Trời âm u mưa lất phất, một tầng lụa mỏng tựa như sương mù bao phủ toàn thành phố …

Sắp mưa rồi sao? Thời tiết như vậy thật là làm cho người ta vô cùng áp lực. Viên Tử Hàm ngẩng đầu nhìn bầu trời, lộ ra một gương mặt hơi tái nhợt. Chỉ thấy đôi lông mày đen như than khẽ nhíu , con mắt sáng dường như dao động, bên dưới cái mũi cao thẳng thanh tú một đôi môi mỏng gợi cảm hé ra.  Nhớ đến một màn vừa rồi trong nhà hàng, ánh mắt vẫn còn mang theo chút chua xót.

Vừa rồi trong nhà hàng An Nhã ngồi đối diện lộ ra ý cười kiêu ngạo nói:

“Hàm Hàm, đây là bạn trai của em Lý Tử Kiến ”

“Bạn trai?”

Viêm Tử Hàm giấu đi ánh mắt xót xa hỏi.

An Nhã là bạn đại học, cũng chính là ân nhân cứu mạng của anh. Đối xử tốt với cô, cậu chưa bao giờ cảm thấy hối hận. Vốn dĩ định sau khi tốt nghiệp sẽ nói rõ ràng một lần, đem tình cảm bảy tỏ. Thế nhưng không ngờ, ở đây lại gặp được bạn trai của cô. Vậy suốt ba năm qua, anh rốt cuộc là cái gì  đối với cô?

Ha ha ha, Viên Tử hàm cười lạnh nói.

” Bạn trai cô thực sự rất suất sắc ”

Viên Tử Hàm ngẩng đầu nhìn về phía gương mặt tuấn tú cuơng nghị rất nam tính của Lý Tử Kiến. Hóa ra An Nhã thích loại đàn ông như thế này sao. Vậy em tại sao không nói rõ ràng với tôi, tôi cho rằng em đã tiếp nhận tôi rồi, tôi đã rất hạnh phúc, Hóa ra từ đầu đến cuối chỉ là một màn kịch, còn tôi cũng chỉ là một trò cười trong mắt em.

Cậu nhẹ nhàng nhắm lại đôi mắt đã đau xót đến ướt mi, như vậy cũng tốt, cũng tốt, ha ha ha…

“Các người rất xứng đôi, tôi chúc em trăm năm hòa hợp, con đàn cháu đống , tương thân tương ái suốt đời.”

Viên Tử Hàm lộn xộn nói một tràng, sau đó liền vội vội vàng vàng bỏ chạy ra khỏi nhà hàng.

Như vậy cũng tốt, bản thân mình không gia đình, không họ hàng, cô đơn một thân một người, cô cũng chỉ là một người qua đường vội đến vội đi trong đời mình mà thôi, sẽ chẳng có một ai chịu ở lại bên cạnh mình …

Bất quá cũng chỉ là quay lại cuộc sống trước kia mà thôi. Không sao, không sao hết. Viên Tử Hàm tự mình an ủi. Nhưng  vành mắt  vẫn ngập nước đầy bi thương , khiến cho gương mặt anh lúc này  so với phụ nữ càng thêm phần diễm lệ.

Cậu điều chỉnh  tâm tình đang sa sút một chút, rồi cứ như vậy đi về phía trước , không mục  đích, không có điểm đến…

Cậu không biết bản thân đã đi bao lâu, cho đến khi cái bụng đói kháng nghị, bộc lộ bất mãn, Cậu mới hồi phục tinh thần.

“Aizzz, Mày cũng phải thông cảm cho tao chứ, tao vừa mới thất tình, có hiểu không hả?”

Viên Tử Hàm sờ sờ bụng của mình, vẻ mặt u oán . Thế nhưng cái bụng cũng không có vì oán thán của anh mà ngừng lại, lại càng kêu to hơn.

Bị đói ép đến chả biết làm sao, Viên Tử Hàm thò tay vào túi quần lục lọi một lúc. Ân, không tệ, còn 10 tệ, đủ ăn 1 chén mì sợi Lan Châu. Viên Tử Hàm ngẩng đầu lên đánh giá nơi này, là một con hẻm nhỏ, vắng người qua lại, nhưng ít ra vẫn có 1 quán bán đồ ăn, bèn chạy vào.

Cửa hàng phía trước không lớn, thực khách cũng chả có bao nhiêu. Thấy Viên Tử Hàm tiến đến, chủ quán liền lập tức đon đả mời chào. Viên Tử Hàm gọi một chén mì sợi Lan Châu, sau đó yên lặng chờ đợi. Rất nhanh, một chén mì nóng hôi hổi được mang lên. Viên Tử Hàm cực đói, một hơi liền ăn hết, ăn xong rồi vẫn còn chưa đã, miệng chẹp chẹp vài tiếng.

Trái Đất này, sẽ không bao giờ vì một người nào đó hay một việc gì đó mà ngừng quay, cũng giống như An Nhã không yêu mình, không còn ở bên cạnh mình, thì mình vẫn sống, vẫn ăn cơm vậy. Viên Tử Hàm cười chua xót.

Sau khi nghĩ thông suốt rồi, tâm tình Viên Tử Hàm tốt lên không ít, cậu trả tiền cho chủ quán rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Nhìn bên ngoài trời tối sầm, Viên Tử Hàm trong lòng thực rối rắm. Di động lại không mang, vừa rồi nhìn đồng hồ trong cửa hàng, bây giờ mới có bốn giờ rưỡi chiều, còn chưa có muộn lắm mà. Hẳn là vì hôm nay trời nhiều mây đi. Thế nhưng chính tại thời điểm chạng vạng này, trên trời thật kì lạ xuất hiện một vạt ánh sáng màu vàng….

Quan trọng nhất là hiện nay tất cả tài sản của mình chỉ còn có 2 tệ, chả mua nổi cái gì, cũng chả tìm nổi nơi nào để ngủ lại, thêm vào đó, chính mình còn là một kẻ chuyên gia mù đường nữa.

Haizzz, làm sao bây giờ ? Làm sao bây giờ đây?

Viên Tử Hàm đứng trên con đường cách không xa cửa tiệm vừa rồi, lòng phân vân. Hoặc là ngủ qua đêm ngoài đường, hoặc là dứt khoát đi về nhà,bất chấp việc bản thân không thể nào phân biệt được phương hướng . Viên Tử Hàm ngồi chồm hổm trên mặt đất, vẻ mặt bối rối.

Trời này có vẻ sắp mưa rồi, Viên Tử Hàm cuối cùng vẫn quyết định tin tưởng vào cái trực-giác-không-thể-nào-tin-tưởng-được của mình mà dũng cảm tiêu sái tìm đường về nhà.

Nhưng sự thật thì luôn phũ phàng so với tưởng tượng, cậu rột cuộc cũng không thể không thừa nhận rằng : mình lại lạc đường rồi, mà còn lạc một cách nghiêm trọng nữa chứ.

“Đây là nơi nào a, vừa rồi mình không phải đang ở trên đường cái sao? Sao thoáng cái đã ở trong rừng rồi? Chẳng lẽ là công viên sao? Nhưng mà cũng không giống a.

Viên Tử Hàm ngẩng đầu nhìn cây cối um tùm xung quanh đây, vò đầu không hiểu.

Ân, nhất định là mình lại đi nhầm đường rồi, quay ngược trở lại là được thôi mà. Viên Tử Hàm nghĩ thế, ảm đạm cười rồi xoay người đi về, thế nhưng đi tới đi lui, vẫn sẽ lại trở về nơi này, thực giống như đang ở trong mê cung vậy.

“Tại sao lại quay về chỗ cũ?”

Viên tử hàm kêu lên. Chính mình tốt xấu cũng là sinh viên đã tốt nghiệp nha, không đến mức ngu xuẩn như thế đi. Có chút chán chường ngồi xổm xuống,hai tay nhu nhu hai chân đau nhức.

Tê tê, tê tê tê tê, tiếng động có chút giống với tiếng kêu của rắn vang lên.

Nơi này chắc là không có rắn đâu. Viên Tử Hàm kinh hãi không thôi, lập tức đứng bật dậy, quay lại nhìn sau lưng mình.

Một trận gió thổi thẳng vào mặt , như thể đang có bàn tay ai đó lạnh lẽo vuốt ve thân thể cậu. Trong đêm tối, cây cối quỷ dị đột ngột nhẹ nhàng lay động, Viêm Tử Hàm cả người  không tự giác run run rồi một hồi.

“Ha ha ha, chắc là ảo giác rồi , chỉ là gió mà thôi ”

Viên Tử Hàm an ủi chính mình, cố gắng  trấn định bản thân , nhưng trong lòng vẫn kinh hoảng.

Vừa dứt lời, cậu càng cảm thấy rõ ràng có một ánh mắt sâu thẳm nhìn nhìn chằm lưng mình. Anh cuồng cuồng bước nhanh hơn nữa, nhưng là dù đi như thế nào, cuối cùng cũng vẫn quay trở lại nơi này. Mà ánh mắt nóng rực hướng đến mình , cậu có thể cảm giác được, là xuất phát từ cây đại thụ kia.

Xong rồi, xong rồi, Viên Tử Hàm trong lòng kêu lên. Hiện nay có rất nhiều người mặc bệnh tâm thần, tâm lý không ổn định, chẳng lẽ mình cũng như vậy sao? Thân thể bệnh tật có thể không quá lo lắng, nhưng đáng sợ nhất chính là bệnh thần kinh a.

Kia chính mình làm sao bây giờ, chạy trốn cũng chạy không nổi, Viên Tử Hàm lúc này trong lòng rối rắm , kế tiếp nên làm cái gì bây giờ, hoàn toàn không có phát hiện bóng đen kia đang chậm rãi lại gần mình.

Bóng đen đang di chuyển lại đây, lại bị dáng vẻ trời phú kia hấp dẫn, nhẹ nhàng dừng lại, thế gian này còn có đàn ông có bộ dạng như vậy sao, thực sự rất hiếm có, bất giác chìa tay vuốt ve rồi đi tới.

Một cảm giác lạnh lẽo kéo Viên Tử Hàm từ miên man trở về, đôi mắt buông xuống không dám nhìn thẳng, khẽ liếc trên mặt đất, không thấy chân người, nhưng mà xúc cảm lạnh lẽo trên mặt  kia rất chân thật.

“Vù vù” một trận gió kéo đến, phá vỡ sự yên tĩnh vừa rồi, tiếng lá cây xì xào tràn ngập bên tai anh. Viên Tử Hàm cả người run rẩy giật mình.

Không sao đâu. Gió mùa thu vốn se lạnh, cảm nhận được cái lạnh mới là biểu hiện của một người bình thường nha. Viên Tử Hàm thở ra một hơi, trấn tĩnh bản thân rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt, đồng tử nhất thời mở to .

Trước mặt cậu lúc này đích thực không có người, chỉ có một đám mây mù, khác với mây trên trời, thứ nhất là nó bây giờ đang trôi bồng bềnh ngay bên cạnh cậu, thứ hai là màu sắc của nó là xám đen. Đến nước này, Viên Từ Hàm thực sự bình tĩnh không được, xoay người chạy thục mạng, miệng hô to cứu mạng. Vậy nhưng cố mấy cũng chỉ là giẫm chân tại chỗ mà thôi.

Anh đành bất đắc dĩ quay người lại, nhìn đám mây đen kia …

*** 兰州拉面的 mì sợi Lan Châu



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play