Xử lý xong công vụ, Mặc Minh Uyên rời khỏi phủ Ngự Sử đại phu.
Mã xa của Vương phủ đã đợi trước cửa, hắn rời giường từ sáng sớm, phải xử lý công văn, mệt muốn chết, hiển nhiên là trực tiếp hồi phủ.
Xa phu cũng biết chủ tử nhà mình tính tình đại biến, xen ngủ như mạng. Cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đánh xe hồi phủ. Nhưng dù xa phu đánh xe kỹ thuật cao siêu thế nào, đường kinh thành bằng phẳng thế nào, mã xa vẫn lay động.
Lực lay động như vậy, thực thích hợp để ngủ!
Bỗng nhiên, mã xa ngừng lại. Người nào đó đang ngủ gà ngủ gật không kịp phòng, suýt nữa ngã xuống. May mắn, bởi vì thói quen ngồi xe thể thao ở hiện đại, hắn ngồi mã xa cũng dùng dây lưng trói mình vào chỗ ngồi, mới không mất mặt ngã văng ra.
Nhưng, chấn động này khiến hắn bừng tỉnh.
Mở hai mắt màu hổ phách, ngữ khí lười biếng như trước, “Sao lại thế này?” Chỉ có người Long tổ biết, hỏi như vậy chứng tỏ hắn đã tức giận.
Thói quen nhỏ của Mặc Minh Uyên, khi tức giận sẽ hỏi, “Sao lại thế này”, bình thường thì hỏi, “Làm sao vậy”. Bên ngoài rất khó nhận thấy hắn có tức giận hay không — đối với tiểu tử Long Lân là ngoại lệ, bởi vì biểu tình và khẩu khí không thay đổi, chỉ có đổi cách dùng tử — hơn nữa rất nhỏ — khó phán đoán.
Cũng vì vậy, phần lớn mọi người đều nghĩ tính tình hắn rất tốt. Kì thực, tình tình hắn không xấu, nhưng không tốt, khi hắn trả thù thì bất động thanh sắc, người bị chỉnh thường thường không biết là ai hãm hại.
“Bẩm Vương gia, có người chặn đường!” Xa phu vô cùng cung kính trả lời.
“Người nào chặn đường?” Dù sao nhìn cũng chưa chắc biết, Mặc Minh Uyên không vội vã vén rèm xem diện mạo người hắn sắp trả thù.
“Là bằng hữu trước kia của Vương gia.” Xa phu cẩn thận chọn cách dùng từ, mới trả lời: “Là công tử Hứa Thừa Anh, nhi tử của Thái úy Hứa đại nhân, trước kia ngài thường đi cùng Hứa công tử. . . . . .” Làm xằng làm bậy.
Thái úy? Chính là lão thất phu thường đối nghịch với hắn lúc lâm triều, Hứa Thủ Tắc! Được lắm! Lão tử quấy rầy bổn đại gia ngủ gà ngủ gật khi lâm triều, nhi tử quấy rầy bổn đại gia nghỉ ngơi!
Trong mắt hiện lên một tia sắc bén, Mặc Minh Uyên cởi bỏ dây an toàn, vén rèm lên.
Trước mã xa, một thanh niên cũng coi là anh tuấn, nhưng có vẻ bộp chộp đang cười hì hì giang hai tay đứng giữa đường. Thấy Mặc Minh Uyên xuất hiện, vội vàng nói: “Tại hạ bái kiến Thanh vương gia! Vương gia, đã lâu không gặp!”
“Hứa Thừa Anh, lá gan thật lớn, dám chặn xa giá của bổn vương?” Dựa vào thành xe, Mặc Minh Uyên chậm rãi nói. Khẩu khí lười nhác bình thản như trước, không hề uy nghiêm.
“Hắc hắc, Vương gia thứ tội! Chỉ là tại hạ không gặp Vương gia đã lâu, thập phần nhớ mong, lúc này mới lớn mật chặn đường.” Căn bản không phát hiện “Mặc Minh Uyên” này không bỉ như “Mặc Minh Uyên” trước, Hứa Thừa Anh cợt nhả, “Không biết Vương gia có thể để tại hạ làm chủ, mời Vương gia đến ‘Hoa Hầu Lâu’ uống một chén?”
Nhớ mong? Nếu Mặc Minh Uyên thực sự là bằng hữu, khi hắn bị thương, sao không thấy tới thăm? Lúc này đến, sợ là đến nịnh bợ người giữ thực quyền! Không thể ngờ, Hứa Thủ Tắc đầy bảo thủ kia lại dạy dỗ ra một nhi tử láu cá như vậy?
Mặc Minh Uyên âm thầm khinh thường, trên mặt vẫn là vẻ biếng nhác, “Bổn vương không rảnh! Nếu Hứa công tử thật sự nhàm chán, tự mình vui vẻ đi!”
“Ách? Vậy. . . . . . Vậy tại hạ không quấy rầy Vương gia . . . . . .” Hứa Thừa Anh giật mình một cái, ngượng ngùng nói.
“Ừm! Đức thúc, hồi phủ!” Cũng không thèm liếc mắt nhìn thanh niên, buông mành ngồi lại vị trí, thản nhiên phân phó.
Tuy không làm gì, nhưng đáy lòng đã nhớ kỹ việc hôm nay, đợi hắn ngủ đủ rồi quyết định cách “Báo đáp”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT