Năm ngày sau, Kiều Tử Kỳ đen mặt cuối cùng cũng bị Thị Mặc lôi đến.
Từ Nam Kinh đến Khai Phong không phải xa bình thường, dọc theo đường đi không biết mệt chết bao nhiêu con ngựa, cũng đã làm Kiều đại phu mài hỏng hai chân.
Hắn một đường chửi rủa liên tục, Thượng Thiện căn bản không quan tâm đến hắn, liền đem hắn kéo vào nhà tắm, phân phó Thị Mặc trông coi, ngay cả bát trà cũng không cho uống, rồi đem Kiều đại phu vừa tắm xong tóc còn ướt nguyên lôi đi xem bệnh.
Kiều đại phu đang hỏa khí đang lên cao mở miệng chửi mắng rủa xả loạn xạ, nhưng vừa thấy Lưu nương tử đang ủ rũ, thần sắc bỗng ngưng trọng lại, bắt mạch cẩn thận đến hai khắc, vẻ mặt càng cổ quái, lại nhìn phương thuốc và nước rau cần, trầm ngâm một lúc lâu, “Cái này chỉ có thể cứu cấp tạm thời, phu nhân bình thường đừng dùng nhiều.”
“Ta sẽ tránh.” Lưu nương tử cười nhạt, “Thỉnh đại phu đi ra ngoài uống chút trà kê đơn.”
Đi ra phòng ngoài, Kiều đại phu mới có trà để uống, uống liền hai chén, âm tình bất định trừng trừng nhìn Thượng Thiện quen biết nhiều năm, “Trì Doanh ngươi nói thực đi, Lưu nương tử này là ngoại thất của ngươi sao? Ngươi đã cùng nàng mấy năm rồi?”
Thượng Thiện ngữ khí không tốt, “Ta nạp thê thiếp hay không ngươi còn không biết? Ta chỉ là ở nhờ nhà Lưu nương tử, không còn gì nữa! Nếu nói quen biết, cũng chưa đến một năm. . .”
“Nói như vậy, thương thế của nàng không liên quan đến ngươi.” Kiều đại phu thả lỏng ngữ khí, vẻ mặt lại nghiêm túc, “Vết thương trên mặt và trên đầu của nàng đã hơn năm năm, chưa đến sáu năm. Thân thể tổn cực lớn, lúc sẩy thai lại không điều dưỡng cẩn thận, lại bẩm sinh có bệnh. . .”
Nói nửa ngày, hắn lại cân nhắc rất lâu, lắc đầu nói, “Không xử lý tốt. Nước rau cần đối với chứng bệnh của nàng cũng đúng bệnh, nhưng nàng tổn hại đến như vậy, không thể ăn những vật tính lạnh như vậy. Nếu muốn có dùng nguyên khí bảo vệ nội phủ, lại vướng chứng phong tật tụ huyết trở ngại. . . Nàng suy nghĩ quá nhiều tổn thương đến gan. . .” Kiều đại phu lao thao một hồi, xúc động hơn, “Ta cũng không biết nên cho thuốc như thế nào nữa.”
Trong lòng Thượng Thiện lạnh lẽo, “Khó khăn đến mức ngươi cũng không có biện pháp sao?”
“Cũng không phải đến mức không còn cách nào.” Kiều đại phu đi quanh phòng hai vòng, “Phải trường kỳ điều dưỡng, đi từng bước một.”
Hắn chỉ trích, “Tại sao lại kéo dài đến tận bây giờ? Bệnh này nếu ngay khi bị thương sảy thai đã điều trị thì làm sao thành khó giải quyết như bây giờ? Đây căn bản là bị bỏ lỡ rồi!”
Thượng Thiện phiền muộn một hồi, than thở một tiếng, chỉ có thể kể lại mọi chuyện.
Ánh mắt của Kiều đại phu nhìn hắn càng lúc càng kỳ quái, chờ hắn nói xong, Kiều đại phu sờ cằm, không đầu không óc nói,
“Ngươi cũng biết Lưu nương tử có khả năng không thể sinh con?”
“Trương gia đã sớm đem chuyện này truyền đi, căn bản chính là muốn ngăn cản nàng tái giá.” Thượng Thiện tức giận than thở.
“Ngươi biết như vậy, còn để ý như thế?” Kiều đại phu đùa giỡn nói.
“Không để ý ngươi còn bắt Thị Mặc đem ta đến làm gì?” Kiều đại phu cười nhăn nhở, “Ngươi như vậy, an tâm cái gì?”
Thượng Thiện câm lặng, tức giận nói, “Ngươi không hiểu! Ở lại đây vài ngày, ngươi liền hiểu. Nữ tử linh tuệ như vậy, không đáng bị đối xử tàn ác như thế!”
Sau khi Lưu nương tử bị bệnh, mọi việc không thể trông nom, nằm đến mức phi thường nhàm chán bất đắc dĩ.
Kiếp trước nàng cũng có bệnh cao huyết áp, bằng không cũng không thể các dùng thuốc tự nhiên này. Nhưng nước rau cần tính lạnh, dùng lâu tổn thương nguyên khí, chỉ có thể dùng để tạm thời cứu cấp. Nhưng kiếp trước y học phát triển hơn kiếp này rất nhiều, cao huyết áp không phải nan y, chỉ cần dùng thuốc là được, huống gì dược vốn có ba phần độc, tác dụng phụ không phải là nhỏ, nàng đến chết cũng không thoát được nó.
Tuổi còn nhỏ đã cao huyết áp, nhưng nàng không lo lắng cho thọ mệnh của mình. Trước khi đầu thai nàng tận mắt nhìn thấy sổ sinh tử bộ, sáu mươi tuổi, một năm không hơn, một ngày không ít. Thống khổ đương nhiên có thống khổ, thọ như vậy có thể tính là không ngắn, nhưng khi sống phải chịu tội.
Bất quá ít nhất chịu đựng được đến khi Ngôn nhi lớn lên là không thành vấn đề.
Bây giờ nàng cảm thấy phiền nhất chính là vấn đề vệ sinh và tắm rửa. Cho dù có được rất nhiều tri thức kiếp trước, nhưng nàng vẫn không thể đem tú lâu đổi thành căn hộ, khi tắm đều phải dùng thùng. . . Phi thường không chịu nổi. Nàng không muốn đày đọa bản thân, nhưng nàng thích sạch sẽ như vậy, người hầu chịu mệt nhọc, khiến nàng đứng ngồi không yên.
Nàng càng muốn dùng nhà tắm hào hoa của mình, nhưng nàng nói rách miệng cũng không thể thuyết phục Tứ Hỉ Nhi, chỉ có thể để người ở sát bên cạnh, càng khiến nàng không được tự nhiên đến muốn phát cuồng.
Kỳ thật lúc trước nàng từng vô thanh vô tức phát tác hai lần, ở kinh thành một lần, ở nhà cũ một lần. Hai lần kia đều sau khi nôn liền ôm đầu đau kịch liệt đi ngủ, nằm hai ngày, lặng lẽ làm một bát nước rau cần cũng liền qua. . . Lần này thật sự là xui xẻo, không hề cảnh báo trước đã ngất đi, phát tác lớn nhất từ trước đến nay.
Đáng an ủi chính là Kiều đại phu này cũng rất có bản lĩnh. Nàng vẫn trị không hết hạ hồng, thế nhưng bây giờ đã dần dần ngừng lại. Bằng không mỗi lần nguyệt sự đều kéo dài nửa tháng, khiến nàng phải lén người khác trộm đi giặt nguyệt bố*, lại càng không dám để người khác đến gần hầu hạ. . . Bệnh này có thể trị khỏi, thật sự là nhân họa đắc phúc.
(*) BVS thời cổ đại ^o^
Chính là thái độ của Kiều đại phu khiến nàng có chút không hiểu được. Kính cẩn lẫn nhiệt tình thân thiết, trong nhiệt tình thân thiết lại có lễ nghĩa, trong lễ nghĩa lại có nghiêm cẩn. Khiến cho nàng là người đã lăn lộn trong những quỷ kế hơn mười năm, vẫn một nhìn thấu được bí ẩn bên trong.
Lục Tam công tử lại càng kỳ quái. Hắn luôn luôn là người giữ lễ. . . Ít nhất ở mặt ngoài. Nhưng cái người chỉ ở dưới tú lâu nhờ một đêm lại chần chờ hoài nghi, cư nhiên trong buổi sáng khi Ngôn Nhi đi học, lại kiên quyết muốn ở trước giường chiếu cố nàng. . . Mặc dù chỉ bưng trà đổ nước, nàng cũng hơn phân nửa thời gian đều ngủ, hắn thì cầm sách ngồi đọc, thẳng đến khi Ngôn nhi về nhà cũng không cần làm gì.
Kiều đại phu đến xem bệnh, hắn lại vội vàng lo lắng rất nhiều, không biết vì sao.
Chờ đến khi Kiều đại phu cáo từ, nàng đã nằm sắp đến một tháng, thật vất vả mới có thể xuống giường, thật sự là vô cùng cảm động.
Chính là lời dặn dò của Kiều đại phu rất kỳ quái, liều mạng khoe khoang nhân phẩm Lục Tam công tử, nói đó là người vô song hiếm có trên thế gian, Lục Tam công tử xấu hổ quát lớn, hai má ửng hồng.
Nàng đoán một lát, nghĩ đến Kiều đại phu cùng Lục Tam công tử có giao tình rất tốt, không đành lòng hắn cô đơn cả đời như vậy đi? Nhưng Lục Tam công tử tuy là người tốt, lại có loại bệnh kia. . . Cô nương nào gả cho hắn không phải sống đời quả phụ sao? Đây là chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời, nàng thực khó xử.
” Ý của Kiều đại phu ta hiểu được.” Nàng nghĩ nghĩ, cân nhắc từng từ trả lời, “Đáng tiếc thiếp thân quái gở, khuê hữu rất ít, cũng không biết nhiều khuê tú môn đăng hộ đối, muốn làm mai cũng bất lực. Nhưng chắc chắn sẽ vì Lục Tam công tử lưu ý hơn.”
Vẻ mặt của Lục Tam công tử cùng Kiều đại phu nhất tề cổ quái, Kiều đại phu nói, ” Lưu nương tử chẳng lẽ cô. . .” Liền lập tức nhận một gậy của Lục Tam công tử, đau đến mức khiến hắn cong gập cả người.
“Thời gian không còn sớm, Lưu nương tử còn có bệnh trong người, Tử Kỳ, ta đưa ngươi đi một đoạn.” Không nó gì thêm, Lục tam công tử túm hắn bước đi.
“Ngươi hỗn trướng này! Ngươi ngượng ngùng ta giúp ngươi. . .” Kiều đại phu bị túm xuống lầu đột nhiên thảm thiết kêu lên một tiếng, nửa câu sau mơ hồ không rõ.
Thật sự là muốn ta làm mai nha. . . Lưu nương tử âm thầm thở dài một tiếng. Nàng thực không đành lòng kéo người khác xuống hố lửa, quyết không thể đáp ứng.
Một tháng chưa xuống giường, nàng khó chịu vô cùng, lên xuống tú lâu đều phải có người đỡ, ở hoa viên đi một hai bước liền thở gấp. Lần này thật sự là bệnh nặng. Sau năm sáu ngài có thể tự mình lên xuống lâu, nàng đến thăm hoa viên nhìn những hoa cỏ bảo bối đều gặp tai họa, nàng đau lòng vô cùng.
Đừng nhìn khu vườn này nhỏ, cho dù là một gốc sen tàn cũng đều là tiền. Trong vườn có rất nhiều loại linh tinh, không chỉ đẹp mắt, còn có thể làm đồ ăn, không thì chính là làm thuốc. Ngay cả hoa hồng bên góc cũng có thể phơi nắng nghiền nhỏ làm hương liệu.
Tương lai nếu bại gia, chỉ cần còn khu vườn này, chăm chỉ tiết kiệm cũng đủ cho Ngôn nhi sống qua ngày, đây cũng là một trong những tính toán cẩn thận của nàng. Nàng bị bệnh một tháng, những hoa cỏ này đều không ai để ý, khiến nàng đem đám Tôn bá ra than vãn một trận, ngay cả Tứ Hỉ Nhi cũng bị nàng nói một trận.
Nhìn thấy nàng lại có thể mắng người, kẻ dưới ai cũng không nhịn được, ai ai cũng đều vui vẻ, khiến nàng tức giận đem mọi người đuổi kịp đi làm việc, không khiến bọn hắn vây quanh.
Nhưng nàng chỉ có thể nhàn đến phát chán, ai cũng không muốn nàng động vào việc gì. Vụ hè sắp tới, cũng không ai để nàng ra cửa, đều giành nhau làm việc, ngay cả Tứ Hỉ Nhi ở trù phòng nấu cơm cũng không cho nàng đến gần, khiến nàng cực phiền muộn, thư phòng cũng không cho nàng đi nữa chứ.
Vốn đang không vui, nhưng khi phát hiện buổi sáng Ngôn nhi không hề đi thượng học, mà là lén lút ở thư phòng cùng Lục Tam công tử đọc sách, sau khi nàng cân nhắc một chút, cũng liền đi vòng qua thư phòng.
Nếu mọi người đều không cần nàng quan tâm, nàng liền đem thân thể dưỡng cho tốt là được rồi. Nàng a, chính là thần chủ bài*, kỳ thật chuyện gì cũng không làm được. Có thể vì có nàng ở đây, nhà này sẽ không tan nát. . . Vậy không thể để Thần Chủ Bài này dễ dàng bị đẩy ngã.
(*)Thần Chủ Bài (神主牌) hay Bài Vị (牌位)là tấm bảng bằng gỗ có khắc ghi tên tuổi, chức vị, pháp danh, v.v., các thông tin liên quan đến người đã quá cố để cúng tế. Xem như đồng dạng với Thần Chủ (神主), hay Thần Vị (神位). Ở đây ý chỉ Lưu nương tử như người mang ý nghĩa tinh thần thôi
Chính là thần chủ bài như nàng đang gặp thời gian bất lợi, dường như thân thể bệnh nặng còn chưa đủ, lại còn có người đến khiêu chiến tinh thần vững vàng của nàng.
Một ngày trời rực rỡ, sau bữa trưa, Trương Tam công tử lại đến đây. Tựa như một hòn đá tạo thành hàng ngàn ngọn sóng, không nói Cẩn Ngôn và Lục Tam công tử như lâm đại địch, mà ngay cả gia bộc của Lưu gia đang ở ngoài ruộng thu gặt đều cầm lưỡi hái, sát khí đằng đằng chạy về, hiển lộ hơi thở hung hãn của lão binh, giống hệt như đang trở về đánh giặc Oa*.
(*) người Nhật Bản
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT