Đại quân chậm rãi di chuyển đến biên cương. Tới nơi, Hiên Viên Hạo Húc an bài đại quân dựng tạm quân doanh, sau đó mỗi ngày thao luyện như bình thường. Hiên Viên Hạo Húc chia đại quân chia làm ba nhóm. Nhóm thứ nhất gồm những tráng đinh khôn khéo cùng khả năng thị lực phi thường tốt, luyện tập viễn xạ, hằng ngày tập cung tiễn. Nhóm thứ hai gồm những người mạnh khoẻ, luyện nâng cây lớn hoặc luyện ném những tảng đá nặng để có thể phá khai cửa thành. Cuối cùng là một nhóm những người nhỏ con, huấn luyện khả

năng phản ứng nhanh, trong lúc hỗn loạn có thể tuỳ cơ ứng biến.

Mười vạn đại quân toàn bộ đều đi đến biên cảnh là chuyện hiếm có ở Tuyết Phong, nhưng Thừa tướng Giản Vân Thư lo ngại đại quân ở lại kinh sẽ bị cha con Tôn gia dùng vào việc ám muội nên tấu thỉnh Hoàng thượng nói Thiên Triệu sự tình khẩn cấp, lệnh đại quân theo Hiên Viên Hạo Húc xuất chinh, trong kinh chỉ để lại hai vạn tinh binh, giao cho cha con Tôn gia.

―Tướng quân, Công chúa gửi thư nói Quốc cữu gần đây không bình thường.

Hồi Diệc Vân mang đến bồ câu đưa tin của Trưởng Công chúa Tuyết Tố Hân. Xem ra tình thế có chút khẩn cấp, cha con Tôn Quốc cữu hiện đang giữ binh quyền Tuyết Phong, không như trước kia, luôn đến phủ Nguyên soái cùng Trưởng Công chúa thương thảo sự vụ. Tinh ý như Tuyết Tố Hân đương nhiên sinh nghi, nàng lập tức muốn Hiên Viên Hạo Húc nghĩ đối sách. Nàng hiện tại cùng con ở lại kinh thành có phần lo âu và sợ hãi. Nếu cữu cữu có dã tâm, bọn họ nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Nàng lo phu quân sẽ bỏ rơi hai mẹ con họ.

―Nga? Nhanh như vậy, vừa mới một tháng. Quốc cữu không kiên nhẫn nổi nữa sao?

Xem ra người này quả thực quá hấp tấp rồi, thật phiền toái, bọn họ chắc không chịu nổi sức hấp dẫn của quyền thế. Là người mà không có chút thành ý nào cả.

―Tướng quân, nên trấn an Công chúa thế nào đây?

Mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của Tướng quân, nhưng hắn hiểu rõ Tướng quân là người tàn nhẫn, vì báo thù có thể làm bất chứ chuyện gì. Dù sao Tướng quân hẳn là sẽ không để tiểu công tử gặp nguy chứ!

―Ân, cứ chờ xem sao. Báo cho Công chúa, bảo nàng mang tiểu thế tử vào cung thì sẽ không có gì nguy hiểm.

Vì bảo hộ người kia, hắn đã tự mình huấn luyện bảy mươi hai kỵ binh ở lại trong cung. Bọn họ phải thề bảo hộ cho người kia, nếu Trần Nhi cũng ở trong cung, tất sẽ an toàn.

―Thuộc hạ đã rõ.

Hồi Diệc Vân cũng biết công tử đem bảy mươi hai kỵ binh ở lại trong kinh bảo trụ an nguy cho Hoàng thượng. Trong triều còn có Thừa tướng đại nhân cùng văn võ bá quan. Dù có một số người theo Tôn gia, nhưng đại đa số vẫn trung thành với Tuyết gia. Thừa tướng Giản Vân Thư cũng có thế lực của riêng mình.

Hiên Viên Hạo Húc dẫn đại quân canh giữ ở biên cảnh, bên kia Thiên Triệu căn bản không xuất hiện động tĩnh. Hắn phái người đi Thiên Triệu gặp sư đệ, nói mình đóng ở biên cương không hề có ác ý.

Huyền Trọng Thiên tuy rằng ngạc nhiên không rõ nguyên cớ Tam sư huynh xuất hiện ở Tuyết Phong, lại làm Binh mã đại nguyên soái. Hắn vẫn biết Tam sư huynh có một số việc vẫn giấu giếm huynh đệ bọn họ. Nhưng huynh đệ vẫn là huynh đệ, nếu Tam sư huynh ở Tuyết Phong kia, hắn cũng không lo lắng lắm.

Huyền Trọng Thiên cũng cử người sang, tỏ thái độ vẫn như năm đó, nếu Hiên Viên Hạo Húc cần, hắn sẽ vô điều kiện trợ giúp Hiên Viên Hạo Húc đạt được mục đích. Dù sao Hiên Viên Hạo Húc đã chuẩn bị xong xuôi, một chút cũng không có sơ suất. Những ngày luyện học võ trước đây, hắn luôn dốc sức hơn so với các sư huynh đệ, vì hắn muốn trở nên càng ngày càng mạnh.

―Tướng quân, đây là thư do đích thân Thiên Triệu Quân chủ gửi cho ngài.

Mộng Thiên Văn – một cánh tay đắc lực khác của Hiên Viên Hạo Húc, từ khi bọn họ còn chưa xuất chinh, đã bí mật đi đến Thiên Triệu, lúc này đã ở trong đại quân. Mộng Thiên Văn có thể xem như quân sư của Hiên Viên Hạo Húc, văn võ toàn tài.

―Vất vả cho ngươi, Thiên Văn. Sư đệ có nhắc ta chuyện gì không?

Huyền Trọng Thiên biết hắn làm Phò mã lại làm Nguyên soái hẳn sẽ thập phần ngạc nhiên đi.

―Thiên Triệu Quốc chủ muốn thuộc hạ nói cho Tướng quân, ngài vẫn là Tam sư huynh. Mộng Thiên Văn lúc ấy cũng lo khi thấy Quân chủ Thiên Triệu mặt biến sắc, nhưng sắc mặt

Huyền Trọng Thiên chỉ ngưng trọng trong giây lát rồi thản nhiên nói vậy, còn ban cho hắn

lệnh bài có thể điều động quân coi giữ biên cảnh Thiên Triệu, làm cho Mộng Thiên Văn lúc ấy thiếu chút nữa quỳ xuống đất dập đầu tại chỗ. Thật không ngờ một quân vương cũng

dám tùy ý đem binh quyền biên cảnh giao cho người của Nguyên soái. Không hiểu Huyền

Trọng Thiên sao có thể cai quản Thiên Triệu vững mạnh đến vậy. Chẳng lẽ thật sự là do

được trời giúp ư? Xem ra Hiên Viên Hạo Húc thật sự là một người may mắn, có sư đệ như vậy, thật sự quá may mắn.

―Ân, ta đã biết. Thiên Văn, ngươi đi xuống đi, đúng rồi Diệc Vân đang ở trong lều của hắn. Hiên Viên Hạo Húc tay cầm binh phù, sư đệ giúp đỡ hắn đến thế, trong lòng rất cảm động.

Nếu không có huynh đệ bọn họ, chẳng biết hắn lớn lên sẽ thành kẻ thế nào nữa. Có lẽ bản

thân sẽ mãi mãi là một người tâm hồn nhiễm bẩn, hoặc là một kẻ luôn sống trong hận thù, lúc nào cũng e ngại người trong thiên hạ lừa gạt hắn, coi mọi người như kẻ thù. Vì có sư huynh đệ bên cạnh, hắn mới có thể trở thành nam nhân đỉnh thiên lập địa như bây giờ.

—¤—

Đến mùa hạ năm nay, khi vừa tròn ba năm tân đế Tuyết Phong tức vị, ca ca hoàng hậu trước đây liền dấy binh làm phản. Nghe nói đại quân Tôn Quốc cữu vây quanh hoàng thành, vốn nghĩ công kích hoàng thành dễ như trở bàn tay, nhưng không ngờ trong hoàng thành có tám ngàn cấm vệ quân, cùng nhóm thiết kỵ luôn xuất hiện mỗi khi nguy hiểm, đánh tan đại quân Tôn gia.

Tôn Minh Trị không biết trước nên cứ thế tiến vào, đã lộ liễu làm phản nên giờ có làm bất cứ chuyện gì cũng không thể cứu vãn. Đâm lao đành phải theo lao. Tôn Minh Trị muốn bắt được cháu gái của mình, lại phát hiện phủ Nguyên soái trống trơn, Công chúa cùng hài tử không ngờ đã tiến cung từ khi nào.

―Cha, phải làm sao bây giờ?

Tại phủ Quốc cữu, Tôn Toàn Hổ sốt ruột nói. Trong phút chốc rất nhiều lão phụ già nua ngồi ở đại đường. Hiện giờ bọn họ đều đã trở thành phản đồ. Tất cả đều là lỗi của Hiên Viên Hạo Húc, nếu không phải tại hắn, họ sao ngốc như vậy, lại bị hắn đùa bỡn trong tay!

―Cha, mau lên tiếng đi a!

Tôn Toàn Hổ ở trong đại sảnh đi tới đi lui, vẫn chưa tiến đánh được hoàng thành, quân tâm dần tan rã. Nghe nói Hiên Viên Hạo Húc đang mang theo đại quân danh chính ngôn thuận tiến về Hàng Tuyết thành. Bọn họ mà không nghĩ ra biện pháp thì sẽ sớm chết không có chỗ chôn.

―Nhị đệ, ngươi như thế nào lỗ mãng như vậy, ngồi xuống!

Tôn Toàn Long ngồi bên Tôn Minh Trị, lớn tiếng trách cứ Nhị đệ. Sau lưng, ngốc tử đều nói

Tôn gia bị Hiên Viên Hạo Húc lừa ngọt, bây giờ đã hết đường lui.

―Chính là…

―Báo! Đại Tướng quân, Nhị Tướng quân, doanh ngoại xuất hiện đại quân, không biết nên xử trí ra sao?

Một tiểu binh hoang mang chạy vào, cả người bẩn thỉu. Quân sĩ bọn họ vô cùng bồn chồn, nhìn đội quân đông nghìn nghịt kia, đương nhiên sẽ lo cho mạng nhỏ của mình. Thực ra bọn họ cũng không muốn mưu phản, nhưng là lính ở dưới trướng Tôn Tướng quân nên không có cách nào khác. Nguyên soái đã trở về, bọn họ đương nhiên cũng muốn trở lại với Nguyên soái.

―Cái gì?! Sao lại nhanh thế được!

Chưa kịp phản ứng, đại quân lớn như vậy sao không ai thông báo? Ở Hàng Tuyết thành cũng chẳng thấy có tin tình báo, đám truyền lệnh rốt cuộc làm ăn kiểu gì vậy? Tôn gia chẳng lẽ lần này nhất định phải vong sao?

Hiên Viên đại quân thế sét đánh không kịp bưng tai(9) thẳng tiến về Hàng Tuyết thành, sau đó lại ở ngoài kinh thành phối hợp, lúc này mới tránh được thám tử của Tôn gia này. Hiện tại quân tâm tan rã, hắn có thể đoán được Hiên Viên đại quân nhất định có thể rất nhanh tiến đến đô thành.

Hãy chờ mà xem, chờ ngươi trả nợ cho ta, chờ ngươi trả lại cho ta những năm tháng lưu luyến si mê ngươi.

Hiên Viên đại quân trên đường đi được lòng dân, không ít nơi trực tiếp mở đường cho họ. Hiên Viên Hạo Húc tất nhiên cũng sợ cha con Tôn gia phụ tử bị dồn đến đường cùng, mất cả chì lẫn chài sẽ khiến người đó bị nguy hiểm.

Trong cung lan truyền tin tức Hiên Viên đại quân trở về, mọi người ai cũng đều vui sướng nhảy nhót, không phải thấp thỏm lo âu nữa.

―Hoàng tỷ, Nguyên soái đã trở lại, tỷ cùng Trần Nhi ngàn vạn lần đừng phiền muộn.

Tuyết Tố Tây nhìn Tuyết Tố Hân sắc mặt tiều tuỵ, không biết Hoàng tỷ gần đây vì sao luôn mặt mày cau có, nhất là khi gặp mình, cho dù từ nhỏ không thân cận nhưng sao tỷ đệ bọn họ lại thành ra thế này?

―Ân, phu quân nhất định vì ta cùng Trần Nhi mà trở về.

Tuyết Tố Hân chỉ cần nhìn thấy Tuyết Tố Tây là nàng lại nhớ đến sự tình năm đó, nguyên nhân là vì Tuyết Tố Tây, rõ ràng không có nghe nhầm. Chính là, nàng luôn lo ngại năm đó chỉ uổng công. Bằng không, tại sao phu quân đối nàng lãnh đạm như vậy. Nàng vốn không

(9)Sét đánh không kịp bưng tai (迅雷不及掩耳/tấn lôi bất cập yểm nhĩ): ý nói nhanh như chớp.

tin, nhưng càng ở trong cung, càng thấy rõ hết thảy đều là vì nam nhân mảnh khảnh trước mắt. Người này có cái gì tốt, bộ dáng yếu ớt ấy có gì hấp dẫn chứ? Nàng cố cho đệ đệ thấy tình cảm mặn nồng giữa nàng và phu quân, phu quân có trách nhiệm với bọn họ, một nhà ba người luôn bên nhau, không ai có thể chia rẽ bọn họ.

―Ân, Trẫm cũng tin tưởng, Nguyên soái là người tốt.

Tuyết Tố Tây không hiểu vì sao hai người luôn nói đến chuyện Hiên Viên Nguyên soái, Hoàng tỷ biểu tình như vậy có phần kỳ quái, nhưng y cũng không có tâm tư đoán già đoán non, đợi cho hoàng thành không còn bị vây khốn, mọi sự sẽ lại về nguyên trạng. Lần này, đem cả nhà Tôn Quốc cữu tóm gọn trong một mẻ lưới cũng là đúng ý Tuyết Tố Tây. Giờ đã không còn Tôn gia nhòm ngó đến giang sơn của Tuyết gia, y có thể an tâm làm chuyện của mình. Tuyết Tố Tây muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Phò mã, như vậy Hoàng tỷ sẽ không hận y nữa.

Y vốn không có dã tâm của một hoàng đế, lần này Hiên Viên Hạo Húc lập công lớn trở về nhất định sẽ làm dân chúng đều cảm tạ đại ân này. Nếu thừa cơ nhường ngôi cho Phò mã, đem Trần Nhi lập làm thái tử, nhất định có thể khiến thần dân Tuyết Phong hài lòng, Hoàng tỷ cũng được thoả nguyện. Tuyết Tố Tây nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng xinh đẹp của Hoàng tỷ, y cũng có sủng cơ, nhưng nữ nhân đối với y chỉ là vật trang trí mà thôi.

Đánh bại cha con Tôn gia còn dễ hơn tưởng tượng, không đến mười ngày Tôn gia phụ tử tan tác. Hiên Viên đại quân thế như chẻ tre uy dũng tiến về hoàng thành, sau đó đã khống chế toàn bộ binh lính giữ thành, đoạt lại tất cả cửa thành, nhưng không rõ có nguyên nhân gì lại chậm chạp không lui.

Tuyết Tố Tây ở tẩm cung tiếp kiến Hiên Viên Hạo Húc. Sau khi Hiên Viên Hạo Húc tiến cung, sợ bên ngoài có loạn đảng dư nghiệt nên đã phái quân lính gắt gao bảo hộ thâm cung nội viện. Mãi đến năm ngày sau mới nhìn thấy Nguyên soái, vẻ mặt Hiên Viên Hạo Húc lộ vẻ phong trần mệt mỏi. Xem ra vì y, Hiên Viên Hạo Húc chắc đã lâu chưa có được một giấc ngủ ngon. Chỉ là đột nhiên lần này ánh mắt Hiên Viên Hạo Húc làm cho người ta ớn lạnh, tựa như ánh mắt hổ rình mồi.

―Nguyên soái anh dũng, Trẫm cũng không biết phải tưởng thưởng Nguyên soái đại nhân như thế nào đây…

Tuyết Tố Tây không cần lâm triều cho nên ở tẩm cung, thân mặc lí y(10) màu trắng tôn nước da càng thêm trong suốt.

(10)Lí y (里衣): áo mỏng, loại thường được mặc ở trong.

Hiên Viên Hạo Húc đưa tay vuốt ve làn da mịn màng của Tuyết Tố Tây, cuối cùng đã chạm vào được rồi, giống như nằm mơ vậy. Tay Hiên Viên Hạo Húc khẽ chạm vào khuôn mặt mềm mại của Tuyết Tố Tây.

―Ách… Nguyên soái…

Tuyết Tố Tây lui cổ, muốn tránh bàn tay của nam nhân kia. Hắn để lại hơi ấm trên mặt, cảm giác như hoả nhiệt dần lan toả khiến mặt Tuyết Tố Tây cũng nóng theo.

―Thần không có yêu cầu gì, chỉ cần Hoàng thượng.

Hiên Viên Hạo Húc nhìn thấy hai mắt người kia đột nhiên trợn to, vẫn trong vắt như vậy, cả đôi môi quyến rũ kia nữa, lần này y không thể trốn thoát.

―Ngươi nói… nực cười…

Tuyết Tố Tây kinh ngạc nói năng lộn xộn. Tại sao có thể như vậy, hắn chẳng lẽ không phải về Tuyết Phong là để giải vây ư? Sao lại thành ra thế này?

―Ha ha ha… Hoàng thượng, ngươi quá ngây thơ rồi.

Hiên Viên Hạo Húc nhìn nam nhân đang run rẩy. Kế hoạch bấy lâu nay đã thành công. Hiên Viên Hạo Húc muốn đem người kia thành sủng vật của hắn, làm cho người kia nhất nhất nghe lời hắn. Hiên Viên Hạo Húc chạm vào cổ Tuyết Tố Tây, cảm nhận được nơi đó mạch đập kịch liệt, dùng đầu ngón tay ở trên mặt càng không ngừng qua lại vuốt ve, tay kia thì nắm chặt bả vai Tuyết Tố Tây, làm cho y không có cách nào thoát ly được.

―Nguyên soái, bên ngoài có chuyện cần giải quyết.

Hồi Diệc Vân đột nhiên xông vào điện. Mặc dù đại quân đang ở đó nhưng Hoàng thượng vẫn giữ trong tay mười vạn binh mã, còn có thần tử Tuyết Phong. Khi tuyên đọc chiếu thư thoái vị, Tuyết Tố Tây còn nhớ rõ Hiên Viên Hạo Húc còn chối từ một trận.

―Ân, ta đã biết.

Hiên Viên Hạo Húc cau mày, hắn biết Diệc Vân muốn hắn không quá trầm mê Tuyết Tố

Tây, nhưng đã muộn rồi.

―Nhớ chăm sóc Hoàng thượng cẩn thận.

Hiên Viên Hạo Húc xoay người đi ra ngoài, hắn còn có nhiều chuyện cần giải quyết. Hắn sẽ đưa nữ nhân kia lên làm hoàng hậu, để ở Thuỵ Tuyết cung. Hắn không phản đối vì còn muốn lợi dụng nàng nhưng người kia cứ ra vẻ lục cung chi mẫu, không biết về sau sẽ ở hậu cung hoành hành đến đâu nữa.

Nhớ tới Tuyết Tố Tây lúc ấy tuyên bố thoái vị, Hiên Viên Hạo Húc thấy bất ngờ, hiện tại đang rất tốt, không cần thiết phải dính thêm phiền toái nữa.

Hiên Viên Hạo Húc khoanh tay đứng thẳng ở cung điện cao lớn, nhìn về chân trời xa, mùa thu sắp đến rồi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play