Ngân Tiểu Tiểu quyết định xây một cái nhà ngay bên cạnh cổ mộ yên tĩnh, đương nhiên là ngoài phạm vi cảm giác của Cơ Khang, bằng không mỗi ngày luôn có người rình coi hay bên tai đột nhiên có người nói chuyện cái gì, thật sự là rất kinh sợ.
Mặc Lão Đại đương nhiên không ngoài ý muốn liền đồng ý quyết định của Ngân Tiểu Tiểu, tuy rằng bên này độ ấm thấp một chút, nhưng Mặc Lão Đại có thân mình màu đen không phải màu trắng, năng lực hút nóng phải đánh dấu nhấn nên cũng không để ý độ ấm cao thấp cho lắm, Ngân Tiểu Tiểu đương nhiên càng không để ý.
Ngân Tiểu Tiểu nói với Mặc Lão Đại: “Hắc Thán, chúng ta tìm hang ổ ở trong cấm địa đi, phải đủ lớn đủ sâu, thoáng rộng thông gió, trước sơn động phải có một mảnh đất trống có thể phơi nắng ( dù sao ở đây độ ấm thấp mình có thể phơi nắng), đúng rồi, bên cạnh tốt nhất phải có một con sông nhỏ, ừm, tốt nhất cách sông nhỏ gần một chút, à, còn phải ở bên cạnh rừng, lớn nhỏ không sao cả, như vậy có thể thường xuyên ăn trứng chim với chim, còn có, cỏ chung quanh tươi tốt thì tốt nhất, như vậy hang ổ của chúng ta sẽ không dễ bị rắn khác phát hiện, blah blah blah blah blah…” [=.=!]
Mặc Lão Đại nghe xong Ngân Tiểu Tiểu nói bắt đầu cười ngây ngô, hang ổ của chúng ta đó, Tiểu Bạch Si muốn sống cùng một chỗ với mình đúng không, ha ha, thật tốt, ha ha, nếu hai ngày ở trước vách đá chờ Tiểu Bạch Si còn không hiểu ra tình cảm mình đối với Tiểu Bạch Si là gì thì Mặc Lão Đại cũng không cần trở thành lão đại chân chính của độc xà bộ tộc, đồ đần cũng không ngốc đến trình độ này!
Mà Mặc Lão Đại giờ dĩ nhiên là ngoan ngoãn phục tùng Ngân Tiểu Tiểu, nghĩ thầm, Mặc xà anh tuấn uy vũ cường tráng như mê người như ta làm sao có thể có xà không thích! Ngân Tiểu Tiểu Tiểu Bạch Si này nhất định cũng yêu thích ta ! Nhất định vậy!
Được rồi, Mặc Lão Đại, thật không biết tự tin của ngươi từ đâu mà tới, nhưng thực hiển nhiên, Ngân Tiểu Tiểu bây giờ cùng lắm chỉ có hảo cảm với ngươi mà thôi, những thứ khác đều không có, ngài vẫn cố lên đi! Cái gì? Ngươi nói Ngân Tiểu Tiểu đã sống chung với Mặc Lão Đại rồi mà chỉ có hảo cảm với Mặc Lão Đại thôi sao? Khụ khụ, chẳng lẽ sự thật mọi người còn không thấy rõ sao? Thì là mới đầu Ngân Tiểu Tiểu ở chung với Mặc Lão Đại là vì bị Mặc Lão Đại cưỡng ép lạm dụng uy quyền a!
Khụ khụ, trở lại chuyện chính. Nếu Ngân Tiểu Tiểu đưa ra yêu cầu cụ thể như thế, Mặc Lão Đại đương nhiên phải cố gắng tìm cho bằng được một cái động như vậy. Yêu cầu của Ngân Tiểu Tiểu không thể nghi ngờ là hà khắc, nhưng do bốn phía cấm địa không có xà ở, cuối cùng Mặc Lão Đại cũng tìm được một chỗ như vậy, vào ban đêm Ngân Tiểu Tiểu liền vui vẻ rạo rực đi vào, đương nhiên, Mặc Lão Đại cũng hì hì hì đi vào.
Giải quyết vấn đề chỗ ở, hoàn cảnh chung quanh cũng giải quyết vấn đề ăn cơm, Ngân Tiểu Tiểu lại trở về làm chính mình, mấy ngày nay nơi đi xa nhất là ra bờ sông tắm rửa, thời gian còn lại liền quấn trong sơn động, tiếp tục nói thêm chút nữa thì Ngân Tiểu Tiểu dùng cơm cũng hận không thể để Mặc Lão Đại đút vào trong miệng.
Nướng trứng chim xong Mặc Lão Đại lại nướng chim và ếch cho Ngân Tiểu Tiểu, hơn nữa kỹ thuật gần đuổi kịp đầu bếp một sao, tại sao là gần đuổi kịp mà không phải đuổi kịp và vượt qua? Nhờ! Đồ nướng dù ngon nhưng ăn không có gia vị cũng rất khổ bức được chứ! Hỏi rõ vì sao Ngân Tiểu Tiểu không ăn chuột nướng và trải qua một trận suy nghĩ cặn kẽ, vào một lần đi săn Mặc Lão Đại mang về một con thỏ! Ngân Tiểu Tiểu thấy được con thỏ liền chảy nước miếng ào ào, thúc giục Mặc Lão Đại nướng thỏ xong liền nuốt ngay xuống, tiếp tục sau đó Ngân Tiểu Tiểu tỏ vẻ một con thỏ ăn không hết, lần sau có thể ăn một nửa con thỏ hoặc một con ếch nướng chim nướng gì đó, Mặc Lão Đại tạm thời đồng ý, đáy lòng tính toán làm thế nào để có thể tăng sức ăn của Ngân Tiểu Tiểu lên thành hai con thỏ!
Cuộc sống như vậy liên tục kéo gần một tháng, vì thế vào một buổi sáng, Ngân Tiểu Tiểu cùng Mặc Lão Đại quấn lấy nhay nằm ở mảnh đất trống trước động mơ mơ màng màng cảm giác mình hẳn nên đi thăm bạn mới mới là bạn tốt, hơn nữa còn không hề nhận ra một tháng này mình không hề đi thăm nhà bạn mới gần trong gang tấc là có gì không đúng.
Giấc ngủ này kéo đến trưa, Ngân Tiểu Tiểu ngáp tỉnh lại, mơ mơ màng màng đi theo sau Mặc Lão Đại ra bờ sông tắm rửa một cái, sau đó Ngân Tiểu Tiểu nói với Mặc Lão Đại: “Hắc Thán, ngày hôm nay chúng ta đi cổ mộ đi.”
Mặc Lão Đại nhíu mày, nó đã biết lần trước Ngân Tiểu Tiểu biến mất không thấy là vì đi vào một tòa cổ mộ ( từ cổ mộ này là Ngân Tiểu Tiểu giải thích cho Mặc Lão Đại, dù sao không có xà nào xây cho mình cái mộ trước lúc chết cả), hơn nữa ở trong mộ còn quen một con quỷ làm bạn (quỷ là cái gì Mặc Lão Đại tỏ vẻ không quá hiểu được, nhưng Ngân Tiểu Tiểu nói độc xà tồn tại là vì bảo hộ con quỷ này thì Mặc Lão Đại hiểu), nhưng thực hiển nhiên chuyện xảy ra lần trước làm đáy lòng Mặc Lão Đại bài xích tới gần tòa cổ mộ này, mà phía trước cũng nói, bây giờ Mặc Lão Đại đối với Ngân Tiểu Tiểu là ngoan ngoãn phục tùng, cho nên cho dù rất không muốn đi nơi đó Mặc Lão Đại cũng không thể không đi: “Được rồi, đi qua ngươi không được phép chạy loạn!”
Ngân Tiểu Tiểu nói : “Không thành vấn đề!” Lúc sau cực kỳ hứng thú xuất phát đến cổ mộ.
Vừa mới bước vào trong phạm vi cảm giác của Cơ Khang, tiếng Cơ Khang rít gào liền vang ngay bên tai Ngân Tiểu Tiểu: “Ngân Tiểu Tiểu! Ngươi còn biết đường đến!”
Ngân Tiểu Tiểu co rụt cổ lại, Cơ Khang làm cái gì vậy, mình đến thăm hắn sao hắn còn giận! Vì thế Ngân Tiểu Tiểu thực thản nhiên vô cùng lớn tiếng rít gào với Cơ Khang: “Ngươi kêu cái gì mà kêu! Mau mở cửa cho ta!”
Cơ Khang hừ một tiếng nhưng vẫn là mở một cái lổ nhỏ cho Ngân Tiểu Tiểu cùng Mặc Lão Đại đứng trước cửa đá: “Vào đi vào đi!”
Tuy rằng Ngân Tiểu Tiểu rất không muốn thừa nhận sự thật Mặc Lão Đại to hơn mình nhiều, nhưng đối mặt với sự thật, Ngân Tiểu Tiểu không thể không gào với Cơ Khang: “… Ngươi có thể mở rộng một chút không! Ta có thể vào nhưng Hắc Thán vào không được!”
Cơ Khang: “…”
Trong quá trình này Mặc Lão Đại vẫn bảo trì trầm mặc, nhưng không nên hiểu lầm, Mặc Lão Đại vẫn nghe được giọng của Cơ Khang, nhưng mà , bây giờ Mặc Lão Đại mang địch ý với Cơ Khang, đừng quên nguyên nhân Ngân Tiểu Tiểu mất tích hai ngày là vì Cơ Khang!
… Cho nên lúc này không thể không cảm thán, Mặc Lão Đại thật đúng là hẹp hòi.
Lần đầu tiên vào đường vào mộ Mặc Lão Đại hiển nhiên không có chút hứng thúc với bích họa hai bên, điều này làm cho Ngân Tiểu Tiểu muốn hiến vật quý với Mặc Lão Đại thực buồn bực, hừ, Hắc Thán quả nhiên là một con rắn! Không hiểu thưởng thức bích họa mấy ngàn năm trước! Bích hoạ này nếu mang ra ngoài có thể trở thành vật báu vô giá a uy!
Rất nhanh lại đến đường vào mộ thứ hai, Ngân Tiểu Tiểu kéo Mặc Lão Đại còn muốn đi lên phía trước, lên tiếng hỏi: “Cơ Khang, cơ quan đường vào mộ thứ hai còn đó! Chúng ta phải làm sao mới qua được?”
“Hừ, sao ngươi biết còn đó? Ta vốn đang muốn tiếp tục cho ngươi thể nghiệm một lần.” Cơ Khang ý xấu trả lời.
Ngân Tiểu Tiểu bĩu môi, mình không biết cơ quan đường thứ hai có còn hay không, nhưng cơ quan thứ ba nhất định còn, mình một chút cũng không muốn xuống lần nữa!
“Nơi đó có một cái động.” Mặc Lão Đại trầm giọng nói.
Ngân Tiểu Tiểu theo phương hướng Mặc Lão Đại khai sáng nhìn qua, thì ra bên trái vách tường giờ phút này xuất hiện một cái lổ, Ngân Tiểu Tiểu dẫn đầu bò vào lổ nhỏ, Ngân Tiểu Tiểu vào động, sau đó —— “Đông —— “
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ————” đây là Cơ Khang cười đến điên cuồng.
Đầu Ngân Tiểu Tiểu rụt trở về khỏi động, trong mắt bắt đầu ngân ngấn nước, đau chết đau chết!
Mặc Lão Đại đau lòng vội vàng bò đến bên người Ngân Tiểu Tiểu, dùng cái đuôi của mình nhẹ xoa đầu Ngân Tiểu Tiểu, vừa xoa còn vừa nhẹ giọng nói : “Không đau, không đau nữa.”
Ánh mắt Ngân Tiểu Tiểu khẽ cong, càng uất ức, đương trường liền rớt xuống hai giọt đậu lấp lánh, có người lúc khóc bên cạnh còn có người ( xà ) an ủi lại càng muốn khóc, Ngân Tiểu Tiểu là thuộc loại này.
Uất ức đủ rồi Ngân Tiểu Tiểu vung đuôi lên, Mặc Lão Đại dẫn đầu đi vào lổ nhỏ.
Mặc Lão Đại chui vào nhìn nhìn, lại trở về nói với Ngân Tiểu Tiểu: “Lổ nhỏ chỉ có ba bốn mươi centimet là thẳng, sau đó liền quẹo phải .”
Cho nên Ngân Tiểu Tiểu quyết chí tiến lên thật bi thảm…
Ngân Tiểu Tiểu đi theo sau Mặc Lão Đại vào lổ nhỏ, lúc đến khúc quẹo Ngân Tiểu Tiểu liền phát điên : “A a a! Cơ Khang chết tiệt! Thế nhưng để khúc quẹo chín mươi độ! Ta hận ngươi chết đi được a a a a!”
“Phốc ha ha ha ha ha ha ————” đây là Cơ Khang lại cuồng tiếu một lần nữa.
Đợi cho Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu đi ra lổ nhỏ liền thuận lợi tới chủ mộ thất của Cơ Khang. Như lần trước Ngân Tiểu Tiểu vào, nửa khu chủ mộ thất do ánh sáng không có độ ấm chiếu như cũ, Cơ Khang đứng bên hồ chờ, Ngân Tiểu Tiểu biết Cơ Khang đang chờ mình cùng Hắc Thán, nhưng trong hoảng hốt Ngân Tiểu Tiểu lại cảm thấy Cơ Khang đang chờ đợi một người hoàn toàn khác, hình như đã đợi người này mấy ngàn năm.
“Tiểu Tiểu, ngươi đang phát ngốc cái gì vậy?” Cơ Khang cười nói, ánh mắt lại ở trên người Mặc Lão Đại. Chuyện độc xà bộ tộc Cơ Khang biết cũng không phải nhiều lắm, trừ độc xà tồn tại là vì thủ hộ lăng mộ của mình, những hiểu biết khác về độc xà chỉ dừng lại ở chỗ hai xà không có huyết thống ở chung một chỗ đều là bầu bạn, hiểu biết này căn cứ vào những xà là huynh đệ hoặc bầu bạn đến cấm địa tìm kiếm vật thủ hộ mấy ngàn năm nay.
Mặc Lão Đại cũng tiến hành quan sát kỹ càng người bạn tốt mà lần trước bắt đi Ngân Tiểu Tiểu, cuối cùng cho ra một kết luận, hơn nữa còn nói kết luận này ra: “Quá xấu.”
Cơ Khang: “…”
Ngân Tiểu Tiểu: “… Phốc ha ha ha ha —— “
Vấn đề Cơ Khang rốt cuộc là xấu hay không xấu bị xốc qua khi mặt Cơ Khang đã có thể dùng vặn vẹo để hình dung, Ngân Tiểu Tiểu nhìn trời, thì ra nam nhân đã chết mấy ngàn năm rồi cũng sẽ để ý vấn đề mình xấu hay không xấu.
Cơ Khang đã khôi phục biểu cảm bình thường nói : “Tiểu Tiểu, lần trước ngươi tiến vào còn không có nhìn kỹ chỗ của ta đâu, ngày hôm nay ta dẫn ngươi đi dạo đi.” Dứt lời đi lên trước ôm lấy Ngân Tiểu Tiểu.
Mặc Lão Đại nổi giận, ngươi cứ ôm xà của ta như vậy là muốn cái gì! toàn thân Mặc Lão Đại đều tràn ngập áp suất thấp, đáng tiếc bị Cơ Khang cùng Ngân Tiểu Tiểu xem nhẹ. Áp suất thấp gì kia, thân là một con quỷ hơn nữa còn là đối tượng độc xà thủ hộ – Cơ Khang tỏ vẻ không bị áp lực, Ngân Tiểu Tiểu được Cơ Khang ôm vào trong ngực có thể lấy góc độ bình thường quan sát chủ mộ thất tỏ vẻ có thể xem nhẹ. Vì thế Mặc Lão Đại chỉ có thể thành thành thật thật đi theo sau Cơ Khang.
Cơ Khang không lựa chọn đi hành lang dài bên cạnh cái bàn đá mà là theo con đường dùng đá ( thật ra vẫn là ngọc thạch! ) trải thành đường nhỏ ven hồ nhân tạo đi ra phía sau, Ngân Tiểu Tiểu bị Cơ Khang ôm vào trong ngực kinh ngạc phát hiện theo bước đi tiêu sái của Cơ Khang, ánh sáng trở nên càng ngày càng dịu dàng càng ngày càng mờ, giống như là trời đang từ từ tối.
Ngân Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn lên trên, mặt trên không còn là mặt trời tản ra mười phần hào quang, mà giống như mặt trời xuống núi, cho nên thuốc màu chọn dùng cũng trở thành màu da cam, nhân tiện tô mây nơi chân trời thành màu cam đậm.
Đây là Cơ Khang nói: “Tiếp tục đi lên phía trước, mặt trời rơi xuống hơn phân nửa, tại phía đông nửa bầu trời còn lại trăng tròn cũng từ từ dâng lên. Tiếp tục đi phía trước thì hoàn toàn là cảnh sắc ban đêm, trăng tròn treo cao, bốn phía đầy sao.”
“Oa, đó không phải là một bức đồ không trung biến hóa theo ngày và đêm sao, thật thần kỳ.”
Cơ Khang nhìn Ngân Tiểu Tiểu trong lòng, nói : “Là thực thần kỳ, nhưng dù thần kỳ thế nào cũng không phải không trung chân chính.”
Ngân Tiểu Tiểu không nói, sợ mình lại chạm đến chỗ đau của Cơ Khang, mấy ngàn năm nay chỉ có một người đứng ở nơi mai cốt chi địa của mình, dù thế nào cũng không phải là một chuyện làm người khác vui vẻ.
Ngân Tiểu Tiểu nhìn xung quanh, sau hồ nhân tạo là cây cối thẳng hàng, mà từng ngọn cây cọng cỏ, một bông hoa một con côn trùng, không có chỗ nào không phải do ngọc thạch thượng đẳng điêu khắc mà thành, Ngân Tiểu Tiểu yên tĩnh sợ hãi than nói không nên lời, cẩn thận nhìn lên, thậm chí cả hạt cát bùn đất dưới hoa cỏ cây cối đều do ngọc thạch mài thành bột phấn hoặc viên bi tạo thành, thấy tất cả điều này Ngân Tiểu Tiểu không khỏi hoài nghi thời Chu vương thật sự giàu có đến trình độ này sao? ngọc thạch nơi này bao nhiêu? Tùy tiện lấy ra một món cũng đều vô giá.
Chờ đi đến mặt sau cùng, mặc dù là cảnh tượng ban đêm nhưng trăng tròn cùng ánh sao trải một lớp ánh trăng mông lung bốn phía, không để người ta cảm thấy tối mờ, cảnh sắc này sợ đại đa số người dùng cả đời cũng không thể nhìn thấy.
Ngân Tiểu Tiểu cảm thán, Cơ Khang lại phát ra một tiếng cười khẽ giống như trào phúng, Mặc Lão Đại đi theo cuối cùng mặt không chút thay đổi.