Ngày nhàn nhã chớp mắt đã qua, Mặc Minh Uyên bóp cổ tay thế nào cũng lưu không được.

Đoàn sứ giả Gia Tiếp lưu lại Thiên Khải nửa tháng mới lên đường về nước. Nửa tháng này, thỉnh thoảng La Diệp đến vương phủ bái phỏng, bộ dáng tao nhã để lại ấn tượng tốt cho hạ nhân vương phủ, đồng thời, cũng để lại cho chủ nhân vương phủ ấn tượng cực kỳ tồi tệ. Ngày đoàn sứ giả rời đi, Tiểu vương gia bị quấy rầy giấc ngủ và Vương gia trên mặt bất động thanh sắc nhưng kỳ thực không ngừng ăn dấm chua, phải vỗ tay ăn mừng.

Sau đó nửa tháng, Mặc Minh Uyên giống như phải bù lại thời gian bị lãng phí, mỗi ngày ngủ đến thiên hôn địa ám, Mặc Trầm Vân quấy nhiễu thế nào cũng bất vi sở động.

Một tháng nghỉ trôi qua, họ Mặc nào đó bất đắc dĩ quay lại cuộc sống đi sớm về muộn một lần nữa. Mà tâm tình Mặc Trầm Vân lại vô cùng tốt.

Mỗi ngày cùng người mình âu yếm xuất môn, làm việc, sau đó cùng về nhà, tâm tình của y không tốt mới lạ.

Hôm nay, thật vất vả thoát khỏi Mặc Trầm Vân, Mặc Minh Uyên liền tới Bách Hương lâu có tiếng trong kinh thành, gọi mấy món điểm tâm, một bình trà ngon, nhàn nhã thưởng thức.

Không biết hắn nhân phẩm quá kém hay định luật xuyên qua phát huy hiệu lực. Hắn ngồi xuống không lâu, liền có người đi tới.

“Đây không phải Thanh vương gia sao? Thật sự đã lâu không gặp!” Nam tử miễn cưỡng được cho là anh tuấn, kinh hỉ nói, cũng không quản người ta có mời hay không, gã liền đặt mông ngồi đối diện với Mặc Minh Uyên.

Bị quấy rầy thanh tịnh, họ Mặc nào đó lười biếng dựa vào lan can, chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía nam tử mặt dày hơn tường thành. Trí nhớ siêu cường giúp hắn nhớ lại thân phận của nam tử trong nháy mắt: nhi tử của Thái úy Hứa Thủ Tắc, Hứa Thừa Anh.

Lần trước vì chuyện vương tử La Diệp mà không “Báo đáp” tiểu tử này, sau đó liền quên. Vốn buông tha dễ dàng như thế là tiểu tử này vận khí tốt, không ngờ gã tự mình đưa lên cửa. Vậy đừng trách hắn . . . . . .

Thù mới hận cũ, hắn không giáo huấn tiểu tử này một chút, hắn không gọi Mặc Minh Uyên.

“Hóa ra là Hứa công tử, đã lâu không gặp!” Hắn híp lại mắt, thản nhiên nói.

Con ngươi hổ phách lưu chuyển quang mang, vô cùng mê người. Hứa Thừa Anh chuyên ăn chơi trác táng sao chịu nổi sự hấp dẫn này, lập tức trở nên mơ mơ màng màng.

“Ngươi, hiện tại ra đường, cởi sạch y phục, lớn tiếng nói ngươi là biến thái, chỉ thích bị nam nhân thượng. Lớn tiếng nói một trăm lần, quên chuyện gặp gỡ ta!” Ngữ khí mềm nhẹ, chậm rãi nói xong, ngón tay chỉ một hướng.

Hứa Thừa Anh đột nhiên đứng lên, hướng Mặc Minh Uyên chắp tay, “Vương gia, bỗng nhiên tại hạ nhớ tới có việc gấp phải làm, cáo từ trước!”

“Hứa công tử xin cứ tự nhiên!”

Vừa dứt lời, Hứa Thừa Anh vội vội vàng vàng rời khỏi tửu lâu.

Nghiêng đầu nhìn xuống dưới lầu, chỉ thấy Hứa Thừa Anh chạy ra ngoài tửu lâu. Khoảng năm mươi bước liền bắt đầu cởi y phục, không để ý dân chúng trên đường kinh hãi, lớn tiếng rống lên:

“Ta là biến thái, ta chỉ thích bị nam nhân thượng! Ta là biến thái, ta chỉ thích bị nam nhân thượng! Ta. . . . . .”

“Trời ạ!” Nam nhân trên đường nghe vậy, lập tức cách xa Hứa Thừa Anh ba trượng.

“Đây không phải nhi tử của Hứa thái úy sao! Nhìn hành động của hắn ngày thường đã biết hắn không phải thứ tốt, không ngờ hắn lại có long dương chi phích!” Nhóm tam cô lục bà tụ tập một chỗ, chỉ trỏ Hứa Thừa Anh đang vừa chạy vừa rống.

“Đúng rồi đúng rồi! Long dương chi phích còn chưa tính, dù sao ở Thiên Khải chúng ta cũng không lạ, nhưng hắn lại lấy việc thích bị nam thương mà rêu rao, thật không biết liêm sỉ nga!” Tam cô Giáp khinh thường.

“Nhưng, Hứa thái úy là người thanh liêm chính trực, sao lại dưỡng ra nhi tử bại hoại gia phong vậy chứ! Đúng là gia môn bất hạnh!” Lục bà Ất vội vàng phụ họa, cũng không quên phát biểu ý kiến của mình.

“Đồi phong bại tục. . . . . .”

“Không biết xấu hổ. . . . . .”

Tam cô lục bà này đó, biết không ít thành ngữ!

Nhàn nhã nhìn một màn này, Mặc Minh Uyên chậm rì rì ngã chén trà.

“Ngươi a, thật bướng bỉnh. . . . . .” Thanh âm dễ nghe bỗng nhiên vang lên.

Đã quen với sự xuất quỷ nhập thần của nam nhân, Mặc Minh Uyên cũng không giật mình, lười biếng uống trà như trước.

“Tốt xấu gì Hứa Thừa Anh cũng là nhi tử của quan viên Thiên Khải, ngươi khiến hắn xấu mặt trước mọi người, mất thể diện cũng không chỉ Hứa gia.” Lan truyền ra ngoài, Thiên Khải sẽ thực mất mặt a!

“Như vậy có gì không tốt.” Mặc Minh Uyên thản nhiên nói.

“Uyên nhi, ngươi rất sủng hắn, phụ thân sẽ ghen tị. . . . . .” Mặc Trầm Vân ngồi xuống bên cạnh thiếu niên, vươn tay ôm thắt lưng hắn, ngữ khí mang đầy ý cười.

“Ngươi cũng thế thôi?” Liếc y một cái. Đừng tưởng rằng hắn không biết, chuyện Vệ Viêm và Hàn Cảnh Hạo cũng có một tay y giúp sức. Nếu không, với cá tính trì độn của Vệ Viêm, dù một trăm năm hắn cũng không tỏ vẻ gì với Hàn Cảnh Hạo.

Chuyện Mặc Giác và Vũ Văn Nghiêu sớm hay muộn cũng lộ ra —— tuy rằng tiểu tử Vũ Văn chưa từng giấu giếm, khi đó triều đình sẽ phản đối kịch liệt, mà có Đại tướng quân nắm trong tay một phần ba binh quyền của Thiên Khải và Thái phó đức cao vọng trọng ủng hộ, tiếng phản đối sẽ thấp hơn nhiều.

Hắn hiện giờ làm cho Hứa Thừa Anh xấu mặt, tuy là vì trả thù, nhưng cũng cố ý khiến phần tử trung kiên phái bảo thủ Hứa Thủ Tắc không đủ lập trường. Chuyện Mặc Giác công khai, lão tiểu tử kia muốn phản đối cũng phải suy nghĩ.

Với cá tính của Vũ Văn Nghiêu, chắc chắn bắt lấy cơ hội này làm chút gì đó! Cái kia tên, dù không giảo hoạt như hồ, thì cũng khôn khéo vô cùng.

“Không hổ là Uyên nhi của phụ thân, mọi chuyện đều chu đáo như vậy!” Cười tủm tỉm nói xong, thừa dịp Mặc Minh Uyên chưa phòng bị, hôn một cái lên má hắn.

Lại nữa! Mấy ngày nay bị đánh lén nhiều lắm, Mặc Minh Uyên phát hỏa quay sang, đang muốn cho nam nhân một cước, lại bị một thanh âm ngăn trở.

“Ai nha, đây không phải Thanh vương gia sao?”

Hảo một câu quen tai.

Quay đầu nhìn lại, ngân phát tuyệt đại mỹ nhân cười dài đứng trước thang lầu.

Nhìn khuôn mặt tươi cười hoàn mỹ kia, Mặc Minh Uyên cảm thấy rất quen mắt.

“Nga, còn có Trần vương gia nha, thế nào? Phụ tử hai người đang liên hệ tình cảm!” Rõ ràng thấy Mặc Trầm Vân trước, hắn lại chào hỏi Mặc Minh Uyên trước, nói hắn không cố ý, quả thực vũ nhục chỉ số thông minh của người ta.

Đúng rồi, giống hệt biểu tình của người bên cạnh khi không có ngoại nhân. Nghe câu cuối của Hàn Cảnh Hạo, Mặc Minh Uyên mới nhớ ra, vì sao khuôn mặt tươi cười của hắn lại quen mắt như vậy.

Lúc này, Mặc Trầm Vân đã thay vào nụ cười thanh thiển như tiên nhân, nhưng tay ôm Mặc Minh Uyên không có ý buông ra, “Hàn tướng quân, sao rảnh rỗi tới đây vậy?”

Khuôn mặt tuyệt mỹ của Hàn Cảnh Hạo nhất thời đen như đáy nồi: nam nhân này, thực biết đánh vào chỗ đau của người khác.

Xem ra, hai nam nhân đều đẹp tuyệt trần này, quan hệ không hòa hợp a! Chẳng lẽ đây là chiến tranh giữa mỹ nhân trong truyền thuyết?

Nhưng như vậy cũng tốt, để bọn họ đấu, đỡ phiền đến mình. Âm thầm nghĩ, họ Mặc nào đó chậm rãi uống trà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play