Biện Thái ngồi ở trong đình viện nhìn đóa hoa bách hợp nở rộ, khẽ vuốt lên. Mùa này thật đẹp, vậy nhưng sao hắn lại không cảm giác được một chút đẹp của mùa xuân a.
Hắn ở chỗ này đã muốn gần một tháng rồi, hắn nguyên tưởng rằng tam huynh đệ sẽ thả hắn về nhà, dù sao hắn cũng đã đáp ứng yêu cầu của bọn họ một năm làm tình nhân của tam huynh đệ bọn họ rồi mà, nhưng là Biện Hỏa nói cho hắn biết bọn họ hai hôm nữa được an bài nghỉ phép dài hạn a, hay nói cách khác chính là ba người đã sớm quyết định ở lại sơn trang này cùng hắn sớm chiều ở chung rồi.
Đáng thương cho cái mông của hắn, không có ngày nào không chịu đau đớn mà tỉnh lại chào buổi sáng tươi đẹp a.
Tam huynh đệ mỗi người một phòng, mà hắn chính là thay phiên mỗi ngày bồi một người đi ngủ a.
Hắn càng nghĩ càng thấy chính mình giống một tên nam kĩ hướng khách chào đón, nhưng cho dù làm nam kĩ cũng có quyền được lựa chọn khách nhân đi.
Bọn họ cũng thật sự lộ rõ chân tướng muốn thân thể hắn, không cho hắn cãi lại bọn họ nửa câu.
“Thời tiết tốt thế này, than thở cái gì hỡ.” Bắc bá cầm hoa quả đặt lên trên bàn.
“Bắc bá….” Hắn dùng ánh mắt đáng thương nhìn vị trưởng bối trước mắt.
“Ai, ngươi đừng có ý lợi dụng ta để đào tẩu a, này cũng vô dụng thôi. Chi bằng ngươi thừa dịp ba thiếu gia ra ngoài liền hảo hảo hưởng thụ cảnh xuân đi.” Quả nhiên là lão nhân, thực khôn khéo nha.
“Bắc bá, ngươi dám chứa chấp ác nhân a, có hay biết liêm sỉ a!” Hắn lên tiếng dạy đời, “Sống ngần này tuổi rồi mà còn cùng một đống tiểu hài tử hổ nháo mà không biết mất mặt, ngươi như thế này ngay cả Bạch thầy thuốc cũng đều muốn phỉ nhổ ngươi….”
“Tứ thiếu gia a, ngươi cho ta sáu mươi năm sống uổng phí thôi sao, ngươi dùng mấy cái chiêu này muốn lừa ta ư? Hừ hừ!” Lão nhân chậc chậc hai tiếng, “Ba vị thiếu gia nhìn trúng ngươi chính là phúc khí của ngươi a, ngươi cũng đừng nghĩ muốn giở trò.” Bắc bá ngồi xuống chiếc ghế gỗ chạm trỗ kiểu Trung Quốc, vẻ mặt một bộ thực lưu manh quá đi.
“Ngươi lão nhân, cảnh xuân muốn lộ ra ngoài hết rồi kìa….” Đã từng này tuổi mà còn không chịu mặc quần lót, thật sự là một lão già không biết xấu hổ là cái gì a.
“Nếu muốn làm cho ba thiếu gia bỏ ngươi, trừ khi bọn họ đối với ngươi không còn hứng thú nữa thôi, chứ nếu không ngươi cứ việc tiếp tục mơ tưởng đi.” Lão nhân liền xem thử ngươi tài giỏi cỡ nào.
“Đúng ha!” Hắn sao lại không nghĩ tới điểm này ta, chỉ cần làm cho bọn họ tự động buông tha hắn, kia không phải là hắn được tự do rồi sao?
Ai! Nhưng là hắn anh tuấn tiêu sái như vậy, người gặp người mê, ai cũng không thể kiềm chế được lòng mình mà yêu thương hắn a, muốn người ta chán ghét hắn thực sự là rất khó nha.
Biện Thái lâm vào tự hỏi.
Nếu không phải điều kiện của ta ưu việt như vậy, chỉ sợ tam huynh đệ cũng không thèm để mắt đến đi, không bằng hạ thấp tiêu chuẩn ưu tú kia của mình xuống để cho bọn họ phát hiện mình nguyên lai liền không phải nam nhân lý tưởng của bọn họ a.
“Cứ làm như vậy đi!” Biện Thái đập bàn kêu to, “Ta thật sự là thông minh!”
Bắc bá nhìn hắn như thể hắn là một thằng thần kinh không bằng.
“Bắc bá, ngươi mắc gì nhìn ta như vậy, ngươi trăm ngàn lần không cần yêu ta đâu!” Hắn hiện tại nhìn đến giống đực liền cảm thấy thực sợ hãi a.
“Ngươi mơ đi!” Tiểu tử này tự kỉ cũng nặng lắm rồi đi.
“Vậy thì tốt a! Đúng rồi Bắc bá, đống nhà lớn trên núi kia cũng là gia sản của Biện Để hả?” Hắn chỉ đống nhà lớn ở trên đỉnh núi kia.
Bắc bá biến sắc.
“Nơi đó không phải là sản nghiệp của Biện gia, ngươi đừng có chạy loạn. Ba vị thiếu gia sắp về rồi, cũng nên trở về chuẩn bị bữa tối thôi, đi nào!”
“Đi thì đi!” Nhìn thần sắc Bắc bá như vậy, khẳng định là có chuyện bí mật gì a.
Bất quá kia không phải là chuyện hắn cần quan tâm bây giờ a, hắn là phải suy nghĩ biện pháp phải làm cho tam huynh đệ kia chán ghét hắn, đem hắn đuổi đi a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT