Màn đêm đã bao trùm cả thế giới, ở một góc vườn thượng uyển của Phượng Thương quốc, một bóng
dáng nhỏ đang đi đi lại lại, miệng thi thoảng lẩm bẩm, trên chán đã xuất hiện một ít mồ hôi:
- Ta không tin một cái vườn nho nhỏ này lại có thể khiến ta lạc.
Giọng nói đó không phải của ai khác mà chính là của Hạ Lan Yên, vốn là
định đi dạo một lát, ai ngờ nàng lại ngủ quên tới tận tối, lại càng
không ngờ rằng khi đêm xuống cấu trúc của khu vườn này lại có thay đổi,
khung cảnh dường như không còn giống ban ngày làm cho nàng không tìm
được lối ra. Đúng vậy, chính xác là cô nương Hạ Lan Yên cao cao tại
thượng của chúng ta đã bị lạc, nghĩ tới điều này không khỏi làm cho Hạ
Lan Yên đen mặt lại, tiếp tục bước chân tìm đường ra.
Bước
chân vào một tòa viện, nơi này vừa tối tăm lại u ám khiến cho người ta
cảm thấy rùng mình, giống như không phải nơi ở của người vậy, cây cối
mọc rậm rạp, căn viện nhỏ hoang tàn, tường nứt mọc đầy rêu, mái ngói đã
nứt ra, có thể nhìn thấy mái nhà đã bị dột. Người thường có lẽ sẽ bị
khung cảnh cùng không khí ở đây dọa chạy mất nhưng chính nó lại là thứ
thu hút khơi ngợi sự tò mò của nàng, nàng không khỏi bước chân lại gần
hơn.
Khi chuẩn bị chạm tay vào cửa viện, bỗng cả thân mình
nàng khựng lại, xoay người, chỉ trong chớp mắt đã đứng trước một bụi cây gần đó, vươn tay gạt đi nhưng dây leo cuốn bên ngoài bụi cây.
Bên trong bụi cây một tiểu nam hài thân hình nhỏ bé gầy gộc, quần áo
rách rưới, tóc tai bù xù, đầu gục xuống đang run rẩy ngồi ôm chặt chân
mình,cả người như đang thu lại trong vỏ ốc của riêng mình. Tại sao trong một cung điện nguy nga lại có một tiểu viện hoàng tàn? tại sao lại có
một đứa bé như thế này ở đây?
Như cảm thấy có người, đứa bé
từ từ ngẩng đầu lên, chạm vào đôi mắt trong veo của nàng là một đôi mắt
màu tím khiến nàng không hỏi bị hút vào đó, đôi mắt đó thật là đẹp, nó
như có chiều sâu hút tâm hồn người ta vào đó, nhưng ánh mắt đẹp đó giờ
lại chứa đầy thù hận và…bi thương, một đứa trẻ sao lại có được ánh mắt
đó cơ chứ.
Hạ Lan Yên chỉ cảm khái lắc đầu, nàng biết hoàng cung chẳng bao giờ đẹp như cái vẻ xa hoa bên ngoài của nó cả. Nhưng đứa bé
này, không hiểu sao nàng có cảm giác thân quen, bỗng dưng muốn bảo vệ
nó, hay có lẽ khiếp trước nàng là cô nhi nên nhìn thấy những đứa bé khổ
sở như này lòng lại dâng lên nỗi đồng cảm. Không, không phải như vậy, từ sâu trong tâm nàng biết mình muốn cứu đứa bé này tuyệt đối không phải
vì thương cảm.
Nàng vươn tay ra , giọng nói dịu dàng cất lên như đánh thức tâm hồn bé bỏng đầy bi thương kia:
- Có muốn đi với ta không?
Đứa bé không nói gì, chỉ trơ mắt nhìn nàng
- Không nói gì coi như là đồng ý ! – Nàng cười dịu dàng
Vốn không phải là người hay cười dịu dàng thế nhưng chả hiểu sao khi đối
mặt với đứa bé này lòng nàng như dịu hẳn đi, chỉ muốn mang yêu thương
đem lại cho nó. Mặc cho đứa bé vẫn ngồi im trơ mắt nhìn nàng, nàng vươn
tay ôm nó vào lòng, kì lạ là tiểu nam hài này không giãy giụa, để mặc
cho nàng ôm, mắt vẫn mở to như để chắc chắn rằng ánh mắt dịu dàng này,
cử chỉ dịu dàng này, vòng ôm ấm áp này đối với nó không phải là mơ, và
cũng để chắc chắn rằng giấc mơ này sẽ không biến mất, nó không dám nhắm
mắt.
Hạ Lan Yên cũng không nói gì, nàng chỉ lẳng lặng bế đứa
bé rồi bước chân trở về Lan Các cung, chả hiểu sao lúc này nàng nhớ rất
rõ con đường về.
Tắm rửa cho đứa bé, mặc cho đứa bé một bộ
quần áo chất vải bình thường nàng nhờ một người hầu kiếm giúp, ở trong
cung này trừ các tiểu hoàng tử không có nhiều hài tử nên chỉ đành mượn
tạm bộ y phục hơi cũ của một tiểu thị vệ vừa mới nhập cung, Hạ Lan Yên
ôm đứa bé lên giường, đặt nó nằm xuống rồi đắp chăn cho nó, cả quá trình đứa bé vẫn nắm chặt ống tay áo của nàng.
- Ngoan, mau nhắm
mắt lại ngủ, ta sẽ ở đây, ngay bên cạnh con, ta hứa là ta sẽ không đi
đâu cả - Như để chắc chắn lời hứa nàng còn giơ tay lên thề.
Đứa bé vẫn mở to mắt nhìn chằm chằm nàng, tay vẫn nắm chặt, không có ý định buông ra. Hạ Lan Yên thấy vậy chỉ đành thở dài , có lẽ từ bé nó đã bị
tác động không hề nhỏ nên lúc nào cũng trong tình trạng bi thương và sợ
hãi bị bỏ rơi. Nàng vuốt ve mặt nó, hôn nhẹ lên chiếc mũi nhỏ xinh, thì
thầm vào tai đứa bé , một lúc sau đứa bé dần dần chìm vào giấc ngủ. Nàng đã nói : “ Hãy tin tưởng ta một lần, ta sẽ luôn ở bên con, mãi mãi, ta
xin thề bằng cả mạng sống của mình!”
Giương mắt nhìn khuân
mặt bé nhỏ gầy gò xanh xao kia, tắm xong làm lộ nước da trắng bóng của
đứa bé, nếu là trắng hồng sẽ rất đẹp nhưng lại là trắng xanh, nổi cả
những đường gân lên, nhìn là biết đứa bé này bị thiếu dinh dương trầm
trọng. Không chỉ vậy, sau khi tắm xong trên người nó xuất hiện tràn ngập là vết bầm tím, vết côn trùng cắn, vết thương mới chồng lên vết thương
cũ đóng mủ bị loét ra, nghĩ đến những vết thương trên thân thể của đứa
bé, tay nàng không khỏi run lên, ánh giận tràn đầy trong mắt, rốt cuộc
thì kẻ nào lại dã man như thế cơ chứ. Bàn tay lại vuốt ve hai má của đứa bé, đây mới chỉ là một đứa trẻ 5 tuổi, sao có thể chịu được nhiều đau
đớn đến vậy, tay chạm đến đôi mắt đứa bé, có lẽ màu mắt của nó cũng là
một trong những nguyên nhân bị ruồng bỏ, màu mắt đẹp như vậy lại cũng
chính là tai họa của nó. Nàng thở dài một tiếng, sau đó cũng chui vào
chăn, ôm đứa trẻ ngủ một giấc ngon lành.
Lâu lắm rồi nó –
Phượng Thương Dật, cũng chính là đứa bé được Hạ Lan Yên cứu hôm nay mới
có được một giấc ngủ bình an đến vậy, không ai để ý, đứa bé đang ngủ
trong vòng ôm của thiếu nữ kia lại đang nở một nụ cười nhưng rất nhanh
rồi lại biến mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT