- Bác sĩ!! Bác sĩ! Bạn tôi sẽ không sao chứ? - Đặng Tuyết lo lắng
- Tình trạng của cô ấy rất nguy kịch! Bây giờ phải dựa vào nghị lực của cô ấy - Bác sĩ buồn bã nói
- hức! Hức! Tại em! Tại em nên Thy mới trúng đạn! - Đặng Tuyết nức nở ( à không Hoàng Tuyết vì cô đổi họ rùi)
- Không sao đâu! Chị tin Thy sẽ vì mọi người mà vượt qua thử thách naỳ - Nhỏ nói nhưng trong lòng hơi lo lắng
- dạ! - Tuyết tâm trang khá hơn
" Ting " Bác sĩ chậm rãi bước ra. Khuôn mặt hơi buồn.
- Thy sao rồi bác sĩ?? - Anh trai thy lo lắng
- Cô ấy đã qua cơn nguy kịch nhưng.... - đến đây bác sĩ buồn rầu
- Nhưng sao??!! - Nó rơm rớm nước mắt
- Vì cô ấy bị bắn chỉ một chút nữa là trúng tim nên chúng tôi rất khó khăn mới có thể lấy được viện đạn vì vậy thể lực từ giờ của cô ấy rất yêu! Trong 4 tháng đầu cô ấy buộc phải đi xe lăn! Ít ra ngoài! Sau 4 tháng nếu tinh thần cô ấy vui lên thì thể lực sẽ tốt hơn! Bây giờ chỉ có một người vào thăm vì thể lực cô rất yếu! - Bác sĩ nói
- Tuyết! Em vô đi - Kiên nói với Tuyết
- Nhưng... - Chưa nói xong Win đã bế Mia vào trong vì biết thừa Mia cứng đầu nhưng đôi lúc cũng mềm yếu nhắm. Mia thoáng đỏ mặt.
- Mia! Câu không sao chứ ~ - Thy gượng dậy
- Mk không sao cậu cứ nằm xuống đi! - Mia chạy lại đỡ Thy
- Um! - Thy gượng cười
- Cậu có thấy đói không? Tớ mua đồ ăn về cho cậu nha! - Tuyêtd nói
- Không! Mk ko ăn đâu! Lại đâu ôm cái nà! - Thy nháy mắt
- Hì hì - tuyết cười nhẹ
- Thôi bạn nghỉ đi! Mk ra ngoài nha! - Tuyết cười rồi đi ra ngoài
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT