Lương Cảnh Hành lắc đầu, “Không giấu em, vừa rồi tôi đi mua thuốc mới nhớ tới. Quà sinh nhật cũng khó coi như vậy…”

“Không.” Khương Từ ngắt lời anh, nhìn vào mắt anh, “Tốt lắm, thật, tôi rất vừa lòng.”

Lương Cảnh Hành cười cười, “Được rồi.” Anh lấy chiếc bật lửa từ trong túitiền ra, tiến tới trước mặt Khương Từ, “Sinh nhật thì phải ước nguyện,không có nến, dùng tạm cái này vậy.”

Khương Từ mỉm cười, “Nhưng mà đây là cái bật lửa, làm sao thổi tắt được.”

“Em thổi, tôi phối hợp với em.”

Khương Từ nghĩ một chút, nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực, một lát sau mở mắt ra. Ánh lửa mà cam yếu ớt khẽ lay động, chiếu sáng ánh mắt hai người.Khương

Từ phồng hai má, đầu cúi về phía trước, thổi một hơi.

Lương Cảnh Hành đúng lúc buông tay, trong nháy mắt ánh lửua bị dập tắt, anh hơi nhướn mày, “Thế nào?”

“Cây nến này còn khó coi hơn cả cái bánh ngọt kia.” Khương Từ cười lên, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết.

Lương Cảnh Hành thu lại ánh mắt —— từ sau khi Khương Minh Viễn qua đời, đâylà lần đầu tiên Khương Từ cười vui vẻ như vậy, không có quần áo đắttiền, không có khách khứa chật nhà, thậm chí còn không có một cái bánhsinh nhật đúng nghĩa, cũng không có cây nến…

Tóc cô đã dài đếnmang tai, tóc mái đã chạm lông mày, so với kiểu đầu đinh lập dị hơn nửanăm trước, kiểu tóc này trong có vẻ dịu dàng mà xinh xắn.

“Ngày mai em có tiết học không? Nếu không để tôi đưa em về nghỉ ngơi trước.”

“Có, nhưng mà tôi vẫn chưa muốn về.”

Hiếm khi Lương Cảnh Hành thấy cô hào hứng như vậy, cũng không muốn làm cô mất hứng, “Vậy để tôi đưa em đi ăn khuya.”

Xe vòng vèo uốn lượn bảy tám khúc, cuốic ùng quẹo vào một con hẻm nhỏ yêntĩnh, bốn bề bao bọc bởi bóng tối, cách ngọn đèn trên đường lớn càngngày càng xa. Khương Từ nhìn quanh một chút, lại quay đầu nhìn LươngCảnh Hành, “Không phải anh định đưa tôi đến chỗ buôn người nào đó chứ?”

“Nếu bán theo cân, em còn chưa đến chín mươi cân, liệu bán được bao nhiêu tiền?”

“Đến chín mươi.” Khương Từ nghiêm túc sửa lại lời anh, “Chín mươi mốt cân.”

(1 cân của TQ bằng 1/2 kg)

Lương Cảnh Hành thấy buồn cười.

Phía trước trong ngõ hẻm chợt xuất hiện mộ cái biển hiệu thật to, ghi bốnchữ “Vằn thắn chị dâu”. Lương Cảnh Hành dừng xe, đi vòng sang bên cạnhmở cửa cho cô.

Khương Từ bước một bước ra, không chú ý đến lực,nhất thời đau đến giật mình. Lương Cảnh Hành kịp thời đưa tay đỡ cô, một đường dìu và trong quán ăn.

Khoảng cách gần nhau, nhiệt độ trên người anh cứ như vậy truyền qua cô.

Quán ăn không lớn lắm, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ. Trong không gian vàithước vuông, chỉ có sáu cái bàn. Ngoài Khương Từ và Lương Cảnh Hành,trong quán còn một đôi nam nữ, ngồi đối mặt nhau ở tận bên góc trong, đè thấp thanh âm nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng còn phát ra một tiếngcười.

Khương Từ ngồi xuống một cái bàn trống, tấm man vải đằngsau vén lên, lộ ra thân hình mập mạp của một người phữn, cầm khăn lônglau lau tay, gương mặt tươi cười, “Ăn gì vậy?”

Khương Từ nhìnngắm bốn phía, trên tường có dán một tấm nhựa màu đỏ, bên trên ghi thựcđơn. Cô nghiên cứu một lát, quay đầu nhìn Lương Cảnh Hành, “Anh ăn gì?”

“Tôi không ăn.”

“À.” Khương Từ nhìn về phía bà chủ, “Một bát mì tể thái, cùng với một đĩa bánh khoai.”

“Thật xin lỗi, bánh khoai đã bán hết rồi.”

Khương Từ khoát tay một cái, “Vậy thì một bát mì thôi.” Cô thấy trong đống đồuống co một chai nước quýt có ga cô từng uống khi còn bé, liền đi tớilấy một chai. Tìm một vòng, cũng không thấy dụng cụ mở chai đâu, cô liền đưa chai nước cho Lương Cảnh Hành, “Mở ra giúp tôi đi.”

Lương Cảnh Hành cầm lấy, đập vào phía cạnh bàn, nắp chai “Bụp” một tiếng mở ra.

Hình như tất cả đàn ông đều có kỹ năng này, không có ngoại lệ.

Chai nước ngọt đã được làm lạnh, Khương Từ uống một hớp lớn, lập tức rùngmình, nhưng mà vẫn thấy hài lòng. Cô giơ chai nước trong tay lên, “Anhuống không?”

Lương Cảnh Hành xua tay.

Ngồi một lúc, mỳvằn thắn được đưa lên. Khương Từ dùng cái thìa nhựa múc lên một thìa,nếm thử, sau đó giơ ngón tay cái lên, “Ngon lắm.”

Hôm nay KhươngTừ vội vàng đi đến nhà hát, vẫn chưa ăn tốt, đã sớm đói bụng đến da ngực dán vào da lưng. Một bát mỳ vằn thắn rất nhanh chỉ còn lại một nửa,chai nước ngọt cũng thấy đáy. Cô ăn chậm lại, ngẩng đầu nhìn Lương CảnhHành một cái.

Anh đang ngắm nghía cái bật lửa, vẻ mặt như chán muốn chết.

“Không thì anh cứ ra ngoài hút điếu thuốc trước, tôi cũng sắp ăn xong rồi.”

Lương Cảnh Hành ngừng động tác, cất cái bật lửa đi, “Không sao.”

“Cái quán ăn này kín đáo như vậy, anh làm sao mà tìm được.”

“Bên cạnh là khu dân cư, cũng nhiều phòng một ngày cho cho thuê.”

Khương Từ trừng mắt nhìn, “Cái gì là cho thuê phòng một ngày?”

Lương Cảnh Hành ngừng một chút, không khỏi nhìn về phía Khương Từ. Trên chópmũi cô hiện lên một lớp mồ hôi mỏng, dưới ánh đèn huỳnh quang, làn datrắng ngần trong suốt như bạch ngọc. Mái tóc đen đung đưa trên trán, một đôi mắt đen láy nhìn mình, lộ ra mười phần đơn thuần kinh ngạc.

“Chính là… Cho thuê phòng một ngày, giá tương đối rẻ.” Lương Cảnh Hành uyển chuyển giải thích.

“Ai lại chỉ thuê phòng có một ngày?”

Lương Cảnh Hành vẫn chưa trả lời, mà Khương Từ ngẫm nghĩ một lúc, đột nhiên tỉnh ngộ, “Có phải là…”

Lương Cảnh Hành giơ ngón tay để trên môi, ánh mắt liếc về phía đôi nam nữ trong góc phòng.

Khương Từ lập tức im miệng, nhưng cô lại nghĩ đến một chuyện quan trọng hơn, “… Nhưng làm sao mà anh biết?”

Lương Cảnh Hành im lặng.

Khương Từ cười xấu xa, “Thì ra anh đã từng thuê.”

Lương Cảnh Hành chỉ nói, “Con đường này đi ra trường đại học thành phố Sùng.”

“Anh học ở đó?”

“Ừ.”

“Tốt nghiệp nhiều năm rồi đúng không?”

“Ừ.”

Khương Từ tiếp tục vùi đầu ăn mì vằn thắn, “Chắc cũng không thiếu mấy cặp đôi, nhà nghỉ mới mở nhiều như vậy.”

Lương Cảnh Hành nhìn cô một cái, nghĩ thầm, đúng là nói trúng tim đen.

Một chén mỳ vằn thắn rất nhanh đã thấy đáy, nước canh cũng không thừa lạibao nhiêu, Khương Từ có chút ngẫm nghĩ. Lương Cảnh Hành nhìn cô, “Gọithêm một bát nữa?”

“Không đâu.” Khuong Từ sờ sờ bụng, ánh mắt vẫn không thôi nhìn về phía cái bát trên bàn. Cuối cùng, cô cắn răng đứnglên, “Ăn no rồi, tính tiền.”

Lúc Lương Cảnh Hành lấy tiền, ánhmắt Khương Từ nhìn tay anh không hề di chuyển. Ra khỏi quán, Khương Từcười nói, “Đều nói lúc đàn ông trả tiền là đẹp trai nhất, quả nhiênkhông gạt người.”

Lương Cảnh Hành cười cười, “Ăn xong rồi, bây giờ muốn đi đâu?”

Nụ cười trên gương mặt Khương Từ nhất thời nhạt đi, cúi đầu trầm mặc hồilâu, thấp giọng nói, “Về nhà thôi, ngày mai còn phải dậy sớm đi học.”

Lương Cảnh Hành nhìn cô, “Nếu em không muốn về, tôi ngồi cùng em một lát.”

“Có thể cùng một lúc, lại không thể cùng cả đời.” Khương Từ cười mà nhưkhông cười, quay đầu nhìn con hẻm phía trước, bóng tối sâu thẳm, khu dân cư hai bên tựa như linh hồn ngủ đông, nơi đầu hẻm lộ ra một ngọn đènđường.

Giọng nói cô nhỏ dần, nhất thời như nói mê, “…Lương Cảnh Hành, anh nói xem, trưởng thành, là có thể không cố kỵ gì gì sao?”

Yên lặng vài giây, Lương Cảnh Hành trầm thấp mở miệng, “Không phải, ngượclại, tuổi càng lớn, càng không thể muốn làm gì thì làm.”

Khương Từ chợt quay đầu, nhìn thẳng tắp vào mắt anh.

Ánh mắt chạm nhau, bất ngờ không kịp đề phòng. Phản ứng đầu tiên của LươngCảnh Hành là nên tránh đi, nhưng anh lại không di chuyển, bình thản nhìn thẳng vào mắt Khương Từ.

Khương Từ hình như cười một tiếng, chậm rãi dời ánh mắt, lại nhìn về phía ngọn đèn đường phía đầu hẻm, ánh mắtdường như có ao ước vô hạn.

Tia sáng kia dường như chỉ cần giơ tay là có thể chạm vào, nhưng cô vẫn còn đang ở giữa con đường, quanh co sâu thẳm.

Một lát sau, Khương Từ thu hồi ánh mắt, thần sắc hoang mang trên gương mặtkhông còn sót lại tí nào, “Chú Lương, năm sau sẽ sang học kỳ hai của lớp mười hai, tôi muốn ôn thi, còn muốn đi thi nghệ thuật ở các nơi khác,có lẽ không thể giúp chú được nữa.” Cô quay đầu lại, khom người cúi chào Lương Cảnh Hành, “Thời gian qua cảm ơn chú đã chăm sóc, tiền tôi nợchú, trước khi nhập học đại học, tôi nhất định sẽ trả lại cho chú.”

Khác sáo xa cách, giống như Khương Từ trong biệt thự ngày đó.

Bữa tiệc cuối cùng cũng có lúc tàn, mà một người một khĩ đã đắm mình buôngthả trong thứ không khí ấm áp không thuộc về mình, sẽ trở nên mềm yếu.Cô lúc này, có thể điên, có thể phản nghịc, chỉ duy nhất không thể mềmyếu.

Hồi lâu, giống như ngọn đèn bên đường cũng đã lạnh, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ. Cuối cùng Lương Cảnh Hành cũng lên tiếng, “Tốt,ôn thi cho tốt, chăm sóc mình thật tốt.”

Trong một câu nói, cóbôn chữ “Tốt”, cả người Khương Từ run run một cái, tươi cười nhạt nhẽo,“Phiền anh đưa tôi về, ở đây thật lạnh.” Có lẽ thuốc đã hết tác dụng,chân lại bắt đầu đau.

Trên đường, hai người không nói chuyện.

Đến nơi, Lương Cảnh Hành còn muốn cõng cô lên, Khương Từ một chân nhảy về phía sau, từ chối, “Không sao đâu, tự tôi có thể lên.”

“Cứ nhảy lên như vậy?”

“Tôi còn phải đi học, anh có cõng tôi đi được không?”

Lương Cảnh Hành nhìn cô, “Có thể. Đến khi chân em đỡ hơn.”

Khương Từ cắn răng, “Đừng động đến tôi được không? Tôi đã nói tôi không giốngvới Trần Giác Phi, anh cũng không phải cậu của tôi, hơn nữa cũng khônglà là gì của tôi cả.” Nói một hơi, Khương Từ giật nảy mình, cũng khôngbiết vù sao mình lại nổi giận như vậy.

Cô mở miệng, đang muốn nói xin lỗi, Lương Cảnh Hành lại bước từng bước lên phía trước. Cả ngườiKhương Từ bị che khuất dưới bóng anh, một cảm giác bị áp bách nặng nềđáng úp tới.

“Muốn em chấp nhận một chút lòng tốt, sao lại khókhăn như vậy?” Dường như Lương Cảnh Hành cũng cảm thấy tức giận, giọngnói có hơi nghiến răng nghiến lợi phát ra.

“Vậy ngược lại anh nói cho tôi biết, vô duyên vô cơ, tại sao anh lại đối tốt với tôi như vậy?” Khương Từ ngửa đầu nhìn anh, “Thật sự là vì muốn báo đáp một làn tiệntay của ba tôi, mười vạn đồng thật sự quá thừa rồi. Việc lớn việc nhỏanh mang ra, là vì thỏa mãn lòng thương hại vô hạn của anh, vì hưởng thụ khoái cảm làm sự nghiệp từ thiện, vậy thì anh người này chính là thíchlên mặt dạy đời, lại không thể gặp bất ky thiếu nữ sảy chân lầm lỡ lạclối nào?”

Trong bóng tối, lồng ngực Lương Cảnh Hành phập phồng kịch liệt, nhìn Khương Từ chăm chú, trong mắt là lửa giận thiêu đốt.

Hồi lâu, anh hít một hơi thật sau, khoát tay, xoay người rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play