Dàn xếp tốt Liệt Phượng Nhi, Mặc Minh Uyên trở lại phòng của mình, tắm rửa một cái, ăn bữa tối, sau đó liền nằm xuống nghỉ ngơi.
Học Mặc nào đó thực thích ngủ, điểm ấy mọi người đều biết; nhưng hắn cũng rất dễ tỉnh, biết điểm ấy lại rất ít người. Nếu muốn hỏi nguyên nhân, đại khái là vì hắn bị đánh thức cũng không mở mắt! Khả năng giả bộ ngủ có thể so với trình độ ngủ của hắn.
Cho nên, lúc người nào đó tiến vào phòng hắn, hắn liền tỉnh lại —— tuy rằng tiếng bước chân của người nhẹ như không, tiếng hít thở cũng thực mỏng manh, nhưng hắn biết có người xâm nhập địa bàn của hắn.
Không mở mắt, tần suất hô hấp không hề thay đổi.
Cảm giác được người đi đến, “Khách nhân” ngồi xuống bên giường. Cũng không có hành động gì khác, chỉ lẳng lặng ngồi.
Bởi vì tiếp xúc gần, Mặc Minh Uyên có thể ngửi được hương lan thanh nhã của người tới. Hương vị này, hắn chỉ ngửi được từ một người. . . . . .
“Phụ vương” của hắn!
Người này, khuya khoắt không ngủ, chạy đến phòng hắn làm gì? Người nào đó tiếp tục giả bộ ngủ, buồn bực nghĩ. Chẳng lẽ y không biết quấy nhiễu giấc ngủ người khác sẽ bị ngựa đá sao?
“. . . . . . Rốt cuộc ngươi là ai?” Thanh âm từ tính dễ nghe đột ngột vang lên bên tai.
Mặc Minh Uyên cả kinh, suýt nữa lộ ra sơ hở: y phát hiện?
“Ngươi không phải Minh Uyên, ta biết. Có lẽ chính ngươi cũng không phát giác, ngươi căn bản vô tình sắm vai ‘Mặc Minh Uyên’. Không có người mất đi trí nhớ sẽ trấn định lãnh đạm giống ngươi, . . . . . . Tuy chưa từng thấy người khác mất trí nhớ.” Không biết là tự nói, hay là biết Mặc Minh Uyên giả bộ ngủ nên nói cho hắn nghe, thanh âm nhẹ nhàng của nam nhân không nhanh không chậm thoát ra: “Dù mất trí nhớ, cũng không thể khiến một người thay đổi tính tình: Minh Uyên cực đoan, ngươi lãnh đạm; Minh Uyên cố chấp, ngươi thoải mái; Minh Uyên tự ti, ngươi tự tin. . . . . . Tính cách hoàn toàn tương phản, vì sao những người khác không nhận ra?”
Hiểu được mình không thể lừa gạt nam nhân, Mặc Minh Uyên cũng không giả vờ, thoải mái mở mắt ra, con ngươi màu hổ phách trong suốt đón nhận phượng mâu thâm thúy mang theo ý cười thản nhiên, nhìn thẳng y: “Nếu phát hiện sao không trực tiếp vạch trần, ngươi có ý đồ gì?”
Không hổ là nam nhân một mình chống đỡ Thiên Khải, quả nhiên khôn khéo như hồ ly.
“Không giả vờ sao?” Mặc Trầm Vân không trả lời, ngược lại trêu chọc.
“Ngươi đã phát hiện, ta còn giả trang làm gì?” Hắn không phải kẻ xuyên qua còn mặt dày. Chậm rãi ngồi dậy, dựa trụ giường, một chân duỗi thảng, một chân gập lên, thản nhiên nói: “Ta quả thật không phải con của ngươi!” Hắn thừa nhận.
“Ta biết!” Y nở nụ cười xuất trần tuyệt tục.
Rõ ràng tươi cười đẹp đẽ, Mặc Minh Uyên lại cảm thấy buồn bực, “Không hề thương tâm vì nhi tử của mình đã chết. Bởi vì hắn hại chết phu nhân của ngươi ư?” Vương Trì từng nói như vậy.
“Sao có thể?” Nam nhân cười đến mặt mày loan loan, khiến người ta nhìn không ra y đang nghĩ cái gì —— ít nhất Mặc Minh Uyên tự nhận sức quan sát khá tốt không thấy được.
Nam Nhân này, so với tưởng tượng của hắn càng phiền toái! Mặc Minh Uyên cúi đầu, hai hàng lông mày nhíu lại.
“Ngươi không hỏi ta vì sao ư?” Thấy Mặc Minh Uyên trầm mặc, Mặc Trầm Vân hứng thú nhìn hắn.
“Ngươi muốn nói, ta không hỏi ngươi cũng sẽ nói; nếu ngươi không muốn ta biết, ta hỏi thế nào ngươi cũng không nói!” Hắn có chút không kiên nhẫn nhíu mày. Hắn vốn rất mệt nhọc, bây giờ còn phải đả khởi tinh thần bồi hồ ly, người tính tình vốn không quá tốt như hắn lại không hề động thủ đuổi người, là vì hắn biết mình không phải đối thủ của nam nhân.
Mặc Trầm Vân bái tuyệt đại cao thủ làm sư phụ, hơn mười tuổi đã khó gặp gỡ địch thủ, huống chi vài thập niên sau. Chuyện này, không cần Vương Trì nói hắn cũng nghe được từ người khác.
“Ha hả, ngươi quả nhiên thông minh!” Cười nhẹ một tiếng, một tay y vuốt ve tóc đen của Mặc Minh Uyên, thưởng thức: “Việc này, một ngày nào đó ngươi cũng sẽ biết, chi bằng hiện tại nói cho ngươi, đỡ phải khiến ngươi mất công hỏi thăm ‘người khác’.”
Không khách khí rút tóc mình về, “Người khác? Người nào là người khác?” Khuôn mặt thì như tiên nhân, lại làm ra động tác phóng đãng, người này quả nhiên là quái thai.
Nam nhân dường như không có việc gì thu hồi tay của mình, ngồi thẳng, tao nhã gạt tóc sang hai bên, “Ta không yêu nương của Minh Uyên, thú nàng là vì trách nhiệm, sau khi nàng chết cũng không tái giá, cảm thấy một mình thanh tịnh hơn.”
Việc này đâu có quan hệ với mình? Trong lòng nghĩ vậy, nhưng Mặc Minh Uyên không nói ra.
“Ta kỳ thật cũng không tính toán có hài tử. Minh Uyên sinh ra là ngoài ý muốn, nhưng nếu đã sinh, ta cũng không để ý việc dưỡng thêm một người. Về phần không để ý đến nó là hiểu lầm, khi đó ta vội vàng xử lý chính sự. Vương huynh và Giác nhi rất giống nhau, không am hiểu chính sự, nhưng hắn không may mắn như Giác nhi, hắn chỉ có đệ đệ ta giúp hắn.” Mặc Trầm Vân thoải mái cười nói: “Minh Uyên sáu tuổi quen biết La Diệp, La Diệp không được Gia Tiếp vương yêu thích, cho nên vô cùng hiểu và đau lòng tình cảnh của Minh Uyên, lúc rời Thiên Khải còn hứa hẹn, chờ Minh Uyên lớn lên sẽ thú nó làm nương tử. Đương nhiên, đó là ước định của hài tử, lớn lên sẽ không muốn điều đó trở thành sự thật, nên nghe nói ngươi mất trí nhớ mới không muốn ngươi khôi phục.”
Có cái gì nam nhân này không biết? Mặc Minh Uyên hoài nghi, có phải nam nhân là thủ lĩnh tổ chức tình báo, ngay cả ước định của hài tử cũng biết.
Đương nhiên Mặc Trầm Vân không biết Mặc Minh Uyên oán thầm, nói tiếp, “Minh Uyên càng lớn càng trầm mặc, tính tình cũng càng ngày càng giống nương của nó, đều tự ti như vậy, nhưng nó cực đoan hơn nhiều. Không biết khi nào thì bắt đầu, nó luôn đứng cách đó không xa nhìn ta, ánh mắt kia. . . . . . Cư nhiên giống ánh mắt nương của nó nhìn ta.” Nói đến đây, y có chút thâm ý nhìn về phía Mặc Minh Uyên.
Tuy biết Thiên Khải lưu hành đam mĩ, không ngờ còn có phụ tử luyến! Người nào đó bị hủ nữ của Long tổ lây bệnh, nhắc đến đam mĩ giống như ăn cơm bình thường, lại không hề tự giác thân thể của mình chính là một trong hai diễn viên của màn phụ tử luyến này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT