Trời tờ mờ sáng, Mặc Trầm Vân mới rời khỏi phòng Mặc Minh Uyên, trở về phòng mình thay y phục, chuẩn bị vào triều. Mà Mặc Minh Uyên hiển nhiên là thừa dịp bệnh, nằm trên giường không dậy — tuy rằng chút bệnh nhỏ của hắn sớm được Bích Tuyết hoàn chữa khỏi.

Trong lòng là Mặc nhi không biết từ đâu chui ra (Chính là con mèo nhỏ kia), Mặc Minh Uyên có chút nghi hoặc: khoảng thời gian trước không hề thấy nó, không biết chạy đi đâu?

Nếu Mặc nhi có thể nói, chắc chắn sẽ ủy khuất phản bác: ngẫu đâu có chạy loạn! Rõ ràng là mỹ nhân chủ nhân vô lương vì bất mãn ngẫu có thể cùng ngủ với tiểu chủ nhân mỗi đêm, nên đem ngẫu đến sài phòng. Nếu không phải người hầu bất cẩn, ngẫu còn chưa ra được! 555555. . . . . . Ngẫu hảo đáng thương! Ngẫu muốn giường ấm áp a!

Nhưng thực đáng tiếc, Mặc nhi không biết nói tiếng người, mà Mặc Minh Uyên cũng không hiểu thú ngữ, cho nên, oan khuất của nó chỉ có thể trầm xuống đáy biển.

*****

Bên kia, Mặc Trầm Vân hoàn toàn không mệt mỏi vì một đêm thức trắng, tinh thần vẫn sáng láng như trước, tiến cung.

Vẫn nhàm chán lâm triều, nhưng nam nhân cười đến thanh tuyệt thoát tục lại khiến người ta phát giác, tâm trạng hôm nay của y rất tốt.

Ti Hằng, Vệ Viêm đứng sau Mặc Trầm Vân, kỳ quái nhìn nam nhân, không hẹn mà cùng nghĩ: đã xảy ra chuyện gì tốt sao? Vương gia rất ít khi biểu lộ tâm tình ra ngoài.

Ngồi ở vương tọa trên đại điện, Mặc Giác cũng cảm thấy tâm trạng của Vương thúc rất tốt, trong lòng tò mò vô cùng, nhưng ngại đại thần nên không lên tiếng hỏi. Gấp đến độ thầm nghĩ nhanh chóng hạ triều để hỏi Vương thúc, vì sao vui vẻ như vậy.

“Các vị ái khanh, có việc thượng tấu, vô sự bãi triều!” Kiềm chế tò mò, ra vẻ uy nghiêm.

“Vương thượng, thần có bản tấu!” Tâm phúc số một của họ Mặc nào đó – Lễ bộ thượng thư Thi Văn Viễn bước ra, tiến lên từng bước, cung kính khom lưng nói.

“Thi ái khanh có chuyện gì?” Mặc Giác khó hiểu hỏi.

“Khải tấu bệ hạ, ngày trước nhi tử của Hứa đại nhân ở trên đường cởi y phục, nói lời khó nghe. Thực sự ảnh hưởng phong hóa, lan truyền ra ngoài, sao nước ta còn mặt mũi đặt chân tới chư quốc? Cho nên, thần, Lễ bộ thượng thư khẩn cầu bệ hạ nghiêm trị Hứa đại nhân dạy con vô phương!” Thi Văn Viễn nhìn về Hứa Thủ Tắc mặt mày xanh xao, lời lẽ nghiêm khắc.

“Vậy ư? Có việc này?” Đôi mi thanh tú của Mặc Giác nhíu lại, lập tức hỏi: “Hứa công tử nói gì khó nghe?”

Vũ Văn Nghiêu không báo cho Mặc Giác việc này, vì sợ hắn không giỏi ngụy trang mà lộ ra.

“Cái này. . . . . .” Thi Văn Viễn có chút khó xử, “Lời thật sự tục tĩu, thần không dám xỉ nhục thánh nhĩ!”

“Rốt cuộc là gì? Thi ái khanh, trẫm lệnh ngươi nói!” Không thể chất vấn lý do Vương thúc vui vẻ, chả nhẽ hắn không thể ép hỏi một thượng thư nho nhỏ. Thật đáng ghét, mọi người đều gạt hắn!

“Là . . . . . Hứa công tử nói, hắn, hắn, hắn. . . . . . Chỉ thích cùng nam nhân hoan hảo. . . . . .” Thi Văn Viễn “Bị bất đắc dĩ”, uyển chuyển nói.

“A!” Mặc Giác kinh ngạc kêu ra tiếng.

Tâm phúc số hai của họ Mặc nào đó – Lại bộ thị lang Chu Ủy cũng bước ra, đứng song song với Thi Văn Viễn, chắp tay nói: “Bệ hạ, Hứa đại nhân là Thái úy mà dạy dỗ ra nhi tử không biết liêm sỉ, vậy phẩm hạnh của hắn cũng không tốt. Sao Thiên Khải có thể bao dung loại quan viên này? Thần cũng thỉnh bệ hạ nghiêm trị Hứa đại nhân!”

Chu Ủy là người thích đâm thẳng, tầm mắt không hề che dấu sự khinh thường bắn đến Hứa Thủ Tắc đang xấu hổ tới mức muốn chui xuống lỗ. Trên mặt thì nghiêm túc là thế, nhưng trong lòng lại cười to: ha ha ha ha, mắng thực thích! Hứa Thủ Tắc, lão thất phu ngươi, ai bảo dám đối nghịch với Thanh vương gia, không nhân cơ hội mắng thêm vài câu hắn sẽ không là thủ hạ của Thanh vương (Yaoo: hãn, điển hình của chủ nào tớ nấy, lòng dạ hẹp hòi như nhau)!

Mà Mặc Giác lại không biết làm sao. Hắn nghĩ đến mình và Vũ Văn Nghiêu, Hứa Thừa Anh là một loại người như mình, nếu phạt Hứa Thủ Tắc, chẳng phải thừa nhận mình và Nghiêu bên nhau là không đúng sao?

Cắn đôi môi đỏ tươi, cầu cứu nhìn về phía Vương thúc Mặc Trầm Vân.

Mặc Trầm Vân mỉm cười, không nói.

Ngược lại, Thừa tướng Ti Hằng đứng phía sau y liền bước ra, bình tĩnh nói: “Bệ hạ, thần phản đối! Chưa nói đến hành vi của Hứa công tử không nên đổ lên Hứa đại nhân, mà, nam tử thích nam tử thì có gì sai. Trên đời này người thích nam tử cũng nhiều, nhưng không dám lộ ra thôi. Hứa công tử dám đứng ra thừa nhận yêu thích của mình, mặc dù hành vi không đúng, nhưng dũng khí đáng khen ngợi.”

Ngay sau đó, Vệ Viêm cũng bước ra. Trên khuôn mặt tuấn nhã là nụ cười ôn nhuận như ngọc, “Thần cũng phản đối! Lý do, các vị ở đây cũng biết, bởi vì thần và Hàn tướng quân tâm đầu ý hợp, hứa hẹn bạc đầu.”

Thấy hai nhân vật quan trọng đều biểu đạt rõ, các đại thần gió chiều nào che chiều nấy, vội vàng lên tiếng phụ họa: “Thần cũng đồng ý với Thừa tướng đại nhân!”

“Thần cũng vậy. . . . . .”

Hứa Thủ Tắc cảm động địa nhìn về phía Ti Hằng và Vệ Viêm, không thể ngờ hai người này lại đứng ra nói chuyện giúp hắn. Trước kia hắn còn vì bọn họ tuổi trẻ mà khinh thường năng lực của bọn họ, thật sự không đúng! Từ nay về sau, hắn nhất định nghe theo Thừa tướng đại nhân.

Hứa lão nhân đang cảm động có nằm mơ cũng không ngờ, đâu phải Ti Hằng vì giúp hắn.

“Vương thúc thấy thế nào?” Thở phảo nhẹ nhõm, Mặc Giác thật cẩn thận nhìn Vương thúc cao thâm khó dò của hắn.

“Nếu chư vị đại thần đều phản đối xử phạt Hứa đại nhân, vậy thì quên đi! Đương nhiên, chuyện Hứa công tử nói ra uế ngôn trên đường cũng không thể không phạt.” Mặc Trầm Vân ôn thanh nói, “Hứa đại nhân, ngươi không có dị nghị chứ?”

“Hạ quan không dám!” Kỳ thật nghe được tin tức, Hứa Thủ Tắc liền nhốt nhi tử trong phòng không cho ra ngoài.

“Trải qua việc này, bổn vương có một đề nghị, vừa lúc nói ra, để chư vị đại nhân thảo luận!” Cong môi cười đến ấm áp, “Bổn vương định công bố thiên hạ, ở Thiên Khải, cho phép nam tử và nam tử thành thân!”

Một câu ra khỏi miệng, cả đại điện ồn ào:

“Nam tử và nam tử thành thân? Rất hoang đường!”

“Điều này sao được?”

Đại thần kì cựu đều ra tiếng phản đối.

“Có gì không thể? XX đại nhân, đừng tưởng rằng người khác không biết, ngươi nói thì thực thanh cao, còn không phải trộm tới tiểu quan quán trong thành!” Phái khai sáng mở miệng phản bác.

Các đại thần giờ lại như đàn bà chanh chua đứng chửi nhau, cả đại điện giống hệt cái chợ.

Mặc Giác lại không chú ý, hắn còn chưa hồi phục tinh thần khi nghe Mặc Trầm Vân nói lời kinh thiên động địa như vậy!

“Im lặng!” Thanh âm dễ nghe tuy không lớn lại truyền rõ vào tai mỗi người trong đại điện.

Mọi người cả kinh, nhất tề nhìn về phía người lên tiếng, Trần vương Mặc Trầm Vân.

Nam nhân một thân triều phục Vương gia đứng khoanh tay, tao nhã cao quý, trên mặt là nụ cười xuất trần, mọi người lại chỉ cảm thấy từng đợt hàn khí đánh tới, khiến bọn họ phát run.

Rõ ràng là tháng tư, sao còn lạnh như thế?

“Các vị là trọng thần của Thiên Khải, không phải lưu manh trên đường, thỉnh bảo trì dáng vẻ!” Nam nhân vén mái tóc dài sang một bên, hai mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng không mang theo chút ý cười, rốt cục các đại thần lại cảm nhận được khí thế năm đó của vị Trần vương kinh tài tuyệt diễm, vượt lên quốc chủ.

Lần này Mặc Trầm Vân trở về, lúc vào triều hầu như không nói, khiến bọn họ đã quên: người này dùng năng lực bản thân phất khởi Thiên Khải, Trần vương khiến chư quốc kiêng kị!

Thấy mọi người câm như hến, Mặc Trầm Vân không để ý tới ánh mắt sùng bái của những quan viên trẻ chưa từng chứng kiến sự lợi hại của Trần vương, lạnh nhạt nói: “Mỗi người viết một tấu chương, nêu rõ lập trường của mình. Nếu người đồng ý chiếm đa số, liền chính thức chiêu cáo thiên hạ; người phản chiếm đa số, bổn vương sẽ cho chút thời gian suy nghĩ!”

Lời vừa nói ra, các đại thần đổ mồ hôi lạnh: cái này căn bản là không cho phép người phản đối! Nếu chống, chỉ sợ kết cục không tốt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play