.
Thì ra cô nên cảm thấy may mắn vì được giáo sư Ninh mời đi xem phim.
Xe dừng ở phía đối diện rạp chiếu phim. Hai người cùng xuống xe đi sang đường. Vào rạp chiếu phim mới phát hiện là có rất đông người, phần lớn là những đôi yêu nhau, thân mật kề vai. Cả không gian phả mùi bắp rang bơ thơm lừng.
Ninh Vi Cẩn đè bả vai Trịnh Đinh Đinh, kêu cô chờ anh để anh đi mua vài thứ. Chưa đầy mười phút, anh đã cầm chút đồ uống, bắp rang và vài đồ ăn vặt trở lại.
Trịnh Đinh Đinh nhận ly nước nhựa, mới phát hiện cốc nước không hề lạnh. Hôm nay nhiệt độ ngoài trời rất cao, bình thường các cặp thanh thiếu niên sẽ uống những đồ lạnh có đá. Nhưng Ninh Vi Cẩn lại không mua đồ uống có đá cho cô. Đột nhiên cô nhớ lại lời dặn của bác sĩ khoa da liễu, dùng đồ lạnh sẽ khiến máu ở vết thương khó lưu thông, làm sậm sắc tố da hơn.
Giáo sư Ninh cực kỳ tỉ mỉ về phương diện này. (Kỳ thực là vì tương lai của bản thân anh mà thôi!)
Bộ phim cũng có nội dung bình thường. Trịnh Đinh Đinh và Ninh Vi Cẩn ngồi ở hàng cuối cùng chỗ ghế tình nhân tập trung xem phim.
Nhưng bộ phim quá nhàm chán, Trịnh Đinh Đinh ngáp vài lần, nhấp một ngụm nước, quay đầu nhìn sang Ninh Vi Cẩn. Một tay Ninh Vi Cẩn chống trán, hai mắt tập trung nhìn lên màn hình, vẻ mặt thả lỏng. Nhưng quả thực không biết anh đang tập trung xem phim hay là suy nghĩ linh tinh chuyện gì.
"Anh thấy bộ phim này có hay không?" Trịnh Đinh Đinh nhỏ giọng hỏi một câu.
"Tình tiết dài dòng, diễn viên diễn không thật lắm, lời thoại lung tung. Góc độ quay cũng quá sáng khiến cho người ta buồn ngủ." Ninh Vi Cẩn đánh giá đơn giản vài câu.
Trịnh Đinh Đinh cười: "Là sinh viên chọn phim giúp anh sao?"
Ninh Vi Cẩn gật đầu một cái. Ánh mắt nhìn đôi trai gái ôm nhau ở phía trước, mải miết hôn. Nghiêng đầu nhìn Trịnh Đinh Đinh, vừa đúng ánh sáng trên màn hình chiếu thẳng vào cô, cả người cô hơi nghiêng về phía trước khiến anh có thể nhìn thấy đường cong dịu dạng từ cổ đến xương bả vai để anh liên tưởng đến con thiên nga mềm mại.
Nếu như ví Trịnh Đinh Đinh thì phải là con thiên nga trắng còn non mới phải. Anh nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu.
Cảm nhận được ánh mắt của ai đó nhìn chằm chằm hồi lâu. Bất tri bất giác, Trịnh Đinh Đinh quay đầu nhìn sang quả nhiên chạm phải ánh mắt sâu thăm thẳm của Ninh Vi Cẩn.
Một tay anh chống trán, còn một tay tùy tiện để trên đủi chỉ là anh không hề nhìn màn hình mà đang nhìn cô.
Trịnh Đinh Đinh lúng túng không thôi, đưng hộp bắp rang trong tay cho anh: "Anh có muốn ăn không?"
Ánh mắt Ninh Vi Cẩn vẫn tập trung vào cô: "Anh không ăn những thứ này!"
"Vậy anh có muốn ăn chocolate, ô mai, hành tây tẩm bột chiên, bánh waffle không?"
Ninh Vi Cẩn vẫn thản nhiên nhìn cô: "Anh cũng không thích ăn mấy thứ này!"
"À." Trịnh Đinh Đinh thu hồi tầm mắt nhìn về phía trước. Mấy giây sau không nhịn được mà quay đầu hỏi anh, "Ninh Vi Cẩn! Sao anh cứ nhìn em chằm chằm vậy?"
Lúc này, Ninh Vi Cẩn mới thu hồi ánh mắt, nhìn về màn hình, thản nhiên nói một câu: "Chỉ nhìn một chút mà thôi không có ý gì!"
Đôi tình nhân phía trước vẫn ôm nhau thân thiết, hai cơ thể dính sát như kẹo cau su. Ánh mắt Ninh Vi Cẩn nhìn qua bọn họ hơi nhăn đầu lông mày một chút.
120 phút sau, phim hết mọi người lục tục kéo nhau ra về. Ninh Vi Cẩn đi ở ngoài, tránh sự va chạm của người khác cho cô.
Không khí bên ngoài thật tốt, đây là Trịnh Đinh Đinh sau khi ra khỏi rạp chiếu phim cảm khái, cô thả thậm bước chân, Ninh Vi Cẩn đề nghị: "Hay là chúng ta đi dạo một chút?"
"Vâng!"
Hai người đi dọc theo con đường nhỏ cạnh rạp chiếu phim mà tản bộ, đi ngang qua một cửa hàng bán hoa của một ông lão, Ninh Vi Cẩn dừng bước, dùng 100 Tệ mua mấy bông hồng cuối cùng cho Trịnh Đinh Đinh, nói: "Ăn cơm, xem phim, tặng hoa, không thể thiếu cái nào được!"
Trịnh Đinh Đinh dở khóc dở cười, nhận hoa nói tiếng cảm ơn với anh.
"Trịnh Đinh Đinh!" Đột nhiên Ninh Vi Cẩn mở miệng.
"Hả?"
"Ba mẹ gọi em là gì?"
"Anh hỏi nhũ danh của em sao? Gọi là Đinh Đinh ạ!"
"Đinh Đinh!" Anh chậm rãi gọi tên cô.
Cảm thấy vẫn chẳng thân thiết chút nào, Trịnh Đinh Đinh xoa xoa chóp mũi.
Cách đó không xa truyền đến tiếng kêu lớn, mấy người bu thành vòng tròn, có người hô to, "Bà lão này té xỉu rồi, mau gọi xe cứu thương đi. . . . .!"
Trịnh Đinh Đinh còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Ninh Vi Cẩn đã nhanh chân chạy đến, vươn tay tách đám người, ngồi xổm xuống.
Trịnh Đinh Đinh vội vàng chạy theo, kêu mọi người đứng tách ra để không khí lưu thông.
Ninh Vi Cẩn gỡ lòng bàn tay của bà cụ, thấy bà nắm chặt một lọ nhỏ. Anh nhanh nhẹn nhỏ vài giọt xuống đầu ngón tay, rồi mở miệng bà lão thăm dò vào trong khoang miệng. Sau đó, để bà nằm ngang, đầu lệch về bên phải, tay nắm lại, giữa xương sườn thứ tư và năm bắt đầu ấn.
Kéo dài ước chừng mấy phút, bả vai bà lão run rẩy, cả quai hàm cũng rung động. Sau đó, chậm rãi mở mắt.
Ninh Vi Cẩn giơ hai ngón trước mắt bà, nhẹ di chuyển. Con mắt của bà cũng chuyển động theo.
Suốt quá trình, tất cả mọi người đều giữ yên lặng, không xen v ào một lời. Bảy phút sau, xe cứu thương mới chạy đến, đưa bà cụ lên cáng chuyển lên xe, mới có người hỏi thăm Ninh Vi Cẩn có phải bác sĩ hay không. Ninh Vi Cẩn lấy túi giấy ăn trong túi ao, chậm rãi lau ngón tay, không vẻ gì mà gật đầu.
"Mình đã nói nhất định anh ấy là bác sĩ mà!" Một cô gái xinh đẹp đứng gần đó, đánh bạo đến trước mặt Ninh Vi Cẩn, "Xin hỏi tên anh là gì? Làm ở bệnh viện nào, khoa nào vậy?"
Ninh Vi Cẩn nhìn cô ta một cái, không thèm trả lời mà quay đầu tìm bóng dáng Trịnh Đinh Đinh.
Cô gái xinh đẹp cảm thấy anh quá khô khan, chán nản bĩu môi.
"Em ở đây!" Trịnh Đinh Đinh vẫy vẫy tay, giơ lên một chai nước khoáng, đến gần đưa cho Ninh Vi Cẩn.
Cô nhìn thấy Ninh Vi Cẩn cẩn thận lau tay, biết anh thích sạch sẽ, bèn đi tới cửa hàng tiện lợi 20 giờ bên đường mua một bình nước.
Ninh Vi Cẩn mở nắp, rửa sạch mu bàn tay và lòng bàn tay.
"Anh rất lợi hại nha! Vừa rồi chẳng hề hốt hoảng, mấy phút mà đã cứu được bà lão kia rồi." Trịnh Đinh Đinh bội phục anh từ đáy lòng.
"Cái này có gì mà lợi hại chứ!" Ninh Vi Cẩn nhàn nhạt nói. "Ngay cả bác sĩ thực tập nào cũng có thể làm được!"
"Mặc kệ nói thế nào, anh vẫn rất lợi hại mà!" Trịnh Đinh Đinh cười, "Sao anh lại khiêm tốn như vậy chứ?"
"Không phải khiêm tốn. Quả thật không có gì đáng tự hào mà. Tất cả thầy thuốc đều được học về sơ cứu lúc khẩn cấp, cái này có gì đáng khen ngợi chứ?" Ninh Vi Cẩn lau xong tay, quơ quơ chai nước chỉ còn gần nửa uống hai ngụm, vặn chặt nắm rồi ném vào thùng rác sau lưng.
"Đi thôi!" Ninh Vi Cẩn rất tự nhiên mà kéo bàn tay Trịnh Đinh Đinh.
Trịnh Đinh Đinh có chút khó chịu nhưng không giãy ra.
"Anh cứu sống được một mang người, không cảm thấy tự hào sao?"
"Cứu sống sao? Anh đâu làm miễn phí!"
Trịnh Đinh Đinh chỉ cười chứ không nói gì.
"Hôm nay có vui không?"
"Ừ. Mặc dù phim hơi nhàm chán một chút, hoa hồng hơi héo nhưng em em vẫn rất vui."
Ninh Vi Cẩn dừng bước, quay đầu nhìn Trịnh Đinh Đinh, buông lỏng bàn tay cô, đặt nhẹ trên bả vai. Sau đó, cả người tiến sát gần cô. Trịnh Đinh Đinh theo bản năng ngửa đầu ra sau: "Anh làm gì vậy?" Ninh Vi Cẩn đưa tay lấy chiếc lá khô trên tóc cô, vuốt ve lại mái tóc, tròng mắt đen không lường được: "Cảnh giác với anh như thế sao? Trông anh giống hạng người chuyên có ý đồ bất chính à?"
"Không phải, là em không có quen thôi!"
"Vẫn nên tập làm quen đi." Ninh Vi Cẩn gõ lên trán cô. "Nhìn cũng không được, đụng chạm cũng không cho. Em phải nhớ quan hệ của chúng ta hiện giờ. Vì vậy, chung đụng là điều đương nhiên của các cặp tình nhân, có đụng chạm một chút cũng rất bình thường."
. . . . . .
"Đợi chút, hình như em vẫn chưa thực sự đồng ý. . . . . "
"Vậy em nhận lời hẹn hò với anh, ăn cơm, xem phim, còn nhận hoa hồng là sao?" Ninh Vi Cẩn hỏi vặn lại.
Trịnh Đinh Đinh im lặng. Đúng vậy, nếu như cô có ý niệm hoàn toàn cự tuyệt anh, cô sẽ không cho phép bản thân chấp nhận những điều này.
"Trịnh Đinh Đinh?" Ninh Vi Cẩn tiến sát gần, giọng nói trầm thấp, "Chẳng lẽ anh kém cỏi đến như vậy sao?"
"Không phải!" Trịnh Đinh Đinh cảm giác tóc gáy dựng lên, Ninh Vi Cẩn quá gần cô, dường như chóp mũi anh chạm vả vào chóp mũi cô mất rồi.
"Vậy em luôn tìm cách né tránh anh là nguyên do gì?"
Trịnh Đinh Đinh cúi đầu nghĩ xem nên trả lời như thế nào cho phải.
Sau lưng tiếng chuông xe đạp vang lên, Ninh Vi Cẩn nhắc nhở cô "Cẩn thận một chút."
Sau đó vươn tay kéo thắt lưng Trịnh Đinh Đinh, để cô tiến sát gần anh. Cả người cô nghiêng về phía trước, tay phải buông lỏng, hoa hồng trong tay rơi xuống đất. Cô theo bản năng ngẩn đầu lên, đôi môi nhỏ nhắn, hấp dẫn mê người, lại khiến cho người ta có cảm giác tội ác mười phần cách môi anh không đến nửa phân. Trong ánh sáng chói lòa, bàn tay đặt ngang lưng cô hơi động khiến cô cảm thấy rất nhột, cả người vặn véo, theo quan tính mà tiến lại gần. . . . . Lạch cạch, lại thêm một lần cô chủ động hôn môi Ninh Vi Cẩn.
Ninh Vi Cẩn nới lỏng tay, để Trịnh Đinh Đinh đứng vững, trên môi vẫn còn vương vấn vị ngọt thuộc về Trịnh Đinh Đinh vẫn không tiêu tan. Anh cảm khái một hồi, rồi nhìn cô: "Hôn anh hai lần, vẫn còn không muốn chịu trách nhiệm sao?"
"Em không có ý mà!"
"Vậy sao?" Ninh Vi Cẩn bình tĩnh nhìn Trịnh Đinh Đinh, trong mắt không có ý đùa giỡn, thản nhiên nói: "Bất cứ chuyện gì, lần đầu tiên còn là vô tình, lần thứ hai là cố ý. Nếu như còn có lần thứ ba, thứ tư, thứ năm thì đó chính là trăm phương ngàn kế."
"Thật không có mà!" Trịnh Đinh Đinh cảm giác cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội nha!
"Không có việc gì thì em cũng không cần phải gấp gáp giải thích như thế đâu." Ninh Vi Cẩn lạnh nhạt nói, "Vừa rồi anh cũng đã nói, chúng ta hẹn hò thì có đụng chạm một chút cũng là điều bình thường. Nếu em muốn anh làm gì, có thể nói thẳng. Chỉ cần trong phạm vi hợp lý anh sẽ không từ chối đâu!"
Trịnh Đinh Đinh: ". . . . . "
"Nếu như anh muốn làm gì, cũng sẽ nói thẳng với em. Mà trên lý thuyết, em cũng không nên từ chối anh." Ninh Vi Cẩn thản nhiên mà bổ sung.
Trịnh Đinh Đinh: ". . . . . . . . . . "
"Đi thôi." Ninh Vi Cẩn kéo tay Trịnh Đinh Đinh, "Anh đưa em về!"
"Rơi hết rồi." Trịnh Đinh Đinh liếc mắt nhìn mấy bông hoa hồng trên mặt đất.
Ninh Vi Cẩn nhặt lên, phát hiện hoa cũng héo rũ cả, thuận tay ném vào thùng rác bên cạnh, "Thôi, bỏ đi. Không cần những thứ này."
"Anh thật lãng phí!" Trịnh Đinh Đinh cảm thấy đau lòng không thôi.
Ninh Vi Cẩn cười khẽ một tiếng, "Lần sau anh sẽ tặng em thứ tốt hơn."
Ninh Vi Cẩn đưa Trịnh Đinh Đinh về. Trước khi xuống xe, Trịnh Đinh Đinh hỏi anh, "Nếu như em đồng ý kết giao với anh. Vậy thì anh còn đi xem mắt không?"
"Không biết."
"Tính em có chút trẻ con, anh có ghét bỏ em không?"
"Không biết."
"Sau này, nếu như em đến muộn, anh sẽ giận em chứ?"
"Không biết."
"Nếu như. . . . . "
"Không biết." Anh mở nhạc, nghiêng đầu nhìn cô, tròng mắt đen láy như bầu trời đêm, trên khuôn mặt bình tĩnh, "Trịnh Đinh Đinh! Những điều em lo lắng sẽ không xảy ra." Hơi dừng lại một chút, anh tiếp tục. "Còn nữa, nếu như lúc nào em không muốn, anh sẽ không chạm vào em!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT