Từ đêm đó đến nay đã hơn một tháng, Quý Văn Nghêu chỉ ngẫu nhiên điện thoại, tùy tâm trạng Lâm An Nhàn sẽ tiếp nhưng đều không đồng ý cho hắn đến Phó gia. Trong lúc đó, có vài lần Dương Quân gọi đến hỏi thăm tin tức Quý Văn Nghêu.

Hôm nay, Phó Lệ Giai và Phó Lệ Na ghé qua chơi mạt chược, vừa lúc ở nhà nên Lâm An Nhàn giúp đỡ chuẩn bị hoa quả, nước mát. Phó Lệ Na vừa chơi vừa nói: “Hôm nào rảnh mẹ điện thoại cho dì nói dạo này Dương Quân quá kiêu ngạo, hai ngày trước con nhờ nó hỏi giúp Văn Nghêu chuyện mua xe, mẹ biết nó nói gì không?”

Phó Lệ Giai chen ngang: “Nó không đáp ứng?”

“Đâu chỉ không đáp ứng, còn nói về sau tốt nhất đừng đem loại chuyện này nhờ vả nó, chưa thành hoàng hậu đã ngạo mạn như vậy!”

Mới nghe, Vương Thu Dung cũng sinh khí: “Trước giờ, tính tình Dương Quân nóng lạnh làm người ta tức giận, bất quá không đáng so đo. Hiện tại, Văn Nghêu với nhà ta thân thiết thế nào, giúp Minh Hạo không biết bao nhiêu, chờ Văn Nghêu ghé mẹ sẽ nói với nó!”

Sau đó có chút đắc ý: “Nhìn vậy chứ ngay cả nhà Dương Quân, Văn Nghêu cũng chưa từng ghé, mẹ thấy Văn Nghêu đối Dương Quân cũng bình thường, tương lai hai đứa có thành hay không cũng chẳng sợ.”

Phó Lệ Giai đánh bài nói: “Mẹ sáng suốt, bọn họ quen nhau cũng gần nửa năm nhưng nhìn không giống như đang yêu đương. Dương Quân cũng cao ngạo, lúc cần nũng nịu chiều chuộng còn nghiêm trang ra vẻ làm gì!”

Lâm An Nhàn nghe xong, thấp thỏm không yên, có vẻ như mẹ con ba người có ý mời Quý Văn Nghêu tới nhà!

Nhưng lo lắng suông cũng vô dụng, hơn một tháng nay Quý Văn Nghêu vẫn án binh bất động. Minh Hạo xong hợp đồng làm ăn này định bắt đầu mở rộng thị trường, vạn nhất Quý Văn Nghêu đến biết Minh Hạo vắng nhà, có nảy ý xấu hay không?

Tuy lo lắng nhưng lực bất tòng tâm . . . Bỗng cái khó ló cái khôn nghĩ nếu Quý Văn Nghêu đến mình có thể mách Dương Quân, hẳn sẽ làm hắn phân tâm.

Việc vui không thấy, chuyện không mong đến lại ùn ùn kéo đến . . . Lúc Quý Văn Nghêu đến Phó gia, Minh Hạo còn đang công tác ở nước ngoài. Lâm An Nhàn ở trong phòng nghe tiếng Quý Văn Nghêu, lập tức điện thoại cho Dương Quân. Dương Quân cảm ơn cô, nói khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến.

Buông điện thoại, Lâm An Nhàn an tâm thay quần áo, ra ngoài.

Đang cùng Vương Thu Dung nói chuyện, thấy Lâm An Nhàn đi ra, ánh mắt Quý Văn Nghêu mờ ám nhìn theo từng cử động của cô. Lâm An Nhàn cúi đầu làm như không phát hiện, thành thành thật thật ngồi trên sofa phòng khách.

“Lâu quá không thấy cháu ghé chơi, dì dượng cả ngày luôn nhắc đến cháu, không có cháu giúp đỡ Minh Hạo còn lâu mới sáng sủa như vậy.” Vương Thu Dung vui mừng nhìn Quý Văn Nghêu, muốn bao nhiêu ấm áp thì có bấy nhiêu ấm áp, tự mãn Quý Văn Nghêu vẫn xem trọng mặt mũi mình, gọi một cái liền nhanh chân chạy đến.

“Dạo này quả thật hơi bận, chủ yếu là có chuyện chờ hồi phục, định điện thoại lại sợ người ta cần chút thời gian suy nghĩ, biến thành mình sứt đầu mẻ trán.” Quý Văn Nghêu vừa nói vừa liếc nhìn Lâm An Nhàn.

Vương Thu Dung quan tâm: “Kia khẳng định là đại sinh ý?”

Quý Văn Nghêu gật đầu: “Cũng không trọng yếu, với cháu mà nói người này rất quan trọng, nói liên quan đến tánh mạng cũng không quá!”

Lâm An Nhàn xoay người, cúi đầu nhìn di động lẩm nhẩm tính thời gian Dương Quân đến, còn Quý Văn Nghêu muốn nói gì thì nói, coi như gió thoảng qua tai.

Vương Thu Dung sốt ruột: “Đầu tư lớn như vậy lỡ rủi ro thì sao, Lệ Na có chuyện muốn nhờ cháu!”

“Cũng không ảnh hưởng nhiều, chị ấy tìm cháu có chuyện gì?”

“Lần trước cháu đề cập chuyện mua xe cho thuê, hiện tại Lệ Na muốn mua nhưng sợ phiền toái cháu.”

“Nguyên lai là chuyện này, nhưng phải am hiểu công việc nếu không sẽ dễ bị lừa.”

“Cháu mua giúp là được, Chí Dũng sẽ tự tìm phương pháp, ở ngân hàng nó cũng tiếp xúc nhiều mối quan hệ.”

Quý Văn Nghêu gật đầu đồng ý, Vương Thu Dung nhất thời vui vẻ lưu Quý Văn Nghêu ở lại ăn cơm.

Đang nói, chợt có tiếng gõ cửa, không đợi người khác phản ứng Lâm An Nhàn chạy tới mở cửa.

“Phải hỏi là ai chứ, sao lại tùy tiện mở cửa! Ôi, là Dương Quân sao, mau vào!” Vốn quở trách Lâm An Nhàn, vừa Dương Quân, Vương Thu Dung liền nhiệt tình đón tiếp.

Quý Văn Nghêu liếc mắt nhìn Dương Quân, sau đó có chút âm trầm nhìn Lâm An Nhàn. Lâm An Nhàn cũng cảm giác được tầm mắt phẫn nộ Quý Văn Nghêu nhưng làm lơ không để ý, cùng Dương Quân tiến vào.

“Dì Hai, cháu cũng không phải khách, rảnh rỗi nghỉ ở nhà nên ghé thăm dì, đây là thuốc bổ cháu mua cho dì dượng.”

sau khi đưa cho Vương Thu Dung, Dương Quân ngồi xuống đối diện Quý Văn Nghêu, tỏ vẻ đáng thương: “Anh cũng đến.”

Quý Văn Nghêu biết Dương Quân vẫn chưa nói chuyện chia tay với mọi người, nếu không Vương Thu Dung đã sớm hỏi, nhợt nhạt tươi cười giữ thể diện cho Dương Quân: “Vừa vặn dì Hai tìm anh có việc, không nghĩ trùng hợp như vậy.”

Hai người khách khí nói chuyện, Vương Thu Dung nghĩ chắc do có mặt mình nên vợ chồng son người ta ngại ngùng thân mật, vì thế định đứng dậy gọi Lâm An Nhàn cùng vào bếp. Nhưng sợ quá lộ liễu không hay nên tự mình đi trước.

Sau khi Vương Thu Dung rời đi, Dương Quân bất chấp vội vàng đối Quý Văn Nghêu nói: “Văn Nghêu, lâu nay em cũng không quấy rầy anh, anh không thể ngẫm lại!”

Quý Văn Nghêu không nói lời nào, trừng trừng nhìn Lâm An Nhàn.

Dương Quân nhìn theo ánh mắt Quý Văn Nghêu nói: “Chuyện chúng ta chị dâu cũng biết. Nhờ chị điện báo nếu không sao em biết anh ở đây.” Nói xong nháy mắt ra hiệu với Lâm An Nhàn.

Quý Văn Nghêu hạ mi nhìn Lâm An Nhàn: “À, ra vậy. Anh thật muốn nghe chị ấy nói gì?”

Lâm An Nhàn thở cũng không dám thở, nhỏ giọng nói: “Tôi thấy Dương Quân thật lòng thật dạ với cậu, hơn nữa hai người cũng rất xứng đôi.”

Quý Văn Nghêu thản nhiên hỏi: “Còn cái gì muốn nói?”

“Không có, hai người tự nhiên, tôi về phòng trước.” Lâm An Nhàn chịu không nổi Quý Văn Nghêu âm dương quái khí, ba chân bốn cẳng chạy về phòng.

Mấy tiếng sau, chợt nghe Vương Thu Dung kêu: “An Nhàn ra ăn cơm.”

“Mẹ nói Dương Quân cũng đến mà?” Phó Lệ Na kỳ quái không thấy Dương Quân.

“Văn Nghêu nói trường học đột nhiên có việc tìm Dương Quân, chúng ta ăn đi.”

Dương Quân khẳng định là bị Quý Văn Nghêu đuổi đi, không biết hắn nói gì.

Uống mấy chén lại nói chuyện phiếm, Phó Lệ Na bắt đầu đề cập chuyện mua xe.

Quý Văn Nghêu cười nói: “Này dễ thôi, nếu mua hai chiếc giảm giá khoảng 40 vạn, không bằng vợ chồng Minh Hạo cũng mua một chiếc?”

Không đợi Lâm An Nhàn cự tuyệt, Phó Lệ Na liền tiếp: “Cô ta có tiền đều tuồn hết cho nhà mẹ! Lần trước đến nhà người ta nháo giờ còn mặt dày đến vay tiền, không phải Minh Hạo tôi đã sớm đến Lâm gia nháo, xem họ có biết thẹn!”

Phó Lệ Na vẫn canh cánh trong lòng, mượn cơ hội phát tác.

Lâm An Nhàn cảm thấy Phó Lệ Na có chút quá phận, mình còn ngồi đây sao có thể nói mẹ mình như vậy, không muốn cãi nhau nên chỉ nắm đũa ăn không vô.

Phó Nham hùa theo: “Văn Nghêu đừng chê cười dượng không ra dáng trưởng bối. Nó bình thường ra vẻ trung thực sau lưng chỉ biết xúi giục Minh Hạo!”

Quý Văn Nghêu nghe bọn họ nói, chậm rãi buông đũa không nói một lời nhìn Lâm An Nhàn.

“Văn Nghêu thế nào thích nghe mấy chuyện này, nhanh ăn cơm.” Vương Thu Dung không nghĩ căng thẳng không khí liền ngăn Phó Lệ Na lại.

Quý Văn Nghêu uống được hai chén thì ấn ấn đầu: “Đúng là rượu ngon mới mấy chén đầu đã choáng váng, cháu muốn nằm nghỉ một lát rồi gọi tài xế tới đón.”

Vương Thu Dung và Phó Lệ Na cùng lúc đứng dậy: “Đều là người trong nhà,uống được bao nhiêu thì uống, cùng lắm thì ngủ một giấc.”

Vương Thu Dung đảo mắt nhìn Lâm An Nhàn: “Mắt cô không thấy sao? Văn Nghêu say như vậy cô còn vững như bàn thạch, không mau dìu thằng bé vào phòng!”

Lâm An Nhàn đứng lên nói: “Mẹ, sao có thể vào phòng con!”

“Sao không được, chẳng lẽ nằm ở phòng khách? Phòng tôi chật chội sao Văn Nghêu có thể nằm. Đây là nhà tôi, giường cô nằm cũng là tôi mua, tôi muốn cho ai nằm không tới lượt cô lên tiếng!” Vương Thu Dung sinh khi đối Lâm An Nhàn không biết thức thời.

Mấu chốt là Quý Văn Nghêu không có say, Minh Hạo nói tửu lượng của hán ngàn chén không say, nhưng chỉ có thể câm lặng không tình nguyện theo sau.

Vào phòng Phó Lệ Na nhíu mày: “Còn đứng đó, không mau qua giúp, mẹ tôi bao nhiêu tuổi rồi, có hiểu hiếu thuận lão nhân!”

Lâm An Nhàn giúp phù Quý Văn Nghêu, dàn xếp hảo Vương Thu Dung còn nói :“Cô ở lại trong này vạn nhất Văn Nghêu khát nước, nếu thằng bé khó chịu cô lấy thau, đừng ép nó đi toilet.”

Nói xong, mẹ con Vương Thu Dung một trước một sau cùng ra ngoài.

Lâm An Nhàn cắn môi: Nào có như vậy không ý kị, ngay cả tị hiềm cũng không ngẫm lại?

“Em sinh khí cho ai xem?”

Quý Văn Nghêu đột nhiên lên tiếng làm Lâm An Nhàn thất kinh, ngẩng đầu nhìn Quý Văn Nghêu thoải mái ngồi trên giường.

“Nhìn cái gì, anh nói sai sao? Lúc họ xúm chùm khi dễ, em nhẫn nhịn rất giỏi mà, mới ngồi trông anh một chút lại nghiến răng nghiến lợi. Còn thông đồng với Dương Quân đối phó anh! An Nhàn, anh cho em thời gian để em tính kế anh phải không?”

Lâm An Nhàn vội vàng hướng cửa nhìn thoáng qua mới nói: “Nói nhỏ thôi!”

“Sợ cái gì, chúng ta quang minh chính đại, em mau quyết định đi?”

“Ai quang minh chính đại, tôi quyết định cùng Minh Hạo bạc đầu giai lão.”

Quý Văn Nghêu xoay người xuống giường, đi đến cửa.

Lâm An Nhàn khẩn trương chạy tới che trước cửa:“Anh muốn làm gì?”

Quý Văn Nghêu cúi đầu nhìn Lâm An Nhàn nói thẳng:“Nói cho mọi người biết em là nữ nhân của Quý Văn Nghêu!”

Lâm An Nhàn thấp giọng cầu xin:“Đừng như vậy, chuyện chẳng tốt lành gì.”

“Nói? Có thể nói, em không đồng ý anh cũng nói.”

“Không được, anh không thể đi!” Lâm An Nhàn cương quyết che trước cửa.

Quý Văn Nghêu nhìn mặt Lâm An Nhàn trắng bệch, đau lòng: “Đừng sợ, anh không nói. An Nhàn, lâu như vậy em không nhớ anh sao?”

Nói xong, luồng ra sau lưng Lâm An Nhàn khóa trái cửa.

Tâm Lâm An Nhàn cũng đi theo tiếng khóa cửa “Răng rắc” cảnh giác: bệnh thần kinh muốn làm gì, đây là nhà mình, còn người nhiều như vậy!

“Anh khóa cửa làm gì, lỡ có người vào thì sao!”

Quý Văn Nghêu hôn Lâm An Nhàn khí nói: “Mới hơn một tháng không gặp, anh phát hiện em càng ngày hấp dẫn!”

Vừa nói vừa hôn xuống khóe miệng Lâm An Nhàn: “An Nhàn, em cũng yêu anh được không?”

Lâm An Nhàn chống đẩy Quý Văn Nghêu, không dám lớn tiếng: ""Điên à, anh dám làm như thế!”

Sớm nắm được nhược điểm của Lâm An Nhàn, Quý Văn Nghêu dứt khoát ấn ngã cô xuống giường, nhanh chóng cởi bỏ quần áo cúi đầu hàm trụ một bên tuyết trắng, phát điên hấp, duyện, lại cầm lấy bên kia xoa xoa.

Lâm An Nhàn nghẹn khí giãy dụa, chột dạ không dám làm ra quá lớn động tĩnh, nhưng lại không phải là đối thủ của Quý Văn Nghêu, chẳng bao lâu ngay cả nội khố cũng bị cưỡng chế vứt bỏ dưới sàn nhà.

“An Nhàn, An Nhàn, sinh mạnh anh đều nằm trong tay em, chúng ta vĩnh viễn không xa rời nhau, được không?”

Quý Văn Nghêu tách hai chân Lâm An Nhàn, giải khai nội khố thả ra thẳng đứng thô cứng, nhìn Lâm An Nhàn nhíu mày nhẫn đau, hai ngón tay bát lộng, niết, xoa nhẹ vẫn khô khốc.Lập tức lấy hoạt tê trong túi vẽ loạn, hơi thở thô suyễn: “Ngoan, hôm nay dùng tạm cái này, lần sau anh sẽ hảo hảo cưng chiều em!”

Lâm An Nhàn khẩn trương, nhẫn đến đỏ bừng muốn hôn mê, nào có khả năng phối hợp.

“An Nhàn,như vậy chỉ chậm trễ thời gian, hồi tiến vào đau anh cũng mặc kệ.”

Lâm An Nhàn sợ hãi đành nhẫn nhục tùy Quý Văn Nghêu.

Quý Văn Nghêu lập tức đẩy mạnh, thoải mãn thở hắc một tiếng, còn Lâm An Nhàn khó chịu hừ nhẹ, nhưng không cảm thấy đau.

Quý Văn Nghêu không kịp chờ Lâm An Nhàn thích ứng, khẩn trương kích thích, cơ hồ tiến nhập một khắc đạt tới sung sướng.

“An Nhàn, gọi tên anh.” Quý Văn Nghêu tại bên tai Lâm An Nhàn thấp giọng nói.

Lâm An Nhàn vừa mong mau chấm dứt loại này tra tấn, vừa sợ đột nhiên có người đi vào, nào còn tâm trạng ...

Quý Văn Nghêu liều mạng ra vào: “Thật sự là bảo bối, anh đều bị em cắn chết, em cảm giác được không?”

Lâm An Nhàn cố chết gắng gượng, lắc đầu không nói.

Quý Văn Nghêu vốn không tính đánh lâu dài, nhưng cơ khát lại bị tầng tầng lớp lớp bao bọc khó nhịn, chỉ có thể hung hăng ra vào.

Sau hồi kích tình, Quý Văn Nghêu thở gấp, ôn như hôn Lâm An Nhàn: “Em yên tâm, vị trí bên cạnh em sớm muộn gì cũng là của anh.”

Lâm An Nhàn từ từ nhắm mắt.

Quý Văn Nghêu dụi vào hỗm vai Lâm An Nhàn cười nói: “Thẹn thùng? Còn không đồng ý, An Nhàn, vô luận em quyết định như thế nào anh đều phải dạy cho Phó gia một bài học!”

Lâm An Nhàn xoay người hỏi: “Anh muốn làm gì?”

“Không phải việc của em, em chỉ cần đáp ứng không qua lại với Dương Quân anh tạm thời sẽ chịu đựng không nói ra.”

Bất an, Lâm An Nhàn liền sửa soạn quần áo, nhìn thấy Quý Văn Nghêu cũng mặc xong quần áo tới mở khóa cửa.

“Anh không nên bức tôi?”

“Anh nào bức em, em chưa đáp ứng anh chuyện này!”

“Anh muốn tôi ly hôn!”

Quý Văn Nghêu cười cười: “Anh có thể không đề cập chuyện này, nhưng anh muốn thường xuyên gặp em.”

Trải qua hai lần bức bách, thần kinh Lâm An Nhàn đã gần hỏng, không thể tiếp tục thừa nhận, không nói gì nhìn vẻ mặt Quý Văn Nghêu kiên định, thiếu chút nữa gật đầu đáp ứng.

Thấy Lâm An Nhàn im lặng, Quý Văn Nghêu kéo tay cô nói: “Anh biết em luyến tiếc anh chịu khổ, nhưng vì em anh bất chấp tất cả, em đồng ý đi.”

“An Nhàn, Văn Nghêu tỉnh chưa, tôi chưng trà mật ong, cô đưa cho cậu ......”

Chưa nói hết câu, Phó Lệ Na ngây ngốc nhìn …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play