Hàng Hàng cảm thấy mỹ mãn ăn một tô mỳ lớn, theo lý có thể thỏa mãn mà đi thả mình lên giường, nhưng không biết làm sao, anh bạn Lương Trạch này khuya như vậy rồi mà còn chưa chịu về.
Hàng Hàng đưa mắt nhìn điện thoại, hai giờ ba phút sáng. Gọi cho Lương Trạch, vẫn là không ai nghe máy.
Không cần nghĩ nữa, cậu ta chắc chắn lại nhậu tới quên trời, quên trăng rồi.
Về việc Lương Trạch mỗi lần nhậu là như nhậu cho chết, Hàng Hàng từ khi biết cậu ấy thì đã biết cậu ấy chính là người như vậy. Về sau làm bạn, Lương Trạch mới được coi là bớt bớt lại chút ít. Thế nhưng qua được vài năm, hai người từ chỗ còn son, đã thành "chồng già", "vợ già", mà người "vợ già" này lại bắt đầu giở quẻ, lại bắt đầu trở lại làm thành viên quen thuộc trong các quán nhậu của giới văn nghệ nữa rồi.
Tới bây giờ Hàng Hàng nhớ lại, lúc đầu Lương Trạch gia nhập cái hiệp hội tác giả đó chính là khởi đầu của tất cả tội ác. Bạn nghĩ đi, một nhóm văn nhân họp lại với nhau, không phải để lập một đội banh, hai chục hợp không phải để làm một tốp ca, ba chục không định tổ chức múa. Vậy thì tụ tập để làm gì? Chẳng phải để quậy phá, chẳng phải giả bộ nho nhã, chẳng phải sỉ nhục nhau hay nịnh nọt nhau sao? Mấy dạng này, thiếu rượu thì làm gì còn hứng thú nữa.
Lương Trạch đi nhậu, hồi đầu Hàng Hàng cũng không thấy khó chịu, cũng không quản thúc gì, suy cho cùng cũng là đàn ông con trai. Nhậu? Thì cứ nhậu. Nhưng càng về sau càng thường xuyên, đem lại một nguy cơ nhỏ cho việc tiền bạc trong nhà, thêm vụ nhậu xỉn còn dám nhảy lên đè người ta, anh phải có ý kiến rồi.
Nói về chuyện thường xuyên.
Ba ngày nhậu nhỏ, năm ngày nhậu bự.
Nhậu nhỏ thì cũng không nói đi. Cùng lắm là leo lên nóc nhà bóc miếng ngói rồi quớ lấy cây bút lông bắt bạn ký tên. Có gì đâu, trên nhà có bao nhiêu mảnh ngói đây? Cùng lắm là bạn đang ngủ thì dựng bạn dậy, bắt đàm đạo triết học đương đại, cũng có mấy tiếng đồng hồ thôi à! Nói đủ rồi, ói chán chê rồi, cậu ta sẽ ngoan ngoãn mà nằm ngủ bên cạnh bạn.
Còn lớn thì quá sức tưởng tượng luôn. Ví dụ như, Hàng Hàng mới sáng sớm ra nhận được điện thoại tới, công an nói: "Bạn của anh bốn giờ sáng đòi vô Ung Hòa Cung cho kỳ được, nói giờ này cầu mới linh, Lạt-ma ra giải thích là chưa tới giờ mở cửa, cậu ta cứ không nghe, không nghe còn tính leo qua tường đỏ để vào trong! Khuyên cũng khuyên không xong, ngăn cũng cản không nổi, cuối cùng Lạt-ma gấp quá đành gọi công an 110 tới!"
Ví dụ như, Lương Trạch nhậu cho không còn biết trái phải, tử trong Tiền Quỹ (Cashbox Partyworld) ra, giành trả tiền. Người ta nói máy bị hư, tạm thời chưa quẹt thẻ được, cậu ta đập lên cái máy mà tranh cãi với người ta. Cậu ta mà xỉn rồi hả, nói năng thế nào cũng từ không đạt ý, người toàn mùi rượu cho dù bạn có đẹp trai cỡ nào mấy cô gái cũng né hết! Có thể tưởng tượng ra, nói không xong cậu ta liền phát bực, bực rồi chẳng phải sẽ đập đồ của người ta sao? Thực ra Hàng Hàng cảm thấy đập thì cứ đập đi, anh đền cho em, nhưng em đừng có leo lên quầy tiếp tân của người ta mà nhảy đầm nha. Mà thực ra nhảy cũng không phải là không nhảy được, em phải trái gì cũng đừng có rút dây nịt ra cầm trên tay nha. Ví dụ như, em xỉn rồi thì xỉn rồi, không được xề đại vô mép đường mà nằm à. Không kiêng nể, em cứ đòi leo tường vô nhà cũ của Đoàn Kỳ Thụy (một quân phiệt và chính khách quan trọng của Trung Quốc cuối nhà Thanh và đầu Trung Hoa Dân Quốc), thôi thì vô thì vô, nếu em muốn coi thì cũng không có gì, em rảnh quá đòi đề tự lên xà nhà của người ta làm gì? Đề tự có bản lãnh thì đừng có để bị té! Té xuống bị người ta phát hiện rồi chứ gì? Người ta phát hiện đem em tới công an chứ ha? Công an ở đó quen mặt em hết rồi, nói gì với em vậy ta? Em làm vậy gọi là phá hoại hiện vật!Giờ nói về nguy cơ tiền bạc trong gia đình. Lương Trạch đi nhậu bạn bè cậu ta ai cũng mừng, tại sao? Vì có người bao! Ai mà giành là cậu ta giận người đó. Nhưng vụ này thì Hàng Hàng chịu không nổi nha! Hai người cùng nhau chung sống, tiền làm gì chia ra của em của anh? Kết quả vừa vặn đúng lúc, hễ cứ tới cuối tháng Hàng Hàng lại vò đầu bứt tóc. Chúng ta không phải thiếu tiền, nhưng cũng không phải vàng chất thành đống, đúng không?
Vì điều này, Hàng Hàng không những cất kỹ càng tiền của bản thân, lệnh chuyển tiền của Lương Trạch vừa tới, tổng số chỉ cần vượt qua năm ngàn là giữ liền, gửi ngân hàng, mật mã cũng không cho Lương Trạch biết. Nhưng, khoản lớn thì anh có thể cắt giảm được, còn những khoản nhỏ như hai ngàn, ba ngàn thì ngăn không nổi. Giờ thì danh tiếng cậu ấy lớn rồi, các tuần san, tạp chí, báo tới tìm cậu ấy viết chuyên mục, viết tùy bút. Mới dạo gần đây có một hiệu sách tới, nói muốn xuất bản tập tùy bút của Lương Trạch, Lương Trạch nói cho Hàng Hàng biết chuyện này, Hàng Hàng hỏi, vậy tập tùy bút đó tên gì?, Lương Trạch cười đáp: "Người say Bắc Kinh!" Hàng Hàng liền phi một bạt tay lên. "Em còn có lúc nào tỉnh táo không vậy?"
Cuối cùng, nói tới chuyện xỉn về đè người. Bình thường thì im thin thít, làm tư thế nào thì làm tư thế đó. Xỉn về, bước vô cửa liền ngang ngược, ra sức đòi đè người, mình mẩy toàn mùi rượu, mặt hiện rõ vẻ lưu manh. Nhưng em ngược lại thẳng băng rồi kia! Tới nói còn không rõ ràng, em còn muốn làm gì!
Tóm lại, Lương Trạch làm Hàng Hàng tức muốn điên. Nói không nghe, chửi thì như gió ngang tai, điện thoại vừa reo, hồn phách người này liền không còn, bay ra đường rồi. Cho dù Hàng Hàng có khuyên răn hết nước hết cái, thì cũng hai chữ thôi - "vô dụng". Thế nên, Hàng Hàng rút tai nghe, khóa điện thoại của Lương Trạch, đem nhà văn lớn nhốt ở trong nhà. Vẫn không được, bạn nhậu lái xe qua rước, ở dưới lầu gọi vọng lên. Một lần, Lương Trạch lời nói thành khẩn: "Bút ký của em cũng phải viết để sống chứ. Không thì lấy gì mua cái sơ-mi Versace cho anh đây?" Hàng Hàng bực mình đáp: "Em khỏi mua đi! Không mặc đâu!"
Chuyện bỏ nhậu, có mấy chỗ giống với cai ma túy vậy. Nếu tự thân người đó không thể kiên cường tới cùng, thì người bên cạnh khuyên thế nào cũng vô dụng.
Ép buộc Lương Trạch hối lỗi sửa sai bỏ nhậu, bốn chuyện rất làm mất mặt. Ngày hôm đó, đồng chí Lương Trạch nhận được một cuộc điện thoại từ một biên tập của tuần san nào đó, người đó nói: "Lương Trạch, cậu làm làm sao vậy? Mấy thứ cậu viết toàn là gì đâu không vậy!"
Lương Trạch giật mình: "Hửm?"
Biên tập nói: "Hôm bữa tôi gửi đề tài cho cậu chọn bị lộn rồi, "Nghệ thuật chung sống với đàn ông" là gửi cho Triệu Hiểu Man! Tôi gửi sai, cậu cũng không thể cứ theo đề tài đó mà viết chứ? Cậu còn viết, còn viết... Tôi nói cậu biết, tôi thật sự không muốn nhắc lại đâu!"
Lương Trạch nghe mà như không, rùng mình một cái. Hôm đó cậu ấy nhậu về dường như là đã có viết tùy bút cho người biên tập này, thế nhưng... rốt cuộc là đã viết cái gì vậy? "Nghệ thuật chung sống với đàn ông"... Tôi có thể viết được gì rồi? Viết gì mà làm cho người ta tức giận dữ vậy?Vừa nghĩ tới là liền thấy sợ.
Lại thêm kết quả xét nghiệm ra, nhìn sơ qua nhóm mỡ máu, Lương Trạch cũng hết dám nhậu nữa.
Thế nên cậu ấy nói: "Soái ca, em phải cai nhậu!"
"Cai nhậu?" Em mà cai cái khỉ gì. Cai nhậu mà em lại tối không về nhà! Mới được có mấy ngày! Hàng Hàng tức giận. Ba giờ sáng, chính là thời khắc chiến đấu náo nhiệt nhất ở mấy nơi nhậu nhẹt, người cũng đông nhất. Lúc đầu chỉ có Lương Trạch, Tận Thị Thư (Toàn là sách), Lão Quỷ, Vũ Hiểu Quyên. "Toàn là sách" bốn hiệu sách, đêm nay hẹn mấy nhà văn họ ở đây mục đích đầu tiên là nói sẽ xuất bản tùy bút của họ, đem sẵn hợp đồng, chuẩn bị ký. Kết quả, chuyện chính làm xong, Vũ Hiểu Quyên đề nghị mọi người tới bar ngồi chơi. Lúc này, Lương Trạch định khước từ, nói phải về. Vũ Hiểu Quyên không để yên, nói: "Cậu về rồi thì còn gì là cuộc vui nữa?"
Lương Trạch xám mặt, "Trước giờ đâu phải tôi hẹn đâu!" Sau đó Tận Thị Thư về, Lương Trạch cũng nói phải về. Không biết sao, đụng phải nhóm người Long Ngữ, Bánh Mì Hấp, Thùng Rượu, Mưa Rơi Hết Hồn, vân vân. Hai bên gặp mặt, lại chào hỏi lôi kéo thêm nhiều người. Tất cả từ trong bar đi ra, qua KTV.
Lương Trạch luôn nói là phải về, Long Ngữ nói: "Cậu về cái gì mà về chứ, mai tôi lại vào núi rồi, cậu uống với tôi mấy ly đi!" Đồng chí Long Ngữ là một biên kịch, rất xứng đáng với cái tên của cậu ta, rất có thiên phú về việc sử dụng câu chữ. Người này trà trộn vào chuồng của đoàn phim, nhà đầu tư, văn học. Cả ngày bạn đều có để nhìn thấy cậu ta, nếu mà không thấy, thì chỉ có thể là bị nhà đầu tư nhốt lại rồi thôi.
Lương Trạch hỏi: "Lần này cậu lại bị nhốt ở đâu nữa?"
Long Ngữ đáp: "Linh Sơn"
Lương Trạch nói: "Ò, chỗ đó thanh tịnh, phong cảnh cũng rất được"
Long Ngữ chụp lấy chai rượu chửi: "Được cái trứng! Chê tôi viết kịch bản dài dòng, nói ba tập mà chưa lòi ra được cái nguyên do, nhốt tôi ở đó là để cho tôi học được cái gì gọi là "hành văn gãy gọn"!".
Mọi người nghe thấy cái giọng này đều cười rộ lên. Sau đó, Lương Trạch chịu không nổi lời mời của Long Ngữ, cậu ta nói như sắp phải ra pháp trường vậy, nên bắt đầu uống lại. Micro thì chẳng đụng vô. Có tất cả hai cái, từ đầu tới cuối đều trên tay của Vũ Hiểu Quyên và Bánh Mì Hấp. Nhậu cho tới khi hết còn thấy đường nữa, kèo này mới chịu giải tán. Chín người, còn đứng dậy nổi chỉ sót lại Lương Trạch và Lão Quỷ. Khiêng từng người từng người đi xong, Lương Trạch bắt xe về tới phố Yên Đại Tà thì trời cũng đã sắp sáng.
Mặc dù là đầu hè, nhưng sáng sớm vẫn rất lạnh. Cậu kéo lại cổ áo, rón ra rón rén bước vào trong sân. Cậu lúc này mong cho Hàng Hàng ngủ chết rồi, cậu thật nhanh cởi bỏ đồ mặc, chui vào trong lòng anh, làm như là mình thực sự về sớm lắm.
Trời mờ tối, Lương Trạch nhìn thấy chiếc xe đạp của Doanh Doanh. "Hôm qua bạn trai tới rước đi à? Nên xe còn ở đây"Nói tới xe đạp của Doanh Doanh, Lương Trạch có tình cảm rất sâu đậm với nó. Cậu ấy rất hay mượn xe đạp cô, bởi vì mỗi lần đi nhậu Hàng Hàng không cho cậu lái xe. Cũng hên là gần, nên cậu toàn đạp xe đi.
Thế nên, Doanh Doanh đã đổi xe mới mấy lần, đều là Hàng Hàng trả tiền.
Tại sao ư?
Là thế này.
Một lần, Lương Trạch lấy xe đi, sau đó nhậu xỉn, Long Ngữ gây phiền phức cho cậu ấy, đòi đẩy xe cho bằng được. Vậy là Lương Trạch và xe bị cậu ta đẩy đi. Mà càng đẩy Lương Trạch càng cảm thấy sai sai, nhìn thì thấy là đang bị đẩy theo hướng xuống hào. Cậu mới nhanh tay ôm lấy một cây liễu. Nhờ vậy, cậu ở lại trên bờ, con chiếc xe thì xuống dưới hào nằm.
Lần này, chiếc đầu tiên ra đi.
Tiếp theo đó còn có chiếc thứ hai, thứ ba. Chúng ta cứ từ từ kể ha.
Chiếc thứ hai đang còn mới toanh. Lương Trạch đạp đi, vào trong tiệm người ta. Hoặc nên nói là, đạp xe thẳng vào trong tiệm luôn. Lúc đó trời cũng đã tối, Lương Trạch đã nhậu xong tăng một, rồi Vũ Hiểu Quyên kêu cậu rồi dắt nhau đi tăng hai. Đó là một quán nhỏ bên đường Tây Tứ, lúc đó là giữa hè, cửa quán rộng mở, nên Lương Trạch quên xuống xe, cứ vậy mà đạp vô quán. Vậy bạn nghĩ quán người ta có thể để yên không? Bèn bảo cậu ta đem xe ra ngoài. Lương Trạch sợ mất, mới cất công khóa xe vô hàng rào. Nhưng tới khi cậu nhậu ra, đừng nói là xe đạp, tới hàng rào cũng không còn.
Chiếc thứ ba, Doanh Doanh mua một chiếc xe cũ. Bụng nghĩ lần này Lương Trạch có lấy đi cũng không sợ mất nữa. Chỉ tiếc là... Một ngày nọ, cũng đã rượu quá ba tuần. Lương Trạch nhậu xong rồi tính về nhà, không ngờ Bánh Mì Hấp nhảy lên xe, nói: "Dù gì chúng ta cũng chung đường, cậu cho tôi quá giang đoạn đi". Lương Trạch nói: "quá cái gì mà giang, cậu bắt xe đi, tôi mắt hoa sắp hết thấy đường rồi đây!" Bánh Mì Hấp lắc lắc tay, nói: "Không sao, chạy đi, anh em chúng ta đồng sinh cộng tử". Chắc là câu này linh nghiệm. Chiếc xe cũng không phải là đụng trúng cái gì, chỉ là đang đạp thì rớt bánh thôi. Phuộc trước sút ra. Thiếu chút nữa Lương Trạch và Bánh Mì Hấp thành hai miếng bánh thịt rồi.
Sau đó, Hàng Hàng không cho Lương Trạch lấy xe của Doanh Doanh đi nữa. Mỗi lần trước khi Lương Trạch đi, Hàng Hàng cố tình nhét vào túi quần cậu một trăm đồng, dặn cậu có đưa người ta về thì cũng phải biết tiết chế, rồi nếu mà không được, mò vô túi, cũng có thể tự bắt xe về. Điều này thực sự không phải là Hàng Hàng lo lắng vô cớ, Lương Trạch mà hứng lên, cỏ thể từ Ngã Ba Mới đưa bạn về Thông Huyện (khoảng hơn 30 km).
Lúc này, Lương Trạch nhìn chiếc xe đạp nửa mới nữa cũ của Doanh Doanh, cảm thấy có chỗ nào đó không dược đúng.
Chỗ nào không đúng đây?
Lương Trạch tiến tới gần xem.
"À, là xe chưa khóa!"
"Vậy sao mà được chứ. Hiên sân chưa có thả xuống, mất xe rồi sao?"
Thế nên, Lương Trạch bèn cuối xuống khóa xe lại.
Khóa của xe Doanh Doanh ở đằng trước, bởi vì phía sau còn có một cái khóa hình chữ U nữa. Lương Trạch với tay xoay ổ khóa ở đầu xe, có hơi với không tới, cậu mới ráng cúi xuống thêm. Kết quả à... dùng dức hơi quá, nghe "đinh" một tiếng, đầu cậu đập mạnh vào chuông xe.Cửa sổ trên lầu mở ra, Hàng Hàng ló đầu ra ngoài. Lương Trạch làm gì có sức mà nhìn lên, mới bị đau muốn chết. Lần này, đập trúng chỗ, Lương Trạch vừa xoa vừa cảm giác chắc sưng lên một cục rồi.
Hàng Hàng ở trên la xuống, Lương Trạch cũng nghe chẳng rõ, chỉ cảm thấy dư âm tiếng chuông còn vang vọng trong đầu. Hàng Hàng la Lương Trạch la tới trời sáng, Lương Trạch ra sức giải thích là cậu chẳng uống bao nhiêu cả. Hàng Hàng hỏi: "Uống không nhiều mà đầu em cỏ thể sưng cục chà bá như vầy sao? Đập đâu mà ra được vầy hả?" Lương Trạch chỉ biết câm nín.
Cục u nằm đó một tuần, nhưng hơn cả tháng, những lời la mắng của Hàng Hàng cùng với tiếng chuông kia vẫn quay mòng mòng trong đầu của Lương Trạch.
Nhậu! Nhậu! Nhậu!
Toàn là họa do nhậu gây ra.
Lương Trạch viết một bức chữ lớn dán ở chính diện bàn làm việc: "Yêu thương anh đẹp trai, tránh thật xa ma men".
Viết xong mấy chữ lớn, Hàng Hàng thắp một ngọn đèn cồn, mỗi đêm đúng giờ đặt trên bàn của Lương Trạch, rằng: "Em mà tránh xa cái gì? Nhậu chết bỏ, không nhậu thì để cho ma men đốt chết đi!"
"Soái ca... Em sai rồi..." Nội tâm Lương Trạch khóc lóc thảm thiết.
Thời gian sau, Hàng Hàng nghe Hải Hồng kể một câu chuyện cười, mới kể cho Lương Trạch hư đốn trên Vượng Vượng.
Tình yêu 123: Có đó hông?
Ta là soái ca: Có!
Tình yêu 123: Hải Hồng mới kể cho anh nghe câu chuyện cười.
Ta là soái ca: Quào, anh kể nghe.
Tình yêu 123: Em rảnh chứ?
Ta là soái ca: Ừm, kể đi! Em còn mấy chữ nữa là xong rồi.
Tình yêu 123: Chuyện kể rằng có mấy người rất thích uống rượu cùng nhau. Ngày nọ, có việc nên giải tán, một người trong nhóm xỉn rồi, đi không nổi nữa, ba người còn lại mới nói: "Trời lạnh như vầy, phải lấy gì đắp lên cho anh ta chứ." Thế nên, họ đắp đồ lên cho người đó rồi mới về. Qua ngày hôm sau, người xỉn kia tỉnh dậy, phát hiện trên mình bị đè bởi ba chiếc xe đạp.
Ta là soái ca:...
Tình yêu 123: Em không cười à?
Ta là soái ca: Cười rồi. Cũng hên mấy người xỉn kia không bùng cháy, nếu không người bị đè bởi ba chiếc CITROEN chắc tắt thở rồi.
Tình yêu 123: Em nghe ra là anh chọc em không?
Ta là soái ca: Không chỉ nghe ra anh chọc em, em cảm thấy Hải Hồng kể anh nghe câu chuyện cười này, là ý cổ đang chọc em trước rồi!
Tình yêu 123: Ha ha ha ha ha.
Ta là soái ca: Em thiệt sự đâu có nhậu tới mức đó đâu.
Tình yêu 123: Không tin!
Ta là soái ca: Em cả tháng nay có bước ra khỏi cửa đâu
Tình yêu 123: ┐_┐(Chú thích: biểu cảm ngờ vực, sougou không có sẵn... Tôi tự làm đó) Vậy là em không có viết gì mới rồi.
Ta là soái ca: Em không có nhậu vậy thiệt mà, còn nhậu nữa là chết sớm, hết được ở bên anh đó.
Tình yêu 123: Biết nói ngọt quá ha!
Ta là soái ca: Yêu thương anh đẹp trai, tránh thật xa ma men.
Tình yêu 123: Đợi anh từ từ kiểm tra đi.
Hàng Hàng vừa cười vừa nhấm một hớp trà bưởi, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính, lại là bầu trời mùa hè xanh biêng biếc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT