Thu dọn xong đồ dùng, Edward đứng ở góc sáng sủa trong phòng, vẻ mặt âm trầm nhìn đũa phép trong tay Harry đang phát ra ánh sáng màu trắng nhạt.
Bất cứ lúc nào, mùi máu của Harry, đối với Edward mà nói đều là một loại dày vò “ngọt ngào”. Loại hương vị này không ngừng dụ dỗ anh, khiến cổ họng của anh đau đớn và nóng rực, vừa cực kỳ đói khát, thậm chí làm cho người ta mê mẩn, lại đồng thời nhắc nhở anh, người yêu của mình là con người. Cậu ấy còn sống, cho dù cậu ấy đồng thời cũng là phù thủy.
Trải qua thời gian ở chung lâu như vậy, Edward đã có thể khắc chế dục vọng đối với máu của Harry. So với an toàn của cậu, mọi thứ đều không quan trọng.
Thấy cánh tay đầm đìa máu của Harry, Edward hận không thể lập tức lên tiếng hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Nhưng anh biết lúc này không thể làm phiền cậu đang trị liệu.
Anh vô cùng buồn bực, thậm chí còn có xúc động khát máu. Cho nên anh không tới gần cậu, chỉ đứng nhìn từ xa, đợi cho đối phương trị liệu xong mới thôi.
Đúng lúc này, giọng của Harry khiến anh phục hồi tinh thần lại.
“Chúng ta lập tức phải đi, Edward, chúng ta cần mau chóng rời khỏi Italy.” Khi vết thương hơi hơi kết vảy, Harry đã dừng trị liệu. Trong tim của cậu vô cùng lo lắng, không kịp đợi trị liệu xong.
“Vừa rồi rốt cuộc em đã đi đâu?” Khi Harry còn chưa kịp phản ứng thời gian, anh đã đưa 1 cái áo khoát mới cho cậu.
“Em vừa rồi đã tới đại giáo đường St. Peter, vốn chỉ muốn xác định vị trí thư viện ngầm rồi sẽ trở về, không ngờ bên trong đụng phải một ma cà rồng...” Harry thấp giọng nói. Thay quần áo dình đầy máu, vứt trên sàn nhà.
Sau đó quần áo bắt đầu bốc cháy, nháy mắt biến thành tro tàn, rồi nhanh chóng được “Úm ba la chà rửa!”.
Sau đó vừa đi ra ngoài, vừa giải thích.
“Nói cách khác em bị phát hiện, bị gia tộc Volturi...” Vốn muốn giả bộ đáng thương, nhưng Harry phát hiện mình không có tâm tình nào, giọng cậu hiếm khi nghiêm túc.
Edward đem hành lý đặt ở cửa phòng, nhíu mày.
“Em không phải cố ý, nhưng em rất may mắn hôm nay đã đến đó. Ý em là, ở đó em LẤY được thứ này...” Harry quơ quơ đũa phép trong tay, “Đây là đũa phép mà cha đỡ đầu đã dùng, nó ở trong tay vị ma cà rồng kia.”
Kế tiếp, cậu giải thích sơ lượt với Edward chuyện xảy ra lúc chiều ở thư viện ngầm đại giáo đường St. Peter.
“... Hắn có thể là 1 trong 3 thủ lĩnh của gia tộc Volturi, hơn nữa hắn hình như rất hận Sirius. Nhưng em không biết hắn rốt cuộc là ai...” Harry bỗng nhiên nghĩ tới sau khi cậu vào thư viện ngầm, phát hiện sách lịch sử liên quan tới phù thủy trên bàn đá. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là đối phương cũng đang truy xét lịch sử phù thủy, để tìm kiếm nơi Sirius đang ở.
Edward im lặng, nhưng sắc mặt của anh trông càng âm trầm hơn.
Đôi môi tái nhợt của anh giật giật, rồi im lặng, chỉ xoay người gọi điện thoại.
Chuyến bay nhanh nhất rời khỏi Italy phải hai giờ sau mới cất cánh, dù là bay thẳng tới Pháp, nhưng họ có thể từ Pháp bay về.
Cúp điện thoại, anh không nói một lời.
Xem bộ dạng Edward, hình như đã biết ma cà rồng đó là ai, nhưng Harry tạm thời không hỏi.
Đi đến bàn đang ký khách sạn, Harry dùng 1 câu Stupety và thêm thần chú xóa ký ức, đặt nhân viên tiếp tân đã ngất sang 1 bên. Sau đó nhanh chóng xóa dữ liệu máy tính. Đây là khách sạn gia đình, dữ liệu thuê phòng của cậu và Edward có lẽ đều lưu trong này.
Từ khi ý thức được quyền lực của gia tộc ma cà rồng ở thế giới con người, Harry liền cực kỳ cẩn thận. Kiếp trước ở thế giới phép thuật làm thần sáng, bởi vì thường xuyên phá án ở thế giới của Muggle, các phù thủy cũng tìm ra được cách xóa dấu vết rất hiệu quả. Khi ý thức được tình huống không ổn, kinh nghiệm và tri nhớ kiếp trước ẩn sâu mười mấy năm cũng nháy mắt thức tỉnh.
Thư viện Giáo hoàng Vatican cũng có dữ liệu của cậu và Edward ra vào, nhưng họ dùng thân phận “học giả” và tên giả, Harry cũng không lo lắng gia tộc Volturi vì vậy mà tìm được hai người họ.
Edward thấy Harry nhanh nhẹn thuần thục xóa dữ liệu, khá giật mình.
Lúc này anh mới hoàn toàn ý thức được, những lời trước kia Harry đã nói cho anh biết.
Bạn trai của mình không chỉ là 1 phù thủy biết chiến đấu, mà còn là một vị “Thần sáng” có kinh nghiệm. Tuy rằng lúc bình thường, hoàn toàn không thấy điểm này. Giống như anh cũng không thấy, Harry ở kiếp trước cũng đã trưởng thành rồi.
Ra khỏi khách sạch thì hoàng hôn đã hết, mặt trời đã lặn.
Tiếp đó, chàng bạn trai ma cà rồng của cậu hoàn toàn có thể tự do đi lại trên đường cái, nhưng đó cũng đại biểu cho việc Đội Chấp Pháp của gia tộc Volturi cũng có thể tự do hoạt động. Bọn họ sẽ lợi dụng khứu giác, thính giác, thị giác nháy bén, khiến con mồi không thể nào chạy trốn...
“Harry, gia tộc Volturi cho dù tìm được dữ liệu từ nơi nào đó nhưng không thể tìm ra thân phận em, cũng sẽ theo dõi mùi của em. Đội Chấp Pháp có ma cà rồng thông thạo việc truy lùng, khả năng truy lùng của bọn họ thậm chí so với James còn lợi hại hơn.” Edward nghiêm túc nói, “Hơn nữa, theo hình dung của em, em đã gặp được Marcus, 1 trong 3 thủ lĩnh của gia tộc Volturi, thiên phú của ông ta là cảm giác quan hệ tình cảm giữa người với người. Ngoài ông ta còn hai người nữa, Caius có mái tóc vàng và Aro có mái tóc thẳng màu nâu, bọn họ đều đã sống ba ngàn năm... Harry, em vì sao không đợi anh cùng đi?”
Harry không nói gì, cậu thậm chí không chú ý lời Edward nói.
Cậu bỗng nhiên nhớ tới trong thư viện ngầm, ma cà rồng kia khi vừa mới phát hiện cậu là phù thủy, tuy rằng rất phẫn nộ, nhưng cũng chỉ muốn bắt cậu, chứ không phải muốn giết chết cậu.
Mãi đến khi cậu đoạt lại đũa phép, đối phương mới bắt đầu ra tay.
Thế nhưng bởi vì quá khẩn trương, mà hoàn toàn không chú ý tới, bây giờ xem ra mọi chuyện không đơn giản như cậu tưởng tượng.
Nhưng bây giờ mọi thứ đều đã muộn. Cậu đoạt đũa phép trong tay đối phương, còn dùng 1 trong 3 thần chú không thể tha thứ “Khoan tim khoét cốt”()...
Vị ma cà rồng kia sẽ truy lùng cậu sao?
Được rồi, Edward đã chứng thật đối phương là Marcus, 1 trong 3 thủ lĩnh của gia tộc Volturi.
Đối phương vừa phát hiện cậu là phù thủy, liền lập tức lộ ra biểu cảm hận thù và phẫn nộ. Marcus và Sirius rốt cuộc có hận thù gì.
Hoặc nên nói, ông ta vì thù hận phù thủy mà oán hận Sirius, hay bởi vì oán hận Sirius mà thù hận phù thủy?
Cái trước là chiến tranh chủng tộc, nhưng cái sau thì hoàn toàn là lý do cá nhân.
Marcus không biết tên của cậu, nhưng lại thấy diện mạo của cậu.
Nếu ông ta nói cho Đội Chấp Pháp diện mạo của mình, rồi cho bọn họ tới bắt cậu, như vậy nhóm của Alec lần trước ở bãi biển đã gặp phải có thể nào sẽ nhớ ra cậu hay không, rồi sẽ liên luỵ đến cả Edward...
Nghĩ đến đây, Harry vô cùng khó chịu.
Cậu tuy không hối hận đắc tội gia tộc Volturi, bởi vì bọn họ có thể là kẻ địch của Sirius.
Nhưng cậu lại sợ vì vậy mà liên luỵ đến Edward và gia đình Cullen.
Cậu là con người, theo lý thuyết Đội Chấp Pháp cao quý sẽ không quản tới cậu. Đương nhiên, cậu cũng không thể ngăn cản đối phương truy lùng mình. Tuy rằng kỹ thuật truy lùng của ma cà rồng rất lợi hại, nhưng bọn họ rất khó truy lùng được nơi phù thủy độn thổ đến, càng khỏi phải nói một bên đang ở Italy, một bên ở nước Mĩ xa xôi.
Nhưng Edward thì không giống. Anh ấy là ma cà rồng, phía sau anh còn có cả gia đình Cullen. Hơn nữa người của gia tộcVolturi biết anh ấy, biết chỗ ở của gia đình anh ấy. Chỉ cần phát hiện ra quan hệ của anh ấy và mình, như vậy cả gia đình Cullen sẽ phải chịu liên luỵ.
Còn cả thiên phú của Marcus...
Nhận biết liên hệ giữa người với người.
Nói cách khác, chỉ cần cậu và Edward đồng thời xuất hiện, cho dù làm bộ như không quen nhau, bị Marcus nhìn thấy, cũng có thể lập tức biết được liên hệ chặt chẽ giữa hai người.
“Harry...”
“Harry!”
Harry nắm thật chặc đũa phép trong tay, móng tay gần như đâm vào lòng bàn tay.
Edward bỗng nhiên giữ chặt tay cậu, nhẹ nhàng tách ngón tay cứng ngắc của cậu ra, nhẹ nhàng nói: “Đừng như vậy, anh sẽ không để cho bọn họ chạm tới em.”
“Không, anh không hiểu! Em không phải lo lắng cho mình! Edward, chúng ta không thể cùng đi...” Harry mãnh mẽ ngẩng đầu, “Anh cũng biết, Alec là thành viên Đội Chấp Pháp, hắn đã từng gặp em. Một khi Marcus nói với hắn diện mạo của em, hắn có lẽ sẽ nhớ ra anh từng ở chung với em. Hơn nữa muốn tìm em là Marcus, ông ta có thể vì muốn thông qua em để bắt cha đỡ đầu của em. Bởi vì thiên phú của ông ta, chúng ta tuyệt đối không thể cùng lúc xuất hiện trước mặt ông ta, ông ta có thể dễ dàng nhìn ra quan hệ của chúng ta!”
Edward kinh ngạc nhìn cậu trong chốc lát, trong đôi mắt màu vàng bỗng nhiên tràn ra ngọn lửa phẫn nộ. Anh nắm thật chặc cổ tay Harry, nghiến răng nói: “Harry, em đang nói cái gì? Em muốn anh bỏ em 1 mình ở đây!”
“Được rồi, Edward. Nên nhớ bọn họ biết anh, một khi gia tộc Volturi đã biết hai chúng ta có quan hệ, bọn họ sẽ dễ dàng phát hiện nhà của chúng ta ở Mĩ. Nhưng bọn họ không biết em, không biết em là người nước nào, thậm chí không biết tên của em...” Trừ phi Alec nhớ ra. Nhưng câu nói sau cùng, Harry không nói ra miệng, cậu không muốn làm cho Edward lo lắng.
“Không, Harry. Em rõ ràng đang lo lắng, lo lắng bọn họ sẽ nhận ra em, có phải không?”
Harry có chút buồn bực tránh ánh mắt anh, mở miệng nói: “Không có, đừng quên em có thể độn thổ bất cứ lúc nào, bọn họ trong lúc nhất thời không thể tìm thấy em. Hơn nữa không phải là chuyện của phù thủy sao? Chẳng lẽ anh muốn vì vậy mà liên luỵ cả gia đình Cullen ư? Hãy nghĩ đến Carlisle và bọn họ đi...”
Đây là lần thứ hai Harry nói chuyện không chút nhân nhượng với anh như vậy.
Lần đầu tiên là khi cậu vừa mới biết Edward là ma cà rồng thì chất vấn anh có phải từng nghĩ đến chuyện giết mình hay không, bởi vì cậu có thể sẽ dụ dỗ anh “tàn sát”.
Nhìn thấy đôi mắt anh lập tức tràn đầy mâu thuẫn và thống khổ, Harry biết mình đã “đâm” trúng chỗ đau của Edward.
Môi anh bỗng nhúc nhích, nhưng không biết làm thế nào mở miệng.
Edward bỗng nhiên thở dài, ngữ khí dịu xuống: “Harry ——, trước tiên khoan lo lắng đã. Tình huống có thể không tệ như vậy đâu. Em vẫn chưa xác định được Marcus sẽ truy nã em hay không. Giả sử nếu ông ta truy nã em, Đội Chấp Pháp của Volturi luôn di chuyển theo số đông, có lẽ ông ta không thể tùy ý sử dụng bọn họ tới bắt một tên không phải ma cà rồng. Mặt khác, cho dù Marcus sử dụng Đội Chấp Pháp, cũng không nhất định sẽ miêu ta ngoại hình của em cho Alec đâu, Harry. Cho nên nói, bọn họ có lẽ không thể nhanh như vậy đã biết được người Marcus muốn tìm là em.”
“Vì sao?” Như vậy không phải càng đơn giản hơn sao?
Edward dừng một chút, rồi giải thích: “Ma cà rồng khi truy lùng và đi săn, rất ít dựa vào thị giác. Đại đa số đều nhờ vào khứu giác nhạy bén và khả năng đặc biệt nào đó. Cho nên, càng thêm nhiều trường hợp có thể xảy ra, Marcus đem mảnh áo dính máu em để lại đưa cho Đội Chấp Pháp, cũng sẽ khiến bọn họ coi đây là manh mối truy lùng em. Đây là kinh nghiệm của bọn họ, cũng thú vui của bọn họ. Đương nhiên, cũng có thể Alec nhớ được mùi của em, nhưng khả năng đó quá nhỏ, dù sao thì ma cà rồng bọn anh mỗi ngày gặp qua hàng trăm hàng ngàn con người, nếu không phải đặc biệt ghi nhớ, rất nhanh sẽ quên.”
“Nói cách khác, bọn họ không nhất định phát hiện quan hệ của chúng ta sao?” Harry chờ mong hỏi.
“Đúng vậy.” Edward do dự một chút, rồi đáp.
Từ lúc mới bắt đầu đến bây giờ, trong lòng Harry luôn luôn căng thẳng. Cậu không sợ gia tộc Volturi đuổi giết, chỉ sợ làm phiền Edward, hơn nữa khiến cho bọn họ tìm được nơi ở của Charles.
Hiện tại biết loại khả năng này rất nhỏ, cậu mới hơi nhẹ nhàng thở ra, giờ mới phát hiện phía sau lưng đều bị mồ hôi lạnh làm ướt. Vết thương chưa lành hẳn trên cánh tay bị mồ hôi chảy vào có chút đau đớn.
Như vậy xem ra, chỉ cần không cho Đội Chấp Pháp thấy Edward và cậu ở cùng nhau, hoặc cậu bị bắt, vậy thì họ sẽ an toàn.
“Một lúc nữa mới đến giờ máy bay cất cánh. Trong khoảng thời gian này, chúng ta tốt nhất nên tách ra, cho đến khi lên máy bay... Edward, anh hiểu ý em chứ.” Harry đưa tay nâng mắt kính, nhỏ giọng nói.
“Đừng hòng!” Edward kiên quyết cắt ngang lời Harry, “Trong phạm vi Italy, anh nhất định sẽ ở cùng em.”
“Nhưng, nếu bọn họ chặn ở sân bay... Đừng quên, Marcus không phải không biết gì về phù thủy, ông ta hình như đang truy tìm những thứ có liên quan tới phù thủy. Có lẽ, ông ta sẽ đoán được hành động của chúng ta, cùng loại với ‘di chuyển xuyên không gian’.”
Edward cau mày.
Một lát sau, anh bất đắc dĩ nhướn mi, thấp giọng nói: “Nếu có thể ngăn cản mùi bằng phép thuật thì tốt rồi, ít nhất là phép thuật có thể thay đổi mùi máu.”
“Cái gì?” Harry nghi hoặc hỏi.
“Ma cà rồng chủ yếu dựa vào mùi để truy lùng con mồi. Đối với con người bình thường, mùi trên người họ rất dễ che dấu, dùng nước hoa hoặc các loại chất có mùi hương đậm thì sẽ tốt hơn. Thêm vào đó, sau khi tắm xong, cũng có thể tạm thời giảm bớt mùi trên người. Đương nhiên, anh đang nói đến chuyện đứng ở khoảng cách cũng đủ xa. Nếu khoảng cách quá gần, vậy thì dù có làm gì cũng vô tác dụng.” Edward dừng một chút, nói, “Nhưng máu lại không giống, máu của mỗi người đều sẽ không dễ dàng thay đổi mùi vị. Toàn bộ ma cà rồng đối với máu đều cực kỳ mẫn cảm, bọn họ có thể dễ dàng phân biệt ra được sự khác biệt rất nhỏ giữa máu của nhiều người, nhất là khi em còn để lại tay áo dính máu.”
“Nói cách khác, em chỉ cần biến đổi mùi máu của mình, là có thể không bị bọn họ truy lùng được?” Harry hỏi.
“Có thể nói như vậy.” Edward chần chờ một chút, nói.
Harry trầm mặc, sau đó thình lình nảy ra ý tưởng.
Cậu bỗng giữ chặt tay Edward mở miệng nói: “Em có cách, không biết bây giờ làm thủ tục gửi vật cưng đi cùng còn kịp không?”
“Harry, em cũng biết, thủ tục gửi vật cưng cần phải làm trước.” Edward nghi ngờ hỏi, “Vì sao lại hỏi cái này?”
“Không kịp cũng không sao.” Harry mở to mắt nhìn anh, “Đối với phù thủy mà nói, dùng thần chú lẫn lộn tạo ra giấy gửi thú cưng là không thành vấn đề, bọn họ có thể không nhất định nhận ra em đã làm gì. Vậy bây giờ nắm chặt em, chúng ta cần phải đi...”
Chú giải:
()Các nàng cứ hiểm theo nghĩa mặt chữ đi, vì trong HP cũng không thấy nói rõ lắm, mà ta thấy chỉ có cái Ava là chết người thôi còn 2 cái kia thì chỉ hành hạ.