Hóa ra, tình yêu cũng là một loại cố chấp, biết rằng cô ấy sẽ không cần mình, cho dù sự cố chấp điên cuồng của hắn khiến cả hai đều phải chịu đau khổ, thế nhưng hắn vẫn không thể nào tự ý cho chính mình buông tay.

Thẩm Tư Thanh bước ra khỏi hội trường, những bông tuyết trắng đậu trên vai áo, hắn một chút cũng không để tâm, ánh mắt cụp xuống, che dấu đáy mắt đang cuộn trào mãnh liệt. Tầm mắt đột nhiên bị một người chắn lấy, Thẩm Tư Thanh híp mắt nhìn.

Dương Quân bình tĩnh đứng trước mặt hắn, lên tiếng, “Đi uống một lúc không?”

Ở quán bar Lưu Niên, bên trong đều là bóng dáng những thanh niên trai gái đang nhảy nhót.....

Thẩm Tư Thanh ngồi tựa người trên một chiếc ghế lô, một chân nâng lên bắt chéo trên chân kia, cánh tay tùy ý để trên đầu gối, bàn tay hắn lắc lắc một ly rượu mạnh, bên trong có một viên đá nhỏ.

“Mấy năm qua, cậu như thế nào?” Dương Quân nhấp một ngụm rượu, bàn tay để trên bàn khẽ gõ mấy nhịp.

Bây giờ hai người cũng đã trưởng thành, dù sao cũng đã gần ba mươi tuổi, cũng không lỗ mãng như ba năm trước, vừa gặp nhau là đánh nhau. Mặc dù chuyện trước kia khiến hai người bọn họ khó lòng chấp nhận, thế nhưng bây giờ cũng đã qua được mấy năm, con người cũng nên biết cách chấp nhận.

Thẩm Tư Thanh uống một ngụm rượu, nhìn liếc qua chiếc ly thủy tinh bên cạnh, đôi mắt thâm thúy, “Rất tốt, còn cậu?”

“Cũng rất tốt, làm ăn rất thuận lợi.” Ngừng một lát, Dương Quân lại lên tiếng, “Cậu vẫn chưa thể buông tay cô ấy hay sao?”

“Cô ấy” là ai không cần nói cũng biết. Có thể làm cho Thẩm Tư Thanh mất đi tỉnh táo, ngoại trừ Tô Mộc Cầm, cũng không có người khác.

Thẩm Tư Thanh chỉ tự giễu cười, lập tức giơ rượu lên, sau đó đem phần còn lại của ly rượu uống cạn....

“Mình sẽ không bao giờ buông tay!”

Nhíu đôi mày lại, hắn đặt mạnh ly xuống mặt quầy bar. Người pha chế rượu nhìn thấy thế liền rót thêm rượu vào ly.

Sắc mặt Dương Quân trở nên ngưng trọng, khóe miệng cười khổ, “Cậu cứ như vậy thì có ích gì chứ? Hiện giờ cô ấy cũng đã sắp kết hôn rồi, nếu cậu muốn tốt cho cô ấy thì nên buông bỏ cô ấy đi! Nếu như cứ dây dưa như vậy, chỉ khiến cả hai càng thêm đau khổ thôi!”

Thẩm Tư Thanh siết chặt ly rượu, quai hàm banh ra, khuôn mặt trở nên lạnh lẽo, “Không phải cậu cũng đã từng thích cô ấy hay sao? Nếu như bây giờ tôi hỏi cậu có muốn cướp cô ấy về, liệu cậu có dám trả lời không với tôi hay không?”

Dương Quân hơi trầm mặc, khóe môi hơi cong lên nụ cười khổ, “Nhưng bây giờ mình cũng đã học được cách chấp nhận! Nếu như không thể níu kéo được vậy thì cứ buông tay, cố chấp như vậy thì sau này sẽ rất mệt mỏi!”

“Tôi chấp nhận mệt mỏi, miễn sao có thể khiến cô ấy trở về bên cạnh tôi!” Nói xong, Thẩm Tư Thanh ngửa đầu, một hơi uống cạn ly rượu.

Dương Quân cười cười, không nói gì nữa, đối với sự cố chấp của hắn, anh cũng chỉ có thể cười khổ.

Thẩm Tư Thanh đánh mắt nhìn lên trên sàn nhảy, trong lòng nặng nề, bên trong tiếng nhạc rất to, nhưng hắn chỉ còn nghe thấy tiếng của cô, văng vẳng vang lên bên tai.”Thẩm Tư Thanh, chúng ta chia tay đi!”

Chỉ một câu nói vô tình của cô, có thể lập tức chấm dứt quãng thời gian sáu năm của bọn họ. Cũng hoàn toàn đẩy cả quãng thời gian thanh xuân của hắn vào địa ngục.

Bất chấp tất cả đối xử tốt với một người, chỉ sợ làm sai người ấy liền không thích. Đó không phải là yêu mà là lấy lòng.

Sau khi chia tay phát hiện càng yêu đối phương nhiều hơn, không có người ấy liền sống không nổi. Đó không phải là yêu mà là không cam tâm.

Ra sức làm việc để thăng tiến, không muốn người khác phải khinh thường. Đó không phải là mạnh mẽ mà chính là sợ hãi.

Có rất nhiều người bị cảm xúc không chế, chỉ muốn nắm chặt mà không muốn buông tay. Nếu như mọi thứ đều muốn chiếm giữ thì thật sự sống sẽ rất mệt mỏi. Đôi lúc cần buông bỏ để biết thế nào là thoải mái.

Thế nhưng hắn không làm được, nói hắn buông tay cô, chuyện đó không khác gì lấy một chiếc rìu sắt đâm vào trái tim rỉ máu của hắn.

Màn đêm buông xuống, Tô Mộc Cầm yên lặng ngồi trên xe của Mạnh Hàn, ngước nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt trầm tư.

“Buổi đấu giá hôm nay như thế nào?” Ở trên xe, Mạnh Hàn liếc mắt nhìn cô, khẽ hỏi.

Anh không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến lại khiến tâm trạng cô trầm trọng, nhưng khóe miệng vẫn cố mỉm cười, “Mọi chuyện đều rất tốt!”

Mạnh Hàn chăm chú lái xe, cũng không suy nghĩ nhiều, “Thật tiếc là hôm nay anh không thể đến buổi đấu giá được, bằng không nhất định anh sẽ mua mẫu thiết kế Cẩm Tố của em!” Sau đó tò mò hỏi, “Vậy mẫu đó là ai dành được vậy?”

Tô Mộc Cầm ngập ngừng, không biết có nên nói thật với anh không, cuối cùng vẫn quyết định nói ra, “Là Thẩm Tư Thanh.”

Cô thấy được khóe môi của anh hơi cứng đờ, vẻ mặt lạnh lẽo, “Hắn không giở trò gì với em chứ?”

Tô Mộc Cầm chột dạ lắc đầu, “Không có.” Sau đó lo lắng hỏi, “Anh giận sao?”

Mạnh Hàn hơi trầm mặc, nghiêm túc nói, “Anh không giận em, chỉ là đang lo lắng, nếu như hắn lại giở trò bỉ ổi gì nữa, lúc đó nhất định anh sẽ không tha cho hắn!”

Tô Mộc Cầm mỉm cười, bàn tay tinh nghịch véo má Mạnh Hàn, giọng điệu trêu chọc, “Mạnh Tổng là đang ghen hay sao? Nhìn thật là đáng sợ quá đi!”

Mạnh Hàn bật cười, nắm lấy bàn tay cô, hôn nhẹ, trách yêu, “Nghịch ngợm!”

Đúng lúc đó, chiếc xe đã chạy đến trước cổng nhà Tô Mộc Cầm, cô tháo dây an toàn ra, đang định muốn mở cửa xuống xe thì bất ngờ bị anh kéo lại.

“Mộc Cầm, chúc ngủ ngon!” Mạnh Hàn hôn tạm biệt lên trán cô.

“Chúc ngủ ngon!” Tô Mộc Cầm mỉm cười ngượng ngùng, mở cửa bước xuống xe, sau đó chờ anh khởi động xe rời khỏi mới vào nhà.

Tô Mộc Cầm xoay người đi đến trước cửa, ánh sáng lờ mờ của đèn đường rọi xuống, cô lục tìm chìa khóa ở trong túi xách của mình, đột nhiên một bóng người dáng cao lớn xuất hiện. Cô giật mình đánh rơi chiếc chìa khoá xuống đất.

“Ai?”

Vừa dứt lời Tô Mộc Cầm liền bị đôi tay rắn chắc kéo mạnh, ôm riết vào lòng, đôi môi không hề phòng vệ của cô bất ngờ bị ép chặt, chà sát bởi đôi môi mềm nóng bỏng, những cái hôn tới tấp dữ dội điên cuồng rơi lên mặt, lên cổ cô, dường như đang xả nỗi tức giận tích tụ lâu ngày, cổ áo cô bị bật tung.

Tô Mộc Cầm vừa cảm thấy lạnh nơi lồng ngực, vừa cảm thấy nóng ran bởi đôi môi mềm bỏng như có lửa. Cô không kịp phản ứng, đầu óc quay cuồng hoảng sợ, không khí nồng nàn phảng phất mùi rượu.

Một lúc sau, cô mới có thể nương theo ánh đèn mờ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo của Thẩm Tư Thanh, trong lòng tức giận điên cuồng, vội vàng đẩy hắn ra, hai bàn tay chà xát lên cánh môi, muốn lau đi hương vị còn sót lại của hắn ở trên môi cô.

“Thẩm Tư Thanh, anh định mượn rượu để làm bậy sao?”

Ngước nhìn cả người Thẩm Tư Thanh đang ngồi ở trên mặt đất, bộ dạng nhếch nhác, cô không khỏi đau lòng, dùng chân khẽ đá vào người hắn, cau mày hỏi, “Này, có sao không?”

Bộ dạng say khướt như thế, hắn làm sao có thể đến đây?

Trông thấy Thẩm Tư Thanh không nhúc nhích, cô lại càng lo lắng, vôi vàng tiến lại đỡ hắn lên, “Anh mau đứng dậy đi, có nghe không hả?”

Thẩm Tư Thanh vẫn không nhúc nhích, cô cắn môi, muốn gọi người đến giúp, thế nhưng bây giờ đã gần nửa đêm, cô lại không muốn làm phiền đến người khác. Mà bây giờ gọi taxi đến, một mình hắn toàn thân say rượu ngồi trên xe cũng không an toàn. Nên quyết định cho hắn ở lại một đêm.

“Anh mau đứng dậy đi, tôi đưa anh vào nhà!” Tô Mộc Cầm dùng sức kéo hắn.

Cô nâng một cánh tay của hắn lên, đỡ hắn. Mùi rượu luồn vào trong mũi thiếu chút nữa hấp chín cô! Hắn uống bao nhiêu vậy, ngâm cả người mình vào trong bình rượu sao?

Bước chân của Thẩm Tư Thanh không vững, chao đảo khắp nơi, sức nặng của cả cơ thể hắn đè hết lên người Tô Mộc Cầm, suýt chút nữa làm cô nằm bẹp xuống đất. Cắn chặt răng lại, cố hết sức bước về phía trước, đỡ hắn vào đến phòng khách, liền nhanh chóng dùng hết sức ném hắn lên sô pha.

Sau đó Tô Mộc Cầm đi vào phòng tắm lấy khăn. Lúc quay trở ra, thấy Thẩm Tư Thanh say khướt, ánh mắt mơ màng, thì thào điều gì đó. Dường như rất khó chịu, co giật từng đợt một. Muốn nói, lại nói không được.

Cô cẩn thận lau người cho Thẩm Tư Thanh, hắn rất ngoan ngoãn nằm im, không quấy phá như những người say rượu khác, ngay khi cô cầm khăn đứng dậy, hắn gắt gao nắm lấy tay cô, hai mắt đỏ hoe, nhíu chặt lại thành một đường, sau đó mãnh mẽ ôm cô vào trong lồng ngực.

Tô Mộc Cầm hốt hoảng, dãy dụa muốn thoát ra, thế nhưng vòng tay hắn lại càng siết chặt, dường như sợ rằng chỉ cần một giây nới lỏng tay, cô rất có thể sẽ biến mất.

“Anh rất mệt mỏi, rất đau khổ, cầu xin em....... xin em đó........ đừng giày vò anh nữa, được không?”

Tô Mộc Cầm sững sờ, dường như quên mất phản kháng, đáy lòng nổi lên vẻ khổ sở, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của hắn, cô chỉ có thể yên lặng gỡ tay hắn ra, xoay người vào phòng.

Ôm gối ngồi ở trên mép giường, không bằng bây giờ hắn cứ nói những câu tàn nhẫn với cô còn hơn lộ rõ vẻ mặt yêu đuối như vậy trước mặt cô. Càng khiến cô cảm thấy đau lòng hơn gấp trăm ngàn lần. Trái tim giống như bị ai đó bóp nghẹt, khó thở.

Cả đêm hôm đó, cô đều thức, cho đến tận khi trời sắp sáng, bởi vì mệt mỏi, cô mới dần thiếp đi, màn đêm dần dần luân chuyển.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play