Ánh đèn nhàn nhạt bao phủ lấy căn phòng
trúc thanh nhã, khiến cho cách bài trí vừa đơn giản vừa trang nhã ở bên
trong hiện lên trước mặt người khác: Hé ra một bàn đọc sách mộc mạc, một cái ghế dựa bằng trúc.
Mặc một trường sam màu Nguyệt Nha*( áo dài màu vàng nhạt của nam ngày xưa), ngồi ngay ngắn ở ghế trên Phạm Dương Triệt nhìn Phó Vân Kiệt ở trước
mắt không có một chút ý tứ hối cải, vẻ mặt lại còn si mê nhìn mình khiến cho hắn chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng: Trước kia chỉ nghe nói nữ tử tắm
rửa bị hái hoa tặc nhìn trộm, chưa từng có nghĩ đến một ngày mình tắm
rửa cũng có người tới nhìn trộm. Bất quá, nếu Phó Vân Kiệt ngay cả
chuyện tự mình gả cho người khác đều làm được, thì chuyện nhìn trộm này
cũng không có cái gì kỳ quái. Hơn nữa, bảo hắn mở miệng chất vấn y vì
sao nhìn trộm mình tắm rửa, da mặt mỏng như hắn thật đúng là không mở
miệng được. Cho dù hắn có mở miệng hỏi, không cần nghĩ cũng biết sẽ nhận được một đống lời lẽ hoang đường. Dọc đường hồi kinh, hắn thực không ít lần nghe y nói vô số lời giả dối vì có thể danh chính ngôn thuận kề cận chính mình.
Cuối cùng Phạm Dương Triệt quyết định
không chất vấn chuyện nhìn trộm nữa, mà hỏi thẳng vấn đề mình quan tâm
nhất, giọng nói lạnh lùng mang theo chút tức giận nhè nhẹ đánh vỡ bầu
không khí trầm mặc:“Vân Kiệt, đã muộn thế này ngươi có chuyện gì không?”
Vốn trong đầu còn đang bịa đặt mấy chục
cái lý do để cãi lại chuyện mình nhìn trộm lúc nãy, nhưng khi nghe câu
hỏi ngắn gọn kia hoàn toàn không có chút liên quan đến cái lý do bản
thân đã nghĩ ra để cãi lại, Phó Vân Kiệt có loại cảm giác buồn bực như
cường quyền đánh vào bông*( đánh mà không cảm thấy đau). Thế
nhưng, nàng cũng không có ngốc tự mình khơi mào mà nói ra. Nếu đương sự
cũng không tính “truy cứu”, nàng làm sao có thể tự chui đầu vào lưới
được chứ? Thu hồi tâm tư, nàng đem mục đích đêm nay nói ra:“Triệt, nghe
nói lão sư của ngươi trước kia là tiền Thái Phó Tôn Trí Viễn.”
Con ngươi đen mang theo chút thận trọng trả lời:“Đúng vậy.”
Phó Vân Kiệt tiến lên từng bước, vẻ mặt a dua nói:“Nghe nói lần này ngươi là quan khảo thí *(giám khảo) của phần thi văn, đúng hay không?”
“Đúng.” Vẻ thận trọng trong con ngươi đen càng sâu .
Trên khuôn mặt bị làm cho xấu đi kia rớt ra một nụ cười khủng bố:“Triệt, vì để ta có thể thông qua cuộc thi văn
ngày mai, làm phiền ngươi đem đáp án cho ta mượn nhìn chút.” Nếu là thi
văn, hẳn là có đáp án tiêu chuẩn. Triệt nếu thân là đệ tử đứng đầu của
Tôn đại nho, hơn nữa lại kiêm luôn chức giám khảo, ắt hẳn trong tay có
đáp án tiêu chuẩn. Bằng không, hắn làm sao có thể tham gia làm nhân viên cho điểm được. Nếu cạnh mình có người có mối quan hệ như thế, nàng mà
không hảo hảo dùng một phen, thì thật là rất xin lỗi bản thân mình. Còn
nữa, nàng không thừa nhận cả đời mình ghét nhất bị “Mọi người tung hô ”
bởi vì chính mình sẽ có năng lực thoát khỏi cuộc thi rập khuôn cứng nhắc ở cổ đại.
“Không có!” Con ngươi đen chợt lóe lên khinh bỉ nói.
Vẫn không có đem tầm mắt dời đi nàng
nhanh chóng bắt được tia kinh bỉ chợt lóe kia, chỉ có thể ở trong lòng
cười khổ: Xem ra, nàng bị Triệt nhà nàng khinh thường rồi. Nhưng, điều
này cũng là không có cách nào. Nếu, nàng không nắm chắc sẽ thông qua
cuộc thi văn, thì đi đường tắt cũng là vì bất đắc dĩ. Thu hồi tâm tư
trong lòng, nàng ngược lại cầu xin tiếp nói:“Vậy tham khảo đáp án có
được không?”
“Tham khảo đáp án?” Trong con ngươi đen chứa đựng nghi hoặc.
Nàng cười gượng giải thích nói:“Nó chính là đáp án giám khảo các ngươi dùng cho điểm.”Miệng nói thật nhanh, đem
thuật ngữ hiện đại nói ra.
“Không có.” Một chậu nước lạnh hướng về phía khuôn mặt đang tràn ngập chờ đợi kia dội thẳng xuống.
“Không có?!” Hy vọng liên tiếp bị tiêu
diệt, nàng bất giác đề cao âm lượng nói:“Làm sao có thể không có? Vậy
nhóm người các ngươi đến xem đáp án của người ta rồi cho điểm à?”
Mỗ nữ cho rằng con mọt sách Tể tướng kia đang ỷ mình là thư sinh thanh cao nên cố ý không nói cho mình đáp án
liền mở miệng châm chọc:“Triệt, ngươi không được quên trở thành Thái Phó là điều kiện để ta giúp ngươi thanh quân trắc.” [*ý nói thanh lọc phản nghịch bên cạnh quân vương]
Hắn cũng không có bởi vì người nào đó
châm chọc mà tức giận, mà ngược lại khí thế trấn định thưởng thức bộ
dạng của y- một người vẫn luôn tự tin trầm tĩnh giờ đây tức giận đến nỗi muốn giậm chân. Nhìn Phó Vân Kiệt như vậy khiến cho hắn cảm thấy rất
thú vị, thực đáng yêu.
Đôi mắt sáng già dặn kinh nghiêm nhìn
một lượt nam nhân kia, trong con ngươi đen bình tĩnh không có chút dao
động, nàng chán nản phát hiện nam nhân này cũng không có nói dối. Như
vậy, nàng phải làm thế nào mới có thể giành thắng lợi ở cuộc so tài ngày mai đây? Nhìn khuôn mặt xấu xí khủng bố kia kết dính cùng một chỗ, càng thêm khủng bố.
Nhìn dung nhan kia vốn luôn là thoải mái tự tin giờ đây lại bị bao phủ một tầng ưu sầu nồng đậm, một tia không
đành lòng nảy lên trong lòng, hắn còn không có phản ứng, đôi môi lại
giống nhau có ý thức của chính mình cất tiếng nói:“Ta có đề mục tỷ thí.” Chờ sau khi hắn ý thức được lời nói của chính mình đang nói cái gì, vốn định đổi ý, thì dung nhan khủng bố kia đột nhiên phóng đại trước mắt
làm cho hắn sợ tới mức cố gắng gượng nuốt lại câu đổi ý mà vừa nãy suýt
thốt ra.
“Triệt, yêu ngươi chết mất!” Phó Vân
Kiệt đang vô cùng buồn rầu bởi vì lời nói như ánh rạng đông này đột
nhiên tới , khiến cho nàng kích động nhào tới phía trước, trước khi vị
mĩ nam Tể tướng kịp phản ứng lại, nàng đã đem dâu son môi thật to in
lên.
Trải qua nửa tháng Phạm Dương Triệt
thường xuyên bị mỗ sắc nữ quấy rầy, nên hiện tại đối với hành động thân
thiết này không cảm thấy bị nhục nhã giống như trước kia, bởi vì hắn
phát hiện Phó Vân Kiệt chỉ đơn thuần biểu đạt tình cảm đối với chính
mình mà thôi. Tuy rằng, thứ tình cảm như vậy không được mọi người tiếp
nhận, nhưng là, hắn dần dần phát hiện đã không còn cảm thấy chán ghét
nữa. Gương mặt tuấn mỹ hơi đổi che dấu đi vẻ mặt không được tự nhiên của mình, rồi sau đó trong ngăn kéo lấy ra đề thi mà mình đã viết xong từ
lâu. Đúng như lời nói của Phó Vân Kiệt, bọn họ đứng trên cùng một chiến
tuyến . Hắn sẽ không để y thất bại trong cuộc so tài.
Phó Vân Kiệt vội vàng nhận lấy hai tờ
giấy kia: Tờ giấy thứ nhất viết đề thi, tờ giấy thứ hai chính là đáp án
được viết ra rõ ràng. Đôi mắt sáng mang theo nghi hoặc nhìn nửa khuôn
mặt kia bởi vì xấu hổ và không được tự nhiên mà nghiêng đi.
“Khụ khụ……” Phạm Dương Triệt không được
tự nhiên mà ho nhẹ nói:“Đó là ta dựa theo đề thi viết ra. Hy vọng có thể cho ngươi tham khảo.”
Nhìn gương mặt kia đã muốn đỏ lên, trên
dung nhan xấu xí lộ ra vẻ đắc ý cùng ái muội:Hóa ra, Triệt từ lâu đã vì
cuộc thi văn của mình mà lót đường đi sẵn. Nam nhân này chính là tính
tình khó chịu. Ha ha.
“Triệt, cám ơn ngươi. Vì không để phụ
lòng ngươi, ta nhất định sẽ giành chiến thắng ở cuộc so tài ngày mai.”
Dung nhan xấu xí đã không con vẻ ảm đạm mới vừa rồi, khôi phục thần thái tự tin.
Con ngươi đen nhìn chằm chằm vào khuôn
mặt đã bị làm cho xấu đi nhưng vẫn không thể che được sự tự tin, đôi môi mỏng bất giác hơi hơi cong lên: Đây mới là Phó Vân Kiệt, một Phó Vân
Kiệt tự tin, kinh thường tất cả. Bởi vì đắm chìm trong suy nghĩ của
chính mình hắn cũng không có phát hiện trên gương mặt tuấn mỹ bất giác
hiện ra nhu tình nhàn nhạt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT