Có những ngôn từ còn tồi tệ hơn chửi rủa, có những ngôn từ đem lại sự tổn thương. Sự tổn thương là một điều thật buồn cười. Mặc dù nó khiến người khác cảm thấy yếu đuối bên trong, thế nhưng cuối cùng nó lại khiến người đó mạnh mẽ hơn.
Thẩm Tư Thanh sau khi nghe câu nói của cô, mặt tối sầm lại, một câu tư cách của cô thật sự đã khiến hắn bùng nổ cơn giận dữ. Một tay túm cô đứng lên, kéo đi.
Tô Mộc Cầm bị đau, tức giận quát, “Anh đang làm cái gì vậy?”
Thẩm Tư Thanh không trả lời, bước chân mạnh mẽ đạp trên nền đất mang đến cho người khác cảm giác áp lực.
Thân thể cô bị hắn quăng vào trong xe, Tô Mộc Cầm cảm giác đầu cô đụng phải kính xe, đau đến đến mức choáng váng, lúc cô giùng giằng muốn đứng dậy, cũng cảm giác trên người nặng hơn, mà cửa xe sau lưng đã đóng thật chặt.
“Anh… anh muốn làm gì? Thẩm Tư Thanh, anh cầm thú, không cần… Ưmh…”
Lời của cô còn chưa nói hết liền bị nụ hôn rơi xuống cắt đứt, không có chút dịu dàng, chỉ có kinh hãi.
Bàn tay to của hắn bắt đầu xé rách y phục của cô, cô có thể cảm thấy nơi bụng giống như có chày sắt cứng, cô hiểu hắn muốn làm gì.
Hắn muốn ở trong xe cưỡng bức cô hay sao?
Nhưng ban ngày ban mặt, hơn nữa ở đây là nghĩa địa, ven đường thỉnh thoảng sẽ có người qua lại, tại sao hắn có thể?
Cho dù Tô Mộc Cầm là người bình tĩnh đi chăng nữa, giờ phút này cũng bình tĩnh không được, cô liều mạng giãy giụa, dùng hết toàn lực đánh hắn, nhưng hắn tựa như tảng đá lù lù bất động từ trên trời giáng xuống.
Thẩm Tư Thanh giống như người đang phát điên, một chút cũng không cho cô cơ hội phản kháng.
Hắn điên cuồng hôn cô, đi tới ngực của cô, Tô Mộc Cầm muốn tách khỏi sự thô bạo của hắn, thế nhưng một chút hơi sức cũng không có, hắn là đàn ông, cô không thể nào chống cự lại được, chỉ có thể buông tha.
“Thẩm Tư Thanh, anh lấy đi, tốt nhất trả một lần cho xong.” Thời khắc tuyệt vọng, cô nhắm mắt lại mở miệng.
Người hôn cô ngẩn ra, ánh mắt chậm rãi rơi vào trên mặt của cô, màng che xe không ngăn nổi ánh sáng bên ngoài lọt vào, mặt của cô ở trong tối vẫn trắng bệch đến sầm người, đôi mắt của cô không biết nhìn về phía nào, hình như một chút tiêu cự cũng không có, cô như vậy hoàn toàn trở nên lạnh nhạt.
Tại sao cô có nét mặt này?
Hắn thích gương mặt giương nanh múa vuốt của cô, thích cô quật cường lại khả ái, nhưng hắn lại không thích như vậy…
Hắn không phải là không hiểu câu nói này của cô có bao nhiêu tuyệt vọng, nhưng chính sự tuyệt vọng của cô cũng để cho hắn tuyệt vọng theo.
Lần này cô thật sự muốn chấm dứt tất cả mọi chuyện với hắn hay sao?
Thế nhưng hắn không muốn!
“Lời này cô nói ra cũng không được ích gì.” Trong lòng hắn rất đau thế nhưng ngược lại còn cười, tay nhè nhẹ vuốt ve gương mặt mềm nhẵn như tơ, khóe mắt cay đỏ, “Cho dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, tôi sẽ không bao giờ thả cô ra.”Lời hắn vừa dứt, liền hung hăng hôn cô, ngậm chặt môi cô, mút chiếc lưỡi đinh hương, mùi vị đó chính là hận không thể nuốt cô vào trong bụng.
Hôm nay Tô Mộc Cầm mặc áo T–shirt cùng chiếc váy xòe rộng, hắn không tốn một chút sức lực nào liền đem chiếc váy của cô tuột đến chỗ đầu gối, thân thể mềm mại nhất thời nhất lộ ra trong không khí, mềm mại mà khô khốc, cũng cực kỳ mê người.
Thẩm Tư Thanh cấm dục cũng đã lâu, chỉ một cái liếc mắt đánh vào thị giác đã khiến cho dục vọng của hắn dâng lên, ngón tay thẳng tắp đâm vào trong...
Thân thể của cô quá khô sáp, bị đâm như thế, đau đớn làm cho Tô Mộc Cầm cong người lên, miệng mới mở ra hô hào, nhưng lại bị nụ hôn của hắn nuốt vào, chỉ có âm thanh nức nở nghẹn ngào chợt cao chợt thấp.
Có lẽ là cô quá bài xích hắn, ngón tay Thẩm Tư Thanh bị cô khít khao xoắn xuýt tê dại da đầu, cũng kích thích thần kinh của hắn tốt hơn, có dòng điện theo đầu ngón tay tràn khắp tứ chi hắn, cuối cùng lan xuống bụng của hắn.
Nếu như nói lúc trước hắn còn có lý trí, thế nhưng một khắc, hắn cái gì cũng đều quên, chỉ có một ý niệm bồi hồi trong lòng, đó chính là muốn cô, cô là của hắn, đời này đều là như thế.
Thẩm Tư Thanh buông thả chính mình, động phát tiến vào...
....
Đau quá!
Ngón tay của cô siết chặt ghế ngồi, ghế da thật sửng sốt vì bị móng tay cô lôi kéo, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, “Thẩm Tư Thanh, anh khốn kiếp!”
Câu nói lỗ mãng xông vào lỗ tai hắn, trong không gian này, để cho cô có cảm giác bị cưỡng bức, cảm giác sỉ nhục dữ dội…
Cô nức nở nghẹn ngào chửi rủa, còn có nước mắt rơi xuống khiến trái tím Thẩm Tư Thanh đóng băng, nhìn bộ dáng chịu hình của cô, hắn mới biết mình thô bạo, nhưng quá muộn, bây giờ hắn căn bản không thể nhịn được nữa.
Hắn đang ở bên trong thân thể cô, đụng hai cái, sau đó dừng lại, nâng mặt của cô lên, lần nữa chiếm lấy môi cô, hung hăng nuốt những tiếng kêu đau đớn của cô.
Bàn tay to của hắn cầm tiểu bạch thỏ trước ngực cô vuốt ve, môi của hắn ngậm tai cô, thân thể cô thuộc về hắn, hắn cũng đã quen thuộc từng điểm nhạy cảm trên cơ thể của cô, cho nên giờ phút này hắn sẽ dạy cô buông lỏng.
Tô Mộc Cầm kiệt lực chống đối hắn, cô không muốn hắn khiến cho chính mình bị rung động, nhưng chống cự mới biết, cô phát hiện căn bản không được, thân thể cô phản bội lòng cô dưới sự vuốt ve của hắn, nếu như cô không phải đang gắt gao cắn môi, những âm thanh ngượng ngùng kia thiếu chút nữa liền bật thốt lên.
Hắn nhìn thấy dáng vẻ ẩn nhẫn của cô, cảm thấy cô đang cố gắng đè nén, Thẩm Tư Thanh ghé bên tai cô thì thầm, “Rõ ràng cô rất muốn, thân thể của cô rất thành thực, kẹp chặt như vậy là muốn tôi cho cô nhiều hơn hay sao?”
“Câm miệng lại, đồ khốn khiếp!” Cô thở dồn dập, quật cường lại tùy hứng.
Thẩm Tư Thanh thấy cô còn mạnh miệng, vì vậy cúi đầu, môi mềm mại ngậm hạt đào đã cứng rắn như đá trước ngực cô, nặng nề mút, cô nhất thời không thể khống chế được ngâm ra tiếng, “Ưm...”Thân thể của cô rõ ràng động tình, nhưng trong lòng lại bài xích, cho nên càng khiến thân thể căng thẳng, phía dưới thít lại giống như sắp cắn đứt hắn.
“Buông lỏng một chút, cô quá chặt, nếu cô không thả lỏng ra, tôi không chắc sẽ không thương tổn cô đâu!” Thẩm Tư Thanh lúc này đã không thể chịu nổi nữa, thanh âm khàn khàn khó chịu.
“Anh cút ra ngoài, đi ra ngoài...” Tô Mộc Cầm đánh hắn lần nữa, nhưng giờ phút này quả đấm như mưa rơi của cô lại như thuốc kích tình, làm cho hắn càng muốn hung hăng đụng chạm cô.
Mặc dù trên miệng nói cô không muốn, muốn hắn đi ra ngoài, nhưng nơi thân thể kết hợp lại thấm ra mật dịch, càng ngày càng nhiều, như thủy triều không thể khống chế.
Thẩm Tư Thanh biết cô đã thích ứng mình, vì vậy liền không hề đè nén nữa, hắn siết chặt lấy eo của cô, ở trong không gian nhỏ hẹp, không ngừng đòi lấy cô gái phía dưới, mỗi một cái đều chạm vào chỗ sâu nhất trong cơ thể của cô, giống như hận không thể đem chính mình dung nhập vào sâu trong cô.
Một câu nói kia, nhưng lại như là vũ khí bén nhọn, trong nháy mắt chọc trúng điểm trí mạng của Thẩm Tư Thanh, khiến cho hắn hoàn toàn mất đi lý trí.
Cao triều rất nhanh lại tới, hai người cùng nhau leo lên đám mây, anh đem nhiệt dịch của chính mình buông thả thật sâu, tựa hồ đang mong đợi cái gì.
Tất cả ngưng xuống, Tô Mộc Cầm như con nít bị lột sạch da, không còn một chút hơi sức nào, chân khó khăn rũ xuống ghế ngồi trong xe, biết rõ tư thế như vậy rất mắc cỡ, nhưng cô lại không có sức thu hồi.
Phía dưới nóng hừng hực, nhưng hắn vẫn dừng ở bên trong thân thể của cô không chịu thối lui khỏi, Tô Mộc Cầm nghe bên ngoài cửa xe có tiếng nói chuyện của người đi đường truyền tới, cũng không cầm được rơi nước mắt, đáy mắt đen ánh lên một giọt thủy tinh trong suốt.
Thẩm Tư Thanh thở gấp, thật lâu sau hơi thở mới trở nên bình thường, chỉ có điều không đợi hắn mở miệng, đã nghe thấy trong không khí vang lên một tiếng chói tai, trên mặt hắn bị một cái tát nặng nề.
“Anh có quyền gì đối xử với tôi như vậy?” Tô Mộc Cầm khàn khàn nói, giọng nói không còn hơi sức để lớn tiếng.
Thẩm Tư Thanh bị đánh đến lệch đầu, bàn tay rằn chắc vẫn thô lỗ nắm lấy cổ tay cô, ép xuống, cô liền vùng vẫy, thế nhưng cánh tay hắn như gọng kìm, đè lại cơ thể lộn xộn của cô, ép cô nhìn thẳng vào mình.
“Cô không thể chống lại tôi đâu! Tôi sẽ không thả cô đi! Dù có xảy ra chuyện gì, cô cũng không thể nào rời xa tôi!”
Tô Mộc Cầm sững sờ nhìn vào khuôn mặt hắn, ánh mắt khiếp đảm, “Không thể.... Anh không thể làm thế.”
Tô Mộc Cầm dùng sức đẩy hắn ra, vẻ mặt yếu ớt nhưng ánh mắt lại kiên định, sau đó nói, “Một kẻ điên như anh, một kẻ chỉ biết chiếm lấy mọi thứ bằng vũ lực như anh... tôi sẽ... Ah...”
Nhưng Thẩm Tư Thanh không để cô nói hết câu đã nắm lấy cổ tay cô, ép trở lại, ánh mắt giống như thú hoang nhìn vào cô, hắn kéo cánh tay cô chạm vào lồng ngực của hắn, để cô có thể cảm nhận được từng tấc da thịt rắn chắc.
Hắn nói: “Cô thích cơ thể này...”
Bàn tay hắn nắm lấy tay cô di chuyển lên khuôn mặt của hắn, muốn cô vuốt ve gương mặt này, “Cơ thể này đã nhiều lần thỏa mãn cô?!”
Tô Mộc Cầm muốn rút tay ra, khiếp sợ, “Dừng...”
Thế nhưng hắn một chút cũng không có ý định buông tha, bàn tay kéo tay cô di chuyển xuống dưới eo hắn, “Cô đã bị cơ thể này huấn luyện đến mức cơ bắp của cô cũng đã thay đổi.”
“Không... không... dừng lại...” Trong đầu cô lại hiện lên những đêm kinh khủng đó, khuôn mặt tái nhợt hiện lên vẻ đau đớn, cô vùng vẫy muốn thoát khỏi hắn, thế nhưng trong không gian chật hẹp này cơ hồ cướp hết tất cả sức lực của cô.
“Không... buông tôi ra.” Sự vùng vẫy yếu ớt của cô đối với hắn cũng không khác gì gãi ngứa.
Thẩm Tư Thanh thả ra, nhanh chóng ôm lấy eo cô, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào đáy mắt của cô, chậm rãi nói, “Thế nào?”
Tô Mộc Cầm khiếp sợ, bởi vì cô cảm nhận được bàn tay của hắn đang dời xuống phía dưới, len vào giữa hai chân cô, sau đó ngón tay của hắn lại một lần nữa đâm vào.
“Ah...” Tô Mộc Cầm cảm thấy cơ thể như có dòng điện chạy qua, vừa ngứa vừa tê dại, thần kinh của cô căng ra, dường như đã tan vớ hoàn toàn.
“Dù cho trái tim cô cự tuyệt tôi... thế nhưng cơ thể cô lại không thể làm thế... Dù như thế này, cô nghĩ cô có thể thoát khỏi tôi?” Dứt lời, hắn liền đem những ngón tay ấm ướt dính đầy chất dịch nhơ nhớp đến trước mặt cô.
Tô Mộc Cầm cứng đờ người, đáy mắt nổi lên vẻ bi thương, cô nằm bất động, cảm giác đau đớn và bị sỉ nhục dần lây lan khắp cơ thể rồi nhanh chóng chạy thẳng đến lồng ngực, cơ hồ khiến cô không thở nổi.
Cầm thú! Thẩm Tư Thanh chính là loài cầm thú!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT