Cả buổi tối ở nhà một mình buồn ơi là buồn, ăn cơm cũng chẳng có tâm trạng, thôi chờ người yêu về ăn chung cho vui vậy. Chờ hoài, chờ mãi đến gần 11h mới thấy anh về, tôi ngáp ngắn ngáp dài ra mở cửa.
-Sao em không ngủ trước đi hả?
-Anh chưa về em ngủ không được.
Nhìn thấy bàn thức ăn được dọn sẵn chưa ai đụng vào Nhật Nam quay sang trừng mắt nhìn tôi.
- Đừng nói là em chưa ăn nha, không biết nghe lời gì hết trơn xíu nữa phải đánh đòn em mới được.
-Em đợi anh về ăn chung mà, ngồi đợi em hâm thức ăn lại nha.
Tôi loay hoay hâm thức ăn, còn người yêu ngồi chờ, cả ngày làm việc trông anh có vẻ mệt mỏi lắm.
-Hôm nay nhiều việc lắm hả anh?
-Ừm, anh hơi mệt nên không muốn ăn, em ăn một mình nhé.
Thấy là lạ, bình thường thế nào anh cũng ngồi ăn chung với tôi, sao hôm nay lại mệt đến mức không muốn ăn vậy không biết.
-Anh ốm hả?
Tôi quay sang rờ trán người yêu, đúng là hơi nóng thật, thảo nào nhìn anh mệt mỏi như thế.
-Ốm mà còn ráng làm việc cho nhiều, anh mới đúng là lỳ lợm đó. Lên phòng đi em nấu cháo mang lên cho.
Nhật Nam ngoan ngoãn lên lầu, tôi tranh thủ nấu cho anh ít cháo, cái người này lúc nào cũng lo công việc mà không nghĩ đến sức khỏe gì hết.
-Người yêu ngồi dậy ăn cháo nè. Tôi mang cháo đến ngồi bên cạnh anh.
-Anh không ăn đâu.
Anh quay sang ôm eo tôi, đàn ông con trai gì mà cũng nhõng nhẽo nữa chứ.
-Ngoan, em thương.
-Đút anh đi, anh ốm nặng quá không cầm nổi thứ gì hết trơn à.
Tôi bật cười, người yêu đúng là giống con nít dễ sợ, nhìn dễ thương quá đi mất.
-Ngồi dậy em đút cho.
Người yêu ngồi dậy ngay lập tức, mặt phấn khởi hẳn ra. Ăn xong chén cháo, tôi lấy khăn đắp cho anh hạ sốt, anh ốm làm tôi lo ơi là lo.
-Người yêu mệt lắm không? Ngày mai cấm anh đi làm đó.
-Mai anh có việc cần giải quyết, không đi không được.
Bệnh mà còn ráng đi làm, nói gì cũng không biết nghe lời tôi bực bội đưa bộ mặt giận dỗi ra.
-Ở nhà một ngày công ty sẽ phá sản à, anh không được đi.
-Anh ngủ một giấc đến sáng là khỏe ngay đó mà.
-Anh muốn đi thì lây bệnh sang em rồi đi.
Nói xong tôi cúi xuống hôn Nhật Nam làm anh đơ người chẳng hiểu gì hết.
-Người ta nói hôn là cách lây bệnh nhanh nhất, mà muốn hết bệnh thì phải lây cho người khác.
-Ngốc, nghe ai nói vậy hả, ngày mai em mà ốm là anh đánh nát đít luôn cho biết.
-Tại em lo cho anh mà.
Người yêu kéo tôi nằm xuống bên cạnh, tay vuốt tóc tôi âu yếm.
-Người yêu anh đúng là rất đáng yêu.
-Nhờ vậy mới dụ dỗ được anh chứ.
-Chỉ được đáng yêu với một mình anh thôi nha chưa, em dễ thương quá ra đường nguy hiểm lắm, đàn ông bây giờ chẳng tin tưởng ai được đâu.
-Cáo như anh em còn dám yêu thì lo gì mấy người khác chứ.
-Xin lỗi nhá, người yêu em là hiền nhất trên đời rồi đó, em có đốt đuốc đi tìm cũng không có ai vừa giỏi giang, đẹp trai vừa yêu em nhiều vậy đâu.
Tôi mỉm cười rúc trong lòng anh, người yêu lúc nào cũng khiến tôi yên tâm như thế. Lần đầu gặp anh, tôi ghét anh kinh khủng, người gì đâu vừa bừa bãi, nhỏ nhen lại mê gái, nhưng càng tiếp xúc những ác cảm ban đầu không còn nữa mà thay vào đó là tình yêu mỗi ngày mỗi lớn lên. Cuộc sống luôn có những bất ngờ không lường trước được, trong số đó sẽ có niềm vui, nhưng cũng sẽ không tránh được đau buồn, nên cứ mạnh mẽ mà bước đi, vì chắc chắn ông trời sẽ không bao giờ thử thách điều gì quá sức chịu đựng của chúng ta, chỉ là do cách chúng ta đối mặt với những điều đó như thế nào mà thôi.
….
Sáng ngủ dậy người yêu đã đi làm mất tiêu, tôi lang thang đón xe buýt đi học, không khí buổi sáng thật trong lành và mát mẻ nên tôi đi bộ thêm một đoạn để tận hưởng. Tung tăng đi đến góc đường chợt mắt tôi dừng lại nơi quán cà phê gần đó, Nhật Huy và cô người mẫu Anna đang ngồi nói chuyện với nhau. Hai người họ có liên quan gì đến nhau sao, sao nhìn mặt ai cũng hình sự chứ không giống như bạn bè thông thường, biết đâu người ta đang bàn công việc, mình đúng là nhiều chuyện quá đi mất. Ngồi ở trạm xe buýt chờ, tôi vừa nghe nhạc vừa mở hình ra xem, bất ngờ có tiếng còi xe làm tôi ngước lên.
-Lên anh cho quá giang một đoạn nè.
Huy nhìn tôi vẫy vẫy tay, sao lại có sự trùng hợp vậy nhỉ.
-Sao anh biết em ở đây hay vậy?
-Anh đi ngang qua tình cờ thấy, lên xe thôi.
Huy galang mở cửa cho tôi bước vào, anh vẫn vui tính và gần gũi như xưa.
-Nghe nói bé có chuyện buồn nhưng lúc đó anh đang đi công tác nên không về được.
-Dạ không có gì đâu ạ.
-Còn sớm hay anh em mình kiếm chỗ nào nói chuyện xíu rồi anh chở bé đến trường hen.
Tôi gật đầu đồng ý, trong lòng muốn hỏi về cuộc gặp gỡ giữa Huy và ả Anna đó nhưng lại sợ Huy nghĩ tôi nhiều chuyện, không hiểu sao tôi cảm thấy có chút gì không ổn trong chuyện này.
Huy chở tôi đến một công viên, hai đứa ngồi dưới gốc cây nói đủ thứ chuyện trên đời.
-À Huy nè, sao anh lại không ở chung với Nhật Nam nữa thế?
-Anh ấy đuổi anh đi đó, ảnh nói có anh làm kỳ đà cản mũi bé với anh ấy.
-Bó tay với anh ấy luôn.
Trong suốt cuộc nói chuyện, mỗi lần nhắc đến Nhật Nam thì Huy tỏ vẻ không vui, lúc đầu tôi cũng chẳng quan tâm lắm, nhưng càng về sau càng để ý thì thấy đúng thật. Mà tôi cũng thấy mình lạ thật, cứ hễ nhắc đến Nhật Nam là tít mắt lại, toàn thấy cái đẹp cái tốt của anh thôi nên khen hoài không dứt.
-Anh ấy tốt đến thế sao?
Câu hỏi của Huy làm tôi im lặng không biết trả lời thế nào, trong mắt tôi thì người yêu đúng là rất tốt, nhưng sao trong ánh mắt Huy có cái gì đó lạ lạ mà tôi không thể giải thích được.
-Huy, anh sao thế?
-Đời đúng là không công bằng, chỉ là sinh trước có vài giây mà anh ấy có mọi thứ, ngay cả tình yêu cũng vậy.
Tôi hơi bất ngờ về thái độ của Huy hôm nay, chẳng phải mối quan hệ giữa hai anh em họ rất tốt sao, sao Huy có vẻ như có chút xíu ghen tỵ với Nhật Nam thì phải.
-Anh có tâm sự gì sao?
-Không, chỉ là anh buột miệng nói vậy thôi, anh đã từng ước mình là người sinh ra trước chứ không phải anh ấy, nhưng sự thật vẫn là sự thật đúng không? Nhưng rồi anh sẽ cho mọi người thấy sự nỗ lực của anh và sẽ chứng minh sự lựa chọn của cô ấy là sai lầm.
Cô ấy là ai? Có phải người bạn gái lúc trước mà Huy từng nhắc đến trong cơn say? Tôi cảm thấy lo sợ, tôi có thể nhìn thấy ánh mắt có một xíu hận thù từ trong mắt Huy khi nhắc đến chuyện này, chẳng lẽ giữa hai anh em họ có chuyện gì mà tôi chưa biết sao.
-Anh nói gì em không hiểu.
-Không có gì đâu, hình như sắp mưa rồi, mình ra xe nhanh kẻo ướt.
Huy kéo tôi đứng lên, chưa kịp đi thì trời đã mưa ào xuống, hai đứa đứng dưới gốc cây trú mưa hoài cũng không phải là cách, thế là Huy cởi áo khoác ra che cho tôi y chang phim vậy đó. Sợ Huy ướt, tôi kéo cái áo cho anh che chung, nhưng do chiều cao hơi khiêm tốn so với Huy nên cứ phải rướn người lên nhìn tội ơi là tội.
-Không cần đâu, anh là con trai mà.
-Con trai là không bị ướt à, vậy chắc mấy công ty sản xuất áo mưa phá sản hết quá. Anh cúi xuống xíu coi.
Công nhận Huy nghe lời dễ sợ, cúi người xuống để tôi che khỏi ướt, hai đứa chạy một mạch ra tới xe thì cũng te tua. Huy mở cửa xe rồi nhìn qua tôi, đúng lúc tôi cũng quay người nhìn anh thế là hai gương mặt gần như chạm nhau. Hai đứa đơ người ra nhìn nhau một hồi, đến khi hoàn hồn lại tôi mới cúi đầu xuống chui tọt vào xe, mặt đỏ như quả gấc chín. Huy cũng không hơn, anh hơi ngại leo lên xe chở tôi đến trường, chẳng ai dám nhìn ai hết trơn.
-Có ướt nhiều không, coi chừng bị cảm đó.
-Dạ không sao. Cảm ơn anh đã đưa em đến trường.
Nói xong tôi chạy thật nhanh vô trường không dám nhìn mặt Huy, hai anh em họ có ngoại hình giống nhau như đúc nhưng khi tiếp xúc cảm giác hoàn toàn khác nhau. Nhật Nam khó gần nhưng khi ở bên lại có cảm giác an toàn. Còn Nhật Huy thì vui vẻ, dễ mến nhưng ẩn sâu bên trong lại có một thứ gì đó khiến người khác không thể hiểu được, đặc biệt là những lời nói hôm nay của Huy rất lạ, không biết có nên nói với người yêu không nữa.
….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT