*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editer: KellySon9

-Lương Trạch: Cho thêm 2 bao khoai lang cắt lát.

-Hải Hồng: Ah, được rồi.

-Lương Trạch: Đúng rồi, thêm một cái võng, cỡ vừa, một cái.

-Hải Hồng: Chờ tôi tìm một chút.

-Lương Trạch: Ừm.

-Hải Hồng: Tạm thời đã hết cỡ vừa mất rồi.

-Lương Trạch: Tốt quá.

-Hải Hồng: Sao cơ?

-Lương Trạch: A, ha ha, là thật không tốt!

-Hải Hồng: Dạo này cậu mua nhiều thức ăn cho mèo như vậy làm gì?

-Lương Trạch: Gần nhà tôi mấy hôm nay có nhiều mèo lang thang quá.

-Hải Hồng: Thật xui xẻo.

-Lương Trạch: Đó là chuyện tốt mà!

-Hải Hồng: ...

-Lương Trạch: Nhất Hưu, tới sờ thêm một cái nào, cha đi đây ~~

----------

Lương Trạch mang theo một bao lớn đồ vật rời đi, Hàng Hàng lúc này mới từ trước máy tính ngẩng đầu. Trong sân lá rụng tiêu điều đầy đất, Lương Trạch đạp lên những...chiếc lá khô gầy từng bước từng bước đi về phương xa.

Mỗi ngày im lặng tới đưa tin, người có trái tim sắt đá đến đâu cũng sẽ cảm động, huống chi còn là Hàng Hàng—một người đa sầu đa cảm. Hàng Hàng biết rõ, Lương Trạch mỗi ngày đến đây trong chốc lát, mua ít đồ, nhìn Nhất Hưu, nhưng kỳ thật, tầm mắt của cậu ta luôn thỉnh thoảng quét đến trên người cậu.

Cậu ấy, gầy đi rất nhiều. Mắt thường cũng có thể nhìn ra. Lương Trạch có thói quen không đeo thắt lưng, nên cái quần của cậu ta dạo gần đây cứ thế mà dán lỏng lẻo bên hông.

Ngày hôm qua, lại là một đêm mãi không thể ngủ, lật qua laath lại như thế nào cũng không ngủ được, chợt Hàng Hàng nghe thấy ngoài phòng khách tiếng động chế tạo 'em bé' của Nhất Hưu và Ca Ca.

Lại bất đèn lên, nhìn xem... những bức ảnh của cậu và Lương Trạch, xem tư thế hôn môi của cả hai.

Còn có thể quay lại sao? Hàng Hàng khẽ hỏi mình.

Lương Trạch rời khỏi sinh hoạt của cậu đã hơn nửa năm rồi. Nhưng, thật ra cũng chỉ có hơn 2 tháng mà cậu rời đi, thời gian còn lại, cậu ta đều dùng đủ loại phương pháp để tiếp cận cậu.

Đúng vậy, cậu ta nói, tôi còn muốn ở cùng một chỗ với cậu.

Chưa bao giờ tồn tại cái gọi là khoan dung và tha thứ, có, cũng chỉ là mặt đối mặt với nội tâm phảng phất như đang bang hoàng của bản thân. Phải chăng, nên cho nhau một lần cơ hội nữa.

Nhưng, có thể giẫm lên vết xe đổ hay không?

Cái này không liên quan tới quyết tâm cùng nhận đinh, chỉ có quan hệ tới sự thật.

Nếu như, kết cục vẫn như cũ giống với trước kia, vậy thì còn không bằng không hề bắt đầu.

Nhưng mà, không đến ngày đó thì ai có thể biết trước được?

Trai thẳng, cậu không muốn lại đi trêu trọc nữa, nhất lại là cùng một tên trai thẳng.

Nhưng, cậu không bỏ xuống được a.

"Hàng Hàng, Lương Trạch muốn võng cho chinchilla cỡ vừa, tôi không có hàng rồi." Hải Hồng dẫn theo hai con chó gửi nuôi định cho chúng đi dạo.

"Ừm." Hàng Hàng lấy lại tinh thần, gật đầu, "Thiếu hàng cỡ vừa đúng không."

"A, đúng vậy." Hải Hồng mở cửa tiệm, hai chú chó hoan hô tung tăng như chim sẻ xông ra ngoài, khiến cho dây dắt chó trong tay cô bị kéo căng, cô quay đầu lại nhìn Hàng Hàng, trên mặt cậu là biểu cảm thâm sâu khó dò.

Chuông gió vang lên rất lâu sau khi Hải Hồng rời đi, Hàng Hàng cứ nhìn chăm chú lên cái chuông đó thật lâu, chuông gió dừng lại, trong tiệm yên tĩnh đến đáng sợ.

Hàng Hàng muốn tìm một chút chuyện cho mình làm, vừa đứng lên, cậu lại nhìn thấy bên tay trái kệ có một chùm chìa khóa. Bất quá nó lại rất quen thuộc với Hàng Hàng, đó là của Lương Trạch. Cậu ta quên cầm chìa khóa theo?

Còn đang nghĩ như vậy, cậu lại nghe thấy tiếng chuông gió vang lên, thân ảnh kia đứng ở cửa ra vào, bộ dáng rất xấu hổ, trong tay còn mang theo trái bưởi lấp ló trong túi nilong.

[​IMG]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play