Tôi khóc đến ướt cả áo anh, đến khi bình tĩnh trở lại rồi Nhật Nam mới nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.
-Anh thề là anh không hề có ý định hôn cô ta, em tin anh nhé.
Tôi gật đầu, thà rằng chọn cách tin anh để nhẹ lòng còn hơn cứ mãi suy nghĩ về chuyện đau lòng này.
-Đừng làm như vậy nữa được không, em đau lòng lắm.
-Anh hứa.
Nói xong Nhật Nam đứng dậy lấy áo đưa tôi về nhà, ngồi trên xe mà cứ sụt sịt hoài làm Nhật Nam buồn cười xoa đầu tôi như con nít.
-Mít ướt, nín đi anh thương, anh mua kem cho nhé.
-Anh làm như em là con nít vậy đó.
-Vậy có ăn không nè?
-Ăn.
Anh mỉm cười dừng xe mua một hộp kem thật to bự mang về, lần sau anh mà còn léng phéng vậy nữa thì sẽ không tha thứ dễ dàng như hôm nay đâu.
…
Về đến nhà, hai đứa vừa xem ti vi vừa ăn kem, nói hai đứa cho nó sang vậy thôi chứ toàn là ăn một mình, anh có chịu ăn mấy cái này đâu. Dụ dỗ hoài cũng không được, thế là tôi vừa xem vừa ăn hết hộp kem lúc nào không hay, thật là dã man, tôi còn nể mình nữa mà.
-Đồ heo, ăn gì mà dữ vậy, xíu nữa không chịu ăn cơm là chết với tôi.
Anh nhéo mũi tôi hù dọa, anh làm gì tôi còn sợ chứ mấy cái hù dọa này nghe hoài đến chán mà anh có làm gì đâu.
-Anh đã giải quyết xong mọi chuyện với cô ta rồi.
Nhật Nam tắt tivi nói với giọng cực kỳ nghiêm túc. Tôi cũng hơi bất ngờ, không nghĩ anh lại quyết đoán như vậy.
-Anh mới gọi điện cho quản lý của cô ta từ giờ sẽ không hợp tác với cô ta nữa, nên em có thể yên tâm, vài ngày nữa hết hợp đồng hiện tại là mình sẽ không phải gặp cô ta.
-Công ty có bị ảnh hưởng gì không anh?
Mặc dù nhẹ nhõm khi nghe anh nói vậy, nhưng tâm trạng tôi tự nhiên có chút bất an, nếu như anh gạt bỏ cô ta như vậy chắc sẽ chẳng bao giờ để yên cho hai đứa đâu.
-Không sao, anh có thể lo được, miễn sao em yên tâm là được.
Tôi biết sẽ không dễ dàng để đưa ra một quyết định như vậy, nhưng ả là người thủ đoạn như vậy ai biết sau này sẽ gây ra chuyện gì. Tôi ôm anh để tiếp thêm sức mạnh, anh giỏi giang như vậy nhất định sẽ làm tốt mọi chuyện.
Đêm đó, nằm cạnh nhau anh thủ thỉ rất nhiều chuyện.
-Sau này đợi em học xong mình làm đám cưới nhé.
-Ừm.
-Sau một năm em sẽ sinh cho anh một bé gái bụ bẫm dễ thương, năm tới nữa sinh cho anh một thằng nhóc kháu khỉnh.
-Anh làm như em là heo vậy đó, sanh liên tiếp hai đứa xong chắc em xấu xí lắm, không chịu đâu.
-Vậy càng tốt, khỏi ai dòm ngó anh đỡ phải trông chừng.
Tôi rúc đầu vào ngực anh, anh vẽ ra viễn cảnh tương lai thật xinh đẹp nhưng liệu cuộc sống có dễ dàng như vậy không, tôi có thể nhìn thấy bao cặp tình nhân tan vỡ, nhiều cặp vợ chồng phải ly hôn, rồi bạo hành nhan nhản trên các mặt báo. Nhưng tôi sẽ tin tưởng anh, tin tưởng vào tình yêu vững bền của hai đứa, trải qua bao sóng gió lại trở về bên nhau, hi vọng sẽ không có bất cứ điều gì có thể phá vỡ tình yêu của tôi và anh dành cho nhau.
….
Chủ nhật, Nhật Nam đưa tôi đi chơi. Đậu xe ở một con đường ít người qua lại, Nhật Nam nắm tay tôi đi dạo trên đường.
-Anh, em muốn uống trà sữa.
Nhìn thấy tiệm trà sữa tự nhiên lại muốn uống, thế là Nhật Nam chiều ý đi mua cho tôi, thương anh chết mất.
-Đứng đây đợi một xíu anh đi mua cho nghe.
Tôi đứng ở vỉa hè chờ đợi, chưa đầy 5 phút sau nhìn qua bên kia đường thấy anh, mừng quá tôi chạy ra ở lề đường vẫy tay chờ anh.
Bỗng nhiên ở đâu xuất hiện một chiếc xe hơi lao thẳng về phía tôi, tôi hốt hoảng chôn chân tại chỗ mà không biết làm gì khác, chỉ kịp nghe tiếng Nhật Nam la lên “Cẩn thận” xong là tôi ngã nhào xuống đường. Thì ra Nhật Nam lao tới đẩy tôi ra khỏi chỗ đó, tài xế bỏ chạy còn anh thì nằm trên vũng máu. Tôi gần như muốn ngất đi khi thấy cảnh tượng này, anh không thể bỏ tôi ở lại như vậy được, tôi nhớ như in mẹ tôi trước đây cũng từng bị tai nạn như thế này, bây giờ đến lượt anh. Tại sao anh lại cứu tôi cơ chứ, tôi thà là người bị tai nạn để anh được bình an, còn hơn là tận mắt chứng kiến anh đau đớn như thế. Tôi sợ cảm giác phải nhìn người thân yêu của mình như thế này. Một lần là quá đủ, sao ông trời lại đối xử độc ác với tôi như vậy chứ.
Tôi lao tới ôm chặt anh trong tay mình, anh cố gắng đưa tay chạm mặt tôi.
-Em…không…sao…chứ?
Giọng anh thều thào ngắt quãng, rồi anh ngất luôn trên tay tôi. Ngay thời khắc đó, tôi nghĩ mình cũng đã chết, tôi đau đến mức không thể thở, không thể khóc được. Tại sao anh có thể vì tôi mà hi sinh như vậy chứ, giá như tôi ngoan ngoãn đứng bên trong, giá như tôi không đòi uống trà sữa, giá như tôi không cố chấp cãi lại ông trời để có được anh thì bây giờ chắc anh đã không đau đớn như thế này.
Tôi chỉ là một đứa trẻ toàn đem bất hạnh đến cho người khác, tôi thà chấp nhận cuộc sống cô đơn không có anh để đổi lại cho anh được bình an, tôi hối hận lắm rồi. Anh làm ơn tỉnh dậy, đừng nằm bất động như thế nữa có được không, mở mắt ra nói chuyện với em đi. nếu anh chết em cũng sẽ không muốn sống nữa. Anh từng nói sẽ đợi em tốt nghiệp để chúng ta cùng nhau kết hôn, cùng nhau có những đứa con kháu khỉnh nữa mà, sao anh lại có thể nhanh quên như thế chứ. Anh có biết em chỉ còn mỗi mình anh trên đời này không, tại sao ngay cả anh xũng rời bỏ em, khó khăn lắm em mới có được hạnh phúc hiện tại, vậy mà ông trời lại một lần nữa cướp mất của em....
….
Hỡi người tình sao anh bỏ em đi về nơi không có đôi ta
Mưa ngoài trời vẫn rơi, bão giông khóc cho cuộc tình
Em chỉ có anh
Một mình anh ở trên thế gian
Không một ai có thể thay thế anh đâu
Ngàn năm sau em vẫn chỉ cần có anh
Một mình anh ở trong trái tim em
Mưa dù rơi bão giông cuốn xoay
Cũng không thể cách chia tình ta
Anh ơi anh có biết không
Mình em quặn đau sống trong nhớ thương
Cố gắng quên anh, cố gắng quên đi
Mà sao khó quá khó quá anh hỡi.....
Và có lẽ em sẽ gục ngã thôi
Hãy về đây giúp em đứng lên
Tiếp sức cho em, sống tiếp từng ngày mất anh....
….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT