Chủ nhật, Khánh chở tôi đến một nhà hàng sang trọng, ba mẹ cậu đã chờ sẵn ở đó rồi. Đã điều tra được một ít về ba mẹ Khánh nên tôi cũng tự tin hơn một xíu. Ba Khánh thuộc tuýp người khá lạnh lùng, nghiêm nghị nên rất khó gần, còn mẹ tốt bụng, hàng tuần đều đi làm từ thiện nên có lẽ khá dễ tính. Đến khi gặp mặt thì hoàn toàn ngược lại với lời kể của Khánh, vừa nhìn thấy tôi, ba cậu nở một nụ cười thân thiện vẻ hài lòng, còn mẹ thì quan sát ngắm nghía một hồi từ trên xuống dưới xong không thèm nói gì vẻ mặt rất khó chịu.
Sau màn chào hỏi thì không khí căng thẳng khác thường, bác trai nhìn tôi vẻ thông cảm lắm, mặc dù lần đầu tiên gặp nhưng cảm thấy tôi rất quý ông.
- Ba mẹ cô làm gì?
Câu hỏi đầu tiên của mẹ Khánh làm tôi bất ngờ, có lẽ nhìn bộ quần áo đơn giản trên người tôi bác ấy có thể đoán được gia cảnh nên mới có thái độ khinh thường như vậy.
-Dạ ba con mất rồi, còn mẹ con nhận đồ gia công cho tiệm may, buổi tối còn bán hủ tiếu ạ.
-Thảo nào cô cứ bám riết thằng Khánh.
Toàn bộ thiện cảm trong tôi sụp đổ, chẵng lẽ tất cả những người nghèo đến với người giàu đều là vì tiền sao? Họ không thể có được tình yêu thật sự vượt qua những toan tính vật chất sao? Tôi cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm, nếu bà ta không phải là mẹ Khánh có lẽ tôi đã nói cho bà hiểu rồi rời khỏi đây ngay lập tức rồi.
-Cậu ấy không phải là người như vậy, mẹ không được nói thế.
Khánh cũng bất bình thay cho tôi, chơi với tôi lâu như vậy tính tôi ra sao cậu ấy hiểu hết, nhưng đứng trên phương diện một người mẹ, bà ta nghĩ tôi lợi dụng Khánh cũng đúng thôi. Mặc dù rất uất ức nhưng tôi vẫn cố kìm nén để diễn cho tròn vai một người bạn gái nhịn nhục.
-Cô nói thẳng đi, cần bao nhiêu tiền cô mới tha cho thằng Khánh?
Tôi mím môi tức giận, nếu cần tiền tôi đã xin từ lâu rồi chứ cần đến thủ đoạn đê tiện này sao. Không kiềm được, Khánh hất tung tất cả những thứ trên bàn xuống, ánh mắt rực lửa của cậu nhìn bà ta như thiêu đốt.
-Bà điên rồi.
-Mày còn non lắm nên mới bị nó lợi dụng đó con.
Bà ta nhìn tôi nhếch mép khinh thường, một con nhỏ nghèo nàn như tôi thì làm gì có tư cách để đứng lại cái nơi sang trọng này chứ, đang định xoay người đi thì có một bàn tay mạnh mẽ của ai đó nắm chặt cánh tay tôi, tôi trợn tròn mắt kinh ngạc, sao Nhật Nam lại xuất hiện ở đây cơ chứ. Anh quét mắt nhìn qua mẹ Khánh tức giận.
-Tốt nhất bà nên câm miệng lại.
Nói xong Nhật Nam thô bạo kéo tôi đi, Khánh nhanh tay kéo lại, thế là không cẩn thận chiếc áo sơ mi bị kéo đứt mấy nút phía trên, để lộ một bên vai. Đang điên tiết vì câu nói của Nhật thì nhìn thấy vết bớt màu xanh trên vai tôi, thế là bà ta thay đổi thái độ ngay lập tức, vội đứng lên chạy theo tôi thì bị Khánh giữ lại.
-Đủ rồi, mẹ còn muốn sỉ nhục cậu ấy nữa sao?
-Mẹ….mẹ…..
Bà ta gần như ngất lịm, miệng ấp úng gì đó không nghe rõ, hai cha con Khánh phải đưa về nhà.
…
Người yêu kéo tôi đi một quãng đường xa rồi mới chịu buông tay. Trong đầu tôi bây giờ ngập tràn những lời khinh miệt của mẹ Khánh và mớ thắc mắc không có lời giải về chuyện của Huy và Nhật . Tôi rất muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng liệu anh có chịu nói không, hay lại phớt lờ như lần trước?
-Anh muốn nghe giải thích? Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Bây giờ tôi đang rất mệt mỏi, chỉ muốn ở yên tĩnh một mình, sao mọi chuyện cứ ập đến cùng một lúc như thế này cơ chứ.
-Em nói đi, sao em lại bắt cá hai tay hả?
Giọng vừa đau khổ vừa tức giận, tôi phải giải thích như thế nào đây, liệu nói thật anh có tin không? Đầu óc muốn nổ tung, tôi chẳng còn xíu tâm trạng nào để nhắc đến chuyện này nữa. Không hiểu sao chỉ một câu nói của mẹ Khánh lại ăn sâu vào đầu tôi như vậy, tôi cảm thấy bị tổn thương kinh khủng.
Thấy tôi không nói gì, Nhật Nam càng nóng hơn, cũng đúng thôi, tự dưng bắt quả tang người yêu mình lại tay trong tay ra mắt gia đình thằng khác không điên mới là lạ.
-Sao em lại yên lặng? Sao lại phản bội tôi chứ? Những lời yêu thương của em chỉ là giả tạo thôi đúng không?
Nhật Nam gằn giọng, hai tay giữ chặt vai tôi, có lẽ bây giờ tất cả mọi người đều đang khinh rẻ con người thấp kém như tôi.
-Em mệt mỏi lắm, anh có thể tin em một lần được không?
Nói xong tôi đẩy tay anh ra rồi bước đi. Tôi biết anh cũng rất đau lòng, cảm giác bị người mình yêu thương lừa dối chẳng dễ chịu xíu nào, nhưng bây giờ tôi thật sự không muốn thanh minh này nọ, chỉ cần một nơi thật thanh bình để khóc một trận cho vơi bớt nỗi đau trong lòng.
-Tôi lấy gì để tin tưởng em bây giờ, em nói đi. Người yêu từ chối đi với mình để đi ra mắt ba mẹ người tình, em có tin nổi không?
Nhật Nam kéo tay tôi lại, không kiềm được nữa tôi hét lớn lên.
-Vậy em lấy gì để tin anh hoàn toàn không liên quan đến Huy và bạn gái anh ấy?
-Em nghe ai nói chuyện này?
Mặt anh tái đi, có lẽ không nghĩ đến tại sao tôi lại biết chuyện này. Tôi biết mình thật vô lý khi lôi chuyện không liên quan gì vào, nhưng chẳng biết làm gì khác ngoài việc trút bỏ ấm ức trong lòng mình. Tôi lầm lũi bước đi để lại anh đau khổ đến mức đấm thật mạnh vào thân cây đến chảy cả máu tay.
Lang thang trên đường, tôi vừa đi vừa khóc như một người điên, càng không dám trở về với bộ dạng như thế này, mẹ mà biết thì sẽ càng tự trách mình thôi. Nghèo đâu phải là cái tội, có ai trên đời này được quyền lựa chọn xuất thân của mình đâu.Tôi cũng là người, tại sao họ không nghĩ đến cảm nhận của tôi chứ? Những lời nói của bà ta cứ ám ảnh tâm trí tôi, có cảm giác cứ như một người rất thân xem thường và chối bỏ mình vậy. Đau lắm, nếu có người yêu bên cạnh an ủi chắc sẽ nhẹ lòng hơn, nhưng bây giờ ngay cả tình yêu cũng trở nên mỏng manh như chính con tim tôi vậy. Cũng tại bản thân mình bất lực, một lời giải thích cũng không trọn vẹn khiến cả hai đều đau khổ. Nếu được lựa chọn, tôi sẽ không bao giờ đi cùng Khánh, sẽ không nghe những lời tâm sự của Huy. Cuộc sống vốn dĩ không bằng phẳng như mình vẫn ao ước, phải trải qua đau khổ mới cảm nhận được hạnh phúc ngọt ngào thế nào, qua thử thách mới biết trân trọng tình yêu mà mình đang nắm giữ hơn. Nhưng liệu chúng tôi có đủ sức để gìn giữ thứ gọi là tình yêu này không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT