Hồ sơ xin việc Phương Đường gửi đi như hòn đá ném xuống biển. Để không quá rảnh rỗi, cô thường bỏ rất nhiều thời gian vào việc nghiên cứu nấu ăn, sau đó bê lên cho Đỗ Tư Phàm thưởng thức vào bữa tối. Ngày tháng trôi qua bình lặng và đơn giản, không thể phủ nhận, sống chung với Đỗ Tư Phàm, cô cảm thấy vui vẻ, thậm chí có một ảo giác về hạnh phúc.

Phương Đường cảm thấy thiện cảm của mình dành cho Đỗ Tư Phàm ở sâu thẳm trong lòng mỗi ngày một lớn, cũng sắp đựng đầy một cái vại rồi. Đột nhiên cô cảm thấy sợ hãi, nếu “cái vại” trong lòng ấy đầy lên thì phải làm thế nào? Chẳng nhẽ bảo cô nửa đêm bò dậy lẻn vào phòng bên cạnh để hiến thân ư?

Một hôm, Phương Đường ở nhà làm món “Gà say”, cô mua cánh gà tươi, luộc chín, sau đó ngâm cánh gà trong nước lạnh. Tiếp theo pha nước mắm, rượu, đường theo tỉ lệ thích hợp, cuối cùng chặt cánh gà thành từng miếng nhỏ, ướp với hỗn hợp vừa pha chế, bỏ vào hộp rồi cất vào tủ lạnh. Để đến ngày hôm sau là có thể ăn được.

Chuông cửa reo lên, Phương Đường vội vàng ra mở cửa: “Sao hôm nay về sớm thế? Mới đầu giờ chiều thôi mà!”

Cửa mở ra, xuất hiện trước mặt cô không phải là Đỗ Tư Phàm, mà là bạn gái cũ của Đỗ Tư Phàm – Trình Trình, trang phục rất trang nhã, tay cầm theo một làn hoa quả.

Trình Trình mỉm cười cúi người chào hỏi: “Chào chị, tôi đường đột đến không báo trước, mong chị đừng để bụng!”

Phương Đường dè dặt hỏi: “Đỗ Tư Phàm không có nhà, nếu chị đến tìm anh ấy, tốt nhất nên ghé phòng làm việc của anh ấy!”

- Tôi không đến tìm anh ấy, tôi đến để tìm chị.

- Hả? – Phương Đường cảm thấy rất thấp thỏm.

- Tôi có thể vào trong ngồi một lát không? – Nụ cười của Trình Trình khiến người khác khó mà từ chối.

Phương Đường rót một cốc nước cam, đặt lên bàn: “Mời chị ngồi!”

Trình Trình không ngồi xuống ngay mà đi quanh phòng khách tham quan: “Căn phòng này vẫn bài trí giống như trước đây!”

Chỉ một câu nói xã giao thông thường cũng khiến cho Phương Đường khó mà đoán được hàm ý. Căn phòng này trước đây do ai thiết kế? Trình Trình hay là Đỗ Tư Phàm? Đỗ Tư Phàm vẫn giữ nguyên căn phòng này, là bởi vì lười biếng hay là vì không muốn thay đổi, hay là vì muốn lưu lại kỷ niệm?

Phương Đường đột nhiên cảm thấy mối quan hệ của mình với căn nhà này còn chẳng bằng Trình Trình.

- Sao hôm nay chị lại đến nhà chúng tôi thế này? – Phương Đường cố ý nhấn mạnh vào từ “chúng tôi”.

Cuối cùng Trình Trình cũng chịu ngồi xuống ghế, những ngón tay vuốt ve miếng đệm sô pha như đang vuốt ve khuôn mặt của tình nhân cũ: “Tôi luôn muốn quay lại nơi này xem sao, nhưng không có đủ dũng khí. Hôm nay nhân lúc Tư Phàm không có nhà, mặt dày đến tìm chị.”

- Tại sao lúc có Đỗ Tư Phàm ở đây, chị lại không dám đến?

- Anh ấy không cho tôi đến, bởi vì anh ấy hận tôi!

Phương Đường vô cùng ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của Trình Trình, chỉ có điều ngoài mặt vẫn tỏ ra điềm tĩnh: “Chị tìm tôi có việc gì không?”

- Tôi chỉ mốn xem xem vợ của Tư Phàm là người như thế nào?

Một đôi yêu nhau sau khi chia tay sẽ tò mò người mới của đối phương là người như thế nào, người đó có hơn mình hay không? Phương Đường hồi đầu cũng rất tò mò, cô gái đã cướp Chu Lệ Văn của mình trông như thế nào, tính cách ra làm sao. Vì vậy lúc này cô hiểu rất rõ Trình Trình đang nghĩ cái gì.

- Tôi là người một phụ nữ vô cùng bình thường!

- Người phụ nữ được Tư Phàm lựa chọn sao có thể là người bình thường được! – Phương Đường không biết câu nói này của Trình Trình là khen ngợi hay đố kị nữa.

Phương Đường cảm thấy mình giống như một ma-nơ-canh bày trong tủ kính để người khác nhìn ngó bằng ánh mắt săm soi.

- Chị không yêu Tư Phàm, Tư Phàm cũng không yêu chị! – Ánh mắt Trình Trình vô cùng sắc bén: “Tại sao hai người lại lấy nhau?”

- Chị đang nói gì vậy? – Phương Đường hơi hoang mang.

- Hôn nhân của hai người có vấn đề!

- Vấn đề gì?

Trình Trình không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào của Phương Đường: “Dù gì tôi cũng từng yêu Đỗ Tư Phàm, đương nhiên tôi rất hiểu khi yêu một người con gái, anh ấy sẽ dùng ánh mắt như thế nào để nhìn cô ấy, sẽ có những hành động nhỏ nào trong vô thức đối với cô ấy. Khi hai người ở bên nhau, ánh mắt không hề giao nhau, hoàn toàn không có bất cứ sự ăn khớp nào, không giố như biểu hiện ở một đôi vợ chồng mới cưới.”

- Chúng tôi đã kết hôn, đây là sự thật!

- Chị không yêu anh ấy, tại sao lại lấy anh ấy?

Phương Đường hơi bực mình, cảm thấy mình bị xúc phạm, cô muốn phản kích: “Chị yêu anh ấy, thế tại sao hồi ấy lại rời xa anh ấy?”

Trình Trình bị chạm đúng vào chỗ đau, buồn bã dùng hai tay bưng mặt: “Đây là chuyện sai lầm nhất mà đời này tôi đã làm. Tôi luôn muốn ăn năn với Tư Phàm, nhưng anh ấy không chịu cho tôi cơ hội. Khi tôi và anh ấy gặp nhau, chỉ có thể bàn chuyện công, cứ nhắc đến chuyện riêng là anh ấy trở mặt!”

- Đấy là bởi vì chị đã khiến anh ấy tổn thương quá sâu sắc.

- Tôi cũng không ngờ sự tình lại thành ra thế này! – Trình Trình đau khổ.

Hồi đó Trình Trình được công ty giải trí để ý đến, nói là muốn kí hợp đồng với cô, lăng xê cô thành minh tinh. Một cô gái trẻ tuổi, có ai không từng mơ được trở thành minh tinh. Nghe nói có một cơ hội tốt như vậy, đương nhiên Trình Trình rất vui mừng, mặc dù Tư Phàm phản đối cô bước chân vào làng giải trí, nói rằng thế giới này rất phức tạp. Nhưng cô tự cho rằng mình “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”, chỉ cần cô kiên trì với nguyên tắc của mình thì sẽ không làm sao. Nhưng cô đâu ngờ một người ở lâu trong môi trường quá phức tạp, ngay cả nguyên tắc cũng bị thay đổi dần.

Mới đầu, Trình Trình đóng vài vai phụ trong các bộ phim truyền hình, biểu hiện cũng không tồi nên đã thu hút được sự chú ý của khán giả. Chỉ đáng tiếc là rất lâu sau cô vẫn không có cơ hội được đóng vai chính. Lúc này có người chỉ cho cô một con đường: tự tìm nhà đầu tư, quay một bộ phim, nếu diễn tốt, không biết chừng sẽ nổi như cồn. Lúc ấy Đỗ Tư Phàm không có sức ảnh hưởng lớn như bây giờ trong giới giải trí, một diễn viên quèn không có người chống lưng như cô khó mà tìm được nhà đầu tư, đến cuối cùng đành phải đặt chân vào con đường cặp kè với đại gia để có người chống lưng.

Trình Trình biết làm như vậy là trái với lương tâm của mình, nhưng cô quá khao khát nổi tiếng, thế nên nhờ sự giới thiệu của người khác, cô đã dùng tuổi xuân của mình để đổi lấy một món tiền đầu tư lớn, giành được cơ hội đóng vai chính. Kết quả, cô nổi tiếng thật.

Kể từ sau khi cô nổi tiếng, dư luận ngày càng chú ý đến cô, nhất cử nhất động của cô đều bị người khác chú ý đến, trong lòng cô luôn thấp thỏm lo sợ Đỗ Tư Phàm sớm muộn gì cũng biết đến chuyện cô cặp kè với đại gia. Cuối cùng, thực sự không thể chịu nổi cuộc sống thấp thỏm, giày vò này, cuối cùng cô đã đề nghị chia tay.

©STE.NT

Trình Trình khó khăn nói: “Hồi đó sở dĩ tôi rời bỏ anh ấy là bởi vì tôi cảm thấy mình có lỗi với anh ấy. Còn anh ấy lại nghĩ rằng tôi vì muốn gả vào nhà giàu có mà chia tay anh ấy!”

- Thế sau đó chị có tiếp tục với đại gia đó? – Phương Đường hỏi.

- Có. Người đó rất thương tôi, từng có ý định lấy tôi. Nhưng trong lòng tôi không thể nào quên Tư Phàm, thế nên đã từ chối lời câu hôn của anh ta.

- Cái gì? Hồi đó là do chị từ chối đại gia đó ư?

- Đúng thế! – Trình Trình trả lời bằng giọng chắc nịch.

- Tôi còn tưởng… – Phương Đường không nói tiếp nữa.

- Người khác đều nghĩ rằng tôi bị người đó đá, nhưng thực chất không phải, là tôi từ chối anh ta. Tôi muốn nhận lỗi với Tư Phàm, hy vọng hai người có thể bắt đầu lại từ đầu. Chỉ cần một câu của anh ấy, tôi có thể từ bỏ tất cả mọi thứ, ngoan ngoãn làm người phụ nữ của anh ấy. Nhưng… anh ấy không chịu tha thứ cho tôi, mãi mãi không chịu tha thứ cho tôi…

Phương Đường cũng không biết nên an ủi cô gái trước mặt mình như thế nào.

- Chị Phương, hôm nay tôi đến tìm chị là vì mong chị có thể nói thay tôi vài câu trước mặt Tư Phàm, xin anh ấy hãy tha thứ cho những sai lầm của tôi trước đây.

- Giờ tôi là vợ của Đỗ Tư Phàm, về lý mà nói tôi chính là tình địch của chị, chị nghĩ tôi sẽ giúp chị sao?

- Chị sẽ giúp tôi! – Trình Trình nói bằng giọng điệu vô cùng tin tưởng.

Phương Đường cảm thấy sợ hãi trước sự tin tưởng này.

- Nếu như anh ấy vẫn không chịu tha thứ cho chị thì sao?

- Tôi vốn không dám mơ tưởng anh ấy có thể tiếp nhận tôi lần nữa, dù gì anh ấy cũng là chồng của người khác rồi. Tôi chỉ hy vọng anh ấy có thể hiểu rằng, năm ấy tôi rời xa anh ấy không phải vì tham tiền, mà là bởi vì tôi cảm thấy mình không xứng với anh ấy. Hy vọng anh ấy đừng hiểu lầm tôi là một người đàn bà tham tiền.

Phương Đường nhớ lại nỗi hận thù trong giọng nói của Đỗ Tư Phàm khi anh nói đến Trình Trình, cô thầm suy đoán: chắc là anh vẫn còn yêu Trình Trình. Nếu không phải vì yêu quá sâu sắc thì làm sao có thể hận đến khắc cốt ghi tâm như vậy? Sau khi biết được sự thật, Đỗ Tư Phàm sẽ thế nào? Hai người sẽ là những người xa lạ? Bạn bè? Hay là người yêu? Còn Phương Đường cô thì phải làm thế nào?

Lúc ăn tối, Phương Đường liên tục gắp thức ăn cho Đỗ Tư Phàm, định tìm cơ hội nói chuyện của Trình Trình.

Đỗ Tư Phàm rất cảnh giác: “Hôm nay sao tự nhiên tốt với anh thế? Thường ngày em có nhiệt tình như thế đâu?”

- À… – Phương Đường hơi chột dạ.

- Nói đi, hôm nay tâm trạng của anh không tồi!

- Anh hứa với em trước đi, em có nói ra anh cũng đừng tức giận nhé!

- Ok!

- Là như thế này… – Phương Đường đang định nói thì điện thoại của Đỗ Tư Phàm đổ chuông, anh liếc nhìn số máy, sắc mặt chợt sầm xuống, nói xin lỗi rồi đi vào thư phòng nghe điện.

Một lát sau trong thư phòng vang lên tiếng trang cãi kịch liệt: “Tôi không đi đâu!”, “Đấy là chuyện của cô”, “Tôi chẳng có hứng thú với mấy chuyện đó!”, “Xin cô đừng can thiệp vào cuộc sống riêng tư của tôi nữa!”, những câu nói gián đoạn chẳng mấy thân thiện truyền đến tai Phương Đường, Đỗ Tư Phàm đang cãi nhau với ai đó ở đầu dây bên kia.

Lúc anh xuất hiện ở trước mặt Phương Đường, trên khuôn mặt lại hiện lên nụ cười: “Nói đi, em định nói gì với anh?”

Đỗ Tư Phàm ngồi xuống ăn cơm tiếp: “Lát nữa em có rảnh không?”

- Hình như ngày nào em cũng rảnh.

- Chúng ta đi xem phim đi!

Phương Đường giật mình ngạc nhiên: “Anh không sợ có người nhận ra anh à?”

- Đời sống tình cảm của một nhà tạo mẫu thì có giá trị thời sự gì chứ?

- Ờ…

- Có đi không?

- Có chứ! Nhưng anh trả tiền nhé!

Đã lâu lắm rồi Phương Đường không vào rạp chiếu phim. Lúc còn yêu Chu Lệ Văn, trừ năm đầu tiên có đi vài lần, về sau chẳng bao giờ đi nữa. Chu Lệ Văn thích những bộ phim bạo lực hay kinh dị, trong khi đó nhát gan như Phương Đường lại rất sợ những thể loại phim này, hai người có khẩu vị khác nhau nên cuối cùng không thể đi xem phim cùng nhau nữa.

Rạp chiếu phim này thực sự kinh điển, thế nên trong rạp chiếu phim chẳng còn lấy một ghế trống, khán giả đến xem đa phần là các cặp tình nhân. Khi cảnh Jack và Rose khỏa thân, quấn chặt lấy nhau xuất hiện trên màn ảnh, không ít cặp đôi trong rạp quay sang hôn nhau, thậm chí còn có người rời khỏi phòng chiếu.

Phương Đường lắc đầu thở dài, cảm thấy bất bình thay cho bộ phim kinh điển. Cô lén nhìn sang Đỗ Tư Phàm ngồi bên cạnh, chỉ thấy anh xem rất chăm chú từ đầu đến cuối, chẳng có vẻ gì là phân tâm.

Lúc hết phim, người rất đông, Đỗ Tư Phàm tự nhiên nắm chặt tay Phương Đường để tránh bị lạc nhau.

- Phim hay thật, mỗi lần xem phim này đều có những cảm xúc khác biệt! – Phương Đường nói.

- Nhưng em đâu có khóc, rất ít cô gái xem phim này mà không khóc.

- Trước đây mỗi lần xem phim này em đều khóc, giờ thì không.

- Tại sao? – Đỗ Tư Phàm rất tò mò.

- Trước đây khóc là vì nuối tiếc hai người họ không thể ở bên nhau, giờ cảm thấy sự nuối tiếc này cũng là một điều tốt. Chính bởi vì tình yêu của họ ngắn ngủi, thế nên mới đẹp đẽ. Nếu để Jack và Rose ở bên nhau lâu dài, không biết chừng họ sẽ phát hiện ra những tật xấu của đối phương, hơn nữa lại không thể chịu được những tật xấu ấy, bắt đầu chỉ trích lẫn nhau. Tình yêu của họ sớm muộn gì cũng bị những chuyện vặt vãnh ấy mài mòn. Vậy thì tình yêu của họ sẽ không còn hoàn mỹ như ở trong phim nữa.

Ánh hào quang tỏa ra từ thứ tình yêu ngắn ngủi cũng khiến người ta vô cùng xúc động.

- Ban nãy tại sao em thở dài? – Đỗ Tư Phàm hỏi, hóa ra anh vẫn biết rõ mọi hành động của cô.

- Bộ phim hay như thế, thế mà nhiều người chẳng chăm chú xem, thậm chí có người còn ra về giữa chừng nữa chứ!

Đỗ Tư Phàm cười ha ha: “Không phải ai đến rạp cũng là để xem phim đâu!”

- Thế đến để làm gì?

- Có một số anh chàng hẹn bạn gái ra rạp xem phim, thực chất chỉ là để tạo ra không khí lãng mạn tán tỉnh cô bạn gái mà thôi. Trên màn ảnh đang xuất hiện cái gì, đạo diễn và diễn viên là ai, những thứ ấy đều không quan trọng, ánh mắt của họ có thể dán vào màn hình, nhưng tâm trí lại đang tính toán xem chuyện tình cảm của mình với cô gái này sau này sẽ tiến triển đến đâu, có nên nắm tay, có cần ôm ấp không? Không biết chừng có những anh chàng còn đang nghĩ, lát nữa đi ăn đêm xong, đi thuê phòng có cần phải mua bao cao su không ấy chứ!

- Không phải chứ? – Miệng Phương Đường há to đến mức có thể nhét vừa cả một quả táo.

Đỗ Tư Phàm nói rất nghiêm túc: “Những cặp đôi rời khỏi rạp giữa chừng không phải vì chê phim không hay, mà là bọn họ ‘mót’ đến mức hết chịu nổi, phải đi tìm chỗ để ‘hạ hỏa’ đấy.”

- Đừng nghĩ đàn ông xấu xa thế, xin anh hãy để em còn lại chút thiện cảm với đàn ông.

- Đây chỉ là một số ít. Nếu là một người đàn ông tử tế, anh ta hẹn bạn gái đi xem phim là để cùng tận hưởng và thưởng thức bộ phim này.

- Anh đang ngầm ám chỉ mình là một người đàn ông tử tế chứ gì?

Đỗ Tư Phàm giơ cao bàn tay đang nắm tay Phương Đường lên: “Em có thể nói anh là một người đàn ông vừa tử tế vừa xấu xa!”

Phương Đường nhìn mười ngón tay đan vào nhau, trong lòng dậy lên một cảm xúc ngọt ngào, thậm chí mặt còn đỏ bừng lên, giống như con gái mới yêu lần đầu.

Cô quyết định sẽ ích kỉ một lần, gác lại chuyện Trình Trình nhờ cậy mình, để sau này hãy nói.

Còn về vấn đề sau này là bao giờ, cô cũng không biết nữa.

Có thể tại điều hòa trong rạp chiếu phim để thấp quá nên Phương Đường bị lạnh, nghẹt mũi, nóng đầu, khó thở, giống như một con cá bị thiếu ô xy.

Đỗ Tư Phàm giơ tay lên sờ trán cô: “Hơi sốt rồi, hay là anh đưa em đến bệnh viện kiểm kiểm tra nhé!”

- Ấy đừng, chỉ là dịch cúm thông thường, vài hôm sẽ khỏi ngay ấy mà! – Phương Đường gạt đi.

- Lớn thế này rồi mà còn sợ tiêm à?

Phương Đường nói bằng giọng nghèn nghẹt: “Em ghét chỗ đó!”

- Tại sao?

- Ở nơi ấy tập trung quá nhiều sinh lão bệnh tử, em không muốn nhìn thấy!

Cho dù Đỗ Tư Phàm có nói gì Phương Đường cũng không chịu đi bệnh viện, cô thà nằm thoi thóp như con cá thiếu nước còn hơn.

Đỗ Tư Phàm bất lực đành vào bếp nấu một ít nước gừng, bê lên cho Phương Đường uống: “Tranh thủ uống luôn lúc còn nóng! Lúc còn nhỏ, mỗi khi bị cảm cúm, anh không chịu đi bệnh viện, mẹ thường dùng cách này để giải cảm cho anh đấy!”

Phương Đường đón lấy bát nước gừng, nhấp một ngụm: “Cay quá!”

- Như thế mới có hiệu quả. Tốt nhất là ăn luôn cả những miếng gừng đó đi!

Nước gừng nóng uống vào thấy bụng ấm hẳn, trán Phương Đường lấm tấm mồ hôi. Đỗ Tư Phàm đắp chăn cho cô rồi bảo: “Ngoan ngoãn ngủ một giấc đi, nếu vẫn không khỏi là phải đến bệnh viện đấy!”

- Em biết rồi. Anh đi làm đi, hôm qua nghe anh bảo hôm nay nhiều việc mà!

Đỗ Tư Phàm có hơi không yên tâm để cô một mình ở nhà: “Em chắc chắn một mình không sao chứ?”

- Cảm cúm chỉ là chuyện vặt thôi mà!

Đỗ Tư Phàm đặt điện thoại đến bên gối Phương Đường: “Có gì gọi cho anh nhé! Thỉnh thoảng anh sẽ gọi về cho em!”

Phương Đường ngủ một giấc, tỉnh dậy thấy đỡ hơn nhiều, ra rất nhiều mồ hôi, đầu cũng không còn đau nhức nữa, con cá thiếu ô xy đã lại được hít thở tự do rồi.

Đỗ Tư Phàm gọi điện về hỏi: “Đỡ hơn chưa?”

- Đỡ hơn nhiều rồi, hình như không sốt nữa.

- Anh đã nấu cháo ở trong nồi cơm điện đấy, nhớ ăn một chút đi nhé. Khi nào làm xong việc ở đây anh sẽ về nhà. Khỏi phải nấu cơm tối, đợi anh về rồi tính.

Con người mỗi khi bị ốm, tâm lý thường trở nên rất nhạy cảm, dễ đa sầu đa cảm. Một người nằm dài trên giường chẳng có người quan tâm, cô đơn sẽ nhân lên gấp bội. Nếu có người quan tâm, cảm giác ngọt ngào sẽ nhân lên gấp bội. Sự tâm lý và quan tâm của Đỗ Tư Phàm khiến Phương Đường cảm thấy mình như trúng số độc đắc.

Cô ngồi dậy khỏi giường, đi tắm nước nóng sau đó múc cho mình một bát cháo, bê ra ghế ngồi ăn. Đúng lúc ấy cô nhìn thấy giỏ hoa quả ở trên bàn: của Trình Trình mang đến. Trong lòng cô chợt cảm thấy áy náy, cảm thấy như hạnh phúc của mình là đi ăn cắp của Trình Trình vậy.

Đi xemphim với Đỗ Tư Phàm một bữa, về nhà bị cảm cúm, có thể đây là sự trừng phạt của ông trời dành cho hành vi ích kỉ của mình. Phương Đường đột nhiên thấy mất khẩu vị, cháo như nghẹn lại trong cổ họng.

Có điện thoại gọi đến, là Phạm Gia Ni: “Thông báo cho cậu một tin vui, tớ đã giành được quyền đại lý cho sản phẩm mới của Erna rồi!”

- Thật không? Chúc mừng cậu nhé! – Phương Đường vui thay cho bạn thân.

- Lần này bọn tớ giành chiến thắng với tỉ lệ chênh lệch cực thấp. Hai lão sếp cũ của cậu biết tin tớ giành được quyền đại lý, tức đến mức tím tái mặt mày.

- Đáng đời! – Phương Đường mừng rỡ nói – Như vậy có phải tớ đã được gột sạch oan tình không?

- Về lý là như vậy! – Phạm Gia Ni cũng rất mừng – Lần này cậu có thể đến công ty tớ làm rồi chứ?

- Tớ thấy không đến thì hơn! – Đến làm việc ở công ty bạn thân không phải là một việc dễ dàng. Làm tốt người ta lại nghĩ mình dựa vào quan hệ, làm không tốt lại làm mất mặt bạn bè, hơn nữa lại khiến cô ấy khó xử.

Phạm Gia Ni cũng không nài ép: “Hôm nay tớ nghe nói bên công ty Erna đang tuyển người, chi bằng cậu thử nộp hồ sơ xem sao. Trước đây cậu cũng rất hiểu sản phẩm của công ty họ, nên sẽ có ưu thế hơn những người khác!”

- Tí nữa tớ sẽ lên trang web của họ xem thử!

Đỗ Tư Phàm về rất sớm, vừa về đến nhà đã thấy Phương Đường vùi mặt trong đống hồ sơ xin việc: “Không cần phải bán mạng như thế đâu, em vẫn đang ốm mà vẫn ham kiếm tiền thế à?”

- Công ty Erna đang tuyển người, cơ hội hiếm có!

- Công ty nào?

- Erna. Là một tập đoàn rất có thực lực, chủ yếu sản xuất đồ uống và đồ dùng gia đình.

- Đi làm ở công ty lớn sẽ mệt lắm đấy! – Đỗ Tư Phàm dường như không hy vọng cô sẽ đến làm việc ở Erna.

- Mối quan hệ rộng, có thể mở mang tầm mắt, phúc lợi cũng tương đối tốt! – Phương Đường rất khát khao công việc này – Nếu xin việc thành công, khi nào được lĩnh tháng lương đầu tiên, em sẽ mời anh ăn cơm!

- Một chuyện xa vời như thế để sau hãy nói, hôm nay anh sẽ mời em đi ăn trước, muốn ăn gì nào?

Phương Đường chợt nghĩ đến Trình Trình, tâm trạng chợt thấy không yên: “Hôm nay em không muốn ăn, để hôm khác đi!”

Phương Đường quả nhiên được tuyển vào công ty Erna. Để ăn mừng, cô gọi Phạm Gia Ni và Yên Lạc cùng đi hát karaoke. Yên Lạc gọi cả anh chàng thạc sĩ hóa học đến, nhân lúc anh chàng này ra ngoài nghe điện thoại, Phương Đường liền túm tay Yên Lạc chất vấn.

- Đã ra tay với anh chàng người quen này chưa?

Yên Lạc lắc đầu: “Em không muốn sau này em với anh ta thậm chí chẳng thể làm bạn bè!”

Phạm Gia Ni thậm chí nói: “Em tiêu rồi, em yêu anh ta rồi đấy!”

- Làm gì có chuyện đó! – Yên Lạc lớn tiếng phủ nhận.

- Em không muốn đánh mất một người bạn như anh ta chứng tỏ em để tâm đến anh ta, đây lại chính là biểu hiện của tình yêu! – Phạm Gia Ni phân tích cũng rất có lý.

Phương Đường cũng gật gù: “Trước đây em mà để mắt đến ai, cho dù thế nào cũng phải lao vào cho bằng được. Lần này lại ngập ngà ngập ngừng, chẳng giống phong cách của em chút nào. Điều đó cho thấy em thực sự động lòng với anh ta rồi!”

- Em thật sự chỉ coi anh ấy là bạn thôi!

- Người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt hơn!

- Thừa nhận yêu một người chẳng có gì ghê gớm cả, đây cũng chẳng phải là chuyện gì đáng xấu hổ! – Phương Đường nói.

Yên Lạc lập tức chuyển chủ đề: “Thế chị có yêu chồng chị hiện giờ không?”

Phương Đường ngẫm nghĩ cả buổi rồi nói: “Không biết. Chị đang cân nhắc có nên tác hợp cho anh ấy với bạn gái cũ hay không.”

- Cái gì? – Yên Lạc nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn người trên sao Hỏa xuống – Em chưa nghe có người đàn bà nào nói nhường chồng mình cho người đàn bà khác. Chị thân mến à, chị lấy chồng không phải là để làm bà mối đâu!

Phương Đường nói: “Chị nhìn thấy bạn gái cũ của anh ấy khóc lóc trước mặt chị, cảm thấy cô ấy rất tội nghiệp!”

Phạm Gia Ni lườm Phương Đường: “Là phụ nữ, lương thiện một chút cũng tốt, nhưng không thể tùy tiện đối xử tốt với mọi người, nhất là trong phương diện tình cảm, từ bi với tình địch quá mức chính là tàn nhẫn với bản thân. Thật không hiểu nổi trong đầu cậu đang nghĩ cái gì? Chắc là cậu đã chơi chán rồi nên không cần cuộc hôn nhân này nữa chứ gì?”

- Cuộc sống hôn nhân của tớ, ừm… cũng tương đối tốt! – Phương Đường nói lí nhí.

Yên Lạc nói chắc như đinh đóng cột: “Chị đâu phải chưa từng bị thiệt thòi? Con đàn bà mới của Chu Lệ Văn đối xử với chị như thế nào? Phương Đường, chị không phải thánh nhân, cũng chẳng phải vĩ nhân, chị chỉ là một người đàn bà, chị không thể đi cướp người đàn ông của người khác, nhưng cũng không thể để người khác cướp người đàn ông của mình, càng không thể dâng người đàn ông của mình cho người khác!”

Phạm Gia Ni hỏi: “Một người đàn ông yêu nhiều lần và một người đàn ông từng ly hôn có điều kiện tương đương nhau, cảm giác cậu dành cho họ cũng tương đồng, nếu phải chọn một trong hai, cậu sẽ chọn ai?”

- Chọn người đàn ông có lịch sử yêu nhiều lần! – Phương Đường đáp.

- Vậy cậu có muốn làm một người đàn bà đã từng ly hôn không?

Phương Đường đến công ty Erna làm việc và được điều đến bộ phận quảng cáo. Quản lý của bộ phận quảng cáo là một người phụ nữ ngoài ba mươi, tên là Ngô Ái Cầm, độc thân, ăn vận đơn giản và gọn gàng, thường nhìn cấp dưới bằng ánh mắt sắc lạnh, khi chỉ trích lỗi lầm của họ thường dùng giọng điệu rất sắc bén, dễ khiến cho người ta liên tưởng đến nhân vật Diệt Tuyệt Sư Thái ở trong tiểu thuyết võ hiệp. Cả bộ phận quảng cáo dưới sự chỉ đạo của Diệt Tuyệt Sư Thái đều làm việc trong thấp thỏm lo âu, chỉ sợ nhỡ một cái là bị Diệt Tuyệt Sư Thái mắng cho như tát nước vào mặt.

Các đồng nghiệp nam thường thầm oán trách Diệt Tuyệt Sư Thái lạnh lùng vô tình, hơn nữa còn thường xuyên bình phẩm về đời sống riêng tư của sếp: “Ghê gớm như thế thì thằng nào dám lấy bà ấy, chẳng trách giờ vẫn còn độc thân!”

- Cái tên cũng chẳng ra sao, Ngô Ái Cầm, chẳng phải là “Không tình yêu” thì là gì? (Trong tiếng Trung, Ngô Ái Cầm – “wú ài qín” đọc na ná như “wú ài qíng” – không tình yêu)

- Không biết chừng vì lâu quá không có đàn ông nên tâm lý chị ta mới thất thường như thế! – Đám đàn ông mà nói xấu thì chẳng ăn thua gì đàn bà, hơn nữa những lời họ nói ra còn cay độc hơn cả đàn bà.

Đàn bà, nếu lớn tuổi rồi mà chưa kết hôn, mọi người sẽ nói họ già rồi nên chẳng còn sức quyến rũ, tâm lý biến thái, nếu không sẽ bảo họ từng bị đàn ông làm cho tổn thương, thế nên có tâm lý “chim sợ cành cong”. Còn đàn ông, nếu đã lớn tuổi mà chưa kết hôn, mọi người sẽ nói anh ta kén chọn, vẫn còn ham chơi, chưa muốn ổn định, được nhiều cô gái săn đón nên chưa biết chọn ai, hoặc là chê đàn bà phiền phức…

Phương Đường đứng trên lập trường của phụ nữ, không muốn nghe những lời phỉ báng của đám đồng nghiệp nam dành cho sếp: “Chị ấy rất có khí chất mà. Chị ấy không lấy chồng không có nghĩa là chị ấy không có ai theo đuổi, có thể bản thân chị ấy không muốn kết hôn mà thôi!”

- Bộ dạng cá chết thối của chị ta thì ai thèm? – Một đồng nghiệp nam nói bằng giọng khinh miệt – Có dán tiền lên người chị ta tôi cũng chẳng thèm ấy chứ!

- Sao anh có thể nói như vậy chứ? Chẳng có văn hóa gì cả! Chị ấy làm việc có trách nhiệm thì có gì là sai, các anh không nên vì chị ấy yêu cầu quá nghiêm khắc mà bình phẩm này nọ về đời sống riêng tư của chị ấy! – Phương Đường vô cùng bực mình.

Đồng nghiệp nam này cười khẩy: “Cô là họ hàng thân thích của chị ta hay sao mà toàn nói hộ chị ta thế?”

- Làm người ăn nói phải biết chừng mực một chút! – Phương Đường rất ghét loại đàn ông chuyên môn nói xấu phụ nữ.

- Phương Đường, giám đốc Ngô bảo chị qua văn phòng chị ấy một chuyến! – Một nữ đồng nghiệp bước vào, cắt ngang cuộc khẩu chiến.

Phương Đường vừa vào đến văn phòng giám đốc, Diệt Tuyệt Sư Thái đã sưng mặt chỉ trích: “Cô nhìn xem báo cáo cô viết, đầy lỗi, ngay cả mã số nội bộ của sản phẩm công ty mà cũng viết sai. Phiền cô cẩn thận một chút cho tôi nhờ. Nếu không hiểu cô có thể hỏi các đồng nghiệp, bảo họ chỉ bảo cho, nếu không thì khổ công mà nghiên cứu tài liệu, đối chiếu từng mẫu mã một cho rõ ràng!”

- Xin lỗi chị! Lần sau em sẽ chú ý ạ! – Phương Đường toát mồ hôi lạnh.

- Đừng nói xin lỗi với tôi, công việc là của cô, nỗ lực làm tốt phận sự của mình là đạo đức nghề nghiệp cơ bản của mỗi nhân viên. Công ty là một chỉnh thể, sai lầm của cô có thể gây ảnh hưởng đến cả công ty, thậm chí gây ra tổn thất khổng lồ! – Diệt Tuyệt Sư Thái giơ hai ngón tay ở bàn tay phải lên, gõ mạnh xuống bàn, dáng vẻ vô cùng đáng sợ.

- Em nhớ rồi ạ! – Phương Đường rụt rè nói.

- Ra ngoài đi, lần sau đừng có phạm phải sai lầm như vậy nữa!

- Em biết rồi ạ! Cảm ơn giám đốc đã nhắc nhở! – Phương Đường vội vàng cầm bản báo cáo của mình ra khỏi cái nơi đáng sợ này.

Đồng nghiệp nam ban nãy đã tranh cãi với cô liền cười đắc chí: “Tôi còn tưởng nịnh nọt người ta sẽ được lợi lộc gì cơ, kết quả chẳng phải cũng bị mắng cho té tát hay sao?”

Cô trừng mắt, không buồn tranh cãi với anh ta, lặng lẽ sửa lại những lỗi sai trên báo cáo của mình.

Hết giờ làm, Phương Đường ngồi ở bến xe buýt đợi xe, một chiếc xe màu đen đỗ ngay trước mặt cô, cửa xe hạ xuống, là Diệt Tuyệt Sư Thái: “Lên xe đi, tôi cho cô đi nhờ một đoạn!”

Phương Đường ái ngại nói: “Thôi không cần đâu ạ, em bắt xe buýt cho tiện chị ạ!”

- Lên xe, đây là mệnh lệnh! – Giọng điệu của Diệt Tuyệt Sư Thái khiến cho người khác phải run rẩy.

Phương Đường lập cập lên xe.

- Ở đâu?

- Em ở khu Triều Tịch.

Diệt Tuyệt Sư Thái lạnh lùng buông một câu: “Một nơi ở tốt đấy! Mặc dù là tòa nhà cũ từ hai mươi năm trước, nhưng môi trường sống rất tốt, đấy là một nơi tốt để định cư!”

- Vâng, em cũng nghĩ vậy. Vừa có thể ngắm mặt trời mọc, lại có thể ngắm mặt trời lặn, rất đẹp!

- Cảm ơn cô nhé!

- Cảm ơn em vì cái gì ạ? – Phương Đường có hơi kinh ngạc.

Khóe môi Diệt Tuyệt Sư Thái hiện lên một nụ cười hiếm có: “Cám ơn cô đã nói thay tôi trước mặt đám đàn ông đó!”

- Ơ, sao chị biết?

- Dù gì tôi cũng là sếp của các cô, các cô có hành động gì, nói năng bình phẩm gì sau lưng tôi, đương nhiên tôi phải biết rõ!

- Thực ra… em… bọn họ… – Phương Đường có hơi hoảng hốt, không biết nên nói gì.

- Đừng lo tôi sẽ để bụng những điều họ nói, tôi quen rồi, hoàn toàn chẳng để tâm đến chuyện người khác nói gì sau lưng mình.

- Chị thật độ lượng!

- Khi người khác nói xấu cô sau lưng, cô càng để tâm, họ càng đắc chí, chỉ khi cô bỏ ngoài tai những điều họ nói về mình, họ mới cảm thấy vô nghĩa. Hơn nữa từ những chuyện này có thể nhìn ra nhân phẩm của một số người. Phương Đường, cô rất lương thiện, mặc dù còn hơi ngây ngô trong công việc! – Khó khăn lắm mới nghe được một lời khen ngợi từ Diệt Tuyệt Sư Thái.

- Thực ra em cảm thấy con người thực sự của chị không hề hung dữ như chị thể hiện ra ngoài.

Diệt Tuyệt Sư Thái cười cười, không khẳng định cùng chẳng phủ nhận: “Sau này tôi sẽ còn yêu cầu nghiêm khắc trong công việc đối với cô, những lúc cần mắng tôi vẫn sẽ mắng!”

Phương Đường khó khăn nuốt nước bọt: “Chắc là chị sẽ có nhiều cơ hội để mắng em lắm đấy, bởi vì em dốt lắm!”

- Có một câu nói rất quan trọng trong công việc: “Cần cù bù thông minh”. Đối với một nhân viên công ty, thái độ làm việc còn quan trọng hơn năng lực làm việc. Nếu cô có thể làm “một con chim vụng về” biết cất cánh bay trước, tôi tin cô có thể trở thành một nhân viên xuất sắc của công ty.

- Em sẽ ghi nhớ những lời dạy của chị ạ!

©STE.NT

Buổi tối, Phương Đường kể chuyện về cấp trên của mình cho Đỗ Tư Phàm nghe: “Em thực sự nghĩ rằng chị ấy là một phụ nữ tốt bụng, nhưng không hiểu sao lại cứ nhất định phải thể hiện ra giống hệt một Diệt Tuyệt Sư Thái!”

Đỗ Tư Phàm nói: “Trong công việc, làm một sếp nữ lời nói có trọng lượng là một chuyện rất khó. Xét về thân hình và thể lực, họ ở thế yếu, muốn khiến cho những gã đàn ông to cao như bò mộng kia cúi đầu nghe lệnh, họ bắt buộc phải tỏ ra hung tợn hơn cả sếp nam. Đấy gọi là ‘đánh không lại thì phải biết dọa’!”

- Những lời bình phẩm mà gã đồng nghiệp kia nói về chị ấy thật sự quá kinh tởm!

- Những gã đàn ông như vậy thực ra chỉ là kẻ yếu, bọn họ không dám “giao chiến” chính diện với sếp của em nên đành phải nói xấu người ta sau lưng, có như vậy mới cảm thấy tâm lý cân bằng được đôi chút!

- Chị giám đốc này quả là giỏi giang, làm việc dứt khoát, quyết đoán, không bao giờ để dây dưa, luôn luôn tìm ra được phương án giải quyết có hiệu quả nhất trong thời gian ngắn! – Một phụ nữ giỏi giang như chị ấy đáng ra phải được rất nhiều người đàn ông ngưỡng mộ mới đúng!

Đỗ Tư Phàm cười ha ha: “Chuyện này rất khó nói! Đàn ông thường rất sợ người phụ nữ của mình giỏi giang hơn anh ta. Phụ nữ mà quá giỏi giang, quá xuất sắc sẽ khiến cho đàn ông cảm thấy mất tự tin khi đứng trước mặt họ. Đàn ông muốn được ngưỡng mộ, khi người phụ nữ mà họ thích nhìn họ bằng ánh mắt lấp lánh ngưỡng mộ, cho dù anh ta chỉ là một người đàn ông bình thường, anh ta cũng cảm thấy bản thân mình thật tài giỏi, vĩ đại tựa như siêu nhân hay là Người nhện vậy!”

Phương Đường nhún vai: “Hóa ra đàn ông lại háo danh đến thế!”

Đàn bà háo danh, đàn ông cũng háo danh. Sự háo danh của đàn bà thiên theo chiều hướng: người đàn ông theo đuổi cô ta xuất sắc đến nhường nào; còn người đàn ông háo danh theo kiểu thích được đàn bà ca tụng rằng anh ta xuất sắc đến nhường nào. Thế nên chúng ta thường xuyên nhìn thấy đàn bà khen ngợi người đàn ông của mình giỏi giang thế nào, tháo vát ra làm sao; còn đàn ông lại khoe khoang bản thân mình giỏi giang thế nào, tháo vát ra sao…

Những ngày sau đó, ở văn phòng, Diệt Tuyệt Sư Thái vẫn mắng như tát nước vào mặt Phương Đường. Phương Đường nhớ kĩ câu “cần cù bù thông minh”, giải quyết tất cả công việc của mình một cách rành mạch, dùng sự chăm chỉ của mình để nhận được sự khẳng định của mọi người. Trong khi đó, tần suất mắng mỏ của Diệt Tuyệt Sư Thái dần dần từ một ngày ba bận trở thành ba ngày một trận, thậm chí rất nhiều ngày trôi qua mà không mắng trận nào.

Một tháng nhanh chóng trôi qua, Phương Đường đã nhận được tháng lương đầu tiên của công ty Erna, cô kiêu hãnh huơ huơ tiền lương trước mặt Đỗ Tư Phàm: “Nói đi, muốn ăn gì, hôm nay em khao!”, còn chưa đợi anh lên tiếng, cô đã bổ sung một câu: “Em kiếm tiền chẳng dễ dàng gì, mỗi tờ tiền ở đây đều có chứa những lời mắng mỏ mà em phải chịu đựng, vì vậy anh không được tham lam chọn những món đắt tiền đâu đấy!”

- Đã khao người ta thì phải có chút thành ý chứ, có ai như em, vừa giả bộ hào phóng vừa nhắc nhở người ta không được tiêu quá nhiều tiền thế hả? – Đỗ Tư Phàm cười nhạo Phương Đường ki bo.

- Một tháng dài lắm, em không thể để những đồng tiền này bay mất nhanh như vậy, chúng bắt buộc phải “cố thủ” đến tận cuối tháng, đợi đến khi đồng bào của chúng đến tiếp ứng mới được! – Phương Đường lên tiếng phủ quyết trước – Không được ăn đồ ăn Pháp, đồ ăn Nhật, bò bít tết hay hải sản đắt tiền…

Đỗ Tư Phàm lập tức chen ngang, không để cô kể tiếp: “Chúng ta ăn ở nhà thì hơn!”

Thái độ của Phương Đường vô cùng kiên quyết: “Thế đâu có được, đã nói sẽ mời anh đi ăn rồi mà. Dù gì em cũng là người nói biết giữ lời mà!”

- Thôi em cứ nói thẳng với anh có thể ăn gì là được rồi!

- Chỉ cần không vượt quá năm trăm tệ, ăn gì cũng được!

Một tiếng sau, hai người có mặt ở một quán mì nhỏ không mấy bắt mắt. Hai người ngồi bên cái bàn bóng loáng toàn mỡ chờ ông chủ mang mì nầm bò lên.

Phương Đường cười thích thú: “Anh chắc chắn là ăn ở đây hả? Thế này thì đỡ tiền cho em quá!”

Đỗ Tư Phàm dường như rất quen với quán này: “Quán ăn ngon không nhất định cứ phải sang trọng! Quán mì này có từ lâu rồi, trước đây anh thường xuyên ghé ăn. Ở đây có đồ ăn kèm rất ngon, chính là món măng chua do ông chủ tự muối, mùi vị cực ngon, lát nữa em nếm thử biết ngay!”

Mì nầm bò đã được bê lên, màu sắc rất ngon mắt, trông đã muốn ăn rồi. Phương Đường gắp một đũa mì đưa vào miệng, sợi mì dai, chắc là mì làm thủ công rồi, nước dùng rất ngọt, nồng nàn, một cảm giác ngon tuyệt lan trên từng tế bào lưỡi: “Quả nhiên là món ngon!”

Đỗ Tư Phàm đẩy đĩa măng muối đến trước mặt cô: “Em ăn thử cả món này nữa này!”

Phương Đường ăn xong miếng măng chua liền nhắm mắt vẻ thích thú: “Em chưa bao giờ được ăn món măng chua ngon thế này!”

- Không cần phải khen, ông chủ sẽ không vì lời khen của em mà bớt tiền đâu! – Đỗ Tư Phàm cúi xuống ăn mì.

Phương Đường lè lưỡi tinh nghịch: “Tại sao trước đây anh không chịu nói cho em biết một quán ăn ngon như thế này?”

- Trước đây anh cũng đâu có biết em thích ăn mì! Hơn nữa anh thích ăn cơm ở nhà hơn. Có em ở nhà nấu bữa tối ấm cúng, tội gì anh phải chạy ra ngoài ăn mì chứ?

- Đầu bếp của các quán ăn ở bên ngoài có tay nghề hơn em nhiều!

Đỗ Tư Phàm lắc đầu: “Thức ăn ở tiệm là làm cho cái lưỡi ăn, còn thức ăn ở nhà làm mới là dành cho cái dạ dày! Thức ăn ở ngoài làm có ngon đến mấy, ăn nhiều cũng sẽ ngấy. Thức ăn ở nhà cho dù có bình thường, ăn vào bụng thấy rất dễ chịu, hơn nữa có thể khiến ười ta cam tâm tình nguyện ăn suốt cả đời!”

Lúc tính tiền, Đỗ Tư Phàm ngồi im nhìn Phương Đường móc ví trả tiền. Phương Đường cầm một tờ một trăm tệ lên và nói: “Anh không định tỏ vẻ lịch sự, tranh trả tiền với em sao?”

- Anh chỉ giúp em trở thành một người nói biết giữ lời mà thôi!

Sáng hôm sau, Phương Đường đang căng thẳng tính toán một bảng biểu thì đột nhiên ngoài cửa văn phòng có tiếng ồn ào, rất nhiều đồng nghiệp của cô đều chạy ra ngoài xem.

- Có chuyện gì thế? – Phương Đường hỏi.

- Đại minh tinh Trình Trình đến công ty chúng ta! – Một nữ đồng nghiệp biết chuyện lên tiếng.

- Sao cô ấy lại đến đây? – Phương Đường chợt nhớ đến việc Trình Trình nhờ cậy, trong lòng thấp thỏm không yên.

- Nghe nói công ty chúng ta mời cô ấy làm đại diện, hôm nay tổng giám đốc Đoàn đặc biệt mời cô ấy đến công ty ta tham quan.

Phương Đường thấy yên tâm hơn, có tổng giám đốc Đoàn đi cùng, Trình Trình sẽ không chú ý đến một nhân viên quèn như cô, cô vẫn có thể độc chiếm hạnh phúc mà Đỗ Tư Phàm mang lại.

Những đồng nghiệp chạy ra ngoài xem lần lượt quay trở lại chỗ ngồi, có mấy đồng nghiệp nam vẫn còn hào hứng bàn tán.

- Trình Trình đúng là một đại mỹ nhân, còn đẹp hơn cả ở trên phim nữa!

- Nếu có một cô gái xinh đẹp như vậy làm vợ mình, tôi chấp nhận đoản thọ vài năm.

- Có một người vợ đẹp như thế chắc chắn anh không chỉ đoản thọ vài năm thôi đâu!

- Tại sao?

- Gái đẹp, đàn ông nào chẳng thích. Cho dù có trở thành vợ của anh rồi người khác vẫn khao khát. Lúc nào anh cũng phải đề phòng, lo lắng không biết mình bị cắm sừng lúc nào!

- Vậy tôi sẽ đợi cô ấy thành vợ người khác rồi sau đó đi cắm sừng cho anh chồng đó!

Đàn ông là một loài động vật kỳ quặc, bên cạnh việc ảo tưởng tình dục với vợ người khác, bọn họ lại luôn thấp thỏm lo lắng chuyện vợ mình “vượt rào”. Bọn họ cảm thấy có thể cắm sừng cho những thằng đàn ông khác là bản lĩnh của mình, còn nếu bị thằng đàn ông khác cắm sừng, đó là bất tài. Điều đáng nói ở đây là, sau khi chiếm được vợ người khác, đàn ông thường tỏ ra khinh bỉ người đàn bà này. Trong trò chơi trốn tìm kiểu này, cái mà họ cần nhất là đàn bà, nhưng cái mà họ coi thường nhất cũng chính là đàn bà.

Ông trời khi tâm trạng tốt mới ban cho bạn những cơ hội cực kỳ xa xỉ, trong cuộc sống bình thường hàng ngày, chúng ta thường gặp phải những thất vọng như thế này: học sinh hy vọng giáo viên giao ít bài tập, kết quả là cặp sách mỗi ngày một nặng hơn; nhân viên hy vọng ông chủ tăng lương, kết quả lại nhân được thông báo tháng này bị trừ lương; người yêu nhau thường tưởng tượng hai người nắm tay nhau chạy tung tăng trên bãi cỏ, vô cùng lãng mạn nhưng hiện thực lại là hai người chẳng may giẫm ngay phải phân chó khi đang chạy, sau đó hai người oán trách nhau rồi dẫn đến cãi cọ…

Phương Đường hy vọng Trình Trình không phát hiện ra sự tồn tại của mình, kết quả người ta lại vô cùng mừng rỡ đứng trước mặt cô: “Phương Đường, không ngờ lại gặp chị ở đây, chị làm việc ở đây à?”

- Ừ, tôi mới làm ở đây chưa lâu! – Phương Đường cũng tỏ vẻ ngạc nhiên như Trình Trình.

- Không biết chừng sau này chúng ta lại có nhiều cơ hội hợp tác trong công việc!

Các đồng nghiệp chẳng ai ngờ Phương Đường lại quen biết với một đại minh tinh như Trình Trình, không ít người nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ, còn thì thào bàn tán.

- Tôi chỉ là nhân viên mới, hơn nữa cũng chỉ là một nhân viên quèn.

Trình Trình ngoảnh đầu lại, nói với tổng giám đốc Đoàn đang đi bên cạnh: “Sản phẩm tôi đại diện cho công ty lần này, các vấn đề chụp quảng cáo với quay phim tuyên truyền chắc là do bộ phận quảng cáo của công ty ngài phụ trách nhỉ?”

- Đúng vậy! – Tổng giám đốc Đoàn nói.

- Vậy chị ấy có tham gia không?

- Đương nhiên là có!

Ngày hôm sau, Diệt Tuyệt Sư Thái gọi Phương Đường đến văn phòng.

- Tuần tới, clip quảng cáo đầu tiên cho sản phẩm mới của công ty chúng ta sẽ khởi quay, lần này phải đi Nhật Bản quay ngoại cảnh, cô có hộ chiếu không?

- Có ạ! – Hồi trước, vốn định kết hôn với Chu Lệ Văn xong sẽ đi Maldives du lịch nên cô đã chuẩn bị hộ chiếu xong xuôi rồi.

- Vậy mai cô đem hộ chiếu đến công ty, công ty sẽ cho người làm visa cho cô.

- Em phải đi Nhật ư? – Phương Đường có hơi không dám chắc.

- Đúng vậy!

- Cụ thể là phải làm gì ạ?

- Hỗ trợ chúng tôi quay đoạn clip quảng cáo này!

- Em là người mới, theo các chị ra nước ngoài quay ngoại cảnh hình như chẳng giúp được gì! – Phương Đường hiểu rõ năng lực của mình.

- Không phải cô quen với Trình Trình ư? – Diệt Tuyệt Sư Thái nói bằng giọng lạnh tanh, không biết có ý gì – Cô ấy chỉ đích danh cô đi, giám đốc Đoàn cũng phê chuẩn rồi!

- Em với cô ấy… không thân cho lắm. Em vẫn lo… sẽ gây thêm phiền phức cho mọi người! – Phương Đường chẳng thích sự sắp đặt này chút nào, cô không hy vọng bàn luận về Đỗ Tư Phàm với Trình Trình, điều này khiến cô cảm thấy rất kỳ quặc.

Diệt Tuyệt Sư Thái cười, tự nhiên thay đổi thái độ khinh thường ban nãy: “Thực ra cho dù Trình Trình không chỉ định, tôi cũng sẽ sắp đặt như vậy. Lần này là một cơ hội tốt để rèn luyện. Sau khi đến đó, cô nói ít một chút, chịu khó quan sát, chú ý, tự nhiên sẽ học được rất nhiều thứ mà thường ngày không thể học hỏi ở văn phòng!”

- Chị sẽ đi chứ ạ?

- Đương nhiên rồi, nếu kế hoạch quảng cáo lần này có sơ suất gì, tôi sẽ phải chịu trách nhiệm hết!

Phương Đường thở dài, cô luôn là người không ôm chí lớn, chỉ muốn làm một nhân viên quèn của công ty. Chức vụ càng cao có nghĩa gánh nặng trách nhiệm trên vai càng lớn. Cô không thích cái cảm giác bị áp lực đến thở không ra hơi, chỉ muốn yên ổn là một “bánh răng nhỏ” trong mắt xích, sống và làm việc một cách vui vẻ, đơn giản.

Về đến nhà, Phương Đường liền nói với Đỗ Tư Phàm chuyện cô chuẩn bị đi công tác.

- Đây là lần đầu tiên em đi công tác.

Đỗ Tư Phàm hỏi: “Em ở bên đó mấy ngày?”

- Ba ngày trở lên, không biết khí hậu ở đó thế nào. Nghe nói Nhật Bản có rất nhiều suối nước nóng, không biết chừng em có thể ngâm nước nóng ở đó cũng nên!

Đỗ Tư Phàm thở dài: “Như thế có nghĩa ít nhất ba ngày tới anh không được ăn món ăn em nấu, anh nghĩ anh sẽ hơi không quen đấy!”

- Vậy anh sẽ nhớ em hay nhớ món ăn của em?

- Anh sẽ nghĩ đến món quà em mang từ Nhật Bản về cho anh là gì!

Phương Đường cố gắng suy nghĩ: “Em cũng không biết. Em không thông thuộc nơi ấy, thường ngày chỉ biết Nhật Bản nổi tiếng về xe hơi, nhưng anh đã có xe rồi, hơn nữa em cũng chẳng có khả năng mua tặng xe hơi cho anh!”

- Nhật Bản cũng rất nổi tiếng về ngành công nghiệp sex đấy! – Đỗ Tư Phàm thao thao bất tuyệt – Các nữ diễn viên AV (phim người lớn) có địa vị rất cao trong giới giải trí của Nhật, người ở đó coi họ là những ngôi sao chân chính. Có thể dễ dàng mua được đĩa AV ở các cửa hàng đồ chơi người lớn!”

- Anh không định bảo em mang đĩa AV về cho anh đấy chứ? Không đời nào! – Phương Đường tức tối nói.

Đỗ Tư Phàm cố ý chọc cô: “Chỉ mua hai đĩa thôi, của Ai Lijima là được rồi!”

- Đừng hòng! Con gái đi vào những cửa hàng đó mất mặt lắm! Em không muốn bị mất mặt ở nước ngoài như thế! – Phương Đường gào lên.

- Trêu em đấy! Các ấn phẩm băng đĩa không dễ dàng qua hải quan như vậy đâu. Hơn nữa những thứ này không cần phải đi Nhật mới mua được.

- Thật không hiểu nổi đám đàn ông các anh! Sao lại cứ thích xem mấy cái thứ đồi trụy ấy? – Phương Đường bĩu môi nói.

Đỗ Tư Phàm kiên nhẫn giải thích: “Nói một cách dễ nghe một chút là: đàn ông cực kỳ tò mò về cơ thể của người khác giới!”

- Có cách nói nào khác không?

- Có. Bản chất thật sự của mỗi thằng đàn ông đều rất dung tục.

- Có phải tất cả đàn ông đều từng xem những thứ như thế không? – Phương Đường trong lòng ôm tia hy vọng, hy vọng có thể nhận được một đáp án khiến cô tương đối hài lòng.

- Nói thế này nhé, trên hai mươi và dưới bốn mươi, những người đàn ông có cơ hội tiếp xúc đều đã từng xem những thứ này. Trong máy tính của đàn ông phương Đông không nhiều thì ít đều có ảnh hoặc phim AV của Nhật Bản.

- Tại sao lại là các diễn viên nữ Nhật Bản?

- Bởi vì ở châu Á, ngành công nghiệp sex của Nhật Bản là phát triển nhất, quay những bộ phim này không phải là phạm pháp. Nếu đổi lại là các nơi khác, quay những thước phim này có thể động chạm đến pháp luật.

- Đây rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu?

Đỗ Tư Phàm trả lời rất chuyên nghiệp: “Chuyện này có liên quan đến vấn đề khác biệt văn hóa, thế nên rất khó bình luận!”

Ngày Phương Đường đi công tác, Đỗ Tư Phàm gọi taxi cho cô, sau đó giúp cô chuyển hành lý lên xe. Cô kiên quyết không cho anh ra sân bay tiễn cô, bởi vì cô không nói cho anh biết hành trình lần này còn có Trình Trình. Sau khi xe chuyển bánh, Phương Đường nhìn qua kính chiếu hậu thấy Đỗ Tư Phàm đang vẫy tay tạm biệt cô, trong lòng chợt thấy chua xót, thậm chí bỗng muốn nhảy xuống xe để chạy lại ôm anh.

Kể từ khoảnh khắc này, cô bắt đầu thấy nhớ nhung người đàn ông đã chung sống với mình những ngày gần đây.

Ngồi trên máy bay ngắm mây thấy sao gần thế, cảm giác như nó đang ở ngay trước mặt, chạm vào là thấy. Nỗi nhớ khi ở trên độ cao hàng nghìn mét bỗng càng trở nên sâu sắc.

Ba ngày, chỉ có ba ngày thôi. Phương Đường thầm nhủ với chính mình, nhưng vẫn không thể xóa bỏ cái cảm giác ngột ngạt như bị thiếu ô xy, chỉ mong có thể hóa nỗi nhớ thành mưa rơi xuống mặt đất, nói với người mà mình đang nhớ nhung.

Diệt Tuyệt Sư Thái đột nhiên lên tiếng: “Mỗi lần ngồi máy bay tôi đều nghĩ, nếu xảy ra tai nạn, tôi chẳng may rời khỏi thế giới này, ai sẽ vì tôi mà rơi lệ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chắc chắn chỉ có bố mẹ, những người khác tôi đều không dám chắc!”

Một người vốn lạnh lùng sắt đá như Diệt Tuyệt Sư Thái bỗng nhiên nói ra một câu nói đầy cảm tính khiến cho Phương Đường nghĩ chắc chắn Diệt Tuyệt Sư Thái có nỗi niềm riêng.

- Còn cô thì sao? Có từng nghĩ đến những chuyện này không?

Phương Đường lắc đầu: “Có thể nói ra chị cũng không tin: đây là lần đầu tiên em đi máy bay, cũng là lần đầu tiên em đi xa nhà!”, nếu xảy ra tai nạn trên không, ai sẽ là người khóc lóc vì cô? Bố mẹ cô đã qua đời từ lâu, trước đây cô quá coi trọng tình yêu, kết quả đa số bạn bè đều lần lượt xa cách cô. Đến nay, mối quan hệ bạn bè thân thiết chỉ có mỗi Yên Lạc và Phạm Gia Ni. Đỗ Tư Phàm thì sao? Nếu cô chết rồi, anh sẽ khóc thương cho cô chứ?

Bay trên không là một trải nghiệm khiến cho người ta nảy sinh rất nhiều giả thiết, bởi vì lúc này chúng ta chỉ cách thiên đường có một bước chân.

Họ ở trong một nhà dân, có bể nước nóng lộ thiên. Bà chủ nhà là một phụ nữ trung niên đã ly hôn, bộ dạng lúc nói chuyện vô cùng khiêm tốn, dịu dàng và lịch thiệp, giọng nói rất dễ nghe.

Nông nghiệp Nhật Bản không mấy phát triển, các loại rau xanh hay hoa quả có giá rất cao, nhưng các loại hải sản lại rất phong phú, giá lại rẻ.

Bà chủ chuẩn bị một bàn thức ăn chiêu đãi mọi người. Các món ăn rất tinh tế, màu sắc bắt mắt, trông vô cùng ngon mắt. Trên bàn ăn có đặt một lò than mini, trên lò than đặt một cái vỉ thép. Bà chủ nhà đặt một con bào ngư còn sống lên vỉ sắt, con bào ngư bị nướng đau đớn co lại và chuyển động cơ thể.

Người phiên dịch giới thiệu: Món ăn này gọi là “lửa địa ngục”.

Bị nướng sống như thế, cảnh tượng này đúng là chỉ có ở địa ngục. Phương Đường không “nhẫn tâm” ăn món ăn này. Trong khi đó những người khác lại ăn ngon lành, còn luôn miệng khen bào ngư tươi ngon.

Bà chủ nhà nghe mọi người tấm tắc khen ngợi chỉ mỉm cười ngọt ngào, thỉnh thoảng rót rượu cho từng người. Mùi rượu rất nhẹ, giống như một loại rượu mạnh bị pha thêm nước. Nhưng uống vài ly vào bụng rồi cũng khiến cho người ta cảm thấy lâng lâng. Tửu lượng của Trình Trình tương đối tốt, tất cả mọi người đều chạm cốc với cô, Trình Trình không từ chối bất cứ một ai.

- Phương Đường, chúng ta cũng cạn ly nhé! – Trình Trình lại gần Phương Đường nói – Cạn ly vì người đàn ông mà chúng ta từng cùng sở hữu!

- Chị say rồi! – Phương Đường nhắc nhở Trình Trình.

Trình Trình cười lớn: “Rượu không say mà người tự say!”

Diệt Tuyệt Sư Thái tiếp lời: “Tình không say mà người tự say!”, nói rồi cũng uống cạn rượu trong cốc của mình rồi nhìn Phương Đường bằng ánh mắt mơ màng. Phương Đường nhớ đến Đỗ Tư Phàm, cảm thấy mình có chút say say.

©STE.NT

Bể nước nóng không to lắm, nhưng nhiệt độ rất vừa phải, hơn nữa còn ngửi thấy mùi lưu huỳnh. Ba người phụ nữ cùng nhau ngâm trong bồn nước, thầm so sánh thân hình của nhau.

- Tuổi trẻ thật tuyệt! Phương Đường, làn da của chị là tuyệt nhất trong số mấy người phụ nữ chúng ta! – Trình Trình nói bằng giọng ngưỡng mộ.

- Tôi đã hai sáu tuổi rồi, đâu dám tự nhận mình còn trẻ nữa.

Bên cạnh Diệt Tuyệt Sư Thái có đặt một xô nước đá, trong xô là một chai rượu champange. Diệt Tuyệt Sư Thái rót cho mỗi người một ly, đưa đến tận tay từng người: “Đối với tôi mà nói, cô vẫn còn trẻ chán. Lúc tôi hai sáu tuổi như cô, làn da của tôi cũng không đẹp được như thế!”

- Ở tuổi hai sáu, các chị đều thành công hơn em, được vô số người kính phục! – Phương Đường nói thực lòng, ở trước mặt hai người phụ nữ này, một là cấp trên, một là đại minh tinh, cho dù là ai trong số họ đều là những nhân vật có tiếng tăm.

Trình Trình nhớ lại: “Năm tôi hai sáu tuổi, tôi đạt giải thưởng đầu tiên trong sự nghiệp diễn xuất của mình, cũng trong năm đó tôi mất đi người đàn ông mà tôi yêu nhất trong cuộc đời”.

Điều Diệt Tuyệt Sư Thái nói ra khiến cho mọi người không khỏi giật mình: “Năm tôi hai sáu tuổi, suýt chút nữa tôi phải ngồi tù!”

- Sao thế? – Hai cô gái kia đồng loạt hỏi.

- Năm đó tôi yêu một người đàn ông, sau vài tháng bên nhau, đột nhiên một hôm có một cô gái chạy đến tìm tôi, nói rằng cô ta là vợ của người đàn ông đó. Tôi và người phụ nữ đó xảy ra xung đột, tôi bất cẩn đẩy ngã cô ta, cô ta ngã gãy một chân. Về sau cô ta kiện tôi tội cố ý gây thương tích, kết quả tôi phải bồi thường cho cô ta một khoản tiền mới yên chuyện.

- Người đàn bà đó thật đáng sợ, cô ta thật sự là vợ của người đàn ông ấy ư? – Phương Đường hỏi.

- Đúng thế. Người đàn ông đó đã lừa dối tôi, anh ta luôn nói với tôi rằng anh ta độc thân. Sau khi xảy ra chuyện, anh ta thậm chí không dám gặp mặt tôi. Tôi thật sự bị oan, tôi ghét nhất là làm kẻ thứ ba, nhưng không ngờ mình lại trở thành kẻ thứ ba. Phương Đường cảm thấy bất bình thay cho Diệt Tuyệt Sư Thái: “Rõ ràng là lỗi của gã đàn ông đó, nhưng tại sao vợ anh ta lại tìm chị tính sổ? Gã đàn ông đó thật đáng chết!”

Diệt Tuyệt Sư Thái cười chua xót: “Gã đàn ông đó không những không chết mà còn làm hòa với vợ, bọn họ thậm chí còn dùng tiền bồi thường của tôi để ra nước ngoài du lịch!”

Trình Trình hỏi: “Tại sao chị lại yêu một người đàn ông như vậy chứ?”

- Những người phụ nữ đang yêu thường không tỉnh táo. Người đàn ông đó chẳng có gì tốt, sự nghiệp không có, cũng chẳng đẹp trai, lại rất nghèo. Tôi vốn nghĩ anh ta là một người thật thà, nhưng không ngờ một người đàn bà tưởng rằng sáng suốt như tôi lại bị một người đàn ông tưởng rằng thật thà như thế lừa gạt! – Diệt Tuyệt Sư Thái thở dài, bộ dạng buồn bã – Hồi đó tôi yêu anh ta là bởi vì có một lần anh ta giúp tôi giặt một xô quần áo.

- Nguyên nhân đặc biệt quá! – Cả hai cô gái cùng nói.

- Lúc anh ta mới theo đuổi tôi, tôi không hề có cảm giác gì đặc biệt. Về sau, có một hôm anh ta đến nhà thăm tôi, máy giặt nhà tôi bị hỏng, tôi lúc đó lại đang mải làm một cái dự án, hoàn toàn không có thời gian tìm người sửa máy giặt. Kết quả người đàn ông đó giặt tay hết chỗ quần áo bẩn của tôi. Sau chuyện đó, tôi đã đem lòng yêu anh ta!

Phương Đường dường như có thể hiểu được: “Đàn ông lúc làm việc nhà quả thực rất quyến rũ!”

Trình Trình lại không cho là như thế: “Loại đàn ông chẳng có thứ gì như thế, anh ta muốn theo đuổi chị nhưng tiếc tiền đương nhiên phải bỏ sức ra lấy lòng chị rồi. Nếu không sao chị có thể để mắt đến anh ta! Giặt vài cái quần cái áo đã lừa được con gái nhà người ta, hắn ta đúng là quá hời!”

- Thế sau đó anh ta có tiếp tục giặt quần áo cho chị nữa không? – Phương Đường tò mò hỏi.

Diệt Tuyệt Sư Thái lắc đầu: “Trình Trình nói rất đúng, sau khi lừa được tôi, hắn ta không còn cố sức lấy lòng tôi nữa. Về sau thỉnh thoảng cũng giúp tôi làm việc nhà, nhưng thái độ khác hẳn trước đó. Trước là tự nguyện tự giác, sau này là vô cùng không cam tâm tình nguyện.”

- Lần đầu tiên em nghe có người tán gái bằng cách giặt quần áo thay đấy!

- Đấy gọi là “Tự nhiên tỏ ra ân cần, không phải sở khanh cũng là trộm cướp” – Trình Trình lạnh lùng nói – Một người đàn ông không thân thiết với chị tự nhiên giặt quần áo cho chị, không biết chừng trong lòng hắn đang nhân cơ hội này để ảo tưởng gì đó về cơ thể chị!

- Lẽ nào đàn ông làm việc nhà thay phụ nữ đều có động cơ không đơn thuần như vậy sao?

- Sau khi đàn ông chiếm được cô rồi mà vẫn chủ động làm việc nhà thay cô hoặc ngoan ngoãn chấp hành sự sắp xếp của cô, người đàn ông đó mới là thật lòng với cô! – Diệt Tuyệt Sư Thái bổ sung – Nhưng những điều đó cũng chẳng thể phân biệt được người đàn ông này đã kết hôn hay chưa!

Trình Trình là một nghệ sĩ yêu nghề, trước ống kính, cô luôn tìm đến cái hoàn mỹ, chẳng chút oán thán lặp đi lặp lại những tư thế và động tác. Vì một cảnh quay ngoài biển, cô hết lần này đến lần khác lao ra biển, mấy lần bị sặc nước đến mức ho chảy cả nước mắt, cát dắt vào hết móng tay móng chân, cứa vào da thịt khiến cô đau đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ cần có ống kính chĩa vào là cô lại nở nụ cười tươi rói.

Lúc ngồi nghỉ, Trình Trình thường mời các nhân viên làm việc uống nước, nói “Mọi người vất vả quá!”. Cô là một nghệ sĩ gần gũi với mọi người, chẳng trách mà tiếng tăm của Trình Trình trong giới rất tốt, quan hệ với giới truyền thông cũng không tồi.

Khi rảnh rỗi, Trình Trình dạy Phương Đường cách trang điểm: “Đỗ Tư Phàm không dạy em sao?”

- Bản thân em cũng lười, có bao giờ chịu học anh ấy đâu.

- Thật khó tưởng tượng vợ của một nhà tạo mẫu lại không biết trang điểm! – Trình Trình hỏi – Thế bình thường hai người làm gì để giết thời gian?

Phương Đường cố gắng nhớ lại tình tiết trong cuộc sống hàng ngày của mình: “Chẳng có gì đặc biệt cả. Chỉ ở nhà xem ti vi, đọc sách, nghe nhạc, phần lớn thời gian là ai làm việc của người ấy, em xem phim của em, anh ấy xem tạp chí thời trang của anh ấy!”

- Không thấy ngột ngạt sao?

- Không, em rất thích cuộc sống bình dị như thế. Ai bận chuyện người nấy, không ai can thiệp vào đời sống riêng tư của ai hết.

- Nói chung em khá thích hợp với Đỗ Tư Phàm! – Trình Trình nói – Anh ấy thích cuộc sống tự nhiên và đơn giản, trước đây chị không thể hiểu nổi, thường bám riết lấy anh ấy đòi làm cái này, cái kia. Bắt anh ấy dạy chị trang điểm như thế nào, chọn quần áo ra sao, bắt anh ấy đưa chị đi chơi, không cho anh ấy thế này, thế kia…

- Anh ấy đều nghe theo chị chứ?

- Anh ấy là một người không giỏi từ chối người khác. Chỉ cần em mở miệng, thông thường anh ấy đều chấp nhận mọi yêu cầu của em!

- Em cũng cảm thấy anh ấy rất tốt bụng, dễ mềm lòng! – Phương Đường thừa nhận.

- Nhưng có một điều, hiện giờ anh ấy vô cùng sắt đá với chị, cứ không chịu tha thứ cho chị! – Cuối cùng Trình Trình đã lật lại vấn đề cũ.

Phương Đường hơi chột dạ: “Xin lỗi chị, em vẫn chưa tìm được cơ hội nói hộ chị chuyện đó!”

Trình Trình cười độ lượng: “Không sao, một việc chị mất hai năm trời mà không sao thực hiện được, em cũng không thể thực hiện được trong thời gian ngắn như thế. Hơn nữa nói thay cho bạn gái cũ của chồng mình trước mặt anh ấy cũng là một việc hết sức kỳ quặc!”

Tâm lý của Phương Đường càng thêm bất an.

- Quen biết em chị rất vui, ít nhất chị cũng hiểu ra nếu lần sau gặp một người đàn ông như Đỗ Tư Phàm, chị nên dùng cách nào để cư xử với anh ta!

- Chị vẫn yêu anh ấy phải không?

Vẻ mặt của Trình Trình trở nên trầm ngâm: “Chị có còn yêu anh ấy hay không đã không còn quan trọng. Tất cả mọi chuyện đã không thể cứu vãn, chỉ cần anh ấy không nhìn chị bằng ánh mắt lạnh lùng đó là chị đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Đôi khi chị thầm nghĩ, nếu Đỗ Tư Phàm cũng phạm phải một sai lầm giống như chị, chị liệu có tha thứ cho anh ấy không, có cho anh ấy thêm cơ hội không? Đáp án chắc chắn là: chị sẽ tha thứ. Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa nam và nữ. Đàn ông ong bướm ở bên ngoài dễ được tha thứ, còn đàn bà nếu chẳng may ‘vượt rào’ sẽ bị người đời phỉ nhổ. Cứ nói ngay như trong giới nghệ sĩ, một nữ nghệ sĩ có chuyện gì đó không hay với một nam nghệ sĩ, y như rằng người con gái sẽ chịu đả kích nhiều hơn so với người đàn ông!”

Trên cán cân đạo đức, thế tục luôn nghiêng về phía người đàn ông.

Phương Đường đột nhiên nghĩ: Nếu lúc này Chu Lệ Văn quay lại hối lỗi với cô, liệu cô có tha thứ cho anh ta?

Chuyến bay kéo dài ba ngày nhanh chóng kết thúc. Ở sân bay, nhóm của Phương Đường được thông báo: do thời tiết có sương mù dày đặc nên máy bay không thể cất cánh. Tất cả mọi người phải ngồi trong phòng chờ, đợi làm thủ tục lên máy bay. Thỉnh thoảng lại có fan hâm mộ nhận ra Trình Trình, chạy đến xin chụp ảnh và chữ kí. Trình Trình vui vẻ đồng ý, cô đúng là một diễn viên không làm cao.

Phương Đường mua một cốc sữa nóng từ máy bán hàng tự động, vừa uống vừa đọc tạp chí miễn phí ở sân bay.

- Phương Đường! – Có người gọi cô.

Phương Đường ngẩng đầu, vô cùng kinh ngạc, trước mặt cô chính là Chu Lệ Văn. Không phải vì tối qua trong đầu cô có giả thiết đó nên ông trời đã sắp đặt để gã đàn ông này đến ăn năn với cô đấy chứ

- Hi! – Phương Đường đứng dậy.

- Anh đến Nhật Bản công tác, hôm nay về, không ngờ lại gặp em ở đây! – Chu Lệ Văn hình như rất vui khi gặp được cô.

Phương Đường cố nặn ra một nụ cười: “Đúng thế, tôi cũng đi công tác!”

- Em xinh đẹp hơn trước nhiều! – Chu Lệ Văn khen ngợi.

- Lúc tâm trạng vui vẻ tôi cũng chải chuốt bản thân đôi chút.

- Em vẫn thích uống sữa như trước!

- Đúng thế, thói quen rồi!

Chu Lệ Văn bắt đầu ấp úng: “Dạo này em có ổn không?”

- Rất ổn! Đã đổi sang công việc mới! Mọi người đối xử với tôi cũng không tồi!

- Thế thì tốt! – Hai người cứ đứng đối diện với nhau như vậy, rồi bỗng chẳng còn chủ đề gì để nói chuyện.

Phương Đường từng vô số lần tưởng tượng ra cảnh tượng cô và Chu Lệ Văn gặp lại: hoặc là cô sẽ đau đớn mà khóc lóc, nước mắt nước mũi đầm đìa, chỉ trích anh ta này nọ; hoặc là lạnh nhạt đả kích, mỉa mai anh ta đã tìm được một người vợ không biết điều như thế nào; hoặc là coi như không nhìn thấy, coi anh ta như một người hoàn toàn xa lạ… nhưng cô không thể nào ngờ hai người sẽ gặp lại nhau trong tình cảnh này: gặp nhau rồi lại hỏi những vấn đề chẳng chút liên quan đến chuyện tình cảm, phải kiếm chuyện làm quà… Người đang đứng trước mặt cô bây giờ vừa quen thuộc vừa xa lạ, khiến cho cô không biết phải làm sao, chỉ có thể dùng nụ cười để che giấu sự bối rối.

Diệt Tuyệt Sư Thái gọi Phương Đường: “Phương Đường, qua đây chút! Tôi có vấn đề cần bàn bạc với cô!”

Phương Đường như bừng tỉnh khỏi mộng mị, vội vàng nói với Chu Lệ Văn: “Xin lỗi nhé, tôi còn có việc!”

- Không sao, em cứ đi đi! – Chu Lệ Văn cũng khách khí nói.

Phương Đường chạy đến trước mặt Diệt Tuyệt Sư Thái, hỏi: “Giám đốc, có chuyện gì thế ạ?”

Nào ngờ Diệt Tuyệt Sư Thái lại đáp: “Chẳng có chuyện gì cả!”

- Vậy chị…

- Người đàn ông đó là tình cũ của cô phải không? – Diệt Tuyệt Sư Thái hỏi rất thẳng thừng.

Phương Đường không khỏi đỏ bừng mặt: “Vâng, anh ta cũng đến Nhật Bản công tác, không ngờ lại gặp ở đây.”

- Nhìn vẻ mặt của hai người là có thể đoán ra hai người từng có gì với nhau!

- Chị thật tinh tường!

- Ánh mắt cô nhìn anh ta có vẻ không tự nhiên, vì vậy tôi mới gọi cô qua đây!

- Ánh mắt của chị sắc sảo thật đấy!

- Cảm giác gặp lại tình cũ với cảm giác gặp lại bạn bè hoàn toàn khác biệt. Gặp mặt bạn cũ sẽ có cảm giác vui mừng, nóng lòng muốn biết tình hình của đối phương hiện giờ, nôn nóng hỏi địa chỉ và cách thức liên lạc với đối phương. Khi gặp lại tình cũ, đề tài chủ yếu là nói chuyện thời tiết hôm nay đẹp nhỉ, anh (cô) có khỏe hay không… Người nào mà tình trạng hiện giờ quá tồi tệ thường không muốn để đối phương biết được, thậm chí còn phải làm ra vẻ đang sống rất tốt, thường sẽ không để lại cách thức liên lạc, mà cho dù có để lại, trong lòng cũng thầm nghĩ liệu có bị người yêu hiện giờ phát hiện ra không?

- Giám đốc, chị nói đúng quá! – Phương Đường không ngờ Diệt Tuyệt Sư Thái lại là một triết gia tình yêu.

- Tôi cũng từng có một lần bồng bột, mua vé máy bay đi thăm lại tình cũ, nhưng lại không gặp mặt anh ta.

- Tại sao ạ? – Phương Đường thắc mắc.

- Lúc ấy đã đứng ở dưới lầu nhà anh ta rồi, đột nhiên tôi lại thay đổi ý định. Gặp mặt rồi thì sao chứ? Cuộc sống và tình cảm của cả hai đều đã thay đổi rồi, không thể nào tìm lại được cảm giác ban đầu.

- Chị đi tìm anh ta cho thấy chị vẫn yêu anh ta mà!

- Tôi yêu anh ta của quá khứ chứ không phải hiện tại. Hoặc nói cách khác, tôi thấy nhớ những kỉ niệm tình yêu đã là dĩ vãng, chẳng mấy liên quan đến người đàn ông đó ở hiện tại.

Phương Đường có vẻ mơ hồ: “Hình như em không hiểu cho lắm!”

Diệt Tuyệt Sư Thái tỏ vẻ như người từng trải: “Sau này từ từ cô sẽ hiểu thôi!”

Món quà mà Phương Đường mua về cho Đỗ Tư Phàm là những con rối thủ công kiểu Nhật, cả bộ có năm con, mặc kimono rất đẹp, cực kỳ bắt mắt, khiến cho Phương Đường vừa nhìn thấy đã thích ngay.

Đỗ Tư Phàm rất thích món quà này, lúc nhận quà còn cười toe toét: “Một món quà mang đậm văn hóa bản địa!”

Phương Đường tìm thấy một ít trứng xào cà chua thừa trong tủ lạnh, liền cho vào lò vi sóng.

- Sao thế? Em vẫn chưa ăn cơm à? – Đỗ Tư Phàm ngạc nhiên hỏi.

- Nên nói là ba ngày nay em chưa được ăn ngon miệng hôm nào! – Phương Đường tiếp tục tìm kiếm đồ ăn ở trong tủ – Em rất nhớ những món ăn em tự làm!

- Kinh phí của công ty em hạn hẹp lắm sao? Để cho bọn em phải chịu đói như thế? – Đỗ Tư Phàm nhíu mày, có vẻ như thương xót.

“Tít tít” một tiếng, thức ăn đã được hâm nóng. Phương Đường đổ thức ăn ra bát thủy tinh rồi đơm nửa bát cơm ăn kèm, vừa ăn vừa tấm tắc: “Ngon quá, ngon quá, cơm nhà vẫn là vừa miệng nhất. Người Nhật ăn uống thanh đạm quá, rất nhiều món gỏi, ít dầu mỡ, rõ ràng ăn no căng rồi nhưng chỉ hai tiếng sau là đói meo, bụng sôi lên òng ọc. Cái món sushi Nhật Bản, thỉnh thoảng ăn chơi bời còn được, nếu bảo em ngày nào cũng ăn, em thấy không quen. Cũng may chỉ ở đó có ba ngày thôi, chứ nếu ở đấy ba tháng chắc em chỉ còn da bọc xương trở về!”

- Người ta coi trọng sức khỏe ăn uống mà!

- Em ăn uống cũng rất lành mạnh mà, chắc chắn em phải sống đến trăm tuổi! – Phương Đường mồm đầy thức ăn, nhồm nhoàm vừa nhai vừa nói.

- Chuyến đi Nhật Bản lần này chẳng giúp em thu hoạch được gì ư?

- Thu hoạch thì đương nhiên là có. Anh không thấy em đã trở nên tinh tế hơn hay sao? – Cuối cùng Phương Đường cũng ngẩng mặt lên, dùng tay gạt hạt cơm trên mép xuống.

- Anh nhìn thấy rồi, trang điểm nhẹ, rất hiếm có. Thường ngày có thấy em trang điểm bao giờ đâu!

- Mới học được đấy!

- Không thèm học một thợ trang điểm đẳng cấp như anh mà đi học người khác, làm mình mất thể diện quá! – Đỗ Tư Phàm nói.

- Anh thử đoán xem là em học từ ai? – Phương Đường cố tỏ vẻ bí ẩn.

Đỗ Tư Phàm tỉ mỉ quan sát Phương Đường một lát, không nói gì rồi cúi đầu đọc tạp chí trên tay.

- Đoán không ra chứ gì?

- Anh không muốn đoán.

- Em nói cho anh biết nhé, là…

Đỗ Tư Phàm cắt ngang lời cô: “Sau này em tránh xa cô ta ra một chút, đừng thân với cô ta quá!”

- Anh biết “cô ta” mà em nói đến là ai sao?

- Em quá coi thường trình độ nghề nghiệp của anh rồi!

- Nhưng cô ấy là người đại diện hình ảnh cho sản phẩm mới của công ty em, em làm việc ở đó, đương nhiên không thể tránh khỏi phải qua lại với cô ấy rồi! – Phương Đường dè dặt nói.

- Công ty em chỉ có mình em là nhân viên sao? Cứ bắt em phải làm thân với cô ta cho bằng được à? Phương Đường, nghe lời anh, tránh xa cô ta ra, như thế tốt cho em, cho anh, cho cô ta, có thể còn tốt cho cả người khác nữa!

Đã nói đến nước này, Phương Đường đành phải thực hiện lời hứa của mình: “Hồi đầu sở dĩ Trình Trình rời xa anh không phải bởi vì không yêu anh, mà là vì cô ấy cảm thấy hổ thẹn với anh. Hai người cho dù không làm tình nhân của nhau thì cũng không cần thiết phải trở mặt thành thù như thế!”

- Là tình nhân hay kẻ thù chẳng liên quan gì đến em cả. Em không nên xen vào chuyện này. Phương Đường, em quá ngây thơ, em là vợ của anh, thế mà lại đi năn nỉ cho người phụ nữ khác. Vì cái gì chứ?

- Em cũng không biết là tại sao. Chỉ có điều nhìn thấy hai người như vậy, trong lòng em cứ không yên. Anh và Trình Trình còn có quan hệ công việc mà, dù gì cô ấy cũng là khách hàng của anh, anh làm căng với cô ấy như vậy hình như chẳng có lợi gì cho anh cả. Trình Trình không có ý gì khác, cô ấy chỉ hy vọng anh có thể hiểu được hồi đó cô ấy không phải vì tiền mà rời xa anh.

Đỗ Tư Phàm thở dài: “Trình Trình là loại con gái như thế nào trong lòng anh hiểu rõ. Cho dù hồi đầu cô ta không phải vì tiền mà rời xa anh, anh cũng không thể trở thành bạn bè với cô ta được! Sở dĩ anh lạnh nhạt với cô ta như vậy là bởi vì anh biết, chỉ cần anh tỏ thái độ tốt với cô ta một chút, tình cảm của cô ta dành cho anh sẽ lại hồi sinh, vì vậy anh thà để cô ta nghĩ rằng anh khinh thường cô ta, hiểu lầm cô ta còn hơn là để cô ta yêu lại anh!”

- Chính vì cô ấy từng phạm sai lầm ư?

- Mỗi người đều cần phải chịu trách nhiệm cho những sai lầm của mình, cho dù cô ta có là đại minh tinh đi chăng nữa. Không phải tất cả mọi chuyện đều có thể làm lại, ít nhất là chuyện tình cảm giữa anh và cô ta là như thế.

- Anh không yêu cô ấy nữa sao? – Phương Đường rất muốn biết đáp án của câu hỏi này.

- Chẳng có ai sẽ yêu một người mãi mãi cả. Tình yêu vĩnh cửu chỉ là truyền thuyết. Thời gian có thể xóa nhòa tất cả mọi thứ, bao gồm cả nỗi đau, hồi ức và cả tình yêu.

- Nhưng anh vẫn quan tâm đến cô ấy.

Đỗ Tư Phàm khựng người.

- Anh hoàn toàn có thể không nhận khách hàng như cô ấy, nhưng anh đâu có làm thế. Anh vẫn tỉ mỉ thiết kế hình ảnh đẹp nhất cho cô ấy, để ý hành động cho cô ấy. Anh đang dùng một phương pháp thầm lặng để quan tâm đến cô ấy.

- Thế thì đã sao? Quan tâm không đồng nghĩa với việc anh và cô ta có thể yêu nhau lại lần nữa. Ngoài ra, công việc và tình cảm riêng tư là hai việc hoàn toàn khác nhau, hết lòng phục vụ khách hàng là đạo đức nghề nghiệp! – Đỗ Tư Phàm đứng dậy đi vào phòng, không nói chuyện với Phương Đường nữa.

Phương Đường thấy Đỗ Tư Phàm tức tối đi vào phòng, đóng cửa lại, đột nhiên thấy trong lòng vui vui.

- Quan tâm đến một người nhưng lại không yêu người đó, thứ lý lẽ gì vậy? – Phương Đường tìm đến Yên Lạc để giải đáp thắc mắc.

Phong cách ăn mặc của Yên Lạc hôm nay lại thay đổi, còn đeo thêm một cặp kính, trông rất trí thức: “Em muốn biết chuyện này trước: Chị có yêu Đỗ Tư Phàm hay không?”

- Chị không biết.

- Vậy khi anh ấy nói anh ấy không yêu cô gái kia nữa, trong lòng chị thấy sao?

- Hình như là rất vui! – Phương Đường cảm thấy rất tội lỗi, cứ như mình làm gì sai trái với Trình Trình vậy.

- Điều đó cho thấy ít nhất chị cũng hơi thích anh ấy rồi!

- Có lẽ thế! – Phương Đường thừa nhận.

- Thế mà chị còn cố công nói tốt cho cô gái đó trước mặt anh ấy à?

Phương Đường cảm thấy đầu óc rối bời: “Có thể em sẽ nghĩ chị ngốc nghếch!”

- Không phải ngốc, mà là rất ngốc! – Yên Lạc chấn chỉnh lại cách dùng từ của Phương Đường, nếu không phải vì hôm nay cô ăn mặc rất trí thức, không biết chừng cô sẽ túm lấy Phương Đường mà lay, mà lắc, hy vọng Phương Đường sớm tỉnh táo lại.

- Nhưng chị rất muốn biết xem rốt cuộc cảm giác của anh ấy với cô gái đó là gì. Hiện giờ chị chỉ hơi thích anh ấy, muốn thu lại thứ tình cảm này vẫn còn kịp. Nếu đợi đến lúc chị bất cẩn chìm đắm vào rồi, đột nhiên hai người ấy lại quay sang nói với chị rằng họ còn yêu nhau tha thiết, lúc ấy chị sẽ chịu không nổi!

©STE.NT

Yên Lạc dường như đã hiểu ra Phương Đường đang khổ tâm chuyện gì: “Bạn trai cũ của em trước đây thỉnh thoảng cũng có lúc hứng lên đột nhiên gọi điện đến hỏi em dạo này sống có tốt không, nhưng phần lớn đều chọn cách không liên lạc nữa!”

- Bọn họ có thật lòng quan tâm em không?

Yên Lạc gãi đầu: “Đám bạn trai cũ của em ai cũng chỉ qua lại không quá nửa năm, thế nên em không thể cho chị một đáp án chính xác được. Nhưng em có thể hỏi hộ chị!” – Nói rồi cô móc điện thoại ra.

- Em định gọi cho ai thế?

- Những câu hỏi có liên quan đến đàn ông đương nhiên phải hỏi đàn ông rồi! – Yên Lạc gọi điện, nói chuyện với người ở đầu dây bên kia bằng giọng vừa quát nạt vừa dọa dẫm, cuối cùng cúp máy: “Đàn ông nói: nếu là người phụ nữ anh ta từng yêu thật lòng, vậy thì cho dù anh ta có chia tay với cô gái đó rồi, anh ta vẫn sẽ quan tâm đến cô ta. Chỉ có điều có những người đàn ông sẽ thể hiện bằng hành động, lại có những người chỉ giấu ở trong lòng. Thông thường những người tình cũ nhờ họ giúp đỡ cái gì họ đều tận tình giúp. Đối với đàn ông mà nói, đấy là một dạng trách nhiệm!”

- Lý lẽ gì vậy? Vậy sao lần chị gặp Chu Lệ Văn ở Cổ Trấn, anh ta lại vì vợ mình mà xuống nước năn nỉ chị nhường lại căn phòng cho bọn họ?

- Ồ, đàn ông còn nói rằng: nếu trước mặt của vợ hoặc bạn gái “đương nhiệm”, bọn họ vẫn thường coi trọng cảm nhận của vợ hoặc bạn gái “đương nhiệm” hơn, cái này gọi là “người cũ không bằng người mới”.

Cũng phải, Phương Đường nhớ lại lúc gặp Chu Lệ Văn ở sân bay, biểu hiện của đối phương đối với cô khách sáo hơn nhiều, cũng khiêm tốn hơn nhiều. “Chị lo người mới rồi sẽ biến thành người cũ, người cũ lại biến thành người mới. Là gã đàn ông nào nói với em những điều này thế?”

Yên Lạc căng thẳng nhét điện thoại vào túi, không cho Phương Đường nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình.

- Khỏi cần giấu, nhìn cách em ăn mặc hôm nay là đủ biết: chắc chắn là anh chàng thạc sĩ hóa học đó rồi! Cuối cùng em cũng hạ được quyết tâm “ra tay” với người quen rồi hả?

Một người xưa nay không bao giờ che giấu tình cảm của mình như Yên Lạc bây giờ lại bắt đầu giấu giấu giếm giếm: “Đâu có, em và anh ấy chỉ là anh em thôi!”

- Hình như từ trước đến giờ em không bao giờ vì một người anh em mà thay đổi phong cách ăn mặc của mình!

Yên Lạc thở dài: “Yêu một người quen không tốt là thế đấy, phải vô cùng để tâm đến kết quả sau này. Em chưa bao giờ thiếu tự tin thế này, em chẳng có chút chắc chắn nào về tình cảm này, vì vậy em không muốn nói với chị quá sớm!”

- Thế mà chị lại cảm thấy rất có niềm tin vào tình cảm lần này của em, chị tin em sẽ không nửa đêm canh ba uống say khướt rồi gọi chị đến lôi về nhà nữa!

- Tại sao? Bởi vì anh ấy có học vấn cao chăng?

- Không phải. Là bởi vì trong lịch sử tình ái của em, anh ta là người đàn ông duy nhất không phải là tình yêu sét đánh! Không phải chị phủ nhận tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng chị cứ cảm thấy thứ tình yêu sét đánh này có gì đó không thực, hai người sau khi quen nhau còn có biết bao nhiêu chi tiết cần phải tìm hiểu, mà chính những chi tiết này lại là hung thủ giết chết tình yêu sét đánh đấy!

Ấn tượng đầu tiên giữa người với người không thể phản ánh chân thực hoàn toàn mọi phương diện của đối phương. Có thể người này ăn mặc vô cùng lịch lãm trước mắt bạn nhưng sau lưng bạn, anh ta để nhà cửa bừa bãi như một cái ổ chuột; có thể anh ta thao thao bất tuyệt bình luận này nọ về tướng ăn không giống ai của anh chàng hàng xóm trước mặt bạn, nhưng đằng sau lưng bạn, biết đâu anh ta thường xuyên cắt móng chân móng tay xong, không rửa tay sạch sẽ mà dùng tay bốc đồ ăn bỏ vào miệng luôn? Khi bạn nói chuyện với anh ta, anh ta thường tỏ ra vô cùng lịch lãm, có học, thỉnh thoảng lại đá thêm vào câu chuyện vài từ tiếng Anh để nâng cao đẳng cấp của bản thân, nhưng trên thực tế số lượng từ vựng tiếng Anh trong đầu anh ta chẳng quá một trăm từ…

- Thế chị và Đỗ Tư Phàm thì sao?

- Vì vậy cuộc sống của chị hết sức không chân thực! – Đỗ Tư Phàm tốt hơn tưởng tượng của Phương Đường nhiều, điều đó khiến cô cảm thấy không chân thực.

Lần quảng cáo này làm rất tốt, thành tích tiêu thụ sản phẩm của công ty Erna tăng lên rất nhanh, hơn nữa còn có xu hướng tăng mạnh về sau, các đại lý thi nhau đặt hàng. Bộ phận quảng cáo đã nhận được khen thưởng của công ty.

Diệt Tuyệt Sư Thái gọi Phương Đường đến văn phòng: “Qua hai tháng khảo sát, tôi quyết định kết thúc thời gian thử việc của cô trước thời hạn. Bắt đầu từ ngày hôm nay, cô chính thức trở thành thành viên của bộ phận này. Lương của cô sẽ được tăng lên hai mươi phần trăm”.

- Cảm ơn giám đốc! – Phương Đường vô cùng bất ngờ trước thông tin này.

- Không cần cảm ơn tôi, đây là phần thưởng cô đáng được nhận. Nói thực lòng, hồi đầu, sơ yếu lý lịch của cô không phải là nổi bật nhất trong số những người đến xin việc, chính tổng giám đốc Đoàn đã bảo tôi phá lệ nhận cô vào đấy!

- Tổng giám đốc Đoàn ư? – Một thông tin vô cùng bất ngờ.

- Đúng thế! Tôi xưa nay cực kỳ ghét những nhân viên vào công ty này nhờ mối quan hệ, nhưng cô đã làm thay đổi định kiến của tôi!

- Nhưng hình như em và tổng giám đốc Đoàn không hề quen biết! Chắc chị cũng đã nghe những tin đồn trong ngành của em trước đây!

Diệt Tuyệt Sư Thái có vẻ không mấy để tâm: “Có thể cái cô Trình Trình đó đã nhắc đến cô trước mặt tổng giám đốc Đoàn, có thể nhận ra là cô ta dường như đang cố gắng giành lấy cơ hội cho cô…”

- Em và Trình Trình… – Phương Đường không biết nên giải thích mối quan hệ giữa cô và Trình Trình như thế nào. Trình Trình là nhân vật của công chúng, Phương Đường không thể tùy tiện nói cho người khác biết tình sử của cô ta trước đây.

- Tôi không cần biết mối quan hệ của cô với Trình Trình là gì. Tôi chỉ biết kể từ hôm nay trở đi, cô đã là một nhân viên chính thức của bộ phận này. Cố gắng làm cho tốt, đừng để tôi thất vọng!

- Vâng thưa giám đốc! – Phương Đường phấn khởi đáp.

Ra khỏi văn phòng giám đốc, Phương Đường chạy ra một góc khuất gọi điện cho Trình Trình: “Trình Trình, cám ơn chị!”

- Cám ơn chị cái gì?

- Cám ơn chị đã nói với tổng giám đốc Đoàn để em đến Erna làm việc.

Trình Trình ngạc nhiên nói: “Em đến công ty Erna làm việc thì có liên quan gì đến chị?”

- Không phải chị đã năn nỉ tổng giám đốc Đoàn để em đến Erna làm việc sao?

- Chị có nói với tồng giám đốc Đoàn để em đi theo làm clip quảng cáo với chị thôi, nhưng đấy là chuyện sau này. Trước đó chị có biết em đến công ty Erna làm việc đâu?

Đúng thế, lần đầu tiên Phương Đường gặp Trình Trình ở công ty Erna, cô ta tỏ ra vô cùng kinh ngạc: “Cho dù thế nào đi nữa em vẫn phải cảm ơn chị. Nhờ chuyến đi vừa rồi mà em nhận được sự khẳng định của công ty!”

- Thế ư? Chúc mừng em! – Trình Trình vui thay cho Phương Đường.

- Còn nữa, Trình Trình, về phía Đỗ Tư Phàm… – Phương Đường không thể nói tiếp, cô không biết nên làm thế nào để nói với đối phương rằng mình chẳng giúp được gì.

- Chị đã biết rồi. Đỗ Tư Phàm chủ động gọi điện cho chị, bảo chị đừng kéo em vào chuyện này! – Trình Trình nói bằng giọng rất phấn chấn, hình như chẳng vì chuyện bị từ chối mà cảm thấy buồn bã – Em biết không? Hai năm rồi đây là lần đầu tiên anh ấy chủ động gọi cho chị đấy!

- Em xin lỗi, em không giúp gì được cho chị!

- Tính khí anh ấy là thế mà. Em có thể làm được đến như vậy là tốt lắm rồi. Anh ấy đúng là một người đàn ông có nguyên tắc!

Phương Đường gần như không hiểu nổi lời Đỗ Tư Phàm nói, chỉ cần anh đối xử với Trình Trình tốt một chút, tình cảm trong lòng cô ấy đối với anh sẽ hồi sinh: “Em có việc, em cúp máy đây, nói chuyện sau nhé!”

- Ok, hôm nào chị mời em ăn cơm! – Trình Trình vui vẻ cúp máy.

Phương Đường đột ngột ý thức được có thể mình đã làm sai chuyện gì đó, dường như cô thực sự không nên nhắc đến Trình Trình ở trước mặt Đỗ Tư Phàm, hơn nữa cô cũng có cảm giác mãnh liệt rằng mình rất có thể đánh mất Đỗ Tư Phàm.

Nỗi sợ hãi len lỏi ở trong lòng, ngày một lớn hơn, chớp mắt đã trở thành một khu rừng rộng lớn. Cô không thể nào tìm được đường về trong khu rừng này và hoàn toàn mất phương hướng.

Một cuộc điện thoại đã kéo cô ra khỏi những hoang mang: “Là anh đây!”, giọng nói của Chu Lệ Văn vang lên.

- Có chuyện gì không? – Kể từ ngày Chu Lệ Văn kiên quyết xách hành lý ra đi, Phương Đường đã không còn mong đợi Chu Lệ Văn sẽ chủ động liên lạc với mình nữa.

- Không biết em có rảnh không? Anh muốn mời em đi ăn bữa cơm! – Hôm nay là ngày gì mà đột nhiên có người mời cô đi ăn cơm nhỉ?

- Tôi đang làm việc.

- Anh có thể đợi em hết giờ làm.

- Có thể tôi sẽ phải làm thêm giờ! – Phương Đường nói dối.

- Đến khoảng mấy giờ?

- Tám giờ!

- Tám giờ cũng chưa muộn lắm. Chúng ta vẫn có đủ thời gian ăm một bữa cơm tối! – Giọng điệu của Chu Lệ Văn rất ấm áp và thân tình, giống như hồi đầu lúc anh ta mới theo đuổi cô vậy.

- Có chuyện gì anh cứ nói luôn qua điện thoại đi!

- Anh nghĩ gặp mặt sẽ tốt hơn, chuyện này trong chốc lát khó mà nói rõ được! – Chu Lệ Văn kiên trì thuyết phục.

- Thôi được rồi, ăn ở đâu?

- Nhà hàng Pháp ở trung tâm thành phố ấy! Em thấy thế nào? – Chu Lệ Văn lịch sự hỏi ý kiến của cô. Phương Đường mãi mãi không thể nào quên nhà hàng đó, chính ở nơi đó cô đã nhìn thấy Chu Lệ Văn và người đàn bà khác đi với nhau. Món ăn Pháp, một sự đãi ngộ mà trước đó, khi cô và Chu Lệ Văn yêu nhau, cô chưa từng được thưởng thức bao giờ, lần này cuối cùng cũng có cơ hội lấy lại sự công bằng cho bản thân rồi.

- Ok, không cần phải đến đón tôi, có thể tôi còn phải ra ngoài. Thế này nhé, có thể khoảng tám rưỡi tôi sẽ qua đó!

- Ok, vậy hẹn gặp em tối nay!

Hết giờ làm, Phương Đường không bắt xe buýt về nhà như thường lệ mà bắt taxi, vội vàng trở về nhà, sau đó lao vào trong nhà vệ sinh, tắm gội sạch sẽ rồi sấy khô tóc.

Lúc Đỗ Tư Phàm về, cô đang ngồi trước gương trang điểm: “Anh về đúng lúc lắm, mau mau giúp em trang điểm đi, em tự làm chậm quá!”

Đỗ Tư Phàm đón lấy hộp phấn trên tay cô: “Em định ra ngoài à?”

- Đúng, phải rồi, hôm nay em không thể nấu cơm cho anh được! – Phương Đường cảm thấy hơi áy náy.

- Trông có vẻ em sắp gặp một người rất quan trọng, nếu không đã không long trọng như thế! – Đỗ Tư Phàm nói.

- Em phải đi đánh trận! – Phương Đường không nói cho Đỗ Tư Phàm biết cô đi gặp Chu Lệ Văn, bởi vì cô nghĩ đây là việc riêng của mình. Cô từng đánh mất sự tự tôn của mình ở trước mặt Chu Lệ Văn, bây giờ cô phải tìm lại sự tự tôn đã mất của mình ở gã đàn ông từng làm tổn thương trái tim cô.

Phương Đường mặc chiếc váy mà Đỗ Tư Phàm tặng cho cô, ngắm mình trong gương với vẻ vô cùng hài lòng: “Đi ăn đồ ăn Pháp, mặc chiếc váy này có phải hơi khoa trương quá không nhỉ?”, cô phải xuất hiện trước mặt Chu Lệ Văn trong bộ dạng chói lòa nhất, phải khiến cho anh ta thấy cô có thể sống tốt hơn nhiều khi không có anh ta, hơn nữa phải khiến cho anh ta cảm thấy bỏ rơi cô là một sai lầm lớn nhất trong cuộc đời.

Đỗ Tư Phàm nhìn Phương Đường liên tục luyện điệu bộ trong gương, chợt như nghĩ ra điều gì đó.

Sự xuất hiện của Phương Đường quả thực khiến cho Chu Lệ Văn không khỏi kinh ngạc: “Quen em bao nhiêu năm nay mà anh không phát hiện ra em lại xinh đẹp như vậy!”

Nghe Chu Lệ Văn nói vậy, Phương Đường cảm thấy vô cùng hài lòng. Phụ nữ thích nghe nhất chính là những lời khen ngợi đầy nuối tiếc của người yêu cũ: “Tôi trước đây đã không hiểu rằng: ở trước mặt người đàn ông của mình càng không thể tùy tiện như ở trước mặt những người đàn ông khác.”

Chu Lệ Văn cười bối rối, sau đó lịch sự kéo ghế cho Phương Đường, để cô ngồi xuống rồi gọi phục vụ mang menu lên: “Em muốn ăn gì? Ở đây có món cá tuyết và gan ngỗng rất ngon!”

- Anh có vẻ hiểu rõ chỗ này, chắc là khách hàng thường xuyên nhỉ?

- Anh cũng đến đây vài lần.

- Tôi đã nhìn thấy anh với vợ của anh đến đây ăn mà! – Bắt đầu ở nơi này, sự nghi ngờ của Phương Đường đã dậy lên.

Sắc mặt Chu Lệ Văn có chút thay đổi: “Khó khăn lắm chúng ta mới gặp được nhau, đừng nhắc đến những chuyện không vui trước đây!”

Phương Đường thức thời không tiếp tục nhắc đến những chuyện cụt hứng đó, cô gọi một suất “Mái tóc thiên sứ”, một suất canh và một suất điểm tâm.

- Công việc mới thế nào?

- Cũng được, vừa hết thời gian thử việc!

- Có thể thấy là em rất thích công việc này!

- Cũng không hẳn là thích hay không, chỉ cảm thấy mình phải cố gắng kiếm tiền tự nuôi bản thân. Có việc là phải làm cho nghiêm túc!

- Em vẫn là một nhân viên cần cù và an phận!

Phương Đường không muốn nói đến những chủ để chẳng chút ý nghĩa này nữa: “Hôm nay anh tìm tôi đến đây là có việc gì?”

Chu Lệ Văn thở dài, mím môi điều chỉnh lại tâm trạng của mình: “Tâm trạng anh không tốt, muốn tìm người nói chuyện, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy tìm em tâm sự là tốt nhất!”

- Anh không sợ tôi sẽ chửi bới anh à?

- Em sẽ không làm như vậy đâu. Em là một người rất có giáo dục mà!

Nghe Chu Lệ Văn nói vậy, Phương Đường cười khẩy trong bụng: Hồi đó nếu cô được giáo dục tốt đã không cần quỳ dưới đất chẳng chút tôn nghiêm nào để cầu xin anh ta hồi tâm chuyển ý như thế. Có lẽ cái “giáo dục” mà anh ta nói đến chính là không bao giờ làm cho anh ta mất thể diện ở trước mặt người khác.

Chu Lệ Văn bắt đầu rủ rỉ: “Phương Đường, có một câu này nói ra chưa chắc em đã tin, nhưng sự thực là: cho dù là trước đây hay bây giờ, người phụ nữ anh yêu nhất vẫn là em!”

Phương Đường giật mình ngẩng đầu lên nhìn đối phương, chỉ thấy ánh mắt anh ta đầy u uất và trầm buồn, giống như có một lão nông có thu hoạch bội thu nhưng lại chẳng có đường tiêu thụ: “Lúc đó anh bỏ đi tuyệt tình lắm mà, giờ chạy đến nói với tôi những điều này, anh không thấy rất buồn cười sao?”

- Chắc em cũng hiểu rõ, lúc đó chúng ta đã chuẩn bị cưới đến nơi rồi! – Chu Lệ Văn nói.

- Nhưng kết cục là anh đã cưới một người khác.

- Phương Đường, em để cho anh nói rõ đầu đuôi sự việc đã nào! – Chu Lệ Văn khẩn cầu.

Phương Đường không nói gì thêm, nhân viên phục vụ bê món ăn “Mái tóc thiên sứ” cô gọi lên, những sợi mì óng ả dính đầy nước sốt xanh đen. Cô cúi xuống bắt đầu ăn, không buồn nhìn mặt người đàn ông ngồi đối diện.

Chu Lệ Văn lại nâng cốc rượu champagne lên, nhấp một ngụm rồi bắt đầu nói: “San San là con gái của một khách hàng của anh, có một lần anh mời người khách đó đi ăn cơm, ông ta đã dẫn con gái theo, thế là anh quen với San San. Bởi vì mối quan hệ làm ăn, anh luôn không dám đắc tội với San San, nhiều khi cô ấy có những đòi hỏi rất quá quắt nhưng anh cũng không tiện từ chối. Một hôm, cô ấy đột nhiên gọi điện cho anh, nói là sinh nhật cô ấy, mời anh đến tham dự. Lúc ấy anh không nghĩ ngợi nhiều mà nhận lời ngay. Hôm đó có rất nhiều thanh niên, mọi người cùng hát và uống rượu, những người đó hình như đều nhắm vào anh, liên tục rót rượu cho anh, kết quả là anh đã say. Về sau anh đã không kiềm chế được, anh và San San đã “tình một đêm” với nhau. Sau hôm đó, anh vốn nghĩ mọi người đều là người lớn, đều có thể tự chịu trách nhiệm về hành vi của bản thân. Nào ngờ San San không chịu bỏ qua cho anh, hơn nữa còn dùng chuyện này để khống chế anh, bắt anh phải ở bên cô ấy. Về sau nữa, cô ấy nói với anh cô ấy đã có thai, muốn kết hôn với anh. Anh hết cách, đành phải phụ em!”

Phương Đường ăn hết sạch thức ăn trong đĩa, bắt đầu ăn đồ tráng miệng.

- Xin lỗi em, anh không cố ý làm tổn thương em. Đều tại hôm ấy anh say rượu! – Chu Lệ Văn hối hận nói.

Phương Đường vốn tưởng rằng việc Chu Lệ Văn làm tổn thương cô vẫn là một tảng đá đè nặng lên trái tim cô, nhưng đến hôm nay cô mới phát hiện ra, tảng đá ấy đã bị chuyển đi từ lâu rồi. Cô có thể thản nhiên ăn uống ngon lành ở trước mặt anh ta, khi nghe thấy anh ta nói những lời lẽ đau đớn ấy.

- Phương Đường, em có nghe anh nói không đấy? – Cuối cùng, Chu Lệ Văn dè dặt hỏi.

- Có chứ, không sót chữ nào! – Cô xúc một thìa kem bỏ vào miệng – Ăn đồ ngọt có thể khiến tâm trạng nhẹ nhõm, anh có muốn gọi một suất không?

- Không cần đâu! – Chu Lệ Văn không thể biết được rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì.

- Nếu hôm nay anh mời tôi đến đây là để nói lời xin lỗi vì những tổn thương mà anh đã gây ra cho tôi, vậy thì tôi chấp nhận! – Phương Đường vốn nghĩ rằng cả đời này sẽ không thể tha thứ cho Chu Lệ Văn, nào ngờ cô lại nhẹ nhàng mỉm cười với vết thương quá khứ này. Hôm nay cô đến đây là để tìm lại sự tôn nghiêm của chính mình, nhưng lại phát hiện ra tôn nghiêm đều là do mình tự đem đến cho mình, cho dù trước đây cô đã có hành động nực cười gì, chỉ cần bây giờ cô biết cách phớt lờ nó, không để tâm đến nó, sự tôn nghiêm của cô tự khắc sẽ trở lại.

- Phương Đường, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không? – Đây là câu nói thứ hai của Chu Lệ Văn khiến cho cô cảm thấy bất ngờ.

- Anh đã kết hôn rồi đấy! Phương Đường nhắc nhở.

- Anh có thể ly hôn! – Chu Lệ Văn nhanh nhảu thề thốt.

- Anh với cô ta thậm chí đã có con với nhau rồi!

- Đứa bé ấy không phải là con anh! – Lần thứ ba Chu Lệ Văn khiến cô bị sốc.

Hiểu rồi, hiểu hết rồi. Cuối cùng Phương Đường cũng hiểu tại sao Chu Lệ Văn lại chạy đến đây yêu cầu nối lại tình xưa với cô, đó là bởi vì anh ta đã bị người đàn bà khác lừa dối, vì vậy anh ta hối hận rồi, giờ muốn quay trở lại với bạn gái cũ, nôn nóng đến mức chưa kịp ly hôn đã chạy đến ăn năn với cô.

Phương Đường đột nhiên cảm thấy người đàn ông ngồi trước mặt mình chẳng tử tế chút nào, thậm chí còn có phần tiểu nhân, thật không hiểu hồi đầu tại sao mình lại thích anh ta, thậm chí còn một lòng một dạ muốn lấy anh ta, lúc thất tình còn khóc tối tăm mặt mũi.

Phương Đường ngồi thẳng người, mỉm cười nhìn thẳng vào mắt Chu Lệ Văn: “Xin lỗi nhé, tôi đã lấy chồng rồi!”

- Làm gì có chuyện đó? Anh chẳng biết gì về chuyện này hết! – Chu Lệ Văn không dám tin.

- Anh từng gặp chồng tôi rồi đấy, chính là người đàn ông đã cầu hôn tôi tối hôm đó ở Cổ Trấn.

- Anh ta thì có gì tốt chứ? Trông bộ dạng có vẻ chẳng chín chắn chút nào, anh ta không thể mang lại hạnh phúc cho em!

Phương Đường càng lúc càng cảm thấy ghê tởm Chu Lệ Văn, nhưng cô vẫn giữ thái độ tử tế với anh ta: “Nói xấu chồng tôi trước mặt tôi không phải là hành vi mà một người đàn ông lịch sự nên có đâu!”

- Xin lỗi em! – Chu Lệ Văn cũng tự thấy mình đã lỡ lời.

- Đàn bà như đóa hoa tươi, gặp phải người đàn ông tốt sẽ trở nên tươi tắn, sẽ nở tuyệt đẹp; gặp phải người đàn ông xấu sẽ hủy hoại nó, sẽ bị héo úa, tàn tạ. Tôi gặp được chồng tôi, hơn nữa không cần biết cuộc hôn nhân với anh ấy có thể kéo dài được bao lâu, nhưng tôi vì anh ấy mà đã thay đổi rất nhiều. Xét từ phương diện này mà nói, anh ấy là một người đàn ông tốt!

Chu Lệ Văn nghe ra hàm ý của câu nói đó: “Ý em muốn nói anh là một người đàn ông xấu?”

- Con đường của mỗi người đều do bản thân lựa chọn, nếu đã chọn rồi nên chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Cho dù hồi đầu vì nguyên nhân gì mà anh lựa chọn chung sống với San San, cô ta cuối cùng vẫn là người phụ nữ mà anh lựa chọn, hãy đối xử tử tế với cô ta! Có thể thấy cô ta quản lý anh rất chặt, trước đây anh luôn phải nhường nhịcô ta, điều đó cho thấy anh cũng có tình cảm với cô ta. Chúc anh hạnh phúc!

- Em đang cười nhạo anh đấy à?

Phương Đường lắc đầu, thành khẩn nói: “Tôi không cần thiết phải cười nhạo anh. Anh đã từng là người đàn ông mà tôi yêu, cười nhạo anh khác gì cười nhạo mình. Tôi thành tâm thành ý mong anh có thể sống hạnh phúc. Anh có một nhược điểm, luôn không biết trân trọng hạnh phúc mà mình có trong tay, trước đây với tôi đã thế, với bà xã anh hiện giờ cũng như thế. Hãy học cách trân trọng phụ nữ, có như vậy người phụ nữ bên cạnh anh mới càng trở nên đẹp hơn!”

Lúc Phương Đường về đến nhà, Đỗ Tư Phàm đã đi ngủ. Ngày hôm sau, lúc cô còn ngủ, anh đã đi từ rất sớm, đến tối muộn mới về, sau đó im lặng ăn cơm, ăn xong đi tắm, rồi ở lì trong phòng không chịu ra. Ngày thứ ba có đỡ hơn một chút, nhưng vẻ mặt vẫn rất gượng gạo, thái độ lạnh lùng. Phương Đường cứ phải kiếm chuyện làm hòa với Đỗ Tư Phàm nhưng anh chỉ thờ ơ ậm ừ đáp lại.

Anh làm sao thế nhỉ?

Chủ nhật, Yên Lạc kéo Phương Đường đi dạo phố mua đồ, nhìn thấy một cửa hàng đồ lót liền kéo cô vào trong đó, hào hứng lựa chọn đồ lót, thậm chí còn chọn toàn những bộ đồ lót màu đẹp, kiểu dáng gợi cảm.

Phương Đường cười hì hì: “Em với cái anh chàng thạc sĩ hóa học đã có một bước nhảy vọt về chất rồi đấy!”

- Dựa vào đâu mà chị nói vậy?

- Đồ lót sexy thế này, không phải mặc để cho mình ngắm, mà là cho người khác ngắm. Khi một cô gái đột nhiên kén chọn đối với nội y, cho thấy cô ta đã có bạn trai!

Yên Lạc cười phá lên: “Ý của chị là chị với anh nhà chị vẫn ‘ăn chay’ chứ gì?”

©STE.NT

Phương Đường lườm Yên Lạc.

- Anh chị là vợ chồng đấy, sao có thể chẳng có chút tiến triển gì. Sao? Chị không chịu ư?

- Hôm mới cưới, chị yêu cầu ngủ riêng, kết quả là đến hôm nay vẫn đang ngủ riêng!

- Hai người vẫn nhịn được cơ à! – Yên Lạc ăn nói chẳng chút e dè – Có một đại mỹ nam ngủ ngay ở phòng bên cạnh mà chị không mơ tưởng gì sao?

Phương Đường né tránh vấn đề này: “Thế em với anh chàng thạc sĩ kia thì sao? Là anh ta quyến rũ em thành công hay là em quyến rũ anh ta thành công hử?”

Câu trả lời của Yên Lạc khiến Phương Đường sốc nặng: “Em mượn rượu giả say, ‘thịt’ anh ấy rồi!”

- Em ghê gớm thật đấy!

- Rượu là một thứ tuyệt vời, khi chị có hứng thú với một ai đó, lại không thể bỏ cái sĩ diện của mình sang một bên, có thể giả bộ say rượu để bộc bạch hoặc ra tay với người đó. Nếu khiến người khác bất mãn, chị hoàn toàn có thể lấy cớ là do mình say rượu, thế là trốn hết được trách nhiệm!

- Nếu một người đàn ông nói rằng anh ta vì say rượu mà xảy ra tình một đêm với một người đàn bà khác, có đáng tin không?

- Em chẳng bao giờ tin. Đàn ông mà say thật thì chẳng làm được gì hết. Anh ta có thể tỉnh táo để có tình một đêm với người khác cho thấy anh ta chưa say hoàn toàn. Nói thế này đi, rượu có thể khiến người ta bạo gan chứ không thể thay đổi bản chất của một người. Nếu người đàn ông đó xảy ra chuyện gì với một người đàn bà khác sau khi say rượu, thực chất trước khi say bọn họ đã có ý với nhau rồi, chẳng qua chỉ là mượn rượu để khích lệ cái khát vọng ở trong nội tâm, vì vậy mới có tình một đêm!

- Không có ngoại lệ sao? – Phương Đường liền kể cho Yên Lạc nghe những lời ăn năn của Chu Lệ Văn.

Yên Lạc khinh bỉ nói: “Anh ta đang thoái thác trách nhiệm đấy. Chị có nghe ai nói một thanh niên trẻ sau khi uống say đã tình một đêm với một mụ già xấu xí và xa lạ bao giờ chưa?”

- Chưa.

- Nếu bình thường Chu Lệ Văn chẳng có chút ý đồ nào với cô San San kia, sao có thể để xảy ra chuyện đó với cô ta? Bây giờ anh ta nói mình như thể một nạn nhân, thật hết chịu nổi anh ta! Chị không mềm lòng mà giảng hòa với anh ta đấy chứ? – Yên Lạc rất lo Phương Đường sẽ động lòng mà quay lại.

- Không đâu, giờ nhìn thấy anh ta chị đã không còn cảm giác như xưa nữa rồi!

- Chúc mừng chị, chị đã cai được cái thói quen xấu là Chu Lệ Văn rồi đấy!

Tình yêu cũng là một dạng thói quen, nhiều lúc chúng ta không rời xa được người này không phải bởi vì chúng ta yêu anh ta quá nhiều, mà là bởi vì chúng ta đã quen với sự tồn tại của anh ta. Cuối cùng Phương Đường cũng đã hiểu được hàm ý của câu nói này.

Đỗ Tư Phàm vẫn tiếp tục lạnh nhạt với cô, cô thậm chí còn không biết tại sao tâm trạng của anh lại tồi tệ như thế. Mỗi tối trước khi đi ngủ, cô đều đứng một lát trước cửa phòng anh, đôi lúc còn có ý nghĩ xông vào trong đó.

Cô đã rất để tâm đến người đàn ông này, tâm trạng của anh luôn ảnh hưởng đến cô. Cô thậm chí còn tưởng tượng muốn uống thật say rồi xông vào trong đó, cấu cắn anh thật mạnh, dùng sự điên khùng để hóa giải sự lạnh nhạt giữa hai người. Nhưng cô không làm được, cô sợ bản thân mình làm vậy sẽ khiến anh khinh thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play