Hạ Sư hoàng cung

Nghe thuộc hạ báo cáo, Hạ Hồi Khâm nở nụ cười ý vị sâu xa.

“Vương thượng…”

“Việc này ngươi làm tốt lắm, lui xuống đi!” Nam nhân phất tay.

“Vâng!” Hắc y nhân thi lễ, nháy mắt, bóng dáng đã tiêu thất.

Hắc y nhân vừa ly khai, một tuấn mỹ thiếu niên y phục hoa lệ từ màn che thật dài bước ra, khuôn mặt non nớt mang theo một tia âm ngoan:

“Vương huynh, Mặc Minh Uyên, không thể không trừ.” Hắn, chính là đệ đệ duy nhất của Hạ Hồi Khâm, Huy vương Hạ Cấu Tịnh. Tuy mới mười lăm tuổi, đã là phụ tá đắc lực Hạ Hồi Khâm nể trọng, chấp chưởng thượng thư tỉnh của Hạ Sư, là thiếu niên tàn nhẫn, suy nghĩ vượt xa tuổi.

Nam nhân cười dài nhìn về phía đệ đệ, trong mắt không chút cảm tình, “Cấu Tịnh, ngươi cho rằng, Mặc Minh Uyên dễ dàng loại bỏ như vậy sao?” Cư nhiên sắp xếp tận nửa năm, rồi lại lợi dụng chính bản thân mình, người thông minh như vậy, muốn trừ liền trừ ư? Buồn cười đến cực điểm!

Tuy không cam tâm, nhưng một ván này, quả thật y thua.

“Vậy tùy hắn đối nghịch với Hạ Sư chúng ta ư?” Hạ Cấu Tịnh nhíu chặt tuấn mi, âm lượng bất giác đề cao, “Chả nhẽ vương huynh nhớ mãi không quên hắn?”

“Làm càn!” Hạ Hồi Khâm cười lạnh quát khẽ, “Hạ Cấu Tịnh, từ khi nào lá gan của ngươi đã lớn tới mức hoài nghi suy nghĩ của trẫm? Trẫm quả nhiên là quá phóng túng ngươi rồi?” Thanh âm trầm thấp không mang theo tức giận, nhưng bình tĩnh như vậy thường thường đáng sợ nhất.

Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Cấu Tịnh trắng bệch, cắn môi không nói.

Thấy thiếu niên bị dọa, trong mắt Hạ Hồi Khâm xẹt qua một tia lạnh lẽo, nụ cười lại tà mị biếng nhác: “Được rồi, chuyện Mặc Minh Uyên không cần ngươi quan tâm, ngươi lui xuống đi!”

“…Vâng!” Thiếu niên không tình nguyện cúi người hành lễ, phẩy tay áo bỏ đi.

Dựa vào long ỷ hoa lệ, nam nhân cười đến bí hiểm: “Xem ra, là trẫm coi thường ngươi…”

Nhưng không vội, chúng ta còn thời gian để đấu.

*****

“Cáp ——” Miễn cưỡng ngáp một cái, thanh sam thiếu niên hoàn toàn không biết chình minh đang bị người nhớ thương, thản nhiên như cũ nằm sấp trên chân nam nhân ngồi tại lương đình giữa hồ hoa sen trong hoàng cung, vẻ mặt buồn ngủ nghe mấy vị mỹ nam tử quyền lực nhất Thiên Khải nói chuyện.

Một tay làm đệm tựa cằm, một tay vói vào hồ nước lạnh như băng, mặc cho cá đớp. Con ngươi hổ phách ngập nước chứng tỏ thiếu niên đang buồn ngủ, ngay cả có vài sợi tóc rơi trên mặt nước cũng không biết.

“….Được rồi! Ngày mai lâm triều tuyên bố việc này đi!” Giọng nói lạnh lùng từ tính của Vũ Văn Nghiêu mang theo ý cười, nói ra quyết định cuối cùng.

“Uyên nhi…” Mặc Trầm Vân buồn cười nhìn nhân nhi nằm sấp trên chân mình. Quả nhiên, ngày hôm qua làm hắn mệt chết rồi?

“Đàm xong?” Chậm rãi động thân, Mặc Minh Uyên vén mái tóc đen ướt nước hồ, không thèm quan tâm hình tượng bị hủy.

Vũ Văn Nghiêu thần tình hắc tuyến: “Còn chưa thương lượng xử trí hai vị ‘khách nhân’ của Hạ Sư. Nhưng nếu Thanh vương mệt mỏi, có thể tới thiên điện nghỉ tạm.” Vị tiểu vương gia này, từ lúc mất trí nhớ càng ngày càng cổ quái.

“Hai người kia, liền giao cho ta xử trí đi!” Mặc Minh Uyên cong khóe môi, cười đến ý vị thâm trường, “Vật tẫn kỳ dụng.”

Nhìn thấy thiếu niên tươi cười, ba người Vũ Văn Nghiêu, Ti Hằng, Vệ Viêm chỉ có cảm giác da đầu run lên: cái gì gọi là “Vật” tẫn kỳ dụng a?

Khác với sự hoài nghi của ba người, Mặc Trầm Vân rất nhanh đáp lại, mỉm cười ôm thắt lưng thiếu niên để hắn tựa vào lòng mình, ôn nhu nói: “Hiếm khi Uyên nhi nguyện ý nhận khoai lang phỏng tay, cớ sao không làm.”

Cũng đúng! Hai người kia đều là nhân tài, giết đáng tiếc, không giết sẽ thành họa lớn. Nếu Thanh vương cố ý tiếp thu, cũng vừa lúc.

Vì thế, Tập Vi, Lôi Hành Vũ bị vài câu ngắn ngủi quyết định vận mệnh nửa đời sau của mình.

*****

Nhìn theo bóng lưng Mặc gia phụ tử rời đi, Ti Hằng nhíu mày.

“Chẳng lẽ, Mặc gia đoạn tử tuyệt tôn ở đời này!” Hắn lẩm bẩm.

“Ngươi cũng nhìn ra?” Vũ Văn Nghiêu không hề bất ngờ liếc hắn một cái, hiển nhiên nghe được tiếng lẩm bẩm của hắn.

Ti Hằng cười khổ: “Sớm nhìn ra.” Nếu không phải yêu, sao Trần vương trở về triều đình? Sao gọi Thanh vương là “Uyên nhi” ? Sao vì Vệ Viêm bảo Thanh vương thành thân sinh con mà tức giận? Sao vì Thanh vương bị bắt mà phát động chiến tranh? Sao lại…

Đủ loại bất đồng, sớm nên phát hiện.

“Hai người này lại dễ dàng để người ta phát hiện quan hệ của bọn họ.” Vũ Văn Nghiêu thản nhiên nói.

“Ai…”

“Các ngươi, rốt cuộc đang nói cái gì a?” Vệ Viêm ngồi bên cạnh nghe không hiểu, hỏi ra. Tốt xấu gì hắn cũng là thái phó, sao hai người kia nói chuyện thần thần bí bí không cho hắn biết?

Vũ Văn Nghiêu, Ti Hằng liếc hắn một cái, đồng thời thở dài.

Lại là một kẻ trì độn!

“Làm sao bây giờ? Bọn họ…” Dù sao cũng là phụ tử a! Ti Hằng cảm thấy đầu mình đau lợi hại.

“Thì sao? Bọn họ không phải người để ý ánh mắt kẻ khác.” Không phiền não như Ti Hằng, Vũ Văn Nghiêu trấn định nói.

“Như vậy, người thừa kế của Thiên Khải nên làm thế nào?” Hắn biết Trần Vương gia sẽ không cho Thanh vương thú thê, Vũ Văn Nghiêu cũng không để vương thượng bính nữ nhân khác.

Vũ Văn Nghiêu im lặng.

“…Thuận theo tự nhiên đi!”

*****

Trở lại vương phủ, hai người Tập Lôi đã nhanh chóng bị thị vệ hoàng cung đưa đến. Bọn họ đều bị thiết liên khóa chân, quỳ gối giữa đại sảnh.

“Uyên nhi tính xử trí bọn họ thế nào?” Mặc Trầm Vân cười tủm tỉm nhìn thiếu niên ngồi ngay ngắn trên ghế, trong lòng ôm mèo nhỏ màu đen, khẽ vuốt lông nó.

Mặc Minh Uyên nhấp ngụm trà, hạ mi, khiến người ta không nhìn thấy suy nghĩ trong mắt hắn.

Hai người bị điểm á huyệt căm tức nhìn phụ tử Mặc Trầm Vân, thân hình cường tráng Mặc Minh Uyên thấy lúc trước giờ đã gầy đi rất nhiều, hẳn là ở đại lao nhận không ít tiếp đãi.

Thấy Mặc Minh Uyên không đáp, Mặc Trầm Vân cũng không tiếp tục truy vấn, trên khuôn mặt tuyệt mỹ là nụ cười vân đạm phong khinh.

Thật lâu sau, hai người quỳ có chút mệt mỏi, rốt cuộc không thể bảo trì thong dong.

Lúc này, một tiểu tư chạy từ ngoài vào: “Vương gia, tiểu vương gia, nhóm người Hàn công tử đến.”

“Thỉnh!” Mặc Minh Uyên nâng mi, nói.

Chỉ chốc lát sau, bốn nam tử tuấn mỹ được tiểu tư dẫn vào.

“Bái kiến Thanh vương, Trần vương!” Bốn người chắp tay.

“Các vị không cần khách khí, mời ngồi!” Mặc Trầm Vân mỉm cười nâng tay.

“Tạ ơn vương gia!”

Bốn người này không phải ai khác, đúng là Hàn Ngạo Tình, Vũ Tư Phái, Quân Dật Lưu và Mộ Kí mà Mặc Minh Uyên mất chút công sức cứu về từ Hạ Sư. Sau khi công lực bọn họ khôi phục liền gia nhập dưới trướng của Ti lão tướng quân, giúp đỡ huấn luyện binh lính, ngày coi như tiêu dao.

“Bốn vị nhận thức hai người này?” Mặc Minh Uyên ngẩng đầu, chỉ chỉ hai nam tử trên mặt đất.

Bốn người nhìn qua, sắc mặt thoáng chốc trở nên lạnh lùng.

“Tập đại tướng quân và Lôi thị vệ, sao tại hạ có thể không nhận ra?” Lưu Quân Dật dung mạo còn xinh đẹp hơn nữ tử cười lạnh. Không chỉ nhận thức, mà còn quá quen thuộc! Bởi vì, chính tay Tập Vi tróc nã bọn họ, Lôi Hành Vũ phế võ công của bọn họ.

“Xem ra, bốn vị rất hiểu biết hai người này! Như vậy, liền giao bọn họ cho các vị tiếp đãi!” Mặc Minh Uyên lười biếng nói.

Sắc mặt Tập Vi và Lôi Hành Vũ nhất thời trắng bệch: rơi vào tay bốn người này, bọn họ há có đường sống?

“Đa tạ vương gia!” Bốn người Hàn Ngạo Tình vui mừng, đồng thanh nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play