Hạ Lan Yên liếc đôi mắt lạnh lùng về phía Lý Triều đnag sợ co ro dưới đất, miệng nhẹ
phát ra âm thanh khiến đối phương phải dè chừng:
- Ồ…nhầm phòng ư – Nụ cười nơi khóe miệng nàng càng thêm sâu – vậy để ta chỉ cho Lý công tử đúng phòng vậy…
Dứt lời nàng phóng một viên thuốc vào miệng của Lý Triều, hắn liên tục dùng tay cho vào miệng muốn móc viên thuốc kia ra nhưng không thể được. Rồi
chỉ ngay sau đó trước mắt hắn là một mảng tối sầm. Hạ Lan Yên đưa tiền
cho vài tên khất cái rồi để bọn chúng đem bốn tên nam nhân được gói kĩ
trong bao đến trước cửa phủ của Lý thành chủ, dặn chúng tới đó thì cởi
trói bao rồi cứ vứt ở đó là được. Xử lý xong mọi việc nàng quay trở lại
phòng trọ, trèo lên giường thấy hai cơ thể nhỏ bé vẫn đang nhắm mắt say
ngủ. Nàng cười nhẹ một cái rồi đưa tay véo cái má trắng xinh của Tiêu
Huân:
- Tiểu tử, còn muốn giả bộ ngủ? hửm?
Cái má
cũng bị véo trở nên hồng trông thật đáng yêu, Tiêu Huân biết việc mình
giả vờ ngủ đã bị cô phát hiện nên cũng không dám giả vờ nữa , bèn mở đôi mắt phượng dài ra, chớp mắt vài cái tỏ vẻ đáng thương:
- Cô…đau…- Tiêu Huân lấy tay xoa xoa cái má bị véo đến đỏ của mình
- Còn biết đau? – Nàng xoa đầu thằng bé rồi cười – đã thức dậy sao còn giả vờ ngủ?
- Con thức dậy với ngủ có khác gì nhau đâu – nói xong còn trưng ra bộ mặt vẻ vô tội
Mặt Hạ Lan yên có chút vạch đen, nàng biết thằng nhóc này nói không
sai, dù nó thức dậy hay ngủ cũng chả giúp được gì cho nàng, có khi còn
vì nó thức mà phân tâm cũng nên. Đến đây nàng cũng không nghĩ nữa, đưa
tay ôm chặt Tiêu Huân rồi nằm xuống giường ngủ, cũng không thắc mắc vì
sao thằng bé không bị mê dược khống chế, nàng cũng biết sẵn cơ thể nó có chút không bình thường rồi.
Tiếng chim hót líu lo ngoài cửa,
từng ánh nắng hắt nhẹ vào căn phòng kèm theo đó là những tiếng ồn ào từ
phố chợ ngoài nhà trọ đã đánh thức ba bóng dáng đang ngủ trên giường
kia. Hạ Lan Yên từ từ nheo mắt lại, sau đó mới khó chịu mở mắt ra, đập
vào mắt nàng là một đôi mắt màu tím yêu mị cùng một bộ mặt trắng nõn
ngây thơ, thằng nhóc này cũng quá là xinh đẹp đi, đưa tay véo véo cái má trắng nõn kia:
- Chào buổi sáng tiểu Huân!
- Cô, chào buổi sáng!
Hạ Lan Yên đứng dậy chải chuốt lại bề ngoài sau đó rửa mặt chải tóc
giúp Tiêu Huân và Tử Vũ, Tử Vũ ngay sau khi Hạ Lan Yên thức dậy thì nó
cũng đã tỉnh ngủ, ngồi ở cạnh giường trông mắt lên nhìn nàng, một bộ
dáng đều là học từ Tiêu Huân.
Nàng dắt hai đứa bé xuống đại
sảnh để ăn điểm tâm sáng, mặc dù Hạ Lan Yên đã dịch dung thành một nam
tử có khuôn mặt thanh tú nhưng khi cả ba người xuất hiện vẫn rất nhanh
thu hút tầm nhìn của những người khác, mặc dù vậy mọi người cũng rất
nhanh thích ứng rồi trở lại với câu chuyện thú vị mà họ đang dang dở:
- Ầy… sáng nay lúc đi qua cửa phủ thành chủ các ngươi có thấy không? – Nam tử mặt dỗ nói.
- Đương nhiên là thấy rồi…thật là bại hoại quá đi mà, đường đường là công tử
con thành chủ, dù danh tiếng ham mê nam sắc của hắn ai ai cũng biết
nhưng giữa thanh thiên bạch nhật làm chuyện đó với nam tử, mà lại là ba
cái nam tử, quả thật là bại hoại, bại hoại mà…aizzz– Nam tử cao lớn vừa
vuốt vuốt chòm tay ngắn của mình vừa cảm thán.
- Có thật là tên công tử đoạn tử Lý Triều đó không thế? – Một nam nhân mặt sẹo bàn bên cạnh với sang hỏi.
- Đương nhiên là thật rồi, sáng nay khi ta từ trên núi đi săn về đi qua phủ
thành chủ đã chính mắt nhìn thấy mà lại, không thể nhầm lẫn được, chính
xác là tên Lý Triều bại hoại đó – Nam tử cao lớn lớn tiếng khẳng định.
Sự kiện nổi bật nhất ngày hôm nay mà khiến cho một cái thành nhỏ bé như thế này cũng phải gà bay chó nhảy chính là sự việc công tử Lý Triều
của thành thủ công khai làm chuyện phòng the với ba tên nam nhân khác
ngay trước tại cổng chính của nhà mình. Mặc dù sau đó hắn đóng cửa ở
trong phòng cả ngày, không dám ra ngoài phá hoại nhưng vẫn bị người dân
chửi rửa kinh bỉ.
Ở trong góc khuất, hai tiểu gia hoa vẫn
tiếp tục ăn bánh một cách ngon miệng còn Hạ Lan Yên thì từ từ thưởng
thức hương vị của trà, làm như mọi việc không hề liên quan gì tới nàng.
Tiêu Huân thấy nàng chỉ mải uống trà, lông mày có hơi nhíu lại tỏ vẻ
không hài lòng, mỗi lần thằng bé cầm một cái bánh lên ăn nó chỉ cắn một
miếng, phần còn lại đem nhét vô miệng nàng. Thấy ánh mắt và cử chỉ quan
tâm của Tiêu Huân, Hạ Lan Yên không cách nào từ chối được mặc dù nàng
không thích ăn bánh quế hoa này cho lắm.
Trong phòng, cầm lá
thư do bồ câu chuyển tới, Hạ Lan Yên lấy tay day day chán, có chút đau
đầu, quay người nhìn hai tiểu yêu nghiệt đang ngồi bất động trên bàn,
nàng có chút bật cười, hai đứa bé này cứ như hai tảng đá đang đặt đối
diện với nhau vậy, Tiêu Huân thì nhìn chằm chằm nàng còn Tử Vũ thì lại đang nhìn chằm chằm Tiêu Huân, không một tiếng động phát ra, ngay cả
không khí cũng yên ắng đến nghẹt thở, người ngoài vào còn tưởng trong
phòng này đang họp bàn vấn đề gì trọng đại lắm đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT